Bộ Bộ Kinh Tâm 2

Chương 13



Từ sau hôm đó, các cung nữ thái giám bên người đều nhất mực chăm lo cho ta cùng hài nhi trong bụng, khiến ta không còn chút tự do. Cao Vô Dung đã căn dặn mọi người, nếu để Hiểu Văn cô nương có gì sơ xuất, những kẻ hầu hạ bên người sẽ phải lấy đầu bồi tội. Vì thế, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, cẩn trọng hầu hạ ta. Ta cũng đã mang Cúc Hương trở lại bên mình, kỳ thực trong lòng ta đây rất thích nha đầu này.

Mặc dù cần phải an tâm dưỡng thai, nhưng chuyện tấm giấy hồng trong túi vải kia vẫn hiện lên trong tâm trí của ta. Đã vài lần ta cũng muốn đi gặp Thập tam, nhưng mỗi lần còn chưa bước ra khỏi cổng viện, bọn cung nữ thái giám đã đồng loạt ngăn cản, khiến ta vô cùng ảo não nhưng không thể làm gì khác. Ta đành phải năn nỉ Xảo Tuệ, nhờ nàng đi mời Thập tam tới gặp ta. Mới đầu Xảo Tuệ cũng không đồng ý, nhưng do ta năn nỉ, lại suốt mấy ngày không nói lời nào, nàng biết nếu ta không gặp được Thập tam sẽ không an tâm, nên đành phải đáp ứng.

Nhìn bát canh gà trên bàn, dạ dày lại cuộn lên một trận, nghiêm đầu u ám thở dài. Mấy ngày nay ta vẫn phải uống canh hầm với thuốc Đông y, khiến ta cứ nhìn thấy là có cảm giác buồn nôn. Ta đứng lên muốn chạy đi, Cúc Hương đã cản lại, quỳ xuống nói: “Tiểu thư, người thương lấy ta, bát canh này đã đổi đến lần thứ ba rồi.”

Nha đầu kia từ lúc trở lại đều theo Xảo Tuệ xưng hô với ta như vậy. Thấy nàng cúi đầu nằm úp sấp, ta thở dài nói: “Nói ta thương các ngươi, các ngươi cũng thương ta một chút. Vừa ngửi thấy mùi canh, ta liền cảm thấy khó chịu, không thể nào nuốt xuống được.”

Nàng nghe vậy, im lặng không nói, nhưng cũng không đứng lên. Ta đành ngồi uống, nhịn thở, ráng uống một hơi. Cúc Hương đứng dậy, cầm miếng bánh trên bàn, đưa cho ta vui mừng nói: “Ăn một chút để nén xuống đi.” Ta xua tay, ra hiệu cho nàng lui xuống.

“Chúng tinh phủng nguyệt – Sao sáng vây quanh mặt trăng, có gì không tốt hay sao?” Tiếng Thập tam từ phía sau vang lên, khiến ta vui vẻ, cười xoay người lại. Hắn đang dựa vào cửa, gương mặt mỉm cười. Ta khẽ lắc đầu nói: “Sao quanh trăng sáng, không phải như hãmtrong lao ngục… Là một Di thân vương, ta đây muốn gặp một lần cũng không dễ dàng.”

Thập tam chậm rãi đi vào, ngồi xuống cười to nói: “Ngươi nói ngược. Hiện tại, muốn gặp mặt ngươi còn khó hơn lên trời, thật không dễ dàng.” Ta không để ý tới lời đùa cợt của hắn, Dận Chân đang không ở đây, ta có thể hỏi rõ chuyện của Hoằng Vượng. Bởi vậy, ta không khách sáo, trực tiếp đi vào chủ đề, nói: “Hoằng Vượng vì sao bị đem sung quân?” Thập tam đang cười cười chợt đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vì sao ngươi biết chuyện này?”

Ta ngưng mắt nhìn hắn, đứng dậy, lấy ra túi vải đưa cho hắn. Hắn lật qua xem, từ từ rút ra mẩu giấy, thấy rõ lạc khoản cùng con dấu, sắc mặt phát lạnh nói: “Là ai đưa cho ngươi?” Việc này ta vốn cũng không muốn giấu diếm hắn, vì vậy tóm tắt lại chuyện ngày ấy. Hắn nghe xong, nhíu mày ngồi ngay ngắn, im lặng không nói gì.

