Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 60



Cầm cây trâm, xem xét cả buổi, Tứ a ka sao lại yêu thích mộc lan đến thế, rốt cuộc xuất phát từ ý nghĩa gì? " Triêu khiên tì chi mộc lan hề, tịch lãm châu chi túc mụ." "Triêu ẩm mộc lan chi trụy lộ hề, tịch xan thu cúc chi lạc anh."(*). Hắn chính là tự cho mình cũng giống như Khuất Nguyên, bản thân cũng có một tấm lòng thơm hay sao(**)? Hay là cho rằng hoài bão cùng tài hoa không có cơ hội để phát huy?

Tỉ mỉ cắm cây trâm lên tóc, khi nhìn lại, không kìm được tự cười châm biếm, cứ cho rằng bản thân mãi mãi sẽ không dùng đến, không ngờ nhanh như vậy đã cắm ngay trên đầu.

Đợi đến khi Tứ a ka và Thập Tam a ka xuất hiện, ta nhẹ nhàng tiến lên thỉnh an. Thập Tam cười cho ta đứng dậy, Tứ a ka khóe miệng ẩn chứa nụ cười như có như có như không, nhìn chăm chăm cây trâm trên đầu, rồi lại nhìn tới sắc mặt ta. Ta chỉ chúm chím cười, lẳng lặng đứng một bên, cho hắn nhìn thỏa thích. Thập Tam trông thấy vẻ mặt chúng ta hơi dị thường, cũng chỉ điềm nhiên như không mà đứng đó.

Tứ a ka nhìn ta một hồi, cất bước đi trước, Thập Tam a ka và ta cùng đi theo sau, đi đến một nơi yên tĩnh, hắn xoay người dừng lại, nhìn ta. Thập Tam tránh đi vài bước, đứng ở xa xa quan sát chung quanh.

Ta cúi đầu đứng một hồi, mạnh bạo cười nói : "Tứ Vương gia hẳn là đã hiểu rõ ý tứ của nô tỳ.". Tứ a ka nói : "Ngươi tìm ta, là muốn ta giải câu đố sao?"

Ta hít một hơi thật sâu, xốc lại tình thần cười nói: "Cũng đúng, vậy nô tỳ xin nói thẳng. Nô tỳ tới cầu Tứ vương gia cưới nô tỳ" Hắn nói " Nguyên nhân?". Ta thở dài, cười nói " Vương gia không phải đã từng khuyên nô tỳ trước đó sao? Thay vì ảo tưởng không thực tế, chẳng bằng tìm một cửa hôn nhân mà bản thân tương đối vừa lòng. Đã trải qua việc của thái tử, nô tỳ cảm thấy lời Vương gia nói rất có đạo lý, cho nên quyết định nên nghe lời người"

Hắn hỏi: "Vì sao chọn ta?" Ta cười nói: "Vương gia muốn nghe lời nói dối hay nói thật đây?" Miệng hắn nhếch nhếch: "Nói dối thì thế nào mà nói thật thì thế nào?" Ta nói: "Lời nói dối chính là , Vương gia luôn coi trọng nô tỳ, nô tỳ trong lòng sợ hãi cùng cảm kích, chỉ mong được ở bên cạnh phụng dưỡng Vương gia, để ngộ nhỡ." Vừa nói miệng vừa nở nụ cười, nhưng sắc mặt hắn vẫn nghiêm túc, ánh mắt lãnh đạm, ta vội chỉnh lại thái độ,nói tiếp: "Nói thật chính là, lần này mặc dù may mắn tránh được một kiếp, nhưng lần sau thì khó nói. Nếu như gả cho loại người như thái tử thì thà rằng chết đi còn hơn, nhưng vì vẫn vương vấn thế gian, cho nên chỉ có thể chọn lấy một cành cao mà túm lấy, tránh né cơn gió không lường."

Hắn nhếch mép , buồn cười nhìn ta, ta bị hắn làm cho sởn gai ốc, vội tránh đi tầm nhìn, hắn nói: "Ngươi làm sao dám khẳng định, ta sẵn lòng để cho ngươi trèo lên cành cao này chứ?" Ta ngạc nhiên nhìn hắn, trong mắt, khóe miệng của hắn đều là cười nhạo. Ta sửng sốt một hồi, chán nản hỏi: "Vương gia không bằng lòng cưới ta?" Hắn cười nói: "Đúng vậy! Ta không bằng lòng cưới ngươi!"

Ta xem vẻ mặt đùa cợt của hắn, che miệng, cười khổ, hoá ra ta đánh giá bản thân rất cao, cho là tặng vòng cổ, tặng trâm thì chắc chắn hắn bằng lòng cưới . Cười một hồi, thẹn quá thành giận, xoay người bỏ chạy.

Hắn hỏi từ phía sao "Ngươi dự đinh đi tìm ai đây? Thập Tứ đệ sao? Nói cho ngươi biết một sự thật là hiện tại không ai dám cưới ngươi đâu." Ta dừng bước, suy ngẫm rồi xoay người bước trở lại hỏi: "Người có thể nói rõ hơn được không?"

Hắn ngừng cười, nói: "Thái tử gia tại sao đột nhiên lại muốn ngươi? Bây giờ xem ra, ngọc bội của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia là một nguyên nhân, hắn không cưới được Mẫn Mẫn , nếu như cưới ngươi, ít nhất quan hệ cùng Mông Cổ cũng sẽ được xoa dịu. Vả lại, Tá Ưng Vương tử tháng tám năm ngoái một mạch theo đuổi Mẫn Mẫn , ngay cả bộ lạc của mình cũng không về, cả ngày theo đuôi Mẫn Mẫn, đợi chờ cũng đã hơn một năm. Làm cho Y Nhĩ Căn Giác La Đại Vương tử châm biếm nói « Thấy nữ sắc lìên đắm chìm, ,không thành người tài được ». Tá Ưng lại chỉ « " minh tu sạn đạo, ám độ trần thương «(ngoài mặt thì làm việc này ; thựcra là lén lút làm việc khác) (*)- hắn thu thập chuyện Đại Vương tử âm thầm vơ vét của cải, giả mạo sổ sách và mua chuộc những kẻ hầu cận bên Y Nhĩ Căn Giác La Vương Gia để chúng theo dõi vương gia, khiến cho Y Nhĩ Căn Vương gia mất đi tín nhiệm với Đại Vương tử, hơn nữa được Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai ủng hộ, tương lại Vương gia tộc Y Nhĩ Căn Giác La là người nào, không cần nói cũng đã biết. Việc ngươi có quan hệ tốt cùng Mẫn Mẫn tự nhiên là thái tử muốn lợi dung rồi.

——–

(*)"Triêu khiên tì chi mộc lan hề, tịch lãm châu chi túc mụ. »

Mộc lan sớm cắt trên đồi, Ðông thanh chiều hái bên ngoài bến sông truyện được lấy tại TruyenFull.vn

« Triêu ẩm mộc lan chi trụy lộ hề, tịch xan thu cúc chi lạc anh. »

Ăn hoa rụng bên nhành thu cúc, Uống sương sa dưới gốc mộc lan

Bốn câu trên nằm trong bài Ly tao của Khuất Nguyên, phần dịch thơ là của Nhượng Tống – nguồn : wiki

(*) Khuất Nguyên lúc nào cũng tự cho bên trong mình thơm mát như cỏ cây.

(*) Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương

Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.

Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.

Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.

Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương

nguồn: wiki


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.