Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 56



Đạm Đài Lượng vốn tính toán đến gặp lão Phật gia ở Kinh Thành chỉ là chuyện vài ngày, không nghĩ tới lão Phật gia thật sự đem hắn lưu tại bên này, muốn hắn ở lâu một chút, Đạm Đài Lượng thoái thác nói: "Công ty ở H thị bây giờ là con phụ trách, đi lâu con sợ phát triển chậm trễ."

Lão Phật gia hơi mất hứng nói: "Ta biết quy mô xí nghiệp hiện tại của Yên nhi, tuy rằng ta đã già nhưng còn chưa hồ đồ, công ty ở H thị các nàng căn bản không thèm để ý, chỉ là lưu giữ đồ vật ở quốc nội mà thôi, là đường rút quân, con có thể kêu ai đó trông hộ, ở đây một hai tháng."

Đạm Đài Lượng gọi điện thoại trở về báo oán với Đạm Đài Yên ở Kinh Thành nhàm chán, Đạm Đài Yên nói: "Lão Phật gia lớn tuổi, mặc kệ cái gì, con tận lực thỏa mãn ngài." Hắn từ nhỏ nghe lời Đạm Đài Yên, lần này vẫn không cự tuyệt, vì thế thẳng đến hiện tại còn ở Kinh Thành.

Lão Phật gia mang hắn đi gặp rất nhiều người trong gia tộc Đạm Đài, khoảng thời gian này thường có người đến bái phỏng lão Phật gia, lão Phật gia đều nhất nhất giới thiệu cho Đạm Đài Lượng.

Một lần nói chuyện, tâm tình lão Phật gia tựa hồ rất nặng, nói: "Ta cùng Trần lão quỷ, lão đầu tử, ngoài sáng và trong tối đấu cả đời, từ Kinh Thành đấu đến H thị phân bố cục diện chính trị đều vì lợi ích gia tộc. Trải qua rung chuyển 60 năm, trải qua đại sự 70 năm, cũng thấy được quốc gia có biến hóa lớn, cả đời phập phồng. Trần lão quỷ hai năm trước đã chết, may mắn hắn có một nhi tử là Trần Minh Đạo, đó là một người không đơn giản, ánh mắt hẹp dài có thể ẩn nhẫn, lão quỷ cả đời này xem như bận rộn không toi công. Lão đầu tử buổi sáng hôm nay cũng đã chết, hắn kinh doanh cả đời, hậu sự sớm liền dự định tốt. Hừ! Lão đầu tử vừa chết, nhưng người thừa kế mà hắn định ra không đơn giản, lão đầu tử này, gia tộc vẫn cường thế, hơn nữa Sở gia hắn đặt ở H thị, ta không coi khinh được. Hiện giờ, ba người chỉ còn lại ta... Lão già khọm ở nơi này, ta còn có thể sống bao nhiêu năm tháng? Cả đời không phụ tổ tiên, gia tộc phồn vinh, có thể chết; gặp qua đại trường hợp, trải qua đại sự, có thể chết; cùng Trần lão quỷ, lão đầu tử, hai đại nhân vật số một ở trong Kinh Thành đấu ngang nhau, có thể chết. Chỉ là, ta có thể chết, cái nhà này cũng không thể tán! Ta lưu con ở Kinh Thành, tin tưởng con thông minh cũng có thể nhận thức một phần, con là nhất mạch của Yên nhi, ta không thể để con quên đi tổ tiên, không thể quên mình là một phần tử của gia tộc Đạm Đài, cho nên nhân lúc ta còn sống, ta muốn đem các con gộp cùng một chỗ, như vậy ta chết cũng được bình yên. Gia tộc của Trần lão quỷ và lão đầu tử cường thế như trước, gia tộc Đạm Đài chúng ta sao có thể rơi xuống tiểu thừa?"

Đạm Đài Lượng biết lão Phật gia dụng tâm lương khổ, cũng hiểu được lão Phật gia một nữ nhân vì gia tộc phồn vinh mà phấn đấu nỗ lực không ngừng, gật gật đầu trả lời: "Con hiểu được. Con sẽ không quên dòng họ của mình."

Lão Phật gia khẽ cười nói: "Tốt lắm."