Ta nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn nói: “Thế lực Bát ca ngày đó rất lớn, ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến. Hắn có khả năng lung lạc rất nhiều triều thần, ngươi có từng nghĩ tới là vì sao? Hắn mặc dù thụ phong chức vương, nhưng bổng lộc cũng có hạn, không thể có tài lực vật lực khổng lồ như vậy. Kỳ thực, Bát ca tại kinh thành đã kinh doanh rất nhiều sản nghiệp. Tuy rằng hắn không còn, nhưng sản nghiệp này vẫn đang hoạt động.”

Tranh đoạt trong cung đình chỉ có thành bại, không có đúng sai. Mặc kệ là đúng hay sai, thị phi mọi chuyện, nhưng không nên để Hoằng Vượng phải gánh chịu, dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử.

Ta nói: “Những điều này có liên quan gì tới việc Hoằng Vượng bị sung quân?”

Hắn lắc đầu nói: “Sao lại không liên quan. Những người ngày đó bị Bát ca lung lạc, Hoàng huynh đến nay cũng vẫn không có trọng dụng. Các sản nghiệp này nếu không đang nuôi dưỡng bọn họ, bọn hò làm sao lại không sinh sự chứ?”

Ta liền cảm thấy căng thẳng, còn chưa kịp hỏi, Thập tam lại nói: “Hoằng Vượng này, bị đám bộ hạ cũ của Bát ca giật giây, thản nhiên cùng các cựu thần rải tin đồn, nói Hoàng huynh kế vị bất chính.” Ta vô lực dựa hẳn vào ghế, Hoằng Vượng quả thật quá hồ đồ. Bát ca hiện đã chết, đám bộ hạ cũ này đâu có vì hắn mà muốn làm chuyện gì. Bọn họ chỉ không cam lòng từ nay về sau cứ xuống dốc như vậy, lại không có can đảm xuất đầu lộ diện, liền đem hắn ra làm bình phong.

Ta chợt cảm thấy thương tâm, lại thêm một người trở thành vật hi sinh cho cuộc chiến chính trị. Ngây người một lúc, đành nói với Thập tam: “Lẽ nào Hoàng thượng không nhìn thấy hắn chỉ là vật thế tội? Hay căn bản là muốn trừ cỏ tận gốc?” Thập tam nhìn ta lắc đầu, thở dài. Kỳ thực, làm sao ta lại không nhận ra. Muốn trừ cỏ tận gốc thì sao lại sung quân, cứ trực tiếp định tội đại bất kính là xong. Nhưng không biết vì lý do gì. Ta cười buồn, nói: “Chúng ta đã đồng ý, sẽ tận lực bảo hộ cho Hoằng Vượng. Bát gia xương cốt chưa lạnh, đã xảy ra chuyện này.”

Thập tam tinh tế quan sát thần sắc của ta, sắc mặt cũng buông lỏng, khẽ thở dài: “Ta cũng từng đáp ứng với Bát ca sẽ chiếu cố Hoằng Vượng, quyết sẽ không nuốt lời. Thế nhưng, để hắn rời kinh không phải là một chuyện tốt hay sao. Cái túi vải này không nói lên điều gì sao? Trong cung hiện vẫn còn người của Bát ca.”

Mặc dù nghĩ không ra một lý do để phản bác, nhưng ta cũng không hoàn toàn tán thành quan điểm của hắn. Ta nói: “Một hoàng tôn đã từng vô cùng hiển hách, sung quân làm sao lại coi là tốt được?” Thập tam trầm giọng nói: “Ngươi cũng hiểu rằng, đó là ‘đã từng’. Ta nếu đã đáp ứng Thập tam, Hoằng Vượng tới Nhiệt Hà, vẫn là trong phạm vi quốc thổ. Với địa vị Di thân vương của ta hôm nay, chẳng nhẽ không lo cho hắn bớt khổ được sao?”

