Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 1



Khổng Trác Phàm tăng chiếc BMW 7 lên hết tốc lực, vừa vặn ngay ở giới hạn, mà Từ Thiên Thiên ngồi bên cạnh vẫn cứ than thở oán hận cỗ xe này lết chậm như rùa, thật tức chết nàng. Khổng Trác Phàm bất đắc dĩ cười cười nói: "Như vậy đã là rất nhanh rồi, nhanh hơn nữa sợ là chúng ta sẽ chạy đến cục Giao thông luôn, đến lúc đó, tốc độ sẽ càng chậm." Từ Thiên Thiên ném cho Khổng Trác Phàm một cái liếc mắt phong tình vạn chủng.

Khổng Trác Phàm và Từ Thiên Thiên quen nhau khi du học ở nước ngoài, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, hơn nữa trong nhà đều có tiền, cho nên tự nhiên đi tới cùng nhau, yêu đương ba năm, cùng đi nước ngoài du học, hai người ngọt nị nị làm rất nhiều người không chịu nổi, từ quốc ngoại đến quốc nội, đều khiến vô số người đố kỵ cùng hâm mộ.

Hôm nay đối với Từ Thiên Thiên mà nói, là một ngày rất trọng yếu, bởi vì đại tỷ kiêm bạn tốt Diêu Phỉ Vũ sắp về nước, hôm qua Diêu Phỉ Vũ đã gọi cho Từ Thiên Thiên, thông tri cô sắp về nước, sau đó Từ Thiên Thiên cao hứng kêu to, hoa chân múa tay vui sướng hỏi Diêu Phỉ Vũ mấy giờ cô xuống sân bay, cũng nói với Diêu Phỉ Vũ là mình muốn đi đón máy bay.

Khổng Trác Phàm nhìn Từ Thiên Thiên cao hứng tựa như nhi đồng, nhíu mày liếc cái banner to tướng ở ghế sau, trong lòng không khỏi than thở: "Chỉ là đi đón một vị hảo bằng hữu đã lâu không gặp thôi, cũng không phải đi đón lãnh đạo quốc gia, làm gì mà thận trọng dữ vậy, tối qua đã bắt đầu dọn phòng, còn làm xong cả banner."

Tới sân bay trung ương H thị, Khổng Trác Phàm thật vất vả tìm ra một vị trí đỗ xe xong, đã bị Từ Thiên Thiên kéo một đường chạy đến đại sảnh, trong đại sảnh đầy ắp người, ai cũng nhìn chằm chằm banner nghênh đón.

"Ai nha, muộn năm phút, đều tại anh." Từ Thiên Thiên kêu to một tiếng, "nhẹ nhàng" đập Khổng Trác Phàm.

Khổng Trác Phàm bất đắc dĩ cười cười, khẩu khí ôn nhu trêu chọc: "Nhìn em xem, không phải chỉ muộn năm phút thôi sao? Hên là em đi đón Diêu Phỉ Vũ, bằng không anh sẽ đố kỵ lắm."

Từ Thiên Thiên bật cười, làm bộ hung ác, sẵng giọng: "Em thật lâu không gặp Diêu Phỉ Vũ, cho nên sốt ruột, em cảnh cáo anh, đừng ăn giấm chua bậy bạ, nếu không em sẽ không buông tha cho anh." Nói xong lại chỉ chỉ banner trong tay Khổng Trác Phàm: "Em đã nói với anh là phải giơ cái này cao lên tí nữa."

Khổng Trác Phàm nhíu mày nhìn banner: "Này... Hình như có điểm ngốc, không cần giơ cao vậy đi? Cũng không phải rất nhiều năm không gặp, cô ấy đi ra thì vẫn có thể nhận ra chúng ta mà."

Từ Thiên Thiên không thuận theo: "Không nhất định, anh xem, nơi này nhiều người như vậy, nếu cô ấy đi ra không thấy chúng ta, bỏ lỡ thì làm sao bây giờ, em mặc kệ, anh cứ giơ cao là được rồi."

