Bộ Bộ Kinh Tâm 2

Chương 3



Cuối đông đầu xuân, mặc dù tiết trời đã ấm hơn nhiều, nhưng những cơn mưa phùn vẫn mang theo gió lạnh, làm gia tăng cảm giác lạnh buốt.

Chân Hi các.

Dận Chân sắc mặt hơi giận, hai tay nắm chặt tay vịn ghế ngồi, ngón tay ráng dùng sức thật mạnh khiến sắc mặt trắng bệch. Thập tam nhíu mày ngồi yên ở dưới.

Bát vương nghị chính quả thật đã xảy ra. Bát gia, Cửu ca liên kết cùng kỳ chủ bát kỳ lên điện bức vua thoái vị, mưu đồ tước đoạt hoàng quyền.

Dận Chân vốn là người không để lộ cảm xúc, hỉ nộ ái ố đều thể hiện mờ nhạt, nhưng lần này lại hiện ra nộ sắc, có thể thấy việc này đã chọc giận đến hắn. Mặc dù nói là do Bát gia, Cửu gia khởi xướng, nhưng còn một người nữa đứng đằng sau chưa lộ mặt chính là Long Khoa Đa, cậu của hắn và cũng là Cửu Môn đề đốc. Những bi phẫn trong lòng hắn lúc này không thể dùng lời mà hình dung được.

Ta cẩn thận, chậm rãi bưng trà đặt lên bàn. Ánh mắt hắn đầy tia tức giận: “Trẫm từ lúc đăng cơ liền gia phong lão Bát làm thân vương, đối với bọn họ nhường nhịn mấy lần. Vậy mà bọn họ lại bức trẫm.” Thập tam không thể không nghe thấy, thở dài nói: “Hoàng huynh đừng nên vì việc này hao tâm tổn sức. Chuyện này coi như là dẹp đi nội loạn.”

Dận Chân đập mạnh lên bàn, tách trà vỡ vụn, máu từ ngón tay hắn chảy ra. Hắn vẫn điềm nhiên như không biết, ta nhíu mày nhìn chằm chặp, trong lòng do dự một lúc rồi từ dưới cầm khăn đi lên, cầm tay hắn nhẹ nhàng lau đi vết máu. Tay hắn run lên, tim ta cũng đập mạnh nhưng vẫn chăm chú quấn khăn cầm máu.

Thập tam sắc mặt từ chỗ khó giải thích, biến thành khẩn trương, lớn tiếng phân phó Cao Vô Dung: “Mau truyền thái y.”

Thái y băng bó xong, Cao Vô Dung cùng thái y đi ra ngoài. Thập tam đưa mắt nhìn ta, khôi phục vẻ mặt điềm đạm. Ta trong lòng căng thẳng, cúi đầu thu dọn mảnh vỡ trên bàn. Dận Chân đột nhiên nói: “Để đó, đợi lát nữa Cao Vô Dung thu dọn.”

Ta nhẹ giọng vâng một tiếng, lui ra đứng im ở một bên. Ta khẽ ngẩng đầu liền gặp phải ánh mắt của Thập tam, mặt lại nóng lên. Ngay sau đó, ba người lại trầm mặc tĩnh lặng.

Ta đây đang khó xử, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ta không khỏi mỉm cười. Cứu tinh tới.

Thừa Hoan nhanh chóng bước vào, đằng sau là Hoằng Lịch cũng đang tươi cười. Thừa Hoan liếc mắt nhìn ta, rồi hướng về phía Dận Chân. Nàng đứng ở cạnh Dận Chân, cầm lấy tay hắn cau mày: “Hoàng bá bá, làm sao người lại bị thương?”

Dận Chân vui vẻ nói: “Không có gì đáng ngại.” Thừa Hoan vừa nghe, buông tay hắn rồi ngồi xuống bên cạnh Dận Chân. Thập tam cười trách mắng: “Thừa Hoan, không nên bướng bỉnh.” Thừa Hoan ngẩng đầu lên nhìn Dận Chân, rồi sợ hãi nhìn sang Thập tam, ngồi yên ở một bên không nói.

Dận Chân cười, ôm Thừa Hoan rồi nói với Hoằng Lịch: “Ngươi đến đây có việc gì?” Hoằng Lịch nét mặt hoảng hốt, trả lời: “Hồi bẩm Hoàng A mã, nhi thần chỉ đưa Thừa Hoan muội trở về.”

Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hoằng Lịch, ta khẽ cười nhìn Thừa Hoan. Tiểu nha đầu chớp mắt, xác nhận đã hiểu ý của ta. Quả nhiên, nàng ngửa đầu nói: “Hoàng bá bá, ta nghĩ để Hằng Lịch ca ca cùng chúng ta dùng bữa.”

Dận Chân cười nói: “Thập tam đệ, ngươi cũng không cần đi, chúng ta cùng nhau dùng bữa.”

Ta bày biện các món ăn lên bàn, trước mặt Dận Chân, Thập tam, Hoằng Lịch, Thừa Hoan.

Thừa Hoan cầm đũa nhìn món ăn trên bàn, cười hỏi ta: “Đây là món ngon cô cô vẫn hay nhắc tới?” Ta gật đầu, Thừa Hoan hưng phấn nhìn Dân Chân, chỉ chờ hắn gật đầu. Dận Chân cùng Thập tam đưa mắt nhìn nhau. Thập tam cười nói: “Hoàng huynh, bắt đầu thôi.”

Đang ăn thì không được nói chuyện. Thế nhưng Dận Chân hỏi ta: “Lần trước trong cung của hoàng hậu, thức ăn đều là do ngươi chuẩn bị?” Đang muốn mở miệng xác nhận, Thừa Hoan đã nói: “Hoàng bá bá, đích thực lần trước bá bá ăn rất nhiều.” Thừa Hoan vẫn nhồm nhoàm, nói không rõ lời. Thập tam lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ đầu Thừa Hoan bối rối nói: “Vừa ăn vừa nói, thật không giống một cách cách.”

Yên lặng nhìn mọi người, ta chợt hoảng hốt, cảm giác mình không phải là Trương Hiểu Văn. Trương Hiểu Văn tuyệt đối không phải là người chăm chồng dạy con. Thế nhưng hiện tại, ta mỗi ngày đều dùng hết tâm tư vì chồng, vì con mà nấu ăn, lúc nào cũng lo lắng cho bọn họ chẳng khác nào một người vợ, người mẹ.

“Hiểu Văn, ngươi làm sao vậy?” Hoằng Lịch đột nhiên lên tiếng, ta “a” một tiếng, chẳng hiểu chuyện gì.