Những lời hắn nói đều là thật. Vì vậy, lòng ta tĩnh lặng hơn rất nhiều. Ta cười với hắn, muốn lấy lại túi vải kia. Thấy vậy, Thập tam cất túi vải vào trong tay áo, nói: “Để ta cất thì hơn. Nếu hoàng huynh thấy được, làm sao ngươi giải thích?”

Ta cười cười, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn khẽ thở dài: “Đừng nhìn ta như vậy. Ta nói thật đấy. Đầu tiên là chuyện đó, sau là ta muốn tra ra người này là ai? Trong cung có bao nhiêu người của hắn? Vì sao lại biết ngươi? Không để cho ngươi tự tìm hiểu được, là vì ngươi cần lo lắng cho chính mình, ta không muốn ngươi tiếp tục để tâm những chuyện này.”

Trầm ngâm một lúc, ta khẽ gật đầu nói: “Đừng nên kinh động nhiều người. Bát gia hiện tại đã không còn, ở trong cung vẫn có người, cũng là vì Hoằng Vượng.”

Thập tam than thở: “Nếu bọn họ là vì Hoằng Vượng thì cũng được, nhưng nếu bọn họ không chỉ nghĩ như vậy… Tạm thời ta sẽ không nói với hoàng huynh. Ngươi có lòng nhân từ quá lớn. Đừng quên, Hoằng Vượng cũng là hoàng tôn. Nếu như hoàng huynh không có con nối dõi hoặc là con nối dõi không thích hợp, hắn sẽ có cơ hội kế thừa đại nghiệp. Mặc dù Bát ca không có ý như vậy, nhưng trong cung có những người như vậy, không khó xẩy ra mấy chuyện này.”

Ta trong lòng hoảng sợ, mặc dù biết tương lai nhất định Hoằng Lịch sẽ đăng cơ. Thập tam mặc dù có thể đoán ra, nhưng dù sao cũng không thể khẳng định giống ta. Hắn đã từng là người trải qua cuộc chiến giành ngôi vị, đương nhiên không muốn phát sinh chuyện ngoài ý muốn này. Ta âm thầm thở dài, việc rời xa cung đình đối với Hoằng Vượng mà nói, quả là một sự lựa chọn tốt. Thập tam sở dĩ không muốn gặp ta, có thể chính là sợ phản ứng của ta như thế này.

Yên lặng đánh giá một lúc, quyết định giao lại chuyện này cho Thập tam xử lý, ta có nhúng tay vào cũng chỉ làm mọi việc rối thêm. Ta nói: “Cũng chỉ làm được như vậy thôi.”

Thập tam thở phào nhẹ nhõm, dựa người vào lưng ghế, cười nói: “Sau này mặc kệ chuyện gì, ngươi phải quan tâm đến chính mình đầu tiên.” Ta cười gật đầu. Hắn đứng dậy nói: “Bớt chút thời gian đến gặp ngươi. Giờ ta phải đến gặp hoàng thượng bàn chuyện đại sự.”

Ta cười không nói, khẽ gật đầu, đợi hắn đi tới cạnh cửa, đột nhiên nói: “Có kết quả, tới thông báo với ta một tiếng.” Hắn xoay người lại gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Đại sứ nước Nga tới triều đình hiệp nghị thành công, lên đường rời kinh. Ta cùng Dận Chân trở lại vườn.

Thuế đinh cùng với thuế ruộng đất bao đời nay vốn là thu nhập chính của các triều đại phong kiến. Đại Thanh sau khi thành lập, cũng noi theo gương của nhà Minh, dựa theo các suất đinh mà phân chia lại ruộng đồng, quy định lại suất đinh, có thể dùng bạc để thay cho việc đinh dịch (lao động công ích). Triều đình dùng số bạc thu được mướn người đi lính. Bởi vậy, thuế đinh chủ yếu áp dụng cho những người có ruộng đất, giảm bớt gánh nặng cho đông đảo nông dân bần cùng.

Tuy là như vậy, nhưng lệ cũ khó bỏ, thuế đinh cùng với thuế ruộng đất vẫn song song tồn tại, mọi người có ruộng đồng như vẫn nghèo đói là chuyện thường gặp. Giàu nghèo phân cấp rất khác biệt.

