Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ không có nhiều thời gian, phỏng chừng chỉ một hai ngày, chú ý hiệu suất, Lam thị sẽ không gác lại việc ở Ai Cập lâu. Đợi bên kia hạ quyết sách xong, Lam Diệc Nhiên có thể làm việc. Đoàn người tạm thời không có việc gì, hẹn nhau du ngoạn, mời Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ, bất quá hai người đều tìm cớ cự tuyệt.
Sông Niles dài 6,650 km, bơi một hai ngày cũng không hết, cho nên hai người cũng chỉ du ngoạn ở vùng phụ cận mà thôi, rất nhiều quang cảnh không cần thấy hoàn toàn, thấy được một bộ phận thì sẽ nghĩ ra tình hình còn lại. Không cần để ý đường dài ngắn mà là tâm tình ngắm phong cảnh.
Hai người vốn không thích lữ hành lại sinh ra rất nhiều chờ mong, Diêu Phỉ Vũ ngủ, thức dậy rất sớm, Lam Diệc Nhiên vẫn còn ngủ yên, thật cẩn thận rời giường, xuống giường, đi rót ly cà phê, cuộc sống như vậy là ít có, thậm chí có hai ngày không có làm ác mộng, ác mộng kia thật sự rời đi sao? Diêu Phỉ Vũ không biết, nhiều năm bởi vì ác mộng mà sớm tỉnh, trời chưa sáng đã xuống giường giống như đã là một tập quán, cũng không biết ngủ nướng là mùi vị gì. Ngủ đối với cô là bị giày vò, càng ngủ càng tiều tuỵ, tinh lực chẳng hơn người, đây là một sự bất đắc dĩ khó nói rõ.
Diêu Phỉ Vũ uống một ly lại rót thêm một ly, lúc sau, an vị ở trên ghế sofa ngẩn người, tập mãi thành thói quen, đây là cuộc sống của cô. Ngón tay của cô lại khảy, đàn lên nhịp khúc ca nào đó.
Lam Diệc Nhiên mơ hồ cảm giác bên cạnh hư không, tiềm thức cảm thấy thiếu cái gì, vây ở mơ hồ, một lát sau tỉnh lại, cửa sổ không đóng, không khí thật tươi mát, nhìn xem xung quanh, nàng chỉ thấy Diêu Phỉ Vũ tĩnh tọa ở trên ghế sofa, diễn cảm tựa hồ có chút trống rỗng, như thu diệp tinh mỹ, đây là một phong cảnh hiếm có, Lam Diệc Nhiên vẫn nhìn hồi lâu, mới rời khỏi giường. Diêu Phỉ Vũ thường xuyên sẽ ngẩn người, Lam Diệc Nhiên nghĩ.
"Phỉ Vũ." Lam Diệc Nhiên xuống giường, ở bên giường cầm lấy y phục, chậm rãi đến cạnh Diêu Phỉ Vũ, cảm giác này rất đỗi ngọt ngào, đối với Lam Diệc Nhiên, đây là một loại hạnh phúc. Lúc Lam Diệc Nhiên kêu Diêu Phỉ Vũ, không được cô đáp lại, đó cũng không phải lần đầu tiên, Lam Diệc Nhiên thích ứng, nhẹ nhàng ngồi vào bên người Diêu Phỉ Vũ, chìa hai tay, ôm Diêu Phỉ Vũ.
"Lam tỷ." Diêu Phỉ Vũ quay đầu lại gọi một tiếng, để tay lên tay Lam Diệc Nhiên.
Hai người nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì cả, hết thảy đều là hạnh phúc, kỳ thật tình yêu rất đơn giản, đơn giản chính là hai người lẳng lặng cùng một chỗ, cho dù không nói lời nào, ngọt ngào ở trong lòng vẫn chậm rãi tràn ra.
Ngồi im hồi lâu, Diêu Phỉ Vũ đánh vỡ sự yên lặng: "Chị uống cà phê không?"
"Vậy chị chờ chút, em đi pha." Diêu Phỉ Vũ ngồi lâu, chân hơi tê, xoa nhẹ mới đứng dậy.
Diêu Phỉ Vũ ở quầy bar pha cà phê, bên ngoài sơ dương đã muốn dâng lên, theo cửa sổ lộ ra một tia sáng, Lam Diệc Nhiên ngồi trước mặt cô, chờ cô tự tay pha cà phê, điều này thật tốt đẹp, tâm Diêu Phỉ Vũ khó bình tĩnh, nếu ngày nào cũng như vậy, sẽ có bao nhiêu tốt đẹp a.
Có một số việc, cô không có lối thoát, bất kể không phải số mệnh, tiểu cô nương trong mộng kia cứ như Hồ Điệp bay múa giữa không trung luôn quấn quít lấy cô, cô không biết mình có thể kiên trì bao lâu nữa.
Bưng cà phê đến trước mặt Lam Diệc Nhiên. "Cà phê nè chị."
