Bộ Bộ Kinh Tâm 2

Chương 14



Tháng tám, Tử Cấm Thành bách hoa đua sắc, đua hương. Bầu trời trong xanh cao vút, biêng biếc như ngọc bích, không một gợn mây. Thỉnh thoảng một đôi chim chao cánh liệng qua. Cảnh đẹp thật mê người.

Lúc này, ta đang ngồi trong ngự hoa viên ngắm cảnh, lẳng lặng thưởng thức cảnh sắc xung quanh.

Xảo Tuệ ngồi bên cạnh vừa phe phẩy quạt cho ta, vừa nói: “Tiểu thư, nếu như người có thể sinh ra một tiểu A ca, vậy là quá tốt rồi.” Ta đưa mắt nhìn nàng, khẽ lắc đầu, không lên tiếng. Xảo Tuệ oối với phản ứng của ta cũng không đồng tình, vẫn tiếp tục nói: “Trong cung chẳng phải đều là mẹ vì con mà quý. Mấy phi tử đang diễu võ dương oai đều chẳng phải đã sinh được A ca hay sao?” Ta lẽ nào không hiểu rõ ý tứ của nàng, liền cảm thấy ấm áp, rồi nhẹ giọng nói: “Thánh tổ gia có bao nhiêu con cái, nhưng có kết cục tốt thì được mấy người?”

Xảo Tuệ giật mình, cây quạt trong tay rơi xuống đất, nàng cuống quít nhìn quanh, hạ giọn nói: “Người còn trẻ, vạn nhất hoàng thượng…”. Ta đưa tay qua, cầm lấy tay của nàng rồi nói: “Những lời này sau đừng nên nhắc lại, tai vách mạch rừng, có người nghe được…” Nàng than nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu.

Lần thứ hai trở về, ta vốn cũng định vì hắn mà sinh một hài nhi. Nếu như hắn mất đi, ta đây còn có lý do để sinh tồn. Ta nghĩ có đúng là như vậy hay không. Cúi nhìn cái bụng đã to vượt mặt, ta biết nên làm gì đây? Tám năm, ta chỉ còn tám năm ngắn ngủi, khi đó đứa nhỏ này cũng chưa đầy tám tuổi, liệu nó có thể sống tốt được không? Ta nhắm chặt hai mắt, trầm tư suy nghĩ, nhưng đều thấy ngõ cụt.

Trên mặt ta lộ vẻ bất thường, Xảo Tuê lo lắng nói: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Những lời này từ nay ta sẽ không bao giờ nói tiếp. Người đừng nên như vậy, còn lo lắng đến tiểu hài tử trong bụng nữa.”

Ta mở mắt, trêu nàng nói: “Đi mang đến đây cho ta ít ô mai, ta sẽ ngồi đây đợi.” Xảo Tuệ do dự chớp mắt, nhưng biết không thể làm gì khác hơn, đành nhanh chóng rời đi. Ta đứng dậy, lững thững chậm rãi bước trong hành lang, yên lặng suy nghĩ.

Một đôi hài trắng xuất hiện ở trước mắt, ta đưa mắt nhìn lên, thấy Hoằng Lịch vẻ mặt cô đơn, đang đứng ở trước mặt.

Ta khẽ cười, nói: “Lâu rồi không gặp.” Hắn dường như cũng muốn gượng cười, nhưng không thể, đành lắc đầu nói: “Ngươi vẫn khoẻ chứ?”

Ta biết trả lời thế nào đây? Đâu thể nói mấy hôm nay tâm tình của ta không tốt. Làm sao ta có thể nói những lời này trước mặt hắn đây? Đúng hơn là không biết nên nói thế nào. Lẽ nào lại nói vì A mã hắn có đông đảo phi tần mà phiền não hay sao? Suy nghĩ thoáng qua một lát, ta khẽ gật đầu, nói: “Ta vẫn tốt.”

Hắn cười gượng gạo, theo ý ta, thà không cười còn hơn. Cười mà đau khổ thế, ta thấy mà không đành lòng. Hắn nói: “ Nếu tốt, làm sao mãi mới có thể trả lời vậy. Mọi người ai cũng có phiền não riêng, ta cố hỏi cũng không được. Huống hồ, phiền não của ngươi chỉ mình ngươi mới có thể giải quyết, bất luận là ai cũng không thể giúp được.” Đương nhiên, những phiền não của ta là do một người cao cao tại thượng đem lại, chỉ mình ta có thể giải quyết.

Ta thầm thở dài, cười nói với hắn: “Khuôn mặt lộ rõ vẻ âu sầu, ngươi đang gặp khó khăn gì vậy?”

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi đưa mắt nhìn dọc theo hành lang, lát sau mới nói: “Ngươi có thể giúp ta từ hôn hay không?”

Hắn đã từng nói, làm hoàng thử, đối với hôn nhân do hoàng thượng sắp đặt vốn không thể có ý kiến, càng không được tỏ ý bất mãn. Hắn đã biết rõ như vậy, tại sao còn muốn từ hôn, lẽ nào đã tuyển phải một nữ tử hắn không vừa ý. Vì vậy, ta nghi hoặc hỏi lại: “Nữ tử gả cho ngươi là con gái nhà nào? Ngươi đã từng gặp qua chưa?”