Mọi người đều nhìn ta. Ta ánh mắt hoảng hốt đưa mắt nhìn Hoằng Lịch, Hoằng Lịch nói: “Hoàng A mã đang khen món ăn ngươi nấu rất ngon.”

Ta khẽ đáp: “Hoàng Thượng đã quá khen. Nô tỳ vẫn chỉ là dùng những nguyên liệu bình thường. Chỉ là dựa vào khẩu vị riêng của mỗi người để chuẩn bị, thành ra Hoàng thượng nghĩ nô tỳ nấu ăn ngon.”

Nghe xong lời ta, trong mắt hắn loé lên vài tia sáng, chỉ trong nháy mắt rồi khôi phục vẻ bình thường. Lần này cũng giống như lần trước trong Sướng Xuân viên, ta có chút không tin vào mắt mình.

Hắn vốn không tin người chết có thể sống lại, lẽ nào đúng là… Nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm trĩu nặng. Hắn sẽ không tin Nhược Hi đã chết, dù sao hắn cũng không nhìn thấy thi thể của Nhược Hi. Hắn đã không tin người chết có thể sống lại, đương nhiên cũng sẽ không tin ta là Nhược Hi. Ta xuất hiện chỉ là việc ngoài ý muốn của hắn.

Tự mình sâu lo, mơ hồ bất an. Tuy rằng không muốn lại cùng bọn hắn dây dưa, tuy biết lúc này bọn họ vẫn chưa tận số, chỉ biết lúc này cái gì cũng không thể giúp, không được giúp. Thế nhưng tâm tư không tự chủ lại trở nên như trwocs.

Sau sự kiện Bát vương nghị chính, đại cuộc của Dận Chân coi như đã định, liền triệu tập Mãn Hán văn võ đại thần tuyên dụ. Tuyên rằng: “Liêm thân vương Duẫn Tự ngông cuồng tự đại, trẫm nếu vì thế tiếp tục nhẫn nại, thực hổ thẹn với Thánh tổ nhân hoàng đế linh thiêng.” Sau đó, hắn liệt kê từng tội danh năm đó Khang Hi đã định, sau đã vì hắn mà khoan dung nhường nhịn thế nào, lại giao cho trọng trách. Thế nhưng Duẫn Tự vẫn mang lòng bất mãn, oán hận phỉ báng, làm nên những hành vi coi thường hoàng quyền. Cuối cùng tuyên bố: “Duẫn Tự vô pháp vô thiên, coi thường tổ huấn, tuyệt tình huynh đệ, là bất trung bất hiếu, đại gian đại ác.” Rồi ra lệnh cách chức kỳ chủ Tương hoàng kỳ, khai trừ tông tịch. Đồng đảng là Duẫn Đường, Tô Nỗ, Ngô Chiêm cũng đồng loạt khai trừ tông tịch.

Bát gia đảng toàn bộ suy yếu. Long Khoa Đa muốn giữ lại đường lui cho bản thân, chủ động dâng lên binh quyền, xin từ chức thống lĩnh Bộ binh. Dận Chân lập tức đồng ý.

Đầu mùa trung, trong vườn hoa cỏ đua nhau đâm chồi nẩy lộc, sắc xuân tươi sáng. Cây hoa chen sắc khắp nơi, từ bờ tường đến hòn giả sơn, cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước trong càng thêm nổi bật. Tất cả đều rực rỡ về tươi sáng, mỹ lệ, xa hoa.

Mưa nhẹ từ sáng sớm, ngửa đầu là thấy những hạt mưa bụi lất phất bay khắp bầu trời. Trong lòng sảng khoái, chậm rãi dạo bước, ta cảm nhận được khung cảnh mỹ lệ lãng mạn “mưa nho nhỏ và gió nhẹ tinh tế”.

Gần đến tháng hai, số lần Dận Chân dùng bữa trong Chân Hi các ngày càng nhiều, khiến tâm tình của ta cũng chuyển biến, từ nặng nề trở nên thanh thoát hơn. Ta không còn quan tâm nhiều đến việc làm sao để hắn nhận ra ta. Lần này trở lại với một con người mới, xa lạ và khác biệt, nhiều khả năng sẽ cả đời sẽ không trông thấy hắn được. Nếu là như vậy, thật đúng không bằng chết. Hiện tại, mặc kệ là chuyện gì, dù sao ta cũng đang ở cạnh hắn.

Nghĩ vậy, ta khẽ thở dài, khễ ngẩng đầu, hai tay giang rộng, đứng yên giữa trời để hưởng thụ sự xoa dịu do những hạt mưa bụi mang lại, lành lạnh nhưng rất sảng khoái.

Bên tai dường như có người “hừ” nhẹ một tiếng, ta giật mình, không biết nơi này lại có người. Giờ đang là lúc thiết triều, đương nhiên lũ thái giám, cung nữ đều vội vàng khẩn trương hầu hạ chủ tử ở cửa trước, không nên xuất hiện ở nơi này. Ta vội vàng buông lỏng cánh tay, mở mắt, đối diện với Tam a ca Hoằng Thời đang che ô trúc, vẻ mặt giễu cợt nói: “Thật là một nô tài lười biếng.”

Ta cúi người thỉnh an: “Nô tỳ hôm nay không có phiên trực, nên không thể nói là ‘lười biếng’”. Lời vừa nói ra, trong lòng lập tức thấy hối hận. Ở trước mặt hắn, cần gì phải phản ứng nhanh như vậy. Thế nhưng lời đã nói, làm sao thu hồi, ta chỉ có cách đứng yên một chỗ, thấp thỏm trong lòng.

Nghe ta nói xong, hắn đứng yên một lúc, sắc mặt chuyển biến mấy lần, sau cùng tay nắm chặt cán ô, bước nhanh về phía ta. Ta cả kinh, bất giác đi lùi mấy bước.

Hắn đi tới trước mặt ta, trừng mắt giận dữ với ta: “Ngươi đúng là nô tỳ to gan, thật không biết trời cao đất rộng.” Một lời nói ra mới thấy hắn quả thật có chỗ không thể thương nổi. Trước đây mỗi lần đọc sách tới chỗ, Ung Chính muốn Hoằng Lịch lên ngôi được thanh thản thuận lợi, đã bức tử chính con ruột của mình. Mặc dù Ung Chính là bậc đế vương, nhưng ta vấn không đồng ý với cách làm này, cho rằng còn có những phương pháp khác, đây cũng không phải là cách duy nhất. Thế nhưng hiện tại, mặc kệ nguyên nhân thế nào, Dận Chân đã làm như thế, tất là do không thể nhịn được nữa, bắt buộc phải làm vậy.