Lam Diệc Nhiên đưa ly cà phê đến trước mũi, tinh tế ngửi. "Ừ... Rất thơm."
"Là em pha ngon, nếu không phải em, cà phê cũng sẽ không có loại hương vị này, Phỉ Vũ, về sau chị sẽ luôn uống cà phê em pha, có được không?"
"Hở, Lam tỷ muốn em làm viên công cả đời à?" Diêu Phỉ Vũ chu môi.
"Đồ đần." Lam Diệc Nhiên sẵng giọng. "À... Uống xong cà phê, chúng ta cũng chuẩn bị đi thăm sông Niles."
"Ủa, chuẩn bị cái gì? Đến nơi là được, dù sao đi theo Lam tỷ, mặt khác em mặc kệ." Diêu Phỉ Vũ ở một vài sự tình thật là tùy ý, lần này tới Ai Cập chỉ mang theo ít đồ vật, lúc du ngoạn chắc chắn sẽ không nghĩ rằng cần chuẩn bị.
"Ai da, mặt trời chói như vậy, cần kính râm. Nhiệt độ cũng không ổn định, chúng ta ra ngoài đến buổi tối mới trở về, cũng cần mang quần áo a, nón nữa."
"Úi, em không có kính râm, lát đi ra ngoài mua?" Diêu Phỉ Vũ buông tay, nói.
"Được rồi, chị có, em dùng của chị." Lam Diệc Nhiên có chút bất đắc dĩ.
"Được, đi theo Lam tổng, không sợ thiếu hành trang."
Lam Diệc Nhiên sớm đã kêu Lý Lương phái một tài xế, không sai biệt lắm sẽ chờ ở cửa.
Lam Diệc Nhiên ngồi ở trước bàn trang điểm, dùng một cây trâm màu xanh biếc ghim một nhúm tóc trên đỉnh đầu, lộ ra vầng trán trắng nõn.
"Ôi chao, thật là đẹp mắt." Diêu Phỉ Vũ đứng phía sau Lam Diệc Nhiên, phản xạ qua tấm gương, không khỏi khen một câu.
"Haha, chị còn có cây khác nè, em có muốn xài không, ghim tóc lên thoải mái lắm."
"Em hả, từ bỏ, em không có quen xài mấy thứ này." Diêu Phỉ Vũ khẽ lắc đầu.
Lam Diệc Nhiên lấy ra hai cái kính râm, cảm thấy tương đối khá, nhẹ nhàng vén tóc xoã tung hai bên vai Diêu Phỉ Vũ, giúp cô đội. Sau đó lui vài bước, nhìn một chút. "Đẹp!"
Diêu Phỉ Vũ cầm cái kính còn lại trên tay Lam Diệc Nhiên, giúp Lam Diệc Nhiên đội, đồng dạng nói một câu: "Đẹp!"
Hai người nhìn nhau hồi lâu, nở nụ cười, trong lòng đều nghĩ, thổi phồng nhau, tựa hồ có chút...
Phía trước Lâm Diệc Hoàng cũng gọi Diêu Phỉ Vũ cùng du ngoạn, cuối cùng bị cự tuyệt, hiện tại Diêu Phỉ Vũ đã sớm quên việc này, chỉ chờ mong cùng Lam Diệc Nhiên, cô yêu một người, nhất định là bị di vong, thời gian mai táng hết thảy, cái gì đều không ứng thừa nổi.
Ngồi trên xe do Lý Lương an bài tốt, hai người rất nhanh tới cảng. Nơi đó có du thuyền, tuy rằng không lớn nhưng cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người chờ lên du thuyền, xem con sông dài nhất thế giới, còn có lịch sử lâu đời nhất.
Lam Diệc Nhiên nắm tay Diêu Phỉ Vũ, gió ở bờ sông hơi lớn, sợi tóc cứ như vậy tung bay, khoan khoái nói không nên lời. Nhìn con sông dài, mờ mịt trước mắt, hai người đón gió mỉm cười, Lam Diệc Nhiên lấy camera ra, nhờ tài xế kia chụp giùm.
Đi lên du thuyền, khá đông người, đứng ở mé thuyền nhìn qua. "Ai Cập là quốc gia có tám nghìn năm lịch sử, chị từng nghĩ Trung Hoa năm nghìn năm lịch sử đã khó ai có thể địch, lên đến trung học mới biết được, nơi này từng có văn minh cổ đại, nhưng mà hiện tại, Ai Cập sớm không bằng trước kia, bắt đầu xuống dốc cùng đình trệ, thực tại có chút tiếc hận, ngày càng lụn bại, cảm giác về sự ưu việt, khiến một đại bộ phận tự cho là đúng. Không biết đây là may mắn hay không may mắn." Đối mặt nước sông cuồn cuộn, Lam Diệc Nhiên cảm khái.
"Hiện tại giá trị quan xuống cấp, nơi nào cũng tồn tại, đối với kẻ có tầm nhìn xa trông rộng, mâu thuẫn sẽ càng nhiều, khi đó, cũng như câu nói trong sách, bất kể là người thời đại nào đều có thể tự mình đánh giá, bây giờ là niên đại bất an chưa từng có." Diêu Phỉ Vũ trả lời.