Hắn quan sát biểu lộ của ta, cười khổ nói: “Chúng ta đều đã gặp qua, huống hồ ngươi và nàng vừa gặp đã thân, vô cùng vui vẻ.”

Ta buột miệng: “Lẽ nào đúng là Phó Nhã, con gái của tổng binh Lý Vinh Bảo?”

Thấy ánh mắt của hắn lô vẻ hoài nghi, dường như không tin lời ta nói, ta chợt tỉnh ngộ. Chắc chắn hắn cho rằng ta đã biết chước việc này.

Ta đưa mắt nhìn hắn, nói: “Chuyện này không phải do ta làm mai, từ hôn cũng không nên tìm ta.”

Hắn lộ vẻ chán nản, mỉm cười nói: “Chẳng phải qua mấy tháng nữa, ta sẽ có thêm một đệ đệ hay muội muội ư?”

Ta nghe vậy liền bật cười, nhưng không để ý tới hắn, thản nhiên nói: “Cảm tình là do tiếp xúc lâu ngày bồi đắp nên. Tuy rằng hôm nay ngươi chưa biết nàng, cũng không thích nàng, nhưng đến lúc sống chung với nhau, thời gian càng dài, tình cảm càng sâu. Nàng sẽ bị ngươi hấp dẫn, và ngươi cũng sẽ phát hiện ra mặt tốt đẹp của nàng. Nam nữ trên đời, có thể nhất kiến chung tình là một chuyện hiếm gặp. Đặc biệt, đối với các A ca, Cách cách trong cung, hôn nhân đâu có quyền tự chủ, không thể muốn kết hôn là có thể cưới, nói gả là có thể gả. Tuy vậy, có thể dần dần thiết lập cảm tình, hoà thuận mà sống đã là một hạnh phúc mỹ mãn.”

Trong đầu ta bỗng nhiễn nhớ tới đôi oan gia cứ gặp là cãi, ta cười lên một tiếng, nói: “Thập thúc của ngươi là một ví dụ.”

Hắn ngây ngốc nhìn ta, ánh mắt buồn bã nói: “Ngươi cùng Hoàng A mã, lúc đó cũng là như vậy sao?”

Trong lòng ta như có mũi kim chích vào, khẽ nảy lên. Nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, ta mỉm cười nói: “Đúng là như vậy.”

Hắn nhoẻn cười, sắc mặt vẫn lờ mờ sắc buồn. Hai người im lặng đi dạo một hồi, hắn bỗng mở miệng hỏi: “Làm sao ngươi lại biết chuyện của Thập hoàng thúc. Hắn đã rời kinh trước khi ngươi nhập cung mà.”

Ta giật mình, lại quên mất chuyện này, đành cười che giấu: “Là do A mã ngươi nhắc tới.”

Ánh mắt hắn liền phát sáng, nói: “A mã sẽ không bao giờ nói những chuyện này với ai. Mặt khác, ngươi cũng không phải là kẻ nhiều chuyện.”

Ta thật thất bại, xác thực, Dận Chân không hề làm như vậy, ta cũng sẽ không bao giờ hỏi những chuyện này. Hoằng Lịch không phải là quá mức thông minh, chỉ là lời nói dối của ta quá vụng về. Hai gò má của ta nóng bừng, xấu hổ nhìn hắn cười cười, không nói thêm.

Hài tử trong bụng ta bắt đầu đá đạp lung tung. Ta nhẹ nhàng xoa bụng một lát, liền nói: “Nếu có một ngày, ta và A mã ngươi đều mất đi, hài tử này ta giao lại cho ngươi, mong rằng ngươi sẽ chiếu cố, nuôi hắn trưởng thành.”

Hắn đứng khựng lại, ta than thầm trong bụng, vẫn tiếp tục đi tiếp. Hắn ở phía sau im lặng một chút, rồi bước nhanh lên chặn ta lại, nói: “Vì sao ngươi lại nói những lời này? Nghe giống như đang là an bài hậu sự. Ngươi vẫn còn trẻ như vậy, hơn nữa Hoàng A mã cũng còn rất khoẻ mạnh.”

Ta nói: “Người ta sớm muộn đều đi đến cái đích này, ta chỉ an bài sẵn mà thôi.”

Hắn né tránh ánh mắt của ta, nói: “Nếu như ta không đồng ý?”

Ta cười trêu hắn, thản nhiên nói: “Ta sẽ giao phó cho người khác.”

Kỳ thực, ta hiểu rõ không còn ai có khả năng này. Thập tam ba năm nữa sẽ qua đời. Thừa Hoan là một nhi nữ, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, đâu thể phó thác cho hắn. Ta bước tiếp về phía trước, hắn ở đằng sau nói vọng lên: “Ta không hiểu ngươi cả ngày suy nghĩ những gì?”

