Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 70: Mất hết hi vọng



Có thể thốt ra lời được sao? Cho dù không sợ Bạch Vân Đóa và Hướng Vãn Tình xem thường tới xấu hổ chết đi chỉ e rằng bản thân còn chưa nói ra đã phải tìm cái lỗ mà chui xuống.

– Không được.

Hắn gồng mình lắc lắc đầu, hắn suy nghĩ kỹ càng lại một lượt lời tường thuật của Bạch Vân Đóa và qua lời kể của đám người râu quai nón, dường như không có phát hiện gì mới, hắn hết đường xoay sở, xấu hổ giận dữ tăng lên, đập mạnh một cái vào tay lái, tiếng còi kêu vang, phá vỡ sự yên tĩnh ở bãi đỗ xe bệnh viện.

Xe! Đầu hắn đột nhiên bừng sáng, vẫn còn một manh mối, đó là tìm ra chiếc xe mà bọn ngoại tỉnh chạy tới làm loạn.

Nhưng làm sao để tìm ra chiếc xe đó đây? Hắn lại rơi vào bế tắc.

– Đúng rồi, tìm Đỗ Vũ Phi.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Đỗ Vũ Phi mặc cảnh phục trông rất mạnh mẽ. Cô ấy là một cảnh sát hiện đang truy lùng băng trộm cướp bỏ trốn, hẳn sẽ điều tra ra được thông qua camera ghi hình trước cổng bệnh viện, nếu cô ấy đồng ý giúp đỡ nhất định tra ra chiếc xe đó.

Nghĩ tới là làm, đây là tác phong làm việc của hắn.

Hắn lập tức bấm điện thoại gọi cho Đỗ Vũ Phi.

– Ai vậy?

Đỗ Vũ Phi vừa cất lời đã làm cho hắn ngượng ngùng vô cùng.

Không ngờ Đỗ Vũ Phi không có lưu số điện thoại của mình.

Hắn hơi khựng lại nói:

– Là anh, Sở Thiên Thư, bạn trai giả mạo của em đây.

Đỗ Vũ Phi bên cạnh cũng sững sờ giây lát mới lạnh lùng nói:

– Có việc gì sao?

Hắn vội vàng nói:

– Có việc, quả thực có việc muốn nhờ em giúp.

– Anh có một cô bạn gái có thể hô mưa gọi gió, còn cần cần sự giúp đỡ của em sao?

– Vũ Phi…

Không đợi hắn nói tiếp Đỗ Vũ Phi đã cướp lời chặn họng hắn.

Đỗ Vũ Phi lạnh lùng nói:

– Đừng gọi một cách thân mật thế, bạn gái anh nghe được sẽ không vui đâu.

Hắn cười khổ nói:

– Cảnh quan Đỗ, em nghe anh giải thích, cô ấy không phải là bạn gái anh, cô ấy cũng giống như em, cũng lấy anh ra làm lý do thôi.

Đỗ Vũ Phi giọng điệu đã ôn nhu hơn hỏi:

– Anh nói đi, có chuyện gì?

– Một lúc nói không rõ được, giờ em có rảnh không, chúng ta gặp nhau rồi nói.

– Được rồi, em về thay đồ, chúng ta hẹn gặp nhau ở quán bar Danh Lữ trên đường Kỳ Lân.

Đường Kỳ Lân cách bệnh viện một khoảng, khi hắn vội vàng lái xe đến nơi thì Đỗ Vũ Phi đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ rồi.

– Cảnh quan Đỗ, để em chờ lâu rồi.

Hắn cười rồi bước ngồi đối diện Đỗ Vũ Phi.

– Em cũng vừa mới tới.

Đỗ Vũ Phi cười nói:

– Em ở gần đây nên đến nhanh hơn anh xíu.

Hắn rất thích cách nói chuyện thẳng thắn đó, nói chuyện, làm việc đều gọn gẽ không dài dòng, càng không vòng vèo làm cho người nge có cảm giác tin cậy.

Có thể nhìn thấy được tối nay Đỗ Vũ Phi trang điểm rất kỹ, kẻ mi nhạt, tô son môi đỏ, trên mặc áo pull ống tay lụa màu hồng phấn, rất hút mắt, bên dưới mặc chiếc váy ngắn màu đen làm nổi bật lên đôi chân trắng ngần dưới ánh điện càng trở nên lung linh.