Vào lúc Thanh sơ, chiến tranh liên miên, nhân khẩu giảm mạnh, tiền thuế đinh triều đình thu được cũng theo thế giảm đi. Để thay đổi thực trạng này, Khang Hi đã cùng triều đình đưa ra một loạt các chính sách ‘đinh tuỳ lương đi’, ‘dĩ điền tái đinh’ nhằm khắc phục phần nào, nhưng vẫn chưa hề giải quyết triệt để.

Dận Chân từ khi kế vị liền bắt tay ngay vào giải quyết việc này, tự tay phê chuẩn các chính sách ruộng đất, cũng đưa ra ‘than đinh nhập mẫu’. Đến nay, giai đoạn triển khai dần đi vào nền nếp.

‘than đinh nhập mẫu’ đối với nông dân có lợi ích rất lớn, cái tiến khích lệ thuế thân. Nhiều ruộng đất thì phải nộp nhiều thuế, ít ruộng đất thì nộp ít thuế. Việc này đã cải thiện được cuộc sống của nông dân, giải quyết được căn bản của vấn đề.

Nông dân được lợi, đương nhiên người có ruộng đất sẽ bị tổn thất, liền thông đồng phân nhỏ ruộng đất, giấu diếm số lượng thực tế. Dận Chân đã đặt quyết tâm, đương nhiên không thể tha thứ cho những việc phát sinh này. Hắn liên tiếp hạ xuống các đạo chiếu lệnh, ra lệnh cho người trong thiên hạ khai báo những ruộng đất cất giấu, minh bạch sổ sách, không khai man, nếu xét ra quyết không khoan thứ.

Dận Chân cũng càng thêm nỗ lực, thường xuyên rời vườn trở vào hoàng cung. Càng lúc, mỗi đêm hắn lại về muộn hơn một chút, có lúc cả đêm ở lại trong Cần Chính điện.

Cái bụng ngày càng to, ta cũng mập mạp hơn trước. Nhẩm tính, hài nhi trong bụng đã được năm tháng. Tuy rằng khiến ta cử động khó khăn, nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào. Đặc biệt, mỗi khi vỗ về cái bụng, ta cảm giác được những cử động của hài tử, càng thêm hưng phấn.

Đầu mùa hạ, không khí tràn ngập các loại hương hoa lá cây thơm ngát, đậm đà mà nhẹ nhè ôn thuận. Ta từ từ đi dạo trong vườn, Cúc Hương đi một bên nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, trời đã xẩm tối, đường đi khó nhận ra, chúng ta quay về thôi.”

Một cơn gió thổi tới, mang theo mùi hương thơm ngát của hoa sen, ta liền nói: “Bên hồ sen đã nở rồi sao?” Cúc Hương gật đầu, hơi nhíu mày nói: “Tiểu thư muốn qua đó một lúc, nô tỳ sẽ đem đèn tới.”

Ta gật đầu, nàng do dự một thoáng rồi nói: “Người đừng nên đi đâu, nô tỳ sẽ lập tức quay lại.” Nói xong, nàng chạy đi.

Bên hồ nước trong vắt, giữa đám lá xanh nổi lên từng bông hoa sen nho nhỏ. Trong lòng ta thấy vui vẻ, hít thở thật sâu bầu không khí trong lành. Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng nói nhỏ của mấy nữ tử: “Nghe nói các tú nữ được tuyển kỳ này tuy ít, nhưng đều xuất thân danh môn vọng tộc,… Từ lúc hoàng thượng kế vị tới nay, đây là lần đầu tiên tuyển tú…, mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn,…”

Do khoảng cách quá xa, ta không nghe được hết, nhưng dường như trong cung đang tuyển tú nữ. Ta muốn lui về, nhưng bước chân vẫn tự động đi về hướng âm thanh phát ra.