Khổng Trác Phàm vừa muốn tiếp lời, thanh âm nhắc nhở máy bay đã hạ cánh vang lên, Từ Thiên Thiên vội vàng lôi kéo Khổng Trác Phàm chen chúc phía trước, vừa chen vừa nhắc nhở: "Nhớ kỹ, phải quan sát cẩn thận, giơ banner cao lên một chút."

Người đến đón máy bay rất nhiều, Khổng Trác Phàm và Từ Thiên Thiên hoàn toàn không đủ kinh nghiệm, bỗng chốc bị đám người đẩy ra ngoài, Khổng Trác Phàm giơ cao banner, Từ Thiên Thiên kiễng đùi ngọc tinh tế nhìn lối ra, chỉ chốc lát, Từ Thiên Thiên cao hứng huy động hai tay kêu to: "Phỉ Vũ! Phỉ Vũ! Ở đây!"

Từ Thiên Thiên nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ, rút ra bàn tay bị Khổng Trác Phàm nắm, cũng không quay đầu lại chạy tới.

Diêu Phỉ Vũ kéo một túi du lịch nho nhỏ, phỏng chừng bên trong chỉ có mấy bộ y phục, cô ăn mặc rất bình thường, nhưng bề ngoài xinh đẹp cùng khí chất đặc thù lại khó có thể bị người ta bỏ qua. Bím tóc đuôi ngựa ngang ngược hất lên. Cô thấy Từ Thiên Thiên chạy tới, thản nhiên mỉm cười.

Từ Thiên Thiên bổ nhào qua, ôm cổ Diêu Phỉ Vũ, hai chân nhảy lên, cảm giác như đọng tòn ten trên cổ Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ tùy ý Từ Thiên Thiên ôm, diễn cảm rất bình tĩnh, tương phản Từ Thiên Thiên nhiệt tình tươi sáng, một lát sau, Diêu Phỉ Vũ nhẹ giọng oán hận: "Tốt lắm, Thiên Thiên, mình sắp thở không được."

Từ Thiên Thiên nghe Diêu Phỉ Vũ nói, không muốn buông Diêu Phỉ Vũ, nước mắt đảo quanh: "Phỉ Vũ, mình rất nhớ cậu, cậu trở về đây thật tốt."

Lúc này Khổng Trác Phàm cũng đi tới, kéo Từ Thiên Thiên về bên người: "Được rồi, Phỉ Vũ ngồi máy bay mấy giờ, em đừng gây sức ép cho cô ấy."

Từ Thiên Thiên cực tự nhiên đẩy Khổng Trác Phàm một chút: "Cái gì chứ, em chỉ muốn ôm Phỉ Vũ cho thoả nỗi mong nhớ thôi."

Khổng Trác Phàm vươn tay, lễ phép định giúp đỡ Diêu Phỉ Vũ xách túi du lịch, Diêu Phỉ Vũ nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, đồ vật không nhiều lắm, rất nhẹ." Khổng Trác Phàm biết tính cách Diêu Phỉ Vũ, liền thu tay về rồi đơn giản hỏi vài câu, kỳ thật Khổng Trác Phàm và Từ Thiên Thiên đều nhận thức Diêu Phỉ Vũ, chỉ là có đôi khi Khổng Trác Phàm cảm thấy Diêu Phỉ Vũ rất khó tiếp cận, cho nên hắn và Diêu Phỉ Vũ không phải rất quen thuộc.

Khổng Trác Phàm đi trước dẫn đường, Từ Thiên Thiên đi sau lôi kéo Diêu Phỉ Vũ không ngừng nói chuyện, có lẽ là thật sự mệt mỏi, cô một đường chỉ lẳng lặng nghe Từ Thiên Thiên nói, ngẫu nhiên dùng "ừ" tỏ rõ mình đang nghe nàng nói chuyện.

