Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 67



Ngày thứ hai, Gia Cát Vi Vũ quả nhiên giữ chữ tín, tới gần giữa trưa liền gọi cho Nạp Lan Nhược Thấm, nói địa điểm ước hẹn.

Nạp Lan Nhược Thấm bận rộn công sự, nhìn thời gian không sai biệt lắm, mới lái xe qua. Đến địa điểm Gia Cát Vi Vũ nói, nơi này là chỗ người giàu ở H thị tụ tập, xung quanh đều là mấy cửa hàng xa hoa, mà nhà hàng ở giữa trung tâm ngã tư, thức ăn tự nhiên giá cả không thấp. Trong lòng thầm nghĩ, Gia Cát Vi Vũ thật đúng là nể tình.

Gọi điện cho Gia Cát Vi Vũ, mới biết nàng đã sớm đến, hỏi số phòng, Nạp Lan Nhược Thấm cười cười đi vào nhà hàng. Trong phòng trang hoàng xa hoa, mặt đất bóng loáng như gương, nhân viên phục vụ mỉm cười đón chào, trông có vẻ rất chuyên nghiệp. Nạp Lan Nhược Thấm báo số phòng, lập tức có một người dẫn cô đến phòng Gia Cát Vi Vũ đã đặt.

"Đến rồi à? Cô trái lại rất mau, tôi chỉ vừa xong không lâu." Vẫn là một thân áo thun và quần bò, thoạt nhìn rất nhàn nhã, Gia Cát Vi Vũ không mất tao nhã, đứng dậy đi tới cửa chào đón.

Nạp Lan Nhược Thấm nhìn Gia Cát Vi Vũ, trừ bỏ không đội mũ lưỡi trai, vẻ ngoài vẫn là phong cách thanh thuần. "Đói bụng a, đương nhiên phải nhanh." Nạp Lan Nhược Thấm hài hước trả lời.

Gia Cát Vi Vũ trợn trắng mắt, cảm thấy Nạp Lan Nhược Thấm có chút lưu manh, không đứng đắn. "Mời ngồi, Nạp Lan tiểu thư." Gia Cát Vi Vũ thoáng nâng tay nói.

"Không cần khách khí như vậy nha, chúng ta là bạn bè." Nạp Lan Nhược Thấm cảm thấy Gia Cát Vi Vũ có chút khách khí, lấy thân phận bằng hữu cùng nhau ăn một bữa cơm hẳn là phải rất tuỳ ý mới đúng, cô không thích Gia Cát Vi Vũ khách khí.

Gia Cát Vi Vũ ngồi trở lại vị trí. "Được, tuỳ ý đi." Đưa menu tới, nói: "Muốn ăn cái gì? Gọi món ăn đi."

Nạp Lan Nhược Thấm để túi xách qua một bên, ngồi đối diện Gia Cát Vi Vũ, tiếp nhận menu, nơi này cô chưa từng tới, chỉ căn cứ theo tên món ăn mà gọi.

"Lần trước đấu thầu, quyền sử dụng mảnh đất kia, hẳn là đã được cấp rồi đi? Tiến triển thế nào?" Gia Cát Vi Vũ giúp Nạp Lan Nhược Thấm rót một chén trà.

"Coi như thuận lợi đi, qua thêm một thời gian ngắn là có thể khởi công."

"A? Nhanh như vậy? Cũng đúng, tôi nghĩ cô trước khi mở thầu đã chuẩn bị xong hết thảy, dù sao cô nhất định sẽ trúng thầu." Gia Cát Vi Vũ bình thản nói.

Kỳ thật Gia Cát Vi Vũ chỉ nói lẫy, đối với việc Nạp Lan Nhược Thấm trúng thầu, nàng không đến mức hận thù ở trong lòng, chỉ là Nạp Lan Nhược Thấm nghĩ, đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ nhắc lại việc này, giống như có ý tứ khác, cô cười cười nói: "Như thế nào, còn nghi ngờ tôi vây tiêu à?"