Vừa mới nghĩ như vậy, trong lòng tất nhiên giảm bớt bực tức, đối với hắn cười nhạt nói: “Hoàng thượng sẽ hạ triều bây giờ, Tam A ca nếu như không còn chuyện phân phó, nô tỳ xin cáo lui.”

Ta nói xong, đứng đợi một chút, vẫn thấy hắn không nói gì, liền vội vàng xoay người, đi về hướng Cần Chính điện. Tiếng của hắn từ sau truyền đến: “Bổn A Ca chưa cho phép ngươi đi.”

Trống ngực ta lại đập rộn, bước chân bị kiềm hãm, đứng yên tại chỗ, trên người đột nhiên xuất hiện hàn khí.

Mưa lớn dần, tóc ướt dẫm dán chặt vào trán nhưng ta vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích. Hoằng Thời bước nhanh đến trước mặt ta, lấy tay nâng cằm ta ngẩng lên, nhìn ta chằm chằm, tra hỏi giọng căm hận: “Ai cho ngươi cái gan như vậy? là Thập tam thúc, Tứ a ca hay là chính Hoàng A mã?”

Nghe hắn gây chuyện, ta âm thầm cười khổ, muốn tránh ra khỏi tay hắn, thế nhưng nếu làm thế khác nào đổ thêm dầu vào lửa, đành cố nhịn đâu, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn gia tăng lực ở cánh tay, rồi nói tiếp: “Ngươi vì sao tiếp cận Tứ A ca?”

Thấy ta không chống cự, hắn càng mạnh tay hắn, lực quá lớn khiến ta lảo đảo, ngã xuống đất. Ta ngạo mạn đứng dậy, đối mặt với hắn rồi nói: “Nô tỳ xin cáo lui.” rồi xoay người trong nháy mắt, lệ lại rơi xuống.

Mới vừa đi vào trong các, Cúc Hương từ trong hành lang đã gọi nhỏ, kéo ta đi vào trong phòng. Nàng vừa đi vừa liên tục hỏi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?” Cúc Hương vốn là người tâm tư đơn thuần, sinh hoạt thường ngày vẫn không cẩn thận, lại được cái tài mồm miệng luyến thoắng. Ta nhân cơ hội tỷ mỉ dặn nàng, nhất định không thể nói bậy, tránh gây tai hoạ. Nàng gật đầu đáp ứng.

Thấy nàng đi xa, ta âm thầm thở dài. Cúc Hương chưa từng trải qua đắng cay biến cố, chỉ qua là nghe người ta nói lại. Nàng nên biết những rắc rối cung đình phức tạp, hung hiểm vạn phần, không có chỗ cho những người tâm cơ đơn thuần.

Đứng trầm ngâm bên lan can, khẽ níu nhành mộc lan, ta nghĩ tới những lời Hoằng Thời vừa nói.

Mấy hôm nay, quả thật Hoằng Lịch vẫn thường tới nơi này bồi tiếp Dận Chân dùng bữa. Hoằng Thời và mọi người trong hậu cung đều biết, Dận Chân vẫn thường ăn ngay tại Chân Hi các, trong bữa ăn thì những khuôn phép cũ đều được miễn, ăn nói cũng không cẩn quá thận trọng. Những năm Ung Chính, mặc dù không có tình thế cửu vương đoạt đích, nhưng trong cung có ai không vì quyền thế lợi ích mà sống. Có quyền thì có tranh đấu, có tranh đấu thì có nghi kỵ. Hoàn cảnh nơi đây đặc biệt hơn nhiều, có nghi kỵ thì có sống chết. Ta tuy từ Di thân vương phủ mà đến, nhưng so với mọi người cũng có khác biệt, muốn tìm một tội danh hẳn cũng không phải là việc khó.

Hôm ấy, ta vẫn ở trong phòng, không đi ra ngoài. Thừa Hoan có đến náo loạn vài lần, thấy cằm ta xanh tím cũng không ta, cứ đòi ta theo nàng ra ngoài. Cuối cùng, nàng đành ở trong phòng cũng ta tập xướng khúc, tập viết chữ.

Cao Vô Dung ở Cần Chính điện cũng sai Tiểu Thuận Tử đưa thuốc trị thương tới, cũng lúc Hoằng Lịch cũng đưa thuốc tới, thành ra có chút ngượng ngùng. Qua hơn mười ngày, cằm ta đã không còn xanh tím như trước.

Hôm nay, ta bắt đầu đến trực tại Cần Chính điện. Ung Chính vẫn đang một mình phê duyệt tấu chương.

Ta dâng lên trà, định đi ra ngoài thì hắn đột nghiên hỏi: “Đã khỏi hẳn chưa?” Ta ngẩn ra, xoay người về phía hắn. Hắn vẫn cúi đầu đọc tấu chương, hỏi lại: “Trẫm hỏi ngươi đã khỏi hắn chửa?” Lòng ta ấm áp hơn, khẽ đáp: “Tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm, nô tỳ đã khỏi rồi.”

Hắn gật đầu, không nói thêm. Ta hé miệng cười, nhẹ nhàng đi ra cửa.

Đang đi về phía phòng chuẩn bị trà, ta thấy Cao Vô Dung dẫn một tiểu cung nữ đi tới.Ta xoay người thỉnh an: “Hiểu Văn tạ ơn Am đạt đã cho thuốc.”

Cao Vô Dung vội vã liếc mắt nhìn ta: “Khỏi là tốt rồi.” Nói xong, lại rảo bước về phía đại điện. Ta ngẩn ngơ. Cao Vô Dung vốn là người làm việc luôn nghiêm chỉnh tinh tế, dù núi có sập cũng không biến sắc mà sao hôm nay lại khẩn trương như vậy. Ta đứng nhìn mãi dõi theo bóng lưng của họ.

Do phải đi quá nhanh, tiểu cung nữ kia lảo đảo, thiếu chút là ngã sấp xuống. Cao Vô Dung kịp thời xoay người, đỡ nàng. Cao Vô Dung không cần giúp đỡ một tiểu cung nữ, điều này khiến ta vô cùng kinh ngạc. Ta chú ý quan sát, nàng… tiểu cung nữ này… bóng lưng của nàng rất giống một người, nhưng nàng không phải đã chết rồi sao? Trong lòng khiếp sợ, đầu như có tiếng sấm vang rền, ong ong… Chuyện ngày xưa như cuốn phím bỗng tái hiện lại tất cả.

Ta vốn muốn nhân cơ hội bưng trà đi vào, để tìm hiểu rõ ràng nhưng không ngờ Cao Vô Dung đứng ở cửa, nói không cần phụng trà, đuổi tất cả trở về.