Giọng một nữ tử khác vang lên: “Hoàng thượng cũng nên tuyển tú. Trước nay, người vẫn chỉ sủng ái cung nữ kia. Nàng vốn là kẻ vô danh vô phận, nhưng tự cao tự đại, không coi hậu cung phi tần để vào trong mắt, ta tin là kết cục cũng sẽ không hề tốt. Ta có nghe nói, Ngạc đáp ứng có dung nhan xuất chúng…”

Ta nghe choáng váng, toàn thân ê ẩm như đang nứt ra, thân thể lảo đảo bước về phía sau hai bước, cố gắng chống đỡ thân thể. Lấy tay che ngực, khoé mắt cay xè. Hài tử trong bụng dường như cũng cảm nhận được ta đang khó chịu, cũng thôi không quẫy đạp lung tung. Cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy ra, ta đờ đẫn, xoay người trở về.

Lẽ nào, hắn nhiều lần trở về cung chỉ là do chính sự cấp bách. ‘Cho dù khó nghe, cũng muốn lời chân thực’. Thì ra, làm không được không chỉ có mình ta, hắn cũng không thể làm được. Ta cảm thấy tức giận, lấy tay chống thắt lưng, bước nhanh về phía trước.

Cúc Hương từ xa chạy đến, kêu lên hoảng hốt: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Ta đẩy tay nàng ra, lớn tiếng nói: “Ngươi nhanh đi chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung.” Nàng bị thần sắc của ta doạ cho sửng sốt, ngây ngốc đứng một chỗ nhìn ta. Ta quát khẽ: “Còn không mau đi chuẩn bị.”

Nàng cả kinh, nói: “Tiểu thư, người không nên gấp gáp, ta sẽ đi chuẩn bị ngay. Nhưng người đừng nên đi lại nhanh như vậy, nô tỳ sẽ tìm người đến đón tiểu thư.” Ta gật đầu, nàng mới yên tâm bỏ đi.

Ngồi trên xe, ta vẫn do dự không quyết. Làm như vậy, ta đang muốn điều gì, là muốn xác thực hắn không làm được, nhưng chính trong lòng cũng cảm thấy mơ hồ, không cam lòng. Ta chỉ muốn xác thực việc tuyển tú trong cung, nhưng dù cho đó là thật, ta phải làm gì đây? Vì sao ta không thể tâm bình khí hoà, trấn tĩnh tự nhiên cùng các nàng chung sống vui vẻ như Hi phi, Tề phi? Ta vô lực dựa vào ghế nệm, nhắm lại hai mắt.

Trong Dưỡng Tâm điện, không có ai.

Tây noãn phòng, không có ai.

Đông noãn phòng, Cao Vô Dung đang khom người đứng ở cửa buồng. Ta đờ đẫn đứng một lúc, đau khổ cười, xoay người trở về. Vì sao ta muốn tới, nếu như không thấy, tất cả mọi việc coi như chưa từng phát sinh, không phải rất tốt hay sao? Nhưng thực sự mọi việc chưa hề phát sinh hay sao? Có khả năng đó sao?

Đờ đẫn cười, ta khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, trong lòng ngập đầy bi thương, đất dưới chân dường như nhũn ra, khiến ta đổ nhào về phía trước. Cúc Hương thấy vậy kinh sợ kêu lên một tiếng ‘a’. Ta chống hai tay xuống đất, đỡ lấy thân thể rồi ngồi sụp xuống đất.

Cúc Hương vội vàng đỡ ta, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, thân thể có việc gì không ổn hay sao?”

“Cô nương, sao lại ở đây?” Cao Vô Dung cũng đã vội vàng chạy đến, giọng nói bất ngờ, hoảng sợ.

Ta níu lấy tay của Cúc Hương, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên bụng, nói với Cúc Hương: “Chúng ta về thôi.”

Cúc Hương lo lắng nhìn ta: “Về Tây noãn phòng trước, để Thái y chuẩn mạch một lúc, sau mới trở lại vườn.” Cao Vô Dung cũng bước tới đỡ lấy ta, nhẹ giọng nói: “Lão nô sẽ đi thỉnh thái y.”

Ta trêu hắn, cười nói: “Hãy lo hầu hạ hoàng thượng cho tốt, còn có,… Ngạc đáp ứng tư sắc xuất chúng nữa.” Hắn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ta, rồi nói: “Lão nô đi mời thái y.”

Dường như khí lực toàn thân của ta bị rút đi đâu mất, dựa người vào Cúc Hương bên cạnh rồi chậm rãi vỗ về lên bụng, nói: “Lan nhi, ít ra ngạc nương cũng còn có con.” Hài nhi trong bụng dường như cũng cảm thấy, không ngừng đạp ta.