Hắn đuổi kịp ta, bước song song nhưng cả hai đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng tư, yên lặng đi tiếp, có chút kinh sợ. Chòi nghỉ mát phía trước, bên ngoài lan can trồng cỏ cây hoa lá rực rỡ, dưới ánh mặt trời càng xanh um tươi tốt, xinh đẹp vô cùng.

Hành lang bên trái truyền đến tiếng bước chân vững chãi. Ta xoay người nhìn lại, thấy Thập tam cũng đang bước nhanh tới. Hoằng Lịch bước lên trước thi lễ, Thập tam phất tay nói: “Vì sao ngươi lại ở đây?” Hoằng Lịch nói: “Chúng ta tình cờ gặp, cũng nói chuyện một lúc. Ngạch nương ta dặn hôm nay ta qua đó, ta phải đi trước.”

Thập tam nhìn theo bóng lưng của Hoằng Lịch, rồi lại nhìn sang ta, im lặng một lúc, rồi lấy ra một bọc nhỏ, cười nói: “Là ô mai của ngươi.”

Hai người bước vào đình nghỉ mát, ngồi xuống. Ta cười hỏi hắn: “Hôm nay ngươi rảnh rỗi vậy sao? Triều đình không có chuyện gì à?”

Hắn cười, mở ra gói nhỏ, đưa cho ta một miếng ô mai, nói: “Bị người ta nhờ vả, ngươi ăn một ít trước đi.”

Ta nuốt nước miếng, cười nói: “Xảo Tuệ nhờ ngươi?”

Hắn khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu, cười nói: “Ta tới Tây noãn phòng tìm ngươi, vừa hay gặp Xảo Tuệ đang chuẩn bị đồ cho ngươi.”

Ta khẽ cười, cảm động không nói nên lời. Thập tam cũng cười cười, rồi lại nghiêm mặt nói: “Hoàng huynh đối với ngươi thế nào, mọi người trong cung đều hiểu rõ như gương sáng, chẳng có ai mà không hiểu. Thế nhưng, dù sao người cũng là hoàng thượng, có nhiều chuyện bản thân cũng không thể tự chủ. Hoàng huynh muốn làm ngươi bị tổn thương ư? Hoàng huynh đâu muốn, huống hồ ngươi lại đang mang thai.”

Ta gượng cười, nhìn ra bồn hoa bên ngoài, đờ đẫn nói: “Ta vẫn bình thường mà, chẵng nhẽ lại muốn ta đích thân thừa nhận?” Vẻ mặt ta thản thiên, không bộc lộ cảm xúc, không nghĩ tới hắn lại nói những điều này cho Thập tam. Mặc dù, ngày nào ta cũng gặp hắn, nhưng ban đêm ta luôn tìm đủ mọi lý do, không cho hắn vào phòng, đuổi hắn đi nơi khác. Không phải ta bực bội vì hắn, chỉ là mỗi khi gặp mặt ta đều nhớ tới câu nói kia, ngực mơ hồ khó chịu.

Thập tam thấy ta cúi đầu, cười nói: “Ta thật không tin ngươi lại làm như vậy. Đại Thanh từ khi lập quốc đến nay, ngươi là người đầu tiên.” Ta thật xấu hổ, muốn tìm khe nứt để trốn vào, cả giận nói: “Ngươi đến là để chê cười ta?” Thập tam che miệng nhịn cười, một lát sau mới nói: “Mỗi lần gặp phải chuyện tình cảm, lý trí của ngươi đi đâu mất, trở nên cố chấp vô cùng. Ngươi cũng sinh ra tại nhà đại quan, hẳn phải hiểu đây là biện pháp an ủi công thần tốt nhất. Hơn nữa, ở cùng một chút không nhất định là…” Thập tam hừ nhẹ một tiếng, ta nét mặt cứng đờ, lúng túng một hồi, không lên tiếng. Ta hỏi lảng sang chuyện khác: “Chuyện Tây Tạng xử lý ra sao rồi?”

Hắn sửng sốt, nói: “Đạt Lai Thất tế tuổi còn nhỏ, nhưng danh vọng ảnh hưởng lại rất lớn, thế lực phụ tộc cũng không nhỏ. Hoàng huynh có ý định để cho bọn họ chuyển tới nội địa, qua v àinăm, đợi Tây Tạng tình thế chuyển biến tốt đẹp, sẽ cho bọn họ trở lại… Nhược Hi… Nhược Hi…” Ta nghe Thập tam kêu lnê vài tiếng, ý thức đang phiêu du đột nhiên trở về. Thập tam lại nói: “Vừa rồi ta còn buồn bực, ngươi đột nhiên quan tâm tới chuyện chính sự, thì ra ngươi để cho ta ba hoa mtộ mình. Xem ra lúc này, ta đã trở nên thừa thãi. Ta đi vậy.”

Hắn đi được vài bước, rồi xoay người lại nói: “Hy vọng ta không làm nhục sứ mệnh.” Nói xong, hắn sải bước đi về phía trước, gió thổi tung vạt áo. Nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn, từ một năm trở lại đây, sau khi Lục Vu trở về, Thập tam dường như trẻ hơn trước, khoẻ hơn trước.