Sắc trời tối dần. Biết như vậy là không thích hợp, nhưng ta vẫn đứng lén nhìn về phía đại điện. Khoảng chừng hơn một canh giờ, hai chân ta dần tê nhức, ta vẫn không từ bỏ ý định.

Cuối cùng, Cao Vô Dung lại dẫn nàng trở ra. Nàng hơi cúi đầu, trên mặt tựa như có nước mắt. Ta lại càng thêm nóng lòng, muốn nhìn rõ dung mạo của nàng ta.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, như là hỏi chuyện Cao Vô Dung, chỉ thấy hắn gật đầu liên tục.

Quả thật là Lục Vu. Hai tay ta bám chặt vào thân cây, ngăn mình không xúc động mà lao tới. Hắn không phải nói Lục Vu đã chết rồi hay sao? Đột nhiên ta lại thấy hận hắn. Nếu như nói vì Thập tam mà làm như vậy, nhưng đối với Thập tam và Lục Vu, đây là chuyện thảm đến mức nào?

Nhìn theo bóng của họ đi khuất, ta xoay người, vô lực tựa vào thân cây. Đây là cung đình, chuyện sinh tử không tự mình có quyền quyết định. Một người rõ ràng đang sống, vậy mà một phút sau đã thành cái xác không hồn. Ngược lại, một người được cho rằng đã chết, sau một khắc cũng có thể rõ ràng xuất hiện ngay trước mặt.

Ta chậm rãi ngồi xuống đất, lấy hai tay ôm lấy đầu.

Qua một lúc, ta cảm thấy có tia sáng từ trong rừng hắt ra, vội quay đầu nhìn lại. Một vầng trăng sáng chiếu rõ trong trời đêm, lá xanh theo gió khẽ đung đưa, dưới ánh trăng dường như dát bạc, trông vô cùng đẹp mắt. Chỉ tiếc, trăng tuy tròn, thế nhưng con người có mấy cảnh đoàn viên…

Lại ngồi một hồi lâu, thở thật dài rồi mới đứng dậy. Lúc này mới thấy phía trước có một người. Đến khi nhìn rõ, ta vừa kinh hãi vừa tức giận.

Hắn đứng ở đằng sau cây đại thụ, toàn thân bị bóng đêm bao phủ, tuyệt không nhìn thấy được vẻ mặt của hán. Đứng một hồi, hắn cũng không nói gì, ta bước đi.

Hắn bỗng mở miệng hỏi: “Ngươi vẫn thường đến đây?” Ta dừng bước, quay đầu lại nói: “Hoàng thượng lo lắng điều gì?” Hắn làm như khẽ thở dai, tiếp tục hỏi: “Vì sao ngươi luôn thở dài?” Ta cười khổ: “Nô tỳ đang cảm thán trăng tròn nhưng người không đoàn viên.” Hắn chớp mắt, lại nhàn nhạt nói: “Trăng tròn người đoàn viên là một hy vọng xa vời.”

Ta cả kinh, thì thào nói: “Ông trời tất có sắp xếp, nếu vô tình, dù gần trong gang tấc cũng khó lòng gặp nhau.” Ta là nói tới Lục Vu, cũng là nói tới chúng ta. Hắn không nói nữa, xoay mình bước đi. Ta đành bước theo hắn đi ra ngoài, hướng về Chân Hi các. Dọc đường,cả hai đều yên lặng, không nói thêm.

Bên ngoài, mặt hồ, mặt đất, lầu đài cung điện,… đều bị ánh mặt trời chiếu sáng chói lọi khiến người ta không mở mắt ra nhìn rõ được.

Hôm nay không có phiên trực, ta nằm nghiêng trên ghế, tay cầm quạt lông, khép hờ hai mắt, trong lòng thầm nghĩ tới chuyện của Lục Vu.

Đang nghĩ tới xuất thần, đột nhiên cây quạt trong tay bị giật ra. Không cần phải nhìn cũng biết là do Thừa Hoan làm. Ta khẽ mở mắt, thấy nàng làm mặt quỷ đứng ở trước mặt, phía sau là Hoằng Lịch cũng đang mỉm cười.

Quan sát ta vài lần, Hoằng Lịch trêu trọc: “Hai cô nương một già một trẻ, chẳng coi trọng dáng vẻ, cứ như vậy hoan hỉ ở chỗ này.” Hoằng Lịch năm nay đã lớn lên rất nhiều, nhìn rất giống Dận Chân.

Ta miễn cưỡng ngồi thẳng dậy hỏi: “Các ngươi lại muốn làm gì?” Hoằng Lịch nhìn Thừa Hoan, cười nói: “Ngươi hỏi nàng đi.” Ta quay lại nhìn Thừa Hoan, Thừa Hoan nắm ống tay áo ta năn nỉ: “Cô cô, chúng ta cùng du hồ” Ta ngẩn ngơ, khí trời này đúng làm ta không khỏi có chút…

Hồ Phúc Hải là cái hồ lớn nhất ở trong vườn. Đứng trên tiểu đình cạnh hồ, ta lặng ngắm lá sen phủ kín mặt hồ, trời xanh nước xanh một màu. Một cơn gió từ phía hồ thổi tới, đem theo không khí mát mẻ, quét sạch cả những tâm tư ảo não.

Ba người lên thuyền, thái giám lái thuyền chậm rãi đẩy thuyền rời bến. Thừa Hoan vẫn liên tục, khi thì nghịch nước, khi thì hát, khi thì tranh chèo thuyền với thái giám… Mấy tên thái giám mặt mày sợ hãi, chỉ e sợ tiểu cách cách được hoàng thượng thương yêu nhất trượt chân ngã xuống nước.

Ta cùng Hoằng Lịch nhìn nhau cười, quay lại khoang thuyền. Hai người nằm cạnh bàn trà, câu được câu không nói chuyện.

Hoằng Lịch nhỏm người hỏi ta: “Hiểu Văn, sau này có tính toán gì không?”Trong một chốc, ta không hiểu rõ ý tứ của hắn, đành hỏi ngược lại: “Dự định cái gì?”

Hoằng Lịch vẫn giữ tư thế đó, nâng chung trà lên nhấp một ngụm nói: “Ngươi không định cả đời làm nô tỳ đấy chứ?” Hoá ra là hắn nói chuyện này. Ta quay sang cười, nhìn đỉnh khoan thuyền nói: “Cũng tốt mà”

Hoằng Lịch ngẩn ra, rồi lại nói tiếp: “Ngươi trong lòng cũng hiểu rõ, tuổi xuân đã đi qua, nữ tử cần lo cho mình một chỗ dựa tốt.” Ta chăm chú nhìn vào mắt hắn, trong lòng ấm áp nhưng miệng lại nói: “Ta biết, nhưng hiện tại ta cũng đang rất thoả mãn.”

