"Tô đệ, đệ ở Ai Cập cũng không ngắn, tuy nói mấy năm nay có khởi sắc, nhưng ta biết sự thật sẽ không sặc sỡ loá mắt như bên ngoài đi?" Sau khi Diêu Phỉ Vũ rời đi, Hàn Quốc Đống nói với Tô Mẫn Hạ.
Tô Mẫn Hạ ấp úng trả lời: "Ai nói không phải? Nghĩ đến, còn trẻ phải xa quốc gia, truy đuổi tiền đồ, hơn mười năm, khứ vãng kinh niên, y thị nặng nề. Cố hương cách ngàn dặm, nhiều năm chưa từng về, cố hương sao còn là cố hương?"
Hàn Quốc Đống nghe xong, không quen phương thức biểu đạt bằng cổ văn. Hàn Quốc Đống nhớ lại. "Tô lão đệ, lần này Diêu đại tiểu thư cần thông qua công ty ma tham dự vào cổ phần Lam thị, ta nhất định không tiện ra mặt, bản thân ta có ý, nhường Tô lão đệ làm việc chính, đến lúc đó, Tô lão đệ về nước phát triển, có phần trụ cột này, cũng rất tốt."
"Trần ca rất tin phục Đại tiểu thư, cô ấy thật sự có bản lĩnh sao?"
"Diêu đại tiểu thư, làm việc quyết đoán, có phong phạm của Diêu đại lão bản, Hàn mỗ may mắn, thấy được Diêu đại lão bản một lần, ta tin tưởng, có nhiều thứ có thể di truyền, ta cũng tin tưởng, Diêu đại tiểu thư vĩ đại, ta càng muốn tin tưởng, ta đi theo Diêu đại tiểu thư sẽ có tiền đồ."
Hàn Quốc Đống liên tiếp tin tưởng, không thể nghi ngờ, là giúp Tô Mẫn Hạ yên lòng. "Vậy, làm phiền Trần ca."
"Chúng ta quen nhau nhiều năm, lúc trước, cùng nhau chân ướt chân ráo tiến vào đại học, ta nếm qua rau mẹ đệ xào, mọi người đồng cam cộng khổ bốn năm, sao lại làm phiền, thật là, ăn cơm ăn cơm." Hai người trở về nhà hàng.
Lam Diệc Nhiên nhờ người đi mua rượu đỏ, phân phó, muốn mua loại tốt nhất bản địa.
Buổi tối, trở lại phòng, Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ mở một lọ rượu đỏ, Lam Diệc Nhiên rót đầy một ly, ngón tay nắm chân ly nhẹ nhàng lay động, đưa sát vào chóp mũi ngửi, nhỏ giọng nói: "Coi như không sai, tuy không bằng rượu đỏ thượng hạng, bất quá, ở nước khác phẩm thường sẽ không đồng dạng."
Diêu Phỉ Vũ nhìn thấy động tác của Lam Diệc Nhiên, tao nhã như bậc thầy phẩm rượu, trong hai mẫu thân, Diêu Thanh yêu trà, Đạm Đài Yên thích rượu, Đạm Đài Yên đã dạy Diêu Phỉ Vũ uống rượu, trước tiên rót rượu vào ly, tay không nên đụng đến thân ly, chỉ cầm chân hoặc là đĩa ly nhẹ nhàng lay động, để rượu tiếp xúc không khí, xem sắc, rượu tốt sẽ có màu đẹp, sau đó ngửi mùi...
Lam Diệc Nhiên cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Diêu Phỉ Vũ, nói: "Nếm thử xem."
Diêu Phỉ Vũ đối rượu cũng không hiểu lắm, chỉ là thấy nhiều, tự nhiên cũng biết uống, Lam Diệc Nhiên nhìn Diêu Phỉ Vũ uống rượu, nhã khí xinh đẹp tuyệt trần nói không nên lời, trong lòng hơi động, vẫn nhìn Diêu Phỉ Vũ chậm rãi uống xong, mình mới bắt đầu uống.
Độ cồn vốn không cao, đối với Lam Diệc Nhiên mà nói, say là không thể nào. Tiếp đó lại rót cho mình một ly, nhưng không rót cho Diêu Phỉ Vũ nữa.
"Lam tỷ, không rót cho tôi sao?" Diêu Phỉ Vũ sẵng giọng, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhẹ, như có bất mãn, mỹ nữ làm một ít diễn cảm sẽ đáng yêu gấp bội, Lam Diệc Nhiên liền cười nói: "Không phải em mẫn cảm sao? Uống chút là tốt rồi."
"A..., Lam tỷ, mẫn cảm cũng không thấy, uống ít thì có việc gì? Không khoa trương như vậy, tôi cảm thấy hương vị rất ngon." Diêu Phỉ Vũ nói giọng M quốc, y như làm nũng, ngọt mà không nị.