Mặt trời dần ngả về tây, hoàng hôn dần phủ xuống.

Một đám nữ nhân nói cười vọng vào lỗ tai của ta, cắt đứt tâm sự của ta. Ta ngoảnh nhìn lại, thì ra là Tề phi cùng với Phúc tấn của Hoàng Thời đang dẫn một đám người lại gần. Xung quanh Tề phi có bốn năm nữ tử trẻ tuổi, nhìn qua trang phục thì đây hẳn là đám tú nữ vừa được tuyển lần này. Ta không kìm được nhìn lại thật kỹ, thấy có một nữ nhân vóc dáng cao ráo, mày thanh miệng rộng, vô cũng quyến rũ đang đỡ lấy tay của Tề phi. Mặt mày nàng lộ vẻ rạng rỡ hạnh phúc, khác hẳn mấy người xung quanh.

Nữ tử này ánh mắt lướt nhìn xung quanh, có phần tự cao tự đại. Nàng khinh khỉnh nhìn ta, rồi cúi đầu nói nhỏ với Tề phi. Ta cũng thu hồi ánh mắt, nhấm thêm một miếng ô mai.

“Cô nương, đã lâu không gặp.” Tề phi đột nhiên lên tiếng, ra đành ngẩng đầu khẽ cười một chút, bất đắc dĩ tiếp chuyện. Thấy ta không đứng dậy, mấy nữ tử lộ vẻ mặt kinh ngạc. Nữ tử bên cạnh Tề phi liên mở miệng nói: “Ngươi thật to gan, còn không đứng dậy chào hỏi?”

Thấy ta lục đục đứng lên, Tề phi cùng Hoằng Thời phúc tấn liền tỏ vẻ khẩn trương. Tề phi còn chưa phản ứng, Hoàng Thời phúc tấn đã nhanh nhẹn bước lại, đỡ lấy ta nói: “Cô nương, là do chúng ta chỉ định hỏi thăm một chút, cũng muốn đi ngay. Ngạc đáp ứng mới tới, còn chưa hiểu quy củ, cô nương đừng nên trách tội.” Thì ra nàng chính là nữ nhân kia. Ta ngẩng đầu, lộ vẻ tươi cười ôn nhu, không nhìn nàng mà hướng về Tề phi nói: “Không biết không có tội. Huống chi, nàng ta cũng đâu có nói gì sai.” Mấy tú nữ kia vừa nghe xong, mặt thoáng biên sắc, con mắt đều nhìn vào cái bụng của ta. Ngạc đáp ứng sửng sốt, ngay sau đó thân thể run rẩy, lắp bắp nói: “Nàng… nàng… Hoàng thượng đã có khẩu dụ, không thể làm phiền nữ tử này.”

Không để ý tới bọn họ, ta khẽ gật đầu, bước đi ra khỏi đình. Vừa bước tới hành lang, ta liền nghe tiếng Hoàng Thời phúc tấn gọi: “Cô nương, xin chờ một lát.” Ta xoay người lại, thấy mặt nàng uẩn chứa sầu khổ, ta thầm thở dài. Đợi nàng đi tới, ta nói: “Nếu là chuyện của Tam A ca, thứ lỗi ta không thể giúp được gì.” Sắc mặt nàng khẽ biến, viền mắt liền ửng đỏ, mọng nước nghẹn ngào nói: “Ngươi cũng sắp làm mẹ. Tam A ca với hài tử của ngươi vốn là huynh đệ, lẽ nào ngươi lại nhẫn tâm ch hắn biết, A mã hắn đã bức tử đại ca của hắn.”

Ta thầm kinh hãi, nói: “Tam A ca mắc bệnh thế nào?” Nàng lau nước mắt, thê lương nói: “Tam A ca từ khi bị giảm lỏng, tinh thần càng lúc càng sa sút, cả ngày không nói lời nào, càng ngày càng nghiêm trọng. Mấy ngày này ta không thể gặp mặt, chỉ nhận được phong thư do Thập nhị thúc chuyển ra, nói cần nên an bài hậu sự.”

Ta cúi đầu suy nghĩ một lúc. Hoàng Thời cũng không phải là kẻ tâm cơ hung ác, chỉ là hành sự lỗ mãng. Nói cho cùng, là một nam nhân, đó cũng không phải là khuyết điểm lớn. Hắn dù sao cũng là hoang tử, đó lại là khuyết điểm hại chết hắn.

Ta vừa nghĩ vừa nói: “Ta có thể vì hắn cầu xin, nhưng hắn phải rời xa cung đình, không thể có lần thứ hai làm hại Tứ A ca hoặc bất kỳ ai.” Nàng mừng rỡ, nói: “Từ nay về sau, chúng ta chỉ là hoàng tử hoàng tôn an nhàn, không tham dự chuyện triều chính.” Yêu cầu này của nàng cũng không phải quá phận, dù sao rời xa hoàng thành, bọn họ cũng không có khả năng sinh tồn. Ta nói tiếp: “Thành bại thế nào, ta không dám khẳng định.” Vẻ vui mừng của nàng biến mất, nhưng vẫn cố thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi mở miệng, cơ hội thành công sẽ không ít. Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, xin nhận của ta một lễ.” Nói xong, không cho ta cự tuyệt, nàng khiêm cung hạ thấp người thi lễ, rồi xoay người rời đi.