Hắn nghe vậy, lắc lắc đầu rồi nằm thẳng ra không nhắc thêm nữa.

Hai người lẳng lặng nằm hồi lâu, chợt nghe bên ngoài Thừa Hoan kêu to, ta thấy căng thẳng, vội vã đứng dậy phóng ra phía ngoài. Thừa Hoan đang đứng ở mũi thuyền, chỉ ra phía trướng nói: “Là Hoàng bá bá”

Phía trước là một con thuyền lớn, hoàng kỳ tung bay trên mũi tàu. Mép thuyền, trên các hành lang là cung nữ, thái giám lẳng lặng đứng nghiêm trang.

Như nghe thấy tiếng la của Thừa hoan, Cao Vô Dung từ phía khoang thuyền vội bước ra, hướng Hoằng Lịch thi lễ từ xa. Bên này, tiểu thái giám đã nhanh chóng đưa thuyền tới gần thuyền lớn.

Trong khoang thuyền, Dận Chân ngồi chính giữa, hai bên trái phải lần lượt là Hoàng hậu, Tề phi, Hi phi, Hoằng Thời,… Nội tâm ta đau nhói, lơ đãng nhìn xung quanh: phu thê ân ái, huynh cung đệ kính, nhìn như một bức mãn thiên luân đồ.

Ta cười khổ trong lòng. Đợi Hoằng Lịch thi lễ xong, Dận Chân trầm giọng hỏi: “Đã sai lão tam đi nói với ngươi hôm nay du hồ mà ngươi đi đâu, giờ mới đến.”

Hoằng Lịch cung kinh đáp: “Do là cùng với Thừa Hoan muội ở trong vườn, nên tam ca không thông báo được cho nhi thần. Hoằng Thời liền nói: “Đúng vậy.” Vừa dứt lời, Hi phi ôn nhu nói: “Thừa Hoan, lại đây.”

Thừa Hoan vui vẻ chạy tới, đứng cạnh nàng. Na Lạp thị điềm tĩnh cười nói: “Hoàng thượng, đã qua thời gian túc trực bên linh cữu của Thánh tổ gia. Đầu xuân đã tuyến tú nữ vào khắp hậu cung, chẳng hay ý của hoàng thượng thế nào?”

Ta bỗng rùng mình, đầu óc trống rỗng, đứng ngây không có ý thức. Dường như có người đang liếc mắt nhìn, ta cắn răng đề xuống mọi cảm xúc, ngăn lại dòng lệ đang trực trào ra. Tuy rằng trước nay thiên tử đều như vậy, nhưng nội tâm là mong muốn hắn sẽ nói lời cự tuyệt.

Dận Chân nghĩ một lúc, nói: “Tuỳ hoàng hậu làm chủ.”

Thuỷ Trúc nhẹ nhàng huých cách tay của ta, dùng ánh mắt ra hiệu rồi lấy tay chỉ ra ngoài. Tha khẽ gật đầu, rồi cùng nàng lén lút đi ra ngoài, không để ý tới phản ứng của cung nữ thái giám đứng dọc hành lang, leo lên thuyền nhỏ, dặn tiểu thái giám lập tức trở lại.

Ta chạy ào vào trong phòng, khoá chặt cửa rồi nằm khóc trên giường. Chỉ có vậy mà những uỷ khuất trong suốt một năm như phát tiết ra hết. Cứ nghĩ là có thể kiên trì chờ đợi, tuy biết tình huống này sẽ không tránh được, thế nhưng vẫn rất đau lòng.

Ngoài cửa sổ, mặt trời lặn, trăng lên, ta khóc khô nước mắt, mở to hai mắt nhìn ra ngoài, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Qua một đêm không ngủ, sáng sớm ra khỏi giường, hai mắt tất nhiên sưng mọng. May mà hôm nay không có phiên trực, bằng không lại phải cố công giải thích. Tiếp tục nằm lại trên giường, đột nhiên nghĩ tới thời gian sắp tới sẽ làm gì.

“Hiểu Văn cô nương có ở trong phòng?” Ngoài cửa, một thanh âm xa lạ truyền tới.

Ta vội vàng trả lời, cấp tốc ra khỏi giường chỉnh trang lại bề ngoài, mở cửa. Một tiểu thái giám đứng ở trước cửa, thấy hai con mắt của ta liền nhảy lùi về sau một bước, rối nói: “Hoàng hậu triệu kiến ngươi.”

Càng nghĩ càng không có một chút manh mối nào, đơn giản là không nghĩ ra.

Bức mành lay động, ta thấy Thuỷ Trúc vén rem che. Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị đẹp đẽ ung dung quý phái đi ra, ngồi vào chỗ của mình. Nàng cười yêu ớt, nhìn ta chằm chằm. Mặc dù ta không có sợ hãi, nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ.

Nàng vẫn yên lặng không nói lời nào, ta càng không hiểu dụng ý của nàng, chỉ biết cúi đầu, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân. Mọi người trong phòng đều im lặng, đến tiếng rót nước cũng nghe được rõ ràng.

Một lúc sau, Ô Lạt Na Lạp thị khẽ thở dài, rồi nói: “Không chỉ là hành vi cử chi giống, mà tính tình cũng giống hệt. Thực sự là thiên ý.”

Ta cả kinh trong lòng. Lần trước bị nàng đưa tới Khôn Trữ cung, chẳng qua cũng là chuyện này. Ta âm thầm cười khổ, vốn ta là Nhược Hi, cử chỉ, tính tình tự nhiên không có gì khác biệt.

Nàng nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hoà nhã nói: “Hiểu Văn, ngồi xuống đi.” Ta liền thấp người thi lễ, cung kính nói: “Nô tỳ không dám.” Nghe ta cự tuyệt, nàng cũng không nói thêm.

Nàng lại đưa mắt nhìn ta, hỏi: “Hiểu Văn, ngươi đã mười tám phải không?” Lúc này, ta đã hiểu rõ dụng ý của nàng, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Ta nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đáp ‘Vâng’ rồi lại đứng đợi như trước. Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Bản cung cho phép ngươi tìm trong số gia môn đại thần đương triều, chỉ cần chưa hôn phối, ngươi tới phủ sẽ trở thành đích phúc tấn. Nếu đã chọn được ai, ta sẽ bẩm lên Hoàng thượng, đưa ngươi rời cung sớm.”