Giữa hai chân ta có luồng khí nóng, khiến ta cảm thấy có điều không ổn, đưa tay nắm lại vạt áo, liền đứng nguyên tại chỗ, không dám tiếp tục bước đi. Có ánh đèn hành lang chiếu tới, Cúc Hương nhìn vào tay của ta, kêu lên sợ hãi: “Tiểu thư, có máu…” Cao Vô Dung từ phía trước nghe thấy, bước nhanh tới. Ta từ từ ngả về phía sau, ngất đi.

Nằm ở trên giường, ta đờ đẫn nhìn thái y. Cao Vô Dung đang đứng đằng sau, mặt đầy lo lăng, liên tục xoa tay vào nhau. Cuối cùng, sắc mặt hắn thay đổi, bước nhanh ra phía ngoài. Ý thức của ta dần trở lại, vội nói: “Cao công công, không nên quấy rầy hoàng thượng. Nếu không, ta sẽ lập tức trở lại vườn.”

Cao Vô Dung mấp máy đôi môi, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm.

Không muốn hắn phải lo lắng, ta thở dài nói: “Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi đâu.”

Hắn lại gần, đứng cạnh giường nói: “Xin thứ cho lão nô lắm lời, lão nô cũng không phải sợ hoàng thượng trách tội. Chỉ là cô nương không cho hoàng thượng biết như vậy, ngày mai hoàng thượng sẽ nhất định tự trách bản thân. Hoàng thượng đối với cô nương thế nào, cô nương còn không rõ hay sao?”

Làm sao ta không rõ? Cũng vì hiểu quá rõ, ta mới thành ra như vậy, muốn tới để chứng thực địa vị của chính mình trong lòng hắn. Làm như vậy, chính là tự mình khinh bỉ chính mình. Ta biết rõ việc tuyển tú sớm muộn gì cũng phải xảy ra, thế nhưng, cho dù đã hiểu rõ ta vẫn không thể khống chế hành động của chính mình.

Có thể gần đây, hai chúng ta luôn quấn quít, ngày ngày gần gũi nên đã quên mất hắn là hoàng thượng, đứng trên vạn người. Nghĩ đến đó, ta gượng cười yếu ớt nói: “Sáng mai đợi lúc bãi triều rồi hãy bẩm lại. Ngươi đi đi.” Cao Vô Dung thấy sắc mặt của ta đã khôi phục vẻ bình tĩnh, liền khiêm cung nói: “Nếu có việc, xin để Cúc Hương đến thông báo cho lão nô một tiếng.” Ta khẽ gật đầu, hắn liền xoay người bước ra ngoài.

Lăn qua lăn lại cả đêm, máu đã ngừng chảy, may mắn là thai nhi không làm sao. Nhưng ta vẫn thấy khó chịu, thái y bắt ta nằm yên tĩnh dưỡng một tháng. Điều này có nghĩa là ta phải ở lại trong cung một tháng.

Thái y lui ra, ta thả lỏng thần kinh, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dần dần lại lịm đi…

Trong mộng, dười bầu trời xanh, cỏ cây xanh xanh, Dận Chân cưỡi con kỵ mã màu nâu chậm rãi bước đi, trong tay dắt một con ngựa nhỏ màu trắng, trên đó có một nữ nhi đang ngồi ngay ngắn. Dận Chân quay đầu lại, ánh mắt đầy yêu thương, nói: “Lan nhi, chúng ta cùng chạy nhé…” Cổ họng ta bị nghẹn lại, ta luyến tiếc cảnh trong mơ, không muốn tỉnh lại.

Bên tai có tiếng thở dài, ta bị kéo trở ra, nhưng trong đầu vẫn hiện lên cảnh hai người bọn họ đang giục ngựa chạy như bay trên thảo nguyên, có chút không rõ là cảnh mơ kia có thật?

“Nhược Hi” Là tiếng nói của hắn. Ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mở to hai mắt. Ta thấy hắn đang lo lắng nhìn ta, vừa như thương tiếc, vừa là áy náy, vừa có chút bất an.