Gần đến ngày trăng tròn, ta theo ánh trăng mông lung chậm rãi trở về, cảm thấy dạ dày trống trơn, nhưng không có cảm giác thèm ăn.

Con đường đá sỏi phía trước phát ra tiếng lạo xạo, ta ngẩng đầu nhìn lại, thấy Cao Vô Dung đang hấp tấp đi tới. Hắn tới trước ta, khom người nói: “Hoàng thượng đợi cô nương đã lâu.” Ta trầm ngâm, hỏi: “Hoàng thượng mấy hôm nay nghỉ ở đâu?” Cao Vô Dung nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng vẫn phê duyệt tấu chương cả đêm, đến khi nào thực sự mệt mỏi thì nghỉ ngay tại Dưỡng Tâm điện.” Ta khẽ thở dài, bước đi, Cao Vô Dung theo sau trở về.

Ta đứng ở cửa, yên lặng quan sát hắn. Hắn đang khép hờ hai mắt, tay xoa xoa trán ngồi cạnh bạn, sắc mặt nặng nề mà trên bàn bày ra rất nhiều món điểm tâm tinh xảo. Một lúc, hắn đột nhiên mở mắt, chăm chú nhìn vào ta. Ta cúi đầu chậm chậm bước tới cạnh hắn. Sắc mặt hắn nhàn nhạt, mở rộng hai tay. Ta do dự một hồi, rồi ngồi xuống đùi hắn.

Hắn vùi mặt vào lòng ta, nói: “Nhược Hi, mỗi lúc ôm nàng như vậy, ta cảm nhận được một cảm giác vô cùng ấm áp.” Ta thản nhiên đưa tay vòng qua cổ hắn, vùi mặt lên vai hắn. Hai người đều không lên tiếng, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc say mê. Bụng ta đột nhiên sôi lên ung ục, hắn vội nói: “Dũng bữa đi thôi.” Thật vậy, bụng ta đói quá liên sôi lên. Vẫn ngồi trên đùi hắn, ta cầm lên bát canh, uống cạn một hơi, liền cảm thấy dễ chịu.

Hắn vỗ về bụng của ta, khẽ cười nói: “Nàng không chỉ ngược đãi mình ta, còn ngược đãi hài nhi của chúng ta.”

Tâm trạng ta vốn đã bình phục, giờ lại cảm thấy hơi giận, liền khẽ cắn môi dưới, im lặng nhìn hắn. Hắn ôm chặt lấy ta, cười nói: “Vi phu biết tội, đã không gắp thức ăn cho nương tử, thật là hổ thẹn.”

Ta sửng sốt, nhíu mày nói: “Mấy ngày không gặp, những lời này có thể nói sao?” Hắn cũng sửng sốt, liền nói: “Là do Thập tam chỉ ta.” Hắn vừa nói vậy, ta nóng bừng hai má. Nhìn ra cửa sổ, thanh âm nhỏ nhẹ: “Chuyện này cũng là do Thập tam dặn hay sao?” Hắn rời khỏi ta, nhìn chằm chằm nói: “Vẫn không bằng nói thật, nàng nguôi giận đi mà?”

Hắn thấy ta mặt đỏ đến tận mang tai, không nói thêm gì nữa. Ta cầm đũa lên, định gắp đồ thì hắn ngăn ta lại, nói: “Hôm nay để ta gắp thức ăn cho nàng.” Trong lòng ta xuất hiện một luồng hơi ấm, những muộn phiền mấy ngày nay bay lên chín tầng mây.

Ta vừa ăn vừa ôn nhu nói: “Chàng đối với ta như vậy, là vì bản thân ta hay vì con chúng ta? “ Hắn ngừng lại, nói: “Là vì cả hai.” Trong lòng ta có chút bất mãn khi nghe hắn nói vậy. Ta vẫn không bỏ ý định, truy hỏi tiếp: “Chỉ có thể nói một người.” Nếu hắn nói là ta, ta không muốn, vì hắn không coi trọng hài tử. Nếu hắn nói hài tử, ta càng không muốn, vì hắn không quan tâm tới ta. Rốt cuộc, hắn không thể… mở miệng trả lời. Hắn lộ vẻ mặt sủng nịnh, khiến ta bị ma lực của hắn lôi cuốn. Hắn ôm lấy ta, đặt ta vào giường.

Hai người nằm cạnh nhau, hắn xoa bụng ta, than thở: “Ta thật hi vọng nàng sẽ sinh cho ta vài đứa con.” Ta hiểu rõ ý của hắn. Con nối dõi của hắn quá thực hơi ít. Nếu như Hoằng Lịch có việc gì ngoài ý muốn, đối với hắn mà nói, tai ương sẽ ập đến. Người có khả năng kế thừa đại nghiệp, từ trước đến nay, chỉ có Hoằng Lịch hội đủ điều kiện.