Thì ra có chuyện như vậy. Nàng muốn loại trừ ta. Nhưng hiện tại, ta phụng trà trước ngự tiền, chỉ có cách này. Đối với nữ tử mà nói, kết hôn là lý do tốt nhất. Huống hồ, đối với một cung nữ tầm thường, an bài như vậy là ân sủng lớn nhất, muốn cũng chẳng thể cầu.

Mặc dù trong lòng âm thầm cười nhạo, ta vẫn mang nét mặt sợ hãi, quỳ trên mặt đất, nói: “Nô tỳ cảm tạ hảo ý của nương nương. Thế nhưng Thập tam gia là ân nhân của nô tỳ, cách cách đang ở tại Viên Minh viên, nô tỳ chỉ mong hầu hạ cách cách thật tốt.”

Câu trả lời của ta vốn trong dự liệu của nàng. Nàng nhẹ nhàng thở dài, nói: “Ngẩng đầu”

Ta thấp thỏm trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu. Nàng ngưng thần chăm chú nhìn ta, tỉ mỉ quan sát ta. Ta bắt đầu có chút bất an, lo sợ nếu nàng tiếp tục kiên trì, ta phải làm sao đây? ai sẽ ngăn cản?

Nàng điềm tĩnh quan sát ta hồi lâu, rồi lại thở dài nhẹ như không thể nghe thấy, nhưng miệng lại khẽ mở. Nàng yên lặng đứng dậy, đi vào phía sau. Thuỷ Trúc liếc mắt nhìn ta bối rối, rồi cũng theo đoàn người lục đục đi vào.

Ta đờ đẫn quỳ lại một lúc, trong lòng đau sót. Lúc lâu sau mới từ từ đứng lên, tập tễnh chậm rãi trở về. Tuy biết tính mệnh không đáng lo, tạm thời cũng chưa có lý do để đuổi ta ra khỏi cung. Nhưng đến một ngày ta sẽ bị phóng thích, đến lúc đó ta nên làm cái gì, nên đi tới nơi nào? Vì sao lại trở về? Vì sao lại thay đổi khuôn mặt mới trở về? ta phải làm sao đây?

Tâm tư rối loạn, trăm mối tơ vò khiến ta suy nghĩ đến kiệt sức, toàn thân mệt mỏi, hai chân không còn chút sức lực nào, không muốn tiếp tục kiên trì. Trong lòng thống khổ, không bằng cứ như vậy buông ta. Có thể toàn bộ nỗ lực rồi cũng trở thành công cốc. Chúng ta vốn đã được định trước, là những người vô duyên. Ông trời đã định sẵn ta và hắn chỉ là khách qua đường.

Trong lòng phiền muộn, ta chọn toàn đường nhỏ và yên tĩnh để đi. Qua hồi lâu, đến khoảng vườn trống, tâm tình của ta đã có chút thông nhuận một chút. Hít thở thật sâu, ta ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên không rõ mình đang ở nơi nào. Khẽ thở dài, nhưng vẫn lững thững đi về phía trước. Ký lai chi, tắc an chi. Vừa đúng hôm nay, ta không muốn gặp bất kỳ ai.

Chỉ là tuỳ ý mà đi, đột nhiên ta đi tới một khoảng rừng ở phía trước. Đang là ngày hè, ánh mặt trời quyên qua tầng lá cây um tùm rọi xuống đất, chỗ sáng chỗ tối loang lổ, có chút thần bí. Ta vui vẻ bước nhanh về phía trường, nghĩ rằng nếu ẩn thân trong đó, tất cả phiền não đều được cắt đứt.

Vừa từ ngoài đi vào, trước mắt ta tối sầm, bước chạy chậm lại. Mơ mơ hồ hồ, ta nghe như có tiếng gọi, chợt giật mình xoay người lại, đã thấy ngã rầm xuống đất. Sau đầu đau nhức, trong lòng hoảng hốt, ta đây rốt cuộc làm sao? Ô Lạt Na Lạp thị, trong cung còn biết bao nhiêu người, ta đây dù sao cũng là phụng trà nơi ngự tiền, từ Di thân vương phủ tới…

Đầu đau mắt hoa, chỉ hơi di động một chút là cả người đâu nhức. Ta cố mở mắt, nhưng mí mắt như bị keo dính chặt lại, không mở ra được.

Tia sáng càng lúc càng yếu, tiếng côn trùng kêu vang nổi đến từ bốn phía. Ta ngẩn ra, rốt cuộc mình đang ở đâu mà lại nghe những âm thanh này. Vừa hoảng sợ, trong đầu ta dần dần lấy lại được sự tự chủ.

Ta tập trung suy nghĩ, đem mọi chuyện trước sau suy ngẫm một hồi. Ô Lạt Na Lạp thị muốn đưa ta ra khỏi cung, đơn giản là vì chuyện ta có nét giống với Nhược Hi, không muốn để ta tiếp tục hầu hạ bên Dận Chân. Về vị trí hiện này của nàng mà lý giải, nàng không thể làm thế này. Nếu như không phải là nàng, liệu có phải do đám người bên cạnh hoàng thường hạ thủ?

Nghĩ một hồi vẫn không ra kết luận, vốn không hề tưởng tượng ra chuyện này. Tư duy dừng lại, đầu lại như bắt đầu đau nhức. Ta chửi thầm kẻ đã ra tay nặng như vậy.

Ta đưa tay lên xoa bóp cổ nhưng cánh tay cũng bủn rủn không có lực, chỉ biết thở dài, đành cố ngủ một giấc thật ngon. Mong là sau giấc ngủ đó, tất cả việc này đều là mộng, ta vẫn ở tại Viên Minh viên, chưa có chuyện gì xảy ra.

Lần thứ hai tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Ta muốn đi ra ngoài dạo vài vòng, bất ngờ gặp lại một người. Đã qua mấy ngày, những lo lắng bất an trong lòng đã dần tiêu trừ.

Dù chưa nhìn thấy người khác, nhưng hàng ngày đưa cơm tới cũng là một tiểu thái giám. Ta cố thử hỏi hắn vài câu, liền phát hiện hắn bị điếc. Dùng hai tay ra hiệu hồi lâu, trên mặt hắn vẫn là vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ta cũng chẳng còn biện pháp nào để hỏi chuyện hắn.

Dần bình tĩnh lại, đã nhiều ngày trôi qua, ở đây có thái giám, chắc chắn nơi đây vẫn ở trong cung. Nghĩ tới đây, trong lòng giờ buông lỏng mới phát hiện, ta thật là lưu luyến hoàng cung này…

Những cơn đau đầu dần biến mất, thân thể cũng trở nên khỏe hơn trước. Đêm xuống, khi côn trùng nhất loạt kêu lên, nhìn quanh giường chiếu cũng tù mù không rõ, ta khẽ thở dài, mở cổng đi ra ngoài.