"Ừ..., được rồi được rồi. Một mình tôi uống cũng chán, đây..." Lam Diệc Nhiên lại rót cho Diêu Phỉ Vũ, từ nhỏ Lam Diệc Nhiên và Lâm Diệc Hoàng đã không thân, còn không có hưởng thụ qua niềm vui làm tỷ tỷ, hiện tại Diêu Phỉ Vũ giống như đang làm nũng với mình, một tiếng "Lam tỷ", nghe bùi cả tai.
"Phỉ Vũ, chuyện lần này xong xuôi, nếu còn dư thời gian, chúng ta du ngoạn một phen, thế nào?" Lam Diệc Nhiên hỏi. "Tôi từ nhỏ đã rất ít đi du lịch, người nhà đều bề bộn, cũng không cho phép tôi đi, à, do vấn đề an toàn."
"A, nói tiếp, tôi sống ở hai quốc gia, nhưng cũng đi du lịch không nhiều, đối với danh lam, thắng cảnh, tôi không mấy ham, bất quá, Lam tỷ, chị nói, chỉ có chúng ta đi? Nếu là vậy, có thể." Diêu Phỉ Vũ không muốn cùng người khác du ngoạn, đối với Diêu Phỉ Vũ, trông càng giống lao động chân tay, nếu cùng Lam Diệc Nhiên lại có chút vui sướng, kỳ thật lúc trước Diêu Phỉ Vũ đã cảm thấy, mình và Lam Diệc Nhiên cùng một chỗ, làm chuyện gì, tâm tình đều tốt, tán gẫu rất thú vị.
Lam Diệc Nhiên sững sờ, tựa hồ Diêu Phỉ Vũ rất thích ở chung với mình? Lúc trước, phát hiện ở phòng khách nhà Diêu Phỉ Vũ có treo ảnh mình, lòng nàng đã có chút không thể khống chế, bình thường chỉ là ưa thích cùng Diêu Phỉ Vũ một chỗ, cảm thấy thoải mái khoái trá, lúc sau liền nghĩ đến phương hướng tình nhân, chẳng lẽ thật sự là tâm chi sở hướng, nàng tự hỏi qua rất nhiều lần, mình có thích Diêu Phỉ Vũ hay không, nhưng vẫn luôn mê ly, không có đáp án cuối cùng, ngược lại, Diêu Phỉ Vũ cũng chưa nói thích mình, chỉ là khi nhớ lại, những ký ức đẹp hiện lên trong đầu Lam Diệc Nhiên.
Rượu đã muốn uống xong, một lọ rượu đỏ, không nhiều lắm, đối với Lam Diệc Nhiên, hai người uống một lọ là hơi ít. Đối với Diêu Phỉ Vũ mẫn cảm với cồn, tựa hồ hơi nhiều, tuy chưa say bí tỉ, nhưng trên mặt đã xuất hiện một tầng lại một tầng sóng nhiệt.
Lam Diệc Nhiên nhìn Diêu Phỉ Vũ mặt đầy rặng đỏ, ánh mắt mơ màng, có lẽ Diêu Phỉ Vũ không biết, mình như vậy, sẽ có bao nhiêu mê người, nhưng Lam Diệc Nhiên lại thấy rất rõ, tâm lập tức ba ba rung động, nhìn vưu vật tuý ngã trước mắt, sóng mắt hàm xuân, thần nguyệt bắn hàn giang.
Diêu Phỉ Vũ hơi nặng đầu nhưng cũng không ngất, người mẫn cảm a, cồn lên não rất nhanh, phát giác Lam Diệc Nhiên nhìn mình, quay lại, nhìn nữ tử tốt đẹp, khí chất tuyệt hảo, hươu chạy trong lòng, hiển nhiên, mình thật sự thích nữ tử, cô không phải Diêu Thanh và Đạm Đài Yên thân sinh, nhưng có nhiều thứ liên quan đến duyên phận, cô tin tưởng mình được Diêu Thanh nhận nuôi, đó chính là ông trời ban ân. Diêu Thanh năm đó gặp Diêu Phỉ Vũ đã từng nói: "Đứa nhỏ này âm khí nặng." Diêu Phỉ Vũ, là một người như thế nào? Cô không biết, nhưng Diêu Thanh có thể hiểu rõ.
Diêu Phỉ Vũ sinh khí, tức giận, lần trước Lam Diệc Nhiên hôn cô, hỏi nàng nguyên nhân, lại nói lòng có rối loạn, lúc sau còn giải thích với cô, sao cô có thể không tức khí, chẳng lẽ hôn cô sẽ có gánh nặng rất lớn? Chẳng lẽ mình không đẹp hơn Lý Thục Thiến? Diêu Phỉ Vũ bình thường nào có tâm tính tiểu hài tử? Chỉ là chẳng biết vì sao khi đối mặt với Lam Diệc Nhiên thì lại chậm rãi bị kích phát, tất cả bực bội từ lúc thơ ấu đều muốn nảy sinh.
Diêu Phỉ Vũ khó bình tâm, chậm rãi tới gần Lam Diệc Nhiên, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Lam Diệc Nhiên.
Lam Diệc Nhiên đột nhiên cảm thấy không ổn, Diêu Phỉ Vũ thẳng ngoắc ngoắc trừng mình, Diêu Phỉ Vũ say rồi sao?