Ta lặng im một hồi, nghiêng người nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Nghe nói Hoằng Thời bệnh rất nặng.” Hắn nhìn ta, rồi nói: “Nàng không cần quan tâm tới mấy việc này, ta sẽ có an bài.” Ta vẫn nói tiếp: “Hắn…” Ta còn chưa dứt lời, hắn đã cắt ngang: “Ta không muốn nàng liên quan tới mấy việc này, không muốn nàng giống năm đó, lâm vào tình thế khó xử.”

Từ đêm đó, hắn dường như bận bịu nhiều hơn, ta không còn cơ hội đề xuất việc này với hắn, nhưng không muốn sau này hắn phải hối hận. Hăn tuy là đang không thể tha thứ cho Hoằng Thời, nhưng mà khi thực sự Hoằng Thời không còn trên thế gian này, không biết hắn sẽ có phản ứng gì.

Xuyên qua đám mây mù, mặt trời đó chói thản nhiên xuất hiện.

Sáng sớm, ta đi dạo trên con đường lát đá, hít thở không khí trong lành, cảm thấy thân thể khoẻ khoắn, nhẹ nhõm hơn trước nhiều. Không biết có phải vì thai nhi quá lớn, vừa mới qua sáu tháng, bụng ta đã to vượt mặt, không thể cử động thoải mái. Ta âm thầm cầu khẩn, mong ông trời phù hộ hàng nghìn lần, mong sao không xảy ra chuyện gì bất trắc…

Nghe tiếng bước chân phía sau, ta xoay người nhìn lại, thấy Xảo Tuệ đang dẫn Thập tam tiến tới.

Thập tam nét mặt khó coi, nói: “Sai Xảo Tuệ đến tìm ta, có việc gì quan trọng vậy?”. Đang định trả lời, ta đột nhiên thấy ánh mắt của hắn lộ ra vẻ lo lắng, liền do dự, đè xuống chuyện của mình, cất giọng hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?” Thập tam than thở: “Ba tháng trước sứ thần nước Nga đã tới đây. Chúng ta cùng thảo ra một số điều khoản về vấn đề biên giới giữa hai nước, nhưng lại không thống nhất được ý kiến. Chúng ta vốn không có bản đồ về đường biên giới, không có căn cứ để làm đưa ra quyết định. Hai vị đại thần do Hoàng thượng cử đến cũng không thống nhất được ý kiến, không biết nên đàm phán tiếp thế nào.”

Liên quan đến lãnh thổ quốc gia, đây quả thực là một việc lớn, ta liền thuận miệng hỏi: “Đại thần được phái đi là ai?” Thập tam nói: “Chính là Long Khoa Đa. Long Khoa Đa cho rằng ‘phía tây giáp với Ô Lương Hải, lấy Ô Lương Hải làm địa giới nhưng đường biên kéo dài không rõ ràng, không thể làm căn cứ xác định biên giới’. Hồ Bỉ Đồ Đắc lại cho rằng ‘Vùng Ô Lương Hải là nơi dễ dàng phân định biên giới, dựa vào khúc ngoặt của sông chảy theo hướng đông ty, phù hợp với địa thế nước Nga.’ Việc cần thiết hiện tại là phải thăm dò thực tế vùng biên giới Đông Bắc, đây có ảnh hưởng rất lớn tới vận mệnh sau này, rồi sau đó là vùng biên giới phía Tây.”

Tại thế kỷ hai mốt, Mông Cổ không còn thuộc về Trung Quốc, đối với địa danh này ta không rõ ràng lắm, nên nghe rồi cũng không có ấn tượng.

Ta nói: “Long Khoa Đa không phải đã bị giáng chức rồi sao?”

Trên mặt Thập tam lộ ra nét cười, nói: “Hắn vốn quen thuộc các vấn đề liên quan tới người Nga. Đối với hắn mà nói, đây cũng là một cơ hội.” Ta khẽ gật đầu, hắn lại nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Hắn đang bận việc Triều sự, ta tin rằng hắn không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện kia, ta liền thản nhiên cười nói: “Ta chỉ là muốn cùng ngươi trò chuyện một lúc, không nghĩ tới ngươi lại bận như vậy.” Hắn nghi hoặc nhìn ta, nói: “Thật vậy sao?” Ta cười gật đầu: “Đương nhiên là vậy.” Thập tam cười thành tiếng, nói: “Hoàng huynh vừa hạ triều, đã trở về, là muốn đi tìm ngươi đó. Nếu chỉ là nói chuyện, ta xin lỗi không thể tiếp chuyện. Thương nghị cả một đêm, ta cần nghỉ ngơi.” Nói xong, hắn xoay người bước đi.

Đi vài bước, hắn lại xoay người trở lại, ngưng mắt chăm chú nhìn ta nói: “Chuyện túi vải vẫn chưa có thông tin mới. Trong cung, thái giám cung nữ rất nhiều, ngươi miêu tả lại không rõ ràng. Ta sẽ cố gắng, nếu có tin tức sẽ báo cho ngươi. Ngươi đừng nên lo lắng.”