Bên ngoài, cỏ dại mọc thành bụi, nhìn quanh thì thấy phòng ốc hoa lệ nhưng tràn đầy bụi. Phòng xá tuy nhiều, nhưng tất cả đều tối om, chỉ một vài chỗ lộ ra ánh đèn vàng vọt. Trời tối om, ta cũng có chút sợ hãi, cho đến tận bây giờ cũng không biết trong cung có một nơi như vậy.

Bỗng nghe như có tiếng đàn tranh nho nhỏ theo gió bay tới, trong lòng có chút nghi hoặc, nàng ở đây chăng?

Lắng nghe một hồi, đúng là tiếng đàn tranh, mang theo tâm trạng sầu tư. Bao lâu nay vốn không phải chưa từng nghe qua tiếng đàn tranh nào êm tai đến vậy, nhưng lúc này, tại chỗ này nghe được, đối với ta mà nói quả thật nghe như tiếng đàn từ trên trời vọng xuống.

Ta bước tới hành lang, sờ soạng đi trước, lần theo tiếng đàn tranh bước tới, thất tha thất thểu đi tới gặp một cánh cổng vườn.

Cửa vườn mở rộng ra, tiểu viện đều sạch sẽ, trong viện có một bạch y nữ tử, chuyên chú gảy đàn tranh. Tâm tình như bị mê hoặc, lẳng lặng đứng đó nghe nàng đánh đàn. Nàng thoạt nhìn trông không giống như đang gảy đàn tranh, mà đang âu yến cùng người ta tâm sự.

Kết thúc khúc đàn, nàng vẫn giữ nguyên tư thế đó. Qua hồi lâu, nàng khe khẽ thở dài, mang đàn tranh bước vào phòng. Trong phòng sáng rực ánh nến, ta nhìn rõ dung mạo của nàng.

Trong lòng cả kinh, lần trước ở trong cung đúng là ta đã nhìn thấy nàng. Bước vào tiểu viện, đi vào phòng, chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, ta nhẹ giọng kêu lên: “Lục Vu”

Thân thể nàng cứng đờ, bối rối đặt bút xuống. Hai người lẳng lặng quan sát nhau hồi lâu, nàng chậm rãi xoay người, khẽ nhíu mày, vẻ mặt khẩn trương. Sau khi đã tỉ mỉ quan sát ta, sắc mặt nàng trùng xuống, hơi cười với ta, đột nhiên như nói ra điều gì, mở miệng nói: “Cô nương nhận sai người rồi. Ở đây không có ai là Lục Vu.”

Đang muốn mở miệng, ta cũng đột nhiên nhớ ra chính mình cũng không còn mang dáng vẻ của Nhươc Hi, liền nhìn nàng cười nói: “Tỷ tỷ, ta xin lỗi, ta đã nhận sai người.” Lục Vu lắc đầu, trên mặt hiện ra tia cười. Tuy là dáng vẻ tươi cười, theo ý ta, vô cùng thảm. Nàng nói: “Lục Vu là ai? Cô nương là ai?”

Ta thầm đánh giá một lúc, cổ gắng tạo ra dáng vẻ ủy khuất, nói: “Ta vốn là người trong Di thân vương phủ, là nô tỳ hầu hạ bên cách cách. Lục Vu là ngạc nương của cách cách. Ở trong phủ, ta đã nhìn thấy bức họa của Lục Vu. Về sau, cách cách theo hoàng thượng vào Viên Minh viên, ta cũng theo vào vườn, hiện tại làm cung nữ dâng trà.”

Lúc nghe ta nhắc tới Thừa Hoan, sắc mặt của nàng liền trở nên trắng bệch. Ta mặc dù có điểm không đành lòng. Nàng đã có thể đi ra ngoài, gặp mặt Dận Chân, chắc chắn nàng cũng trò chuyện được cùng với những người ở bên ngoài. Nếu nàng đã có chủ ý, chắc chắn sẽ không ở nơi này phí hoài năm tháng.

Nàng trầm mặc hồi lâu mới khôi phục được dáng vẻ bình thường. Nàng hỏi: “Ngươi vì sao xuất hiện ở lãnh cung?” Thật đúng với những suy đoán của ta, ở đây thật sự là lãnh cung.

Nếu đã có thể dễ dàng ở trong cung tập kích ta, lại dễ dàng đưa ta tới lãnh cung, chắc chắn người này là người ở trong cung. Nhưng lúc này, đây không phải là lúc nhắc đến. Vì vậy, ta chỉ nói làm sao bị lạc đường, vì sao bị tập kích, và vì sao lại tỉnh dậy ở đây.

Lục Vu nhíu mày nghe xong, khẽ thở dài, mỉm cười nói: “Ngươi đêm nay nghỉ tạm ở chỗ này đi.” Nói xong, nàng chuẩn bị chăn nệm. Ta thầm nghĩ, chắc phải qua ngày mai mới có thể ra ngoài.

Đã nhiều ngày không có chỗ nghỉ ngơi tốt, ta thoải mái nằm ở trên giường. Ta mặc dù đã rất muốn ngủ, nhưng Lục Vu ở bên cạnh vẫn lật qua lật lại. Biết trong lòng nàng muốn cái gì, ta nghiêng người nhìn nàng, cố gắng ngăn cơn buồn ngủ nói: “Không có việc gì làm, ta kể cho ngươi nghe một chút về chuyện của tiểu cách cách nhé.” Không đợi nàng mở miệng, ra bắt đầu nói tiếp, kể Thừa Hoan thông minh thế nào, nghịch ngợm ra làm sao… Lục Vu nghe ta nói, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, khi thì… lúc này, trên mặt của Lục Vu tràn ngập hạnh phúc, kiêu ngạo.

Nói một lúc, Lục Vu vẫn nhìn thẳng lên đỉnh màn, không hé miệng. Ta trong lòng đau xót, có chút do dự, không biết có nên nói tới chuyện của Thập tam. Qua một hồi, ta quyết định không nói, nằm thẳng xuống chuẩn bị ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta chợt nghe Lục Vu nói: “Vương gia của các ngươi… hắn khỏe chứ?” … Đưa mắt nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, ánh mắt rưng lệ, ta khẽ thở dài: “Nhìn như mọi chuyện đều tốt, thế nhưng ngày ngày cô đơn lẻ bóng, làm sao có thể ‘hảo’ được đây.” Nàng vẫn không nói, bỗng xoay người lại. Nhìn hai vai nàng rung nhè nhẹ, cơn buồn ngủ thoáng cái tan biến…

Đã qua canh ba, nàng vẫn cuộn chặt người. Ta u ám thở dài, xoay người lại, nhắm mắt cố ngủ.