Hắn ngồi bên giường, nhìn ta nói: “Vốn ta cũng muốn đợi nàng sinh xong mới nói chuyện. Mùa xuân năm nay trong cung có tuyển tú, nhưng là bổ sung chức vụ của nữ quan, chỉ lưu lại vài người.”

Ta yên lặng, nghe xong liền xoay người quay vào phía trong, gượng nói: “Sau này không cần phiền phức như vậy. Chàng có thể đem vào trong vườn, hoặc ở lại trong cung, không cần ba lần bảy lượt qua lại hai nơi. Mặt khác, ta biết hay không biết, cũng không quan trọng gì.” Ta hiểu rõ, lời hắn nói là có năm phần thành ý, nhưng vẫn không ngăn được nói mấy lời hờn dỗi, ngôn ngữ không cẩn thận, nghĩ hắn không đáng bị đối xử như vậy.

Hắn nói: “Mấy hôm nay, ta nhiều lần hồi cung, là bởi vì Tây Tạng nội chiến xảy ra, A-Bố-Ba khởi binh tạo phản.” Ta chần chờ một lát, chậm rãi xoay người lại, cau mày suy nghĩ, rồi lại buột miệng nói: “Đã như vậy, còn có tinh lực…” Lời còn chưa dứt, ta gượng cười nuốt lại vào trong.

Hắn im lặng một lát, ủ rũ nói: “Ta đã phái Ngạc Tề đi Tây Tạng xử lý việc này.”

Ta đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Ngạc đáp ứng kia nhất định là người thân của Ngạc Tề, cũng giống như Niên phi trước kia. Lúc này, vai trò của Ngạc Tề thế nào, Dận Chân nhất định phải nắm chắc.

Ta bỗng nghĩ phản ứng của ta cực kỳ buồn cười, cổ hủ, vì chuyện này mà chút nữa làm tổn thương đến hài nhi trong bụng. Trong lòng ta không còn cảm giác bi thương, chỉ cảm thấy không khí ở đây không hề trong sạch, khắp nơi đều có tức khí, không thể hít thở bình thường.

Một lúc lâu sau, ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong ngực thấy dễ chịu hơn một chút, trong lòng nhẹ nhõm thoải mái. Đây là năm 1727, cũng không phải thế kỷ 21. Mà cho dù là ở thế kỷ 21, loại chuyện này cũng không phải là không có.

Hắn nằm xuống, nghiêng người nhìn ta, phả hơi thở ấm nóng về phía ta. Ta xoay người hướng vào trong. Hắn từ phía sau nói: “Nhược Hi, nàng không muốn gặp ta, nhưng không chừng hài nhi lại muốn gặp A mã đó.”

Hắn không đề cập tới chuyện đó thì thôi, nhắc tới rồi thì ta đầy lo sợ, run rẩy toàn thân, ánh mắt đau xót, lệ nhỏ xuống thành hàng, nói: “Là nhi tử của ta, với chàng không hề có quan hệ gì.” Hắn vuốt tóc ta, khẽ thở dài: “Không có ta, nàng làm sao có được nhi tử này.” Ta nằm yên, không nói.

Hắn biết trong lòng ta đã hiểu rõ, cũng biết những mong muốn của ta hắn không thể đáp ứng.

Hai người im lặng hồi lâu, hắn lại trầm giọng nói: “Trong vườn vĩnh viễn là thế giới riêng của ta và nàng. Người trong lòng ta là ai, nàng cũng hiểu rõ.” Ta xoay người, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn. Ánh mắt hắn kiên định, khiến lòng ta ấm áp, áp mặt vào ngực hắn. Hắn kéo tay của ta, khẽ vỗ về bụng ta, nói: “Ta đã sai Tiểu Thuận Tử vào vườn đón Xảo Tuệ. Nàng cố tĩnh dưỡng một tháng này thật tốt.”

Nửa tháng thoáng cái đã qua. Hắn đã căn dặn mọi người, từ nay về sau không nói những lời không nên nói trước mặt ta, cũng không để ta gặp những người không muốn gặp. Chỉ có Hoàng hậu, Hi phi sai người đem đến cho ta một ít thuốc bổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.