Đỗ Vũ Phi khi mặc trang phục cảnh sát trông rất hiên ngang, còn khi mặc trang phục đời thường lại có sức hấp dẫn riêng. Cô bị ánh mắt hắn nhìn đăm đăm cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào nói:

– Anh uống chút gì nhé?

Hắn như tỉnh lại từ cơn mê, vớ lấy cái menu trên bàn chữa thẹn nói:

– Oh, để anh, em chọn chưa?

– Chưa, chúng mình uống trà đi.

Đỗ Vũ Phi nghe cách hỏi của hắn, cô đoán với tính cách của hắn chắc chắn không thích uống Cafe.

– Ừ, anh uống trà được rồi, em có thể uống Cafe. Hắn cười nói.

Trong lòng lại nghĩ:

– Thật là một cô gái tinh tế.

– Không cần đâu, em cũng thích uống trà.

Đỗ Vũ Phi nói.

Nam phục vụ nhanh chóng mang ra một bình trà hoa cúc và một chút điểm tâm.

Hắn nâng ly trà nói:

– Sự việc ngày hôm đó anh còn chưa kịp cảm ơn em, tối nay anh lấy trà thay rượu cảm ơn em.

Đỗ Vũ Phi cũng nâng chén trà lên, nhấp một chút nói:

– Không cần khách khí, em cũng không giúp được gì.

– Không thể nói thế, quan trọng là em thật tâm giành tình cảm cho người bạn như anh.

Tuy rằng hắn cố ý bỏ qua cái khái niệm bạn gái, nhưng Đỗ Vũ Phi nghe xong vẫn kìm không được nóng bừng mặt.

Hắn lại hỏi:

– Vậy sau đó, công việc vẫn thuận lợi cả chứ?

Đỗ Vũ Phi phảng phất cười, nói:

– Em không còn ở đồn công an Quảng Trường nữa, điều lên đội hình sự của Cục công an thành phố rồi.

Quả thực là thế.

Trước mặt mọi người bị Hàn Lập vạch trần, Đỗ Vũ Phi thật không thể tiếp tục làm ở đồn công an Quảng Trường được nữa.

Đỗ Vũ Phi nâng chén trà lên hướng về hắn nói:

– Em còn phải cảm ơn anh, nếu không phải hôm đó anh khống chế kẻ cướp, thì có lẽ em cũng chẳng có cơ hội này.

Hắn cũng nâng ly cụm ly với Đỗ Vũ Phi, hai người nhìn nhau cười.

Nhìn hắn ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại thôi, Đỗ Vũ Phi cười hỏi:

– Tiểu Sở, không phải anh tìm em có việc sao? Có việc gì thì cứ nói đi.

– Được, anh muốn nhờ em giúp đỡ.

Hắn nói.

– Giúp đỡ ư? Không vấn đề, chỉ cần là việc em có thể giúp.

– Đỗ Vũ Phi sảng khoái nhận lời.

Hắn quét mắt nhìn bốn xung quanh, hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng tường thuật lại một loạt chuyện Bạch Vân Đóa bị đánh, rồi bản thân mình hoài nghi là do Chu Vượng Tài với nhóm côn đồ ngoại tỉnh cấu kết làm.

– Đáng ghét thật, cuối cùng chúng cũng nghĩ ra cái chiêu đê hèn đó.

Đỗ Vũ Phi nghe xong cũng không kìm nổi sự căm phẫn. Từ khi cô làm cảnh sát tới nay, tiếp xúc với khá nhiều thành phần xã hội đen, đối với con người nham hiểm đê tiện Chu Vượng Tài thật không nén nỗi phẫn hận.

– Nhưng chúng ta không có chứng cứ cấu kết của chúng.

Hắn bất lực nói.

– Anh muốn em giúp anh tìm chứng cứ của chúng?

Đỗ Vũ Phi nghiêng đầu nói:

– Cái này e là không được thích hợp cho lắm, em bây giờ là thành viên trong đội chuyên án bắt trộm, nếu lợi dụng chức quyền để điều tra đầu mối của vụ cỏn con khác là vi phạm kỷ luật.