"Hiện tại của cải cũng không ít, ai không muốn nhúng một tay vào, bất quá tôi thật sự không than trách, vật hữu bổn mạt* mà thôi, thực lực không bằng người thì trách cứ cái gì. Lần trước đấu thầu, chỉ là một khối bánh ngọt, tôi sẽ không bởi vì bị cô đoạt mất liền tức giận bất bình với cô, như vậy không khỏi quá nhỏ mọn, bản thân tôi cảm thấy có thể hợp tác biến khối bánh kia trở nên càng lớn hơn, cô nói có đúng hay không?" Gia Cát Vi Vũ uống một ngụm trà, thử thăm dò nói: "Không biết các cô chuẩn bị tài chính thế nào? Hiện tại tôi đang có một số tiền lớn, nếu bên cô đang thiếu tiền, tôi sẽ gửi qua thêm. Cô quên ban đầu ở bãi đỗ xe cục Quốc thổ cô đã nói có cơ hội sẽ hợp tác sao? Dù sao hiện tại bỏ tiền vào ngân hàng mới là kẻ đầu tư ngu ngốc nhất, RMB** coi như không sụt giá, giá hàng lên cao nhanh như vậy, hao hụt và lợi tức ngân hàng kém nhau quá lớn, cô nghĩ xem có đúng không?"

*Nho rằng "vật hữu bổn mạt, sự hữu chung thuỷ, tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hĩ" nghĩa là mọi vật đều có gốc ngọn, mọi sự việc đều có đầu đuôi, biết được chỗ trước sau thì đã gần với đạo (nguồn: cohanvan.com)

**viết tắt của ren-min-bi, tức Nhân dân tệ, đại lượng tiền tệ chính thức của Trung Quốc

Nạp Lan Nhược Thấm nhưng thật ra đồng ý cách so sánh bánh ngọt của Gia Cát Vi Vũ, tài chính quả thật cô không thiếu, lý luận mặt sau của Gia Cát Vi Vũ cô cũng rất đồng ý, dù sao Gia Cát Vi Vũ là cao quản công ty đầu tư, hiện tại Hồng Tú điền sản còn có một số vốn lưu động không nhỏ, bỏ vào ngân hàng có hữu dụng hay không, đúng như lời Gia Cát Vi Vũ đã nói, lợi tức chính là bút tiền kia sẽ hao hụt trong vô hình. Thật ra đối với đầu tư tài chính thì cô cũng không lành nghề, nếu dùng tiền vay từ ngân hàng đi làm điền sản, sau đó đem tiền đầu tư cho việc khác, như vậy chẳng khác nào một phần tiền dùng ở hai địa phương, tai hoạ a.

"Về tài chính, chúng tôi đã thoả đàm với ngân hàng rồi, không thiếu." Nạp Lan Nhược Thấm dừng một chút, tiếp tục nói: "Công ty của các cô ở Z thị à? H thị bên này có hộ khách không?"

"H thị bên này tạm thời không có, tin tưởng cô cũng biết, hiện tại vốn lưu động tài chính của quốc nội chủ yếu đều ở Z thị, H thị chỉ là đang thực nghiệp." Gia Cát Vi Vũ nghe Nạp Lan Nhược Thấm đã hiệp đàm với ngân hàng thì có chút thất vọng, xem ra không thể tìm kiếm cơ hội phát triển ở H thị trên người Nạp Lan Nhược Thấm rồi.

"A, như vậy... Kỳ thật công ty của chúng tôi không thiếu tài chính, chỉ là tôi không giỏi ở phương diện đầu tư tài chính cho lắm, chúng tôi xây dựng phòng điền sản là chủ yếu, tôi nghĩ, công ty của cô có thể giúp đỡ tôi đưa khoản tài chính này vào hoạt động?"

Lời Nạp Lan Nhược Thấm nói làm hai mắt Gia Cát Vi Vũ toả sáng, tuy rằng không biết cô có bao nhiêu tài chính, nhưng ít nhất bắt được nó đưa vào hoạt động, như vậy vừa mở rộng tài chính, vừa pha loãng lỗ hổng do vốn lưu động mang đến ở Z thị, hơn nữa có thể trở thành cơ hội phát triển ở H thị. "Đương nhiên có thể, đưa tài chính vào hoạt động là chuyên ngành của chúng tôi, cô có thể điều tra danh tiếng và công trạng của công ty, bảo đảm vừa lòng."

"Ừ... Việc này để tôi suy nghĩ thêm."

"Đây là khẳng định, nếu có thời gian, tôi sẽ gửi cho cô một phần báo biểu, hảo hảo suy nghĩ." Gia Cát Vi Vũ tiếp tục rót trà cho Nạp Lan Nhược Thấm.