Lam Diệc Nhiên xoay người lại, Diêu Phỉ Vũ đứng sau lưng nàng, cười nói: "Phỉ Vũ, lời em nói vô cùng có chiều sâu, không nói cái này, chúng ta tiếp tục chụp ảnh đi." Tạm thời buông bỏ chủ đề trầm trọng, bất luận kẻ nào cũng chỉ là hạt cát nhỏ giữa dòng lịch sử mà thôi.
Nghe Lam Diệc Nhiên nói chuyện, Diêu Phỉ Vũ thè lưỡi, một màn này bị Lam Diệc Nhiên chụp được, lúc sau, tấm ảnh này đi theo Diêu Phỉ Vũ, mặc kệ ở nơi nào, cô đều treo nó, dung nhan vô ưu vô lự, mình le lưỡi ương bướng, Lam Diệc Nhiên mỉm cười thanh nhã. Ở tương lai, bức hình này chính là ảnh thu nhỏ lưu giữ tất cả kỉ niệm.
Phía trước ở M quốc tự do tự tại Đạm Đài Lượng, mỗi ngày nhàn nhã nhượng rất nhiều người đố kỵ, hiện giờ lại bề bộn như con quay. Mấy tháng trước, Đạm Đài Yên đột nhiên chính thức đi tìm hắn nói chuyện, nói về Diêu Phỉ Vũ cùng công ty ở H thị, nguyên nhân là muốn Đạm Đài Lượng tiếp nhận sinh ý của Diêu thị, từ nhỏ, Đạm Đài Lượng đã ở cùng Đạm Đài Yên, không dám phản đối. Đạm Đài Lượng không hề nghĩ ngợi nói muốn về H thị, hồi lâu không gặp Diêu Phỉ Vũ, hắn cũng rất tưởng niệm.
Trở lại H thị, chỉ thấy Diêu Phỉ Vũ vài lần, sau đó liền tiếp nhận công ty, hắn vốn không có nhiều kinh nghiệm, xử lý việc này tự nhiên rất không thuận tay, mà Diêu Phỉ Vũ trước khi rời H thị đến Ai Cập đã giao cho hắn gánh nặng, muốn hắn thông qua tuyệt bút, vây tiêu.
Cái này có rất nhiều môn môn đạo đạo, hắn biết nhưng làm không đến, hoàn hảo Diêu Phỉ Vũ đã kêu Hàn Quốc Đống an bài viên công, cho nên chỗ hắn để ý chính là tài chính, đủ khiến hắn vội.
Đối với chuyện của Diêu Phỉ Vũ, Đạm Đài Yên cũng không nói rõ ràng, chỉ nói Diêu Phỉ Vũ trở về nước xử lý sự tình, ở giữa có thể có chút cản trở, gọi hắn đi qua trông giữ, toàn lực ủng hộ cô, không cần nhúng tay quá nhiều, cho nên đến hiện tại đều là dựa theo Diêu Phỉ Vũ ý nguyện, hắn cũng không có quá nhiều động tác.
Hai ngày nữa, hắn phải đến Kinh Thành, thăm vị lão Phật gia kia, đây là Đạm Đài Yên công đạo riêng, bất quá lại không nói để cho Diêu Phỉ Vũ cũng đi, hắn nghĩ có lẽ ý tứ của cô cô hắn là không muốn Diêu Phỉ Vũ và bên kia có quan hệ, giao việc H thị cho nàng, nàng không hi vọng Diêu Phỉ Vũ đi. Dù sao Diêu Thanh và bên kia quan hệ cũng không khá lắm, quá mức trợ giúp, ngược lại là tự tìm phiền toái không cần thiết.
Nàng rất nhiều năm không gặp mặt lão Phật gia, tục truyền bởi vì Diêu Thanh mới khiến cho hai người vốn là thân nhân lại ở hai quốc gia, vài thập niên không hề liên hệ, thậm chí không gửi tín, chỉ là ngày lễ ở nước nhà, Diêu Thanh đều chuẩn bị một phần lễ vật cho lão Phật gia, nói là ý của Đạm Đài Yên.
Nhiều khi, Đạm Đài Lượng không rõ, tình yêu có thể làm con người ta quyết tuyệt như vậy sao...
Hắn biết hiện tại chuyện ở H thị do một người tên Nạp Lan Nhược Thấm làm, hắn chưa thấy qua người này, bất quá là Nhạn Công Đức giới thiệu, Diêu Phỉ Vũ tựa hồ cũng có chút tín nhiệm, hắn cũng yên lòng. Đứng trước cửa sổ văn phòng chủ tịch ở Diêu thị, nhìn hàng vạn hàng nghìn nghê hồng, nơi này không kém hơn M quốc, tuy nhiên nó phức tạp tột đỉnh, khắp nơi đều như thế, hắn có chút không thích ứng.