Hắn bất đắc dĩ nói:

– Cái này anh biết nhưng quả thật anh không còn cách nào khác nữa nên mới tìm đến em.

Nhìn vẻ khổ sở của Hắn Đỗ Vũ Phi có chút không đành lòng.

Đối diện với người đàn ông ngồi trước mặt, tuy rằng có vài lần lời qua tiếng lại nhưng trong thâm tâm vẫn giành cho anh ta thiện cảm, hơn nữa, anh ta lại giúp cô đánh đuổi bọn cướp thì cô mới có thể được điều công tác từ đồn công an Quảng Trường qua làm trong đội hình sự của Cục công an thành phố.

Đỗ Vũ Phi ngẫm nghĩ nói:

– Tiểu Sở, anh nói đi, muốn em giúp thế nào? Nếu không quá vi phạm kỷ luật, thì để em thử xem.

Hắn lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, tìm ra vài cái ảnh chân dung của nhóm người tới bệnh viện làm loạn hồi chiều.

– Anh muốn em giúp điều tra qua màn hình giám sát ở cổng bệnh viện trong khoảng thời gian từ 3h đến 5h hồi chiều, đây là khoảng thời gian anh đã xem xét kỹ rồi, xem những tên này ngồi xe gì tới và tiếp xúc với những ai?

Đỗ Vũ Phi cầm điện thoại nhìn một lượt, trầm ngâm một lát rồi lấy di động trong túi ra sau đó bấm số chờ kết nối được sau đó nói:

– Tiểu Lý, tôi muốn xem qua qua màn hình giám sát ở cổng bệnh viện, không vấn đề gì chứ?

Hắn trong lòng dạt dào kỳ vọng nhìn Đỗ Vũ Phi.

Đỗ Vũ Phi đặt ngón trỏ lên khóe miệng ý bảo hắn đừng lên tiếng.

– Ồ, là thế này, tôi vừa nhận được một manh mối, trong khoảng 3h đến 5h chiều nay, có một vài người khả nghi ở cổng bệnh viện, tôi muốn xem có phải là thành viên trong nhóm trộm cắp chúng ta đang truy lùng không….Tôi muốn xem qua một chút, có thể giúp tôi không? … Ok, cám ơn cậu, tôi lập tức qua ngay.

Đỗ Vũ Phi cúp điện thoại xong quay sang nói với hắn:

– Anh gửi vào điện thoại cho em hình ảnh của chúng, giờ em phải sang đó xem băng ghi hình luôn, có thông tin gì sẽ liên hệ ngay với anh.

– Vũ Phi, cảm ơn em nhiều lắm.

Hắn gửi hình ảnh cho Đỗ Vũ Phi xong lại nghiêm trang nói:

– Đợi chút, anh còn có một thỉnh cầu.

– Còn nữa hả?

Đỗ Vũ Phi kêu lên, cau mày nói:

– Thế này là em đã vi phạm kỷ luật rồi, anh không thể được voi đòi tiên đâu đấy

Hắn cười nói:

– Haha, anh chỉ muốn thỉnh cầu em lưu số điện thoại của anh lại, cái này không phải là được voi đòi tiên chứ.

– Anh. Đáng ghét.

Đỗ Vũ Phi cũng cười, cô nhấn lưu lại xong, nói:

– Xong rồi, yêu cầu này không quá đáng, có thể làm vừa lòng anh được.

– Vậy nhân tiện em nhớ luôn địa chỉ nhà anh nữa, sau này muốn tìm anh tính sổ thì tiện hơn nhiều.

Hắn không đợi Đỗ Vũ Phi trả lời, liền đưa cho cô địa chỉ nhà.

Đỗ Vũ Phi tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn lưu lại địa chỉ trong điện thoại.

Hắn đứng lên tính tiền, cả hai sánh bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

– Vũ Phi, hay là để anh đưa em đi, để anh lấy xe.

Đỗ Vũ Phi kinh ngạc nói:

– Ô, mới vài ngày không gặp, đã có cả nhà cả xe rồi cơ à.

– Haha, nhà là thuê, xe là mượn, em đừng cười chê anh nha.

– Làm gì có, bây giờ ngoài ngưỡng mộ ra còn đố kị chết được ấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.