"Tổ nãi nãi..., kỳ thật cô cô có nữ nhi, ngài cũng biết, cô cô nuôi nấng con lớn lên, cho con cuộc sống hạnh phúc, ân tình ấy nặng như Thái Sơn, về sau của cải của cô cô cũng nên do Diêu Phỉ Vũ tiếp nhận."

Lão Phật gia thật sâu nhíu mày: "Lượng nhi, con cũng đừng quên, nó họ Diêu! Cùng họ với Diêu Thanh kia! Trước đó lập nghiệp, cô cô con rất mạnh mẽ, lại là quan hệ nhân mạch của gia tộc Đạm Đài chúng ta!" Tựa hồ lão Phật gia trong lòng như cũ không thể buông hận ý đối với Diêu Thanh đã mang đi Đạm Đài Yên.

"Em ấy là muội muội của con! Không nên như vậy! Tổ nãi nãi, Diêu cô cô đối đãi con như thân sinh, con có thể ham này đó? Phụ ân tình hai vị cô cô?" Đạm Đài Lượng có chút kích động, hắn tôn trọng Đạm Đài Yên cũng kính yêu Diêu Thanh, hai người nuôi nấng hắn lớn lên, trong lòng sớm đem các nàng trở thành mẫu thân của mình.

Lão Phật gia không nói lời nào, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Diêu Phỉ Vũ, ta muốn gặp mặt nó."

Đạm Đài Lượng tỉnh táo lại, hắn không biết lão Phật gia thấy Diêu Phỉ Vũ sẽ nói cái gì. "Em ấy ở H thị, bất quá có chuyện quan trọng trong người, con không biết em ấy có thể tới hay không."

"Tùy duyên đi, con hỏi một chút, nếu nó nguyện ý liền đến xem lão già khọm ta đây, không miễn cưỡng." Lão Phật gia nói xong, chậm rãi đứng dậy, tỏ rõ cuộc nói chuyện dừng ở đây.

Đạm Đài Lượng nhìn thấy lão Phật gia đã còng lưng, thoáng tập tễnh rời đi, lão Phật gia thật sự đã già, có lẽ nếu Diêu Phỉ Vũ không đến, đời này đều không cần tiếp tục gặp nữa.

Lão Phật gia sở hữu một gian Phật đường không nhỏ, gian Phật đường này, bất luận kẻ nào cũng không cho phép đi vào, mỗi ngày nàng sẽ ở trong phòng niệm kinh lễ Phật một đoạn thời gian rất dài, đây cũng là lý do nàng được xưng là "lão Phật gia".

Vào Phật đường, lão Phật gia khoanh chân ngồi ở trên nệm, nhớ lại Đạm Đài Yên xinh đẹp đáng yêu năm đó, là người nàng thích nhất, sủng ái nhất, hiện giờ cũng nhiều năm không thấy, không khỏi bi ai.

Năm đó, Đạm Đài Yên mang theo Diêu Thanh về nhà, lão Phật gia vừa nhìn thấy Diêu Thanh đã có cảm giác khác thường, một thân sườn xám màu xám nhạt, ánh mắt thâm thúy đến nỗi ngay cả nàng là người vốn đã gặp qua vô số cảnh đời đều không thể nhìn thấu nửa phần, không hỉ không giận ung dung bình tĩnh, đúng mức, tôn quý ẩn hiện.

Sau đó Đạm Đài Yên yêu Diêu Thanh, lão Phật gia có thế lực lớn như vậy lại không làm gì được Diêu Thanh xuất thân từ sơn thôn nhỏ, bằng không, nàng sao có thể để Diêu Thanh mang đi Yên nhi mà nàng thương yêu nhất?

Scandal là chỗ đau lớn nhất của chính trị gia, là điểm có khả năng bị đối thủ công kích nhất, lão Phật gia không thể bởi vì Đạm Đài Yên mà khiến gia tộc Đạm Đài lâm vào khốn cảnh. Đành phải nhịn đau yêu cầu Diêu Thanh mang theo Đạm Đài Yên đi xa nước khác, không được trở về. Nhiều năm như vậy, Trần lão quỷ và lão đầu tử đến chết cũng chưa đụng Đạm Đài Yên, nàng biết không phải bởi vì bọn họ sợ mình, mà bởi vì bọn họ đều kiêng kị Diêu Thanh, xúc động đến một nhân vật nguy hiểm như Diêu Thanh, tuyệt đối là mất nhiều hơn được.