Nói xong, hắn lại xoay người đi, còn nói: “Lần này ta đi thật.” Ta ‘a’ một tiếng, hắn liền bước nhanh hơn, rẽ vào khúc ngoặt đi mất.



Thế sự khó lường, ta còn chưa có cơ hội nói chuyện thêm với Dận Chân, Hoằng Thời đã chết vì uất ức.

Tin tức truyền đến, Dận Chân trong phút chốc trở nên già đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn không lộ vẻ đau thương. Hắn càng như vậy, ta càng thấy lo lắng. Trong cung, mặc dù quy củ đã nghiêm ngặt hơn trước nhiều, nhưng xẩy ra việc này, mọi người đều hiễu rõ không nên nghị luận, bán tán. Tuy nhiên, những lời đồn đãi ngầm nổi lên từ khắp nơi. Chuyện hoàng thượng bức tử con ruột đã trở thành đề tài nóng hổi. Đến như Hoàng hậu vốn là người dịu dàng, nhàn thục cũng không thể đứng ngoài. Bắt gặp hai cung nữ đang bàn tán huyên thuyên, nàng lập tức hạ lệnh trừng phạt, nếu còn bắt gặp bất kỳ ai khác bàn tán, không cần hỏi nguyên do, lập tức dùng trượng hình đến chết.

Kể từ đó, mọi người quay ra nói về việc cung nữ bị Ô Lạt Na Lạp thị phạt trượng. Qua một đêm, mọi chuyện dần lắng xuống, phai nhạt dần.

Từ khi Hoằng Thời mất, Dận Chân mỗi đêm đều thức trắng, có đến mấy ngày đêm ở tại Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương. Ta đau lòng, nhưng lại không có cách nào giúp hắn.

Nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn, nghe tiếng hắn thở dài bên cạnh. Ta trong lòng đâu xót, vuốt ve ngực hắn, theo dõi hắn nói: “Hán Cảnh Đế đã định tội xâm phạm tổ miếu, diệt trừ bọn ác quan cùng thái tử Lưu Vinh, chính là kế sách trừ cỏ tận gốc những kẻ cản đường ông kế vị. Đường Thái Tông Lý Thế Dẫn tại Huyền Vũ môn đã giết chết anh em ruột mà leo lên ngôi vị hoàng đế. Bọn họ không phải là Hoàng đế tốt hay sao? Bọn họ không để lại công lao ngàn đời hay sao? Bọn họ không tạo phúc cho trăm họ hay sao? Bọn họ trong lòng người dân là những vị hoàng để tốt, người trong thiên hạ ai cũng khâm phục, đều không câu nệ đại nghĩa tiểu nghĩa. Tam A ca chết, có thể chàng tự trách đã không cho đại phu đến cứu đúng lúc. Nhưng liệu bệnh đó có thể chữa hay không? Hắn vốn không có ý nguyện cầu sinh, hắn cho rằng như vậy mới là chuộc đường những lỗi lầm đã gây ra. Chàng đừng nên canh cánh trong lòng. Nói như vậy có vẻ không được hợp tình hợp lý. Nhưng thân thể của chàng liên quan đến cơ nghiệp Đại thanh, nên kinh nên trọng thế nào, chàng hẳn biết cân nhắc.”

Ánh mắt của hắn vẫn lờ mờ vô thần, khuôn mặt lộ vẻ đau thương. Ta ôm lấy đầu của hắn, vùi vào trước ngực, vỗ về lưng của hắn. Hắn nói giọng khàn khàn: “Nhược Hi. Tâm tình ta lúc này giống hệt như lúc Hoàng A mã căn dặn ta trước lúc người băng hà…” Lòng ta chấn động, thật không ngờ khúc mắc với một người, lúc này trở thành khúc mắc của hai người.

Nâng mặt hắn lên, hôn lên môi hắn, thế nhưng hắn không có phản ứng gì, cả người cứng đờ. Ta dùng đầu lưỡi tách môi hắn ra, đưa vào trong miệng hắn tìm tòi. Qua hồi lâu, vào lúc ta thả lỏng thì hắn lại ghì chặt lấy ta, nhiệt tình gần như thô bạo, rồi chậm rãi hôn ta.

Tâm tư được thả lòng, vẻ u sầu đã biến mất.



Mặt trời trên cao, chiếu xuống ánh sáng chói chang khiến ta không muốn mở mắt ra. Xảo Tuệ đã bị ta cho lui, giờ một mình ta ngồi dựa lưng vào ghế, có chút buồn ngủ.

“Rầm”. Cửa viện bị người ta mở tung ra, ta sửng sốt, không hiểu ai lại lỗ mãng như vậy.

Phúc tấn của Hoằng Thời hai mắt sưng đỏ, căn răng nói với giọng căm hận: “Vốn nghĩ là ngươi là người tốt, nhưng cuối cùng là một người ti tiện, cư nhiên tự cao tự đại, cũng không nhìn ra ngươi có mục đích gì đây.”