Tới chỗ đỗ xe, Diêu Phỉ Vũ ngồi phía sau, sau đó Từ Thiên Thiên cũng không chút do dự ngồi kế, Khổng Trác Phàm lái xe.

Xe dần dần khởi động, Diêu Phỉ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa kính, hình như là tiết tấu của ca khúc nào đó.

"Phỉ Vũ, lần này về nước bao lâu a?" Địa phương có Từ Thiên Thiên tuyệt đối sẽ không im lặng, xe vừa di chuyển, Từ Thiên Thiên đã mở máy hát.

Ngắm phong cảnh, Diêu Phỉ Vũ có chút thất thần, quay đầu lại nhìn Từ Thiên Thiên: "Hả?"

"Mình hỏi, lần này cậu sẽ ở đây bao lâu?" Từ Thiên Thiên lặp lại vấn đề, nàng sớm đã quen Diêu Phỉ Vũ ngẫu nhiên phân tâm.

"Khó mà nói, hẳn là lâu, lần này trở về là chuẩn bị tìm việc làm." Diêu Phỉ Vũ mỉm cười hồi đáp, ngón tay vẫn gõ gõ không ngừng.

"Cậu? Cậu tìm việc làm?" Từ Thiên Thiên giống như đã phát hiện chuyện thú vị, lại hỏi một lần.

"Ừ, đúng vậy!" Diêu Phỉ Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

"Oa oa..., vậy được rồi, Phỉ Vũ, tới công ty nhà mình làm đi." Từ Thiên Thiên đột nhiên cầm tay

Diêu Phỉ Vũ: "Cậu tới, mình cho cậu một chức quản lý, thế nào?"

Diêu Phỉ Vũ có điểm buồn cười nhìn Từ Thiên Thiên, sau đó cô cố ý nhíu mày nói: "Mình nhớ cậu hiện tại cũng chỉ là một quản lý đi?"

"Ai nha! Phỉ Vũ, mình không được thì không phải còn có cha mình sao? Nhân tài như cậu, chỉ cần mình nói một tiếng, cha mình nhất định sẽ trọng dụng a."

"Hay là thôi đi. Mình cảm thấy tránh né hiềm nghi sẽ tốt hơn, chờ cánh cậu cứng rắn một chút rồi nói sau."

Từ Thiên Thiên đã minh bạch, Diêu Phỉ Vũ căn bản chính là cố ý chối từ, nàng biết Diêu Phỉ Vũ là người rất khó thuyết phục, vì thế đành phải đáng tiếc cười cười từ bỏ. Nàng nghĩ một chút, sau đó đột nhiên hỏi: "Phỉ Vũ, cậu muốn tiến vào Lam thị?"

"Ừ, cậu đoán đúng rồi đấy, nhưng không có phần thưởng đâu."

"Phỉ Vũ, vì sao cậu lại chú ý Lam thị như vậy, lúc trước đọc sách, cậu vẫn hỏi mình về Lam thị."

"Bởi vì mình kính yêu Lam thị đã lâu."

Từ Thiên Thiên thật không chú ý hình tượng liếc mắt, nàng chỉ biết Diêu Phỉ Vũ sẽ không nói thật, bất quá nàng cũng không tính toán truy cứu, Diêu Phỉ Vũ không muốn nói, hỏi như thế nào cũng không tra ra đáp án. Sau đó lại nhìn chằm chằm Diêu Phỉ Vũ một chút nói: "Phỉ Vũ, cậu vẫn luôn để kiểu tóc này, nếu đổi kiểu khác nhất định sẽ hấp dẫn hơn, nói không chừng mình cũng yêu cậu luôn cho xem. Mình dẫn cậu đến chỗ nhà tạo mẫu tóc của mình, giúp cậu đổi lại kiểu tóc nha?"