Lão Phật gia cả đời này thật đúng là không đem bao nhiêu người để vào mắt, Trần lão quỷ và lão đầu tử xem như đại nhân vật, trong mắt nàng, Diêu Thanh so với hai đại nhân vật kia, khó đối phó hơn, Diêu Thanh làm việc quyết đoán ngoan tuyệt, ánh mắt độc đáo mà sâu xa.

Cuộc sống của Diêu Phỉ Vũ rất quy luật, cơ bản thời gian đến công ty đều không sai biệt, cất kỹ xe, đi vào đại môn Lam thị hướng đến thang máy.

"Phỉ Vũ." Nghe thấy một tiếng kêu to, kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên là Lam Diệc Nhiên.

Những người khác nhìn thấy Lam Diệc Nhiên đều hơi cúi đầu kêu một tiếng: "Lam tổng."

Lễ nghi thật phiền toái, Lam Diệc Nhiên trả lời một tiếng: "Mọi người sớm an." Liền đi về phía Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ thấy Lam Diệc Nhiên đi tới, nhẹ nhàng thè lưỡi.

Những người khác nhìn ở trong mắt, trong lòng đều có chút bất bình cùng hâm mộ, người ta đều cùng Lam tổng vấn an, thư ký họ Diêu này khen ngược, không ngờ Lam tổng chào hỏi cô ta trước.

"Lam tổng, sớm an..." Diêu Phỉ Vũ chờ Lam Diệc Nhiên đi tới, cười nói, mặt sau kéo dài âm điệu, biểu hiện có chút thân mật.

"Sớm." Lam Diệc Nhiên trả lời: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Cũng được." Diêu Phỉ Vũ luôn ngủ không tốt, không có gì để nói, miễn cho ai đó lo lắng, cô chỉ nói cũng được.

"Đinh" một tiếng thang máy tới, Lam Diệc Nhiên đi vào thang máy, những người chờ thang máy tự nhiên là muốn để lãnh đạo đi trước, đều chưa tiến vào, Diêu Phỉ Vũ cũng theo sát mà vào. Lúc này, thang máy khác cũng tới, tuy rằng có rất nhiều người muốn cùng thượng tầng làm quen, chỉ là thang máy của lãnh đạo không phải là có thể tùy tiện loạn chen chúc, không nghĩ lưu ấn tượng xấu liền phiền toái, những người khác vẫn là lựa chọn thang máy khác mà đi.

Lam Diệc Nhiên thấy những người khác đều đi thang máy kia, nàng cũng vui vẻ, cùng Diêu Phỉ Vũ một mình ở thang máy càng thích, trực tiếp ấn nút, cửa thang máy đóng lại.

"Lam tỷ, em thấy chị là tối qua ngủ không ngon a, vành mắt hơi đen." Vào thang máy, Diêu Phỉ Vũ hảo hảo mà nhìn Lam Diệc Nhiên một hồi lâu, nói.

Gia Cát Vi Vũ vì lần này cạnh tranh, khi lưu động vốn đã hứa hẹn lợi nhuận, cho dù thất bại, thì danh dự cũng không thể mất, lợi nhuận thấp nhất là muốn cấp ra ngoài, hướng phương diện này quẳng tiền, có không ít là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu đắc tội những nhân vật này, không chừng sẽ gây ra phiền toái. Tuy nói không tổn thất nhiều, nhưng nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ở Ai Cập của Lam Diệc Nhiên, ít nhất số tiền kia cần điều động trở về, dùng đại tài chính đầu nhập thị trường tư bản, lấy chiến thắng kiếm thêm nhiều lợi nhuận, như vậy mới có thể thực hiện hứa hẹn lúc trước, nếu không như vậy, đem tiền bỏ vào Ai Cập đổi được cổ phần, ngắn hạn nhất định không có lời, làm lãnh đạo Lam thị, nàng biết điểm này. Thời khắc như vậy, Lam Diệc Nhiên sao có thể ngủ an ổn đây. Mắt thấy kế hoạch ở Ai Cập kinh doanh đã lâu lại bị hẫng, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp.

"Ừ, tối hôm qua ngủ không an ổn lắm."