Diêu Phỉ Vũ đi đến trước mặt Lam Diệc Nhiên dựa vào cực gần, thậm chí hai người bắt đầu dính lại với nhau, một cỗ hương khí ấm áp đánh lên mặt, bộ vị kiều cử thiếp vào, cảm giác mềm nhũn, phi thường mất hồn.
Lam Diệc Nhiên có thể dự liệu được một vài sự tình sắp xảy ra, biết mình cần lui, nhưng nàng đã muốn lui sát góc tường nha? Mất đường, lúc này có thể xoay người bỏ đi, lại không chuyển động thân thể, là tâm không muốn động, tiềm thức kêu gọi hô hoán Lam Diệc Nhiên nổi lên du͙ƈ vọиɠ.
Diêu Phỉ Vũ chìa ngón tay, xoa nhẹ môi Lam Diệc Nhiên, mềm mại, ấm áp, tựa hồ trong lòng có ác ma đang sử dụng mình làm bước tiếp theo. Chìa tay phải khoát lên tường ở trên đầu Lam Diệc Nhiên, ngón tay vỗ môi Lam Diệc Nhiên chậm rãi trượt, thẳng đến cổ Lam Diệc Nhiên, dùng sức đẩy lên, đầu Lam Diệc Nhiên liền thuận theo, ngước lên.
Diêu Phỉ Vũ hơi cúi đầu, hai sống mũi từng bị người ta nói là tương tự chạm vào nhau, Lam Diệc Nhiên vô lực đứng không yên, giơ tay khoát lên cánh tay đang chống tường của Diêu Phỉ Vũ, mà động tác này, xem ở trong lòng Diêu Phỉ Vũ, là một tư thế xin mời.
Thời gian nhất thời đình chỉ, giờ khắc này hết thảy đều dừng lại, thậm chí trái tim hai người cũng ngưng đập vài giây, hai người yên lặng, đây là cảm giác điện giật, hôn nhau đụng chạm đơn giản, lại giống như điện giật mãnh liệt, điện cao thế.
Rất lâu sau đó, hai người đều yên lặng cảm thụ, ai cũng không động đậy, ai cũng không đi tự hỏi chuyện khác, phảng phất thế giới này chỉ còn đối phương tồn tại, nụ hôn này hư ảo, lại chân thật, cảm giác quá sâu sắc.
Hai đôi môi rời đi, cách xa một khoảng, suy nghĩ mới trở lại, hai người vẫn duy trì động tác này, Diêu Phỉ Vũ không di chuyển, cũng không muốn hành động, cô đang chờ, chờ Lam Diệc Nhiên nói ra câu nói kia, câu nói mà cô khát vọng, mặc dù biết sau khi cô hạ thủ, ý nghĩa của nó sẽ tổn thương Lam Diệc Nhiên...
Tâm động là mâu thuẫn, cô khát vọng những lời này, từ nhỏ đến lớn Diêu Phỉ Vũ chưa từng khát vọng qua cái gì, bây giờ lại khát vọng Lam Diệc Nhiên ngỏ lời, tựa hồ những lời này, chính là cả thiên hạ của Diêu Phỉ Vũ.
Diêu Phỉ Vũ vẫn đứng yên, cô đang chờ, có đôi khi, sự kiên nhẫn của cô thật tốt.
"Em..., chị..., chị nghĩ chị đã yêu em rồi." Lam Diệc Nhiên rốt cuộc nói ra.
Giờ khắc này, những lời này, cũng như bom nổ dưới nước, giã vào tâm điền Diêu Phỉ Vũ, kích ra ngàn vạn tầng cuộn sóng, cô buông cánh tay chống trên tường, trực tiếp ôm lấy Lam Diệc Nhiên. "Lam tỷ, em yêu chị!" Lại cúi đầu, hôn Lam Diệc Nhiên, lần này hôn thật kịch liệt, hôn đến Lam Diệc Nhiên không thể thở, Diêu Phỉ Vũ cũng thế, cô vốn không có kỹ thuật nào, ở hôn lễ của Lý Thục Thiến, là nụ hôn đầu của cô.
Rất lâu sau đó, hai người tách ra, từng ngụm, từng ngụm thở phì phò, bộ ngực không ngừng phập phồng, đây là bởi vì thở, càng là bởi vì tim đập kịch liệt.
Tựa hồ hai người không thỏa mãn, trong lòng vẫn trống vắng, cảm giác được đối phương ngỏ lời yêu xong, thỏa mãn, lại hư không, càng làm người ta khó chịu, Diêu Phỉ Vũ biết, cô muốn, muốn biểu đạt tâm ý, khinh giải la thường, vòng eo nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, áσ ɭóŧ trắng, khiến Lam Diệc Nhiên lăng lăng. Chính là còn chưa ngừng, Diêu Phỉ Vũ cởϊ qυầи ra, hai chân hoàn mỹ như điêu khắc, tất chân mỏng manh, không cách nào che giấu nơi tư mật sáng rọi mê người, trên thân Diêu Phỉ Vũ chỉ còn lại mỗi nội y.