Không bao lâu, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên, sức ăn của Nạp Lan Nhược Thấm cùng Gia Cát Vi Vũ không phải rất lớn, thời gian ăn không dài đã gác đũa. "Ừ, nơi này mùi vị không tệ, tôi ăn no." Nạp Lan Nhược Thấm vừa lòng nói.

"Cô không ăn bao nhiêu mà đã no rồi? Cô thật đúng là dễ nuôi." Gia Cát Vi Vũ cười nói.

"Vốn sức ăn không nhiều lắm. Ăn cơm xong, tản bộ phụ trợ tiêu hoá rất tốt, bên này có rất nhiều cửa hàng, chúng ta đi shopping nhé?" Nạp Lan Nhược Thấm đề nghị, ngã tư ở đây cô rất ít đi dạo, một đường lái xe lại đây nhìn thấy các cửa hàng trang hoàng xa hoa, cô có chút động tâm, ưa thích mua sắm là thiên tính của phụ nữ.

"Tuỳ ý, hai hôm nay tôi không có việc gì làm, chán đến chết." Gia Cát Vi Vũ dường như rất thích nói cái từ "tuỳ ý" này.

"Ừm, tốt lắm. Mấy ngày nay tôi bận rộn sứt đầu mẻ trán, còn phải bồi một đám mập ú não phì ăn cơm, thật sự là nên vui chơi giải sầu." Nạp Lan Nhược Thấm nhớ tới mấy ngày trước bồi đám cao quản ngân hàng, cùng một ít quan chức quốc nội dùng cơm, đều cảm thấy mỏi mệt. Chính là, hiện tại nói những lời này với Gia Cát Vi Vũ tựa hồ có chút không tốt, lại bổ sung giải thích: "Cùng Vi Vũ tiểu thư ăn cơm, tôi rất thích, cũng rất vui vẻ."

Kỳ thật Gia Cát Vi Vũ vốn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng một câu sau làm nàng nghĩ sâu. Trước đó Nạp Lan Nhược Thấm gọi điện thoại cho mình, nói "thích", mà nàng đã cong cong, nên hơi sững sờ, sẽ không thật sự có ý với mình đi? Còn nói muốn đem tài chính cho mình đưa vào hoạt động... Trong lòng có cảm giác vi diệu, lại không thể nói rõ.

Gia Cát Vi Vũ và Nạp Lan Nhược Thấm cùng nhau đi dạo phố, bởi vì không quá quen thuộc, động tác không dám quá mức thân mật. Ở trong quá trình shopping, Nạp Lan Nhược Thấm hỏi Gia Cát Vi Vũ: "Cô và Diêu Phỉ Vũ rất thân thiết?"

"Không tính, tôi và Lam Diệc Nhiên là bạn thời đại học, cô ấy là thư ký của Lam Diệc Nhiên, chỉ nhận thức như vậy."

"A, cô ấy và Lam Diệc Nhiên giống như rất thân nhau." Là viên công của Diêu Phỉ Vũ, cô đối với lão bản rất hiếu kỳ, vốn nghĩ Gia Cát Vi Vũ và Diêu Phỉ Vũ rất quen thuộc, hoá ra không phải.

Gia Cát Vi Vũ biết quan hệ giữa Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ, nhưng đây là bí mật, không thể nói, tránh đi vấn đề của Nạp Lan Nhược Thấm, hỏi ngược lại: "Cô rất để bụng Diêu Phỉ Vũ a?"

"Có sao? Tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi hỏi." Nạp Lan Nhược Thấm trả lời.

"Ừ, rất tuỳ tiện." Gia Cát Vi Vũ trêu chọc.

...

Lại là một ngày, đêm qua cùng Lam Diệc Nhiên quá mức kịch liệt, tay Diêu Phỉ Vũ ê ẩm tê dại, mà Lam Diệc Nhiên bên cạnh cũng ngủ rất say. Phỏng chừng là nàng mệt muốn chết, tối hôm qua mình thật thất thố, chỉ là áp lực ở trong lòng quá nặng, nhất thời tìm được nơi phát tiết, khó có thể kiềm chế, Diêu Phỉ Vũ nghĩ, trong lòng có một tia áy náy.

Nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên trán Lam Diệc Nhiên, sau đó nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vì không ảnh hưởng đến Lam Diệc Nhiên ngủ yên, cô cầm lấy dục bào phủ thêm đi ra phòng tắm bên ngoài rửa mặt.

Rửa mặt xong, thái dương vừa dâng lên, màu sắc kim hoàng, cô vén màn, nhìn xem cây quế lại ra hoa, giống như sau một buổi tối thì hoa lại nở rộ, nếu cuộc sống cũng có thể như thế, hôm qua hoa rụng hôm nay hoa nở, ngân nga hưng thịnh tốt biết mấy?

Diêu Phỉ Vũ tự trách chính mình vì sao lại có nhiều ý tưởng bi thương như vậy, chẳng lẽ yêu đương sẽ làm người ta trở nên cảm tính sao? Cô không thể tìm được nguyên nhân. Đứng trước cửa sổ hồi lâu, thời gian không sai biệt lắm phải đi nấu cháo, chờ Lam Diệc Nhiên thức dậy, sẽ cùng nhau ăn điểm tâm.

Lúc Lam Diệc Nhiên tỉnh dậy đã là 8h, mặt trời đều dâng lên, sắc vàng dần dần trắng đi. Đêm qua thật sự nhắm mắt lại liền ngủ thẳng đến hừng đông, ngủ rất say, bất quá do Diêu Phỉ Vũ quá mức kịch liệt, mặc dù ngủ ngon tinh thần không sai, nhưng thân thể vẫn có điểm mỏi nhừ.

"Chị thức rồi à, em có nấu cháo." Lam Diệc Nhiên vừa mới ngồi dậy, Diêu Phỉ Vũ đã xuất hiện ở cửa phòng.

"Ừ, hoàn hảo còn có thể. Đêm qua em gây sức ép quá đó." Lam Diệc Nhiên sẵng giọng.

"Em..., đi Kinh Thành hai ngày, em rất nhớ chị." Diêu Phỉ Vũ nghĩ ra một cái cớ, cái cớ này cũng đúng 80 %, khi ở Kinh Thành cô thật sự rất muốn Lam Diệc Nhiên, chính là chuyện phòng the tối hôm qua quá mức kịch liệt là do áp lực trong lòng. "Thật xin lỗi."

"Đứa ngốc." Lam Diệc Nhiên như thế nào sẽ sinh khí? Châm biếm một câu, liền rời khỏi giường.

Hai người cùng nhau ăn sáng, Diêu Phỉ Vũ lái xe chở Lam Diệc Nhiên đi làm, xe Lam Diệc Nhiên không có ở đây, hai người ngồi chung xe, đến bãi đỗ xe, người trong công ty thấy Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ từ trên xe bước xuống, trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới Lam tổng và thư ký lại thân nhau đến mức độ này, xem ra không thể khinh thường cô thư ký này a.

Diêu Phỉ Vũ ngồi ở bàn làm việc, nhìn PC nghiêm túc thẩm tra cùng đối chiếu báo biểu.

Lúc này có một người mặt trắng nõn, đeo kính mắt đi đến, Diêu Phỉ Vũ nhìn ra, đây là Quản lý bộ Nhân sự Lương Chiêu. "Xin chào, tìm Lam tổng sao?"

Lương Chiêu nhìn thoáng qua cửa văn phòng Lam Diệc Nhiên đang đóng, đi đến trước mặt Diêu Phỉ Vũ mới hạ giọng nói: "Tôi tìm cô, có người muốn gặp cô, ở bãi đỗ xe."

"Gặp tôi? Ai vậy?" Diêu Phỉ Vũ cảm thấy rất kỳ quái, nếu muốn gặp mình thì gặp ở văn phòng là được, vì cái gì phải gặp ở bãi đỗ xe?

"Lam phu nhân. Cô đi xuống sẽ thấy xe của bà ấy, bà ấy đang đợi cô." Lương Chiêu chỉ là truyền lời, bất quá trong lòng hắn nhận định Diêu Phỉ Vũ sẽ đi, dù sao đối phương cũng là phu nhân Lam thị a.

Diêu Phỉ Vũ thầm cười lạnh: "Đã tìm tới cửa, vừa lúc." Sau đó hơi lãnh mạc nói với Lương Chiêu: "Tôi đã biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.