"Bởi vì em không tại bên người?" Diêu Phỉ Vũ hỏi tiếp, cô biết Lam Diệc Nhiên gần đây có việc phiền lòng, trước kia hỏi qua, Lam Diệc Nhiên không nói, cũng không có biện pháp gì.

"Đúng vậy, có em tại bên người, chị nhất định có thể ngủ ngon, Phỉ Vũ, bộ dạng em khi ngủ thật đáng yêu."

"Oa, chị rình coi em à?" Diêu Phỉ Vũ trả lời.

"Hừ, nói cái gì. Chị là quang minh chính đại nhìn." Lam Diệc Nhiên tạm dừng chút, tiếp tục nói: "Đêm nay em nấu cơm cho chị ăn đi? Đã vài ngày em không nấu rồi."

"Vâng, được. Chị muốn ăn cái gì?"

"Em làm chị đều thích, em xem rồi lo liệu đi."

"Vậy đến lúc đó phải đi mua đồ."

...

Giờ làm việc kỳ thật rất tốt, có thể từ trước đến nay cùng Lam Diệc Nhiên một chỗ, cảm giác rất không tồi. Thời gian quả thật rất mau, giữa trưa nhận được Đạm Đài Lượng điện thoại.

"Alô, biểu ca. Như thế nào? Đã trở lại?" Diêu Phỉ Vũ biết Đạm Đài Lượng đến Kinh Thành, hiện tại gọi điện thoại đến, đoán chừng là muốn trở về H thị.

"Còn chưa có." Đạm Đài Lượng oán giận nói.

"Lâu như vậy? Kinh Thành rất nhiều mỹ nữ? Vì thế anh vui đến nỗi quên trở về sao?" Diêu Phỉ Vũ trêu ghẹo.

"Nói giỡn, anh là hạng người như vậy à? Ai, là lão Phật gia bên này không cho anh đi, muốn anh ở Kinh Thành thêm vài ngày, cô cũng nói như vậy, anh có thể có biện pháp nào?"

"À, lão Phật gia nhiều năm như vậy không gặp cháu trai bảo bối, đem anh giữ bên người hảo hảo thương tiếc một phen, anh nên tri túc, biểu ca. Tốt lắm, anh cứ ở đó tiếp tục làm con cháu thế gia của anh đi, em đây còn đang làm việc đâu."

"Phỉ Vũ..., lão Phật gia biết em, em cũng là con cháu của ngài, hôm nay lão Phật gia nói với anh rất nhiều, kỳ thật ngài cũng không dễ dàng a."

Diêu Phỉ Vũ biết lão Phật gia khiến hai mẫu thân đi xa nước khác, trong lòng tự nhiên có chút oán hận, hơn nữa cùng mình cũng xa lạ vô cùng, theo như vai vế thì mình có thể tạo quan hệ với bà ta, đại nhân vật xa cuối chân trời.

"Ừ, biết, vậy anh liền lưu lại bên kia hảo hảo hiếu thuận đi." Diêu Phỉ Vũ nói hờ hững, thậm chí không có cảm tình.

Đạm Đài Lượng nghe Diêu Phỉ Vũ khẩu khí lãnh đạm, trong lòng không biết là mùi vị gì, kỳ thật lão Phật gia là yêu thương cô cô, mặc dù đang ở Kinh Thành lão Phật gia cũng không đề cập tên cô cô, chỉ là lão Phật gia luôn hỏi mình cuộc sống ở M quốc, có thể hiểu được lão Phật gia muốn biết rõ Đạm Đài Yên nhiều năm qua có sống tốt không, một lãnh tụ gia tộc anh hùng không ai bì nổi, lại không thể biểu đạt ra tình yêu, sự chua xót này, mấy người có thể hiểu biết?

"Phỉ Vũ, lão Phật gia muốn gặp em." Đạm Đài Lượng nói ra lời lão Phật gia đã công đạo, muốn hay không, liền xem Diêu Phỉ Vũ.

"Gặp em? Không được, em cũng không muốn đến Kinh Thành, lần này em trở về chỉ vì chuyện riêng." Diêu Phỉ Vũ từ chối quyết đoán.

"Chính em xem đi, em không đến, mấy ngày nữa anh cũng trở về. Bất quá, anh nghĩ cô cô có lẽ hi vọng em có thể đi gặp." Đạm Đài Lượng nói xong liền cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.