Giọng nàng chanh chua, mới nói vài bước đã tới trước mặt ta. Ta cảm thấy khó chịu, đứng dậy nói: “Xin cố nén bi thương. Ta còn chưa kịp nói với Hoàng thượng, cũng không ngờ Tam A ca đã vội ra đi…”

Nàng ‘hừ’ một tiếng, nhìn ta với vẻ căm hận như cũ, nói: “Gia nói với ta ngươi có dụng tâm vô cùng tốt, sẽ không lưu thù. Hắn đi rồi, nếu như ta gặp chuyện khó xử, ngạch nương không thể nói rõ thì ta nên tới nhờ ngươi. Ta bị mù rồi, đã uổng công tin ngươi. Nhiều ngày như vậy, ngươi lại nói không có cơ hội nói. Căn bản ngươi không muốn nói. Chẵng lẽ trong bụng ngươi chỉ là một khối thịt thôi sao?”

Ta nắm chặt tay, không biết nên nói cái gì, liền nhắm mắt lại, mặc nàng tuỳ ý nói.

Thấy ta im lặng không lên tiếng, trên mặt nàng lộ ra vẻ cười kì quái, nhìn ta nói: “Từng nghe gia nói một chuyện, thiết nghĩ Hoàng A mã sẽ rất có hứng thú. Ta có cơ hội nghe được, cũng nên nói ra cho Hiểu Văn cô nương hiểu rõ. Vào năm Ung Chính thứ tư, nghe nói cung nữ phụng trà ngự tiền trong cung đột nhiên mất tích, chẳng hiểu sao nàng lại được giấu kín trong biệt uyển của Bát hoàng thúc suốt một thác. Nghe nói, Bát hoàng thúc cùng Thập tứ hoàng thúc ban đêm đã tới biệt uyển, Thập tứ hoàng thúc còn ở lại qua đêm.”

Trong lòng tức giận, ta cười lạnh nói: “Cung nữ kia vì sao mất tích, hoàng thượng từ lâu đã biết là ai làm ra.”

Nàng khẽ ngẩng đầu, cười rộ lên. Sau khi cười xong, nàng nói: “Cung nữ đó thực sự không hề đơn giản, đã vì Hoàng A mã đỡ một đao. Mọi người còn nghĩ là do Bát hoàng thúc bày mưu đặt kế, Cửu hoàng thúc phái người ra tay. Kỳ thực không phải. Hoàng thượng tuy hiểu rõ, nhưng hai vị hoàng thúc vẫn được ban lệnh tự sát. Theo ta được biết, Hoàng A mã tức giận vị hồng nhan.”

Ta nhìn nàng chằm chằm, yên lặng suy nghĩ những lời nàng nói. Nàng biết hết sức rõ ràng, tâm trí đột nhiên hiểu rõ. Choáng váng, ta lùi về sau hai bước, nói: “Thì ra là Tam A ca, hơn nữa đối tượng đúng là hoàng thượng.” Nét mặt nàng có chút điên cuồng, vừa khóc vừa cười nói: “Không sai, là chúng ta. Hắn là đích tử, là con trưởng, nhưng Hoàng A mã luôn thiên vị lão Tứ, chúng ta đương nhiên không phục.”

Một chút thương hại trong lòng ta cũng không còn, ta lạnh lùng nói: “Bọn họ không phải là được ban thưởng tự sát. Độc dược là do ta vì bọn hắn mà mang tới. Dù hoàng thượng có giận dữ thế nào, cũng không thể vì hồng nhan mà hại huynh đệ của mình. Còn về những chuyện khác, hoàng thượng lập ai làm thái tử, đó là chuyện hoàng thượng lo lắng, quyết định, không để cho ai nói phục hay không phục.”

Nét mặt nàng dữ tợn, chậm rãi bước về phía ta. Lòng ta kinh sợ, lui về phía sau vài bước. Nhớ tới trong phòng không có ai, ta liền chậm rãi xoay người, bước về phía cổng viện. Nàng vẫn theo sát ta, rồi từ trong tay áo rút ra một cây đao, đâm vào bụng ta.

Cự ly giữa hai người quá gần, ta không thể né tránh, vô thức dùng hai tay che lấy bụng, lớn tiếng kêu: “Đừng”. Toàn thân ta ngã về phía sau, lảo đảo, trong đầu loé lên cái tên “Lan nhi”

“Keng”, tiếng dao rơi xuống đất.

“A”, tiếng thét chói tai của Hoàng Thời phúc tấn.

“Thập tam đệ, dẫn nàng ta đi.” Ta giọng nói của hắn.

Thân thể ta mềm nhũn, rơi vào cánh tay của một người, toàn thân ta run rẩy, đôi môi run run, nhưng không nói được một câu. Ngước mắt nhìn lên mặt hắn, rồi tất cả nhoà đi.

Hắn ôm lấy ta, nhưng ta vẫn không thể cảm nhận thêm, chỉ biết hắn đang ôm ta vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.