Tỉnh lại lúc sáng sớm, Lục Vu không còn ở trên giường. Ta lắng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nhẹ nhàng rời giường ghé mắt nhìn qua cửa phòng.

Ngoài sân, Lục Vu đang thấp giọng nói gì đó với một tiểu thái giám. Nàng quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy ta, vội qua loa với tiểu thái giám vài câu rồi phất tay ra hiệu lui. Tiểu thái giám bước nhanh rời đi.

Trước mắt chính là Lục Vu, mặc y phục màu trắng, tinh khiết như tiên tử, trong nắng sớm càng thêm thanh tú, nhỏ bé và yếu ớt. Ta kinh ngạc nhìn nàng, Lục Vu cười nói: “Cô nương vì sao nhìn ta như vậy?” Ta khẽ cười nói: “Một người tương tư, một người nhàn sầu. Ngươi dường như rất mong như vậy.”

Ta trêu nàng rồi cười, nàng liền bước ra khỏi cửa, xoay người lại nói: “Ta đi một lúc rồi sẽ trở về.” Ta tin rằng một lúc nữa sẽ có người đến đây.

Do tùy hứng vô thức mà đi, ta mới phát hiện ra chỗ này. Thầm than trong lòng, cung phi cũng có nhiều số phận khác biết. Được sủng ái dĩ nhiên cẩm y ngọc thực, nô tỳ hầu hạ, mà một ngày bị đưa vào lãnh cũng, không chỉ là bị dày vò khổ sở, thậm chí bọn nô tỳ, thái giám cũng có thể khinh nhục.

Đột nhiên ta thấy hồi hộp bất an, ngực đánh trống trận ầm ầm, người run lên, trâm vòng trang sức cũng rung rinh theo. Ta thầm nhắc nhở chính mình, chỉ sợ lại giống như lần trước.

Phía sau truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, ta trong lòng vui vẻ, nhanh chóng xoay người lại, mặt lộ vẻ tươi cười mừng rỡ. Nhưng không phải là Cao Vô Dung, cũng không phải là Tiểu Thuận Tử, mà là bốn người lạ mặt.

Trong lòng ta nghi hoặc, nhưng lại nghĩ, Cao Vô Dung và Tiểu Thuận Tử ở trong cung có bao nhiêu ánh mắt nhìn theo, xuất hiện ở chỗ này là điều không thể.

Bốn người đi tới trước mặt, thái giám đi đầu quan sát ta kỹ càng rồi nói: “Chính là Hiểu Văn cô nương?” Ta gật đầu, nhẹ giọng nói: “Làm phiền công công.” Bọn thái giám xoay người bước đi, ta cũng đi theo, một lúc sau đã ra khỏi lãnh cung. Nhìn thấy con đường sạch sẽ, hoa cỏ được chăm chút cẩn thận, ta mừng thầm, thở phào nhẹ nhõm.

Đi hồi lâu, con đường càng lúc càng thấy lạ lẫm, nhưng vui mừng lúc nãy lại dần biến mất, hoài nghi lại tăng lên. Nhìn bóng lưng của bốn người, ta phát hiện họ không giống như người ở trong cung. Thực tế, cũng chẳng xác định được họ là thái giám. Càng nghĩ càng thấy không giống, dĩ nhiên là có người giả dạng. Ta phải làm sao?

Ta bước chậm dần, trong đầu xuất hiện rất nhiều chủ ý, nhưng phát hiện ra ta chỉ có một mình, làm sao chống lại bốn người. Ta liên tục nhìn ngó xung quanh, hy vọng nhìn thấy được một người trong cung.

Bốn người như cảm thấy được ý đồ của ta, tên cầm đầu bọn thái giảm nhếch miệng cười đi tới trước mặt, nói: “Xin lỗi cô nương.” Nói xong, dùng khắn che lại miệng, mũi của ta. Ta cảm thấy một mùi thơm lạ lùng, rồi thân mình mềm nhũn ngã xuống.

Một phòng giam xa lạ, bày biện sơ sài, một bộ quần áo sạch sẽ và đồ dùng hàng ngày đặt ở đầu giường. Trong lòng ta chợt thấy nhẹ nhõm, không hề thấp thỏm, đã chuẩn bị cả quần áo và đồ dùng hằng ngày, ít nhất tính mạng sẽ không bị nguy hiểm.

Trải qua mấy ngày, y phục trên người đã nhìn không ra màu sắc cũ. Cầm y phục định thay thì thấy cửa phòng mở ra, một tiểu nha đầu bước vào, vui vẻ nói: “Cô nương đã tỉnh. Để nô tỳ hậu hạ người tắm rửa thay y phục,”

Ta gật đầu mỉm cười, theo nàng đi vào phòng trong. Bồn đã đầy nước ấm, những đóa hoa nhài nổi trắng trên mặt nước, trong lòng lơ đãng, lẽ nào lại là hắn.

Ngâm cả người trong nước, ta không ngừng suy đoán. Tiểu nha đầu thấy ta không nói gì, liền hỏi: “Cô nương không thích hoa nhài sao? Đây là do chính vương….”

Nàng nói một nửa, đột nhiên dừng lại. Ta đưa mắt nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng khẩn trương, có nét hoảng sợ. Ta liền hỏi: “Đây là nơi nào?”

Nàng ngượng ngùng cười nói: “Cô nương lát nữa sẽ tự hiểu. Nô tỳ tên là Tử Hà, là nha đầu hậu hạ cô nương.”

Ta xua tay cho nàng lui ra. Mấy ngày nay xuất hiện nhiều chuyện, hiển nhiên là bốn tên thái giám giả không phải do Lục Vu gọi tới. Nếu suy nghĩ cẩn thận, cũng không phải do người lần trước hạ thủ. Lần này là ai?

Một việc tiếp theo một việc, mà mỗi một việc đều do những nguyên nhân khác nhau.

Lần đầy tiên, kẻ dám ra tay đối với người bên cạnh hoàng thượng, người này rõ ràng là lỗ mãng ngốc ngếch, cũng không phải là người có tâm tư kín đáo. Trong đầu duyệt qua một lượt, bất giác nghĩ tới một người, liệu có thể nào?

Lần này, người có thể đi lại trong cung dễ dàng, lo liệu lại chu đáo như vậy, khẳng định là người có năng lực không tầm thường. Thật khó mà hả giận, nhớ tới lúc trước muốn cùng bọn họ cắt đứt quan hệ cơ đấy. Thật là buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.