"Từ Thiên Thiên, lại giỡn, già mà không đứng đắn, có tin mình hiện tại sẽ đạp cậu xuống xe, không để ý tới cậu không hả?" Diêu Phỉ Vũ uy hiếp.

"Vậy cậu có đi không?" Từ Thiên Thiên làm nũng hỏi

"Đi." Diêu Phỉ Vũ cười cười, có thể làm cho mình trở nên hấp dẫn hơn, sao lại không làm chứ? Như vậy đối với kế hoạch của mình cũng có trợ giúp.

Ra phòng chờ, đuôi ngựa của Diêu Phỉ Vũ không cánh mà bay, đổi thành tóc xoăn đại cuộn sóng, nhất thời cô như trở thành một người khác, dĩ vãng Diêu Phỉ Vũ chỉ đẹp ở nội hàm, hiện tại Diêu Phỉ Vũ chỗ nào cũng chói mắt.

"Chu choa..., Phỉ Vũ, mình thật sự sắp yêu cậu rồi đó, cậu xem cậu đi, quả thật chính là tuyệt đối vô song, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp phi phàm mà..." Từ Thiên Thiên đem những từ ngữ mình có thể nghĩ đến đều nói ra hết.

Diêu Phỉ Vũ ném cho Từ Thiên Thiên một cái liếc sắc lẻm: "Được rồi, đừng ba hoa."

Khổng Trác Phàm đi ra khởi động xe, Từ Thiên Thiên rốt cuộc im miệng, sau đó lôi kéo Diêu Phỉ Vũ đi đến.

Diêu Phỉ Vũ đứng tại chỗ nói: "Thiên Thiên, mình muốn nghỉ ngơi, sẽ không cùng hai cậu, hai cậu hảo hảo hưởng thụ thế giới tình nhân đi."

"A? Cậu đi đâu? Cậu không đến nhà mình ở tạm sao?" Từ Thiên Thiên thất vọng nói.

"Mình đã book phòng ở khách sạn Sắc Vi rồi, sẽ không phiền toái." Diêu Phỉ Vũ giải thích.

"Phỉ Vũ, cậu thật là ác độc, được rồi, vậy mình có thể chở cậu qua đó đi?" Từ Thiên Thiên bất đắc dĩ, Diêu Phỉ Vũ luôn luôn nói một không hai, cho nên Từ Thiên Thiên coi như thu thập phòng xong cũng không nói ra, bởi vì biết mình nói ra cũng sẽ không có tác dụng.

"Ừ, vậy được rồi."

Ngồi trên xe, Từ Thiên Thiên cùng Diêu Phỉ Vũ một mực nói chuyện, Khổng Trác Phàm không nói lời nào, xe rất nhanh tới khách sạn, Sắc Vi là khách sạn tốt nhất H thị, cho nên phục vụ cũng phi thường chu đáo, xe vừa tới cửa, liền có một đứa bé giữ cửa cười tươi chạy tới, cúi đầu 45 độ, đứng chờ bên cửa xe.

Đứa bé muốn giúp Diêu Phỉ Vũ đặt túi lên xe đẩy, Diêu Phỉ Vũ cự tuyệt, xoay người tạm biệt Từ Thiên Thiên và Khổng Trác Phàm, liền đi vào khách sạn.

Một đường đi tới phòng mình, nhẹ nhàng mở cửa, Diêu Phỉ Vũ kéo túi du lịch vào tinh tế kiểm tra phòng một lần, xác nhận không vấn đề gì, lại đi tới cửa, ló đầu ra nhìn hai bên, mới đóng cửa lại.

"Alô, ta đã tới khách sạn Sắc Vi, phòng 3502, ông hãy qua đây đi." Diêu Phỉ Vũ cất túi, bấm điện thoại gọi đến một dãy số.

Từ Thiên Thiên không được "thẳng" cho lắm nhỉ =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.