Bộ Bộ Kinh Tâm

Chương 92



Thập a ka sắc mặt điềm tĩnh, ngây người nói: "Hoàng a mã chỉ nói với thái y bốn chữ "cố gắng chữa trị", sau đó lại phê tấu chương về bệnh tình Bát ca nói "một lần phát bệnh như thế, nếu may mắn bệnh khỏi, chính là phúc lớn, nhưng độc khí không tịnh lại dùng thuốc bổ, thật khó có thể điều trị." sau đó muốn tránh chuyện xấu có thể xảy ra, hoàng a mã lệnh không thích hợp mang Bát ca trọng bệnh di chuyển tới gần biệt thự Sướng Xuân Viên , cho chuyển trở về bối lặc phủ, Cửu ca phản đối, hoàng a mã lại khăng khăng làm thế, nói…"

Thập Tứ vội vàng cắt lời Thập a ka, nói: "Chúng ta đặc biệt đến thăm một chuyến, muốn hỏi ngươi có gì cần nhắn , hoặc cần dặn dò, chúng ta có thể chuyển lại, bút mực nghiên giấy đều có sẵn đây, nếu ngươi muốn viết thư, cũng được." Ta hỏi: "Là Bát gia bảo các ngươi đến à?" Thập Tứ lắc đầu: " Bát ca hôn mê bất tỉnh, là ý của ta. Thập ca là đặc biệt đến thăm ngươi." Thập a ka nhìn chăm chăm ta hỏi: "Nhược Hi, ngươi và Bát ca rốt cuộc là có quan hệ gì?"

Ta làm như không nghe thấy, hỏi: "Trong phủ bây giờ ra sao rồi? Bát phúc tấn và tỷ tỷ ta khỏe không?" Thập Tứ nói: " Từ năm kia đến nay, Bát ca đối với việc gì cũng không dòm ngó đến, toàn bộ sự vụ lớn bé trong phủ đều do Bát tẩu gánh vác, còn phải liên tục chăm lo bệnh tình Bát ca, bây giờ…" Hắn thở dài nói: " Nếu ngươi nhìn thấy,khắc sẽ biết.Vì rằng mọi người trên dưới trong phủ chỉ dựa vào nàng, Bát ca lại như thế, nàng tất cả chỉ biết dựa vào tính khí mạnh mẽ chống chọi lại. Tỷ tỷ ngươi, haiz! Vì ngươi ngày ngày sầu, vì Bát ca cũng ngày ngày sầu, cả ngày quỳ ở Phật đường niệm kinh cầu phúc. Nghe nha đầu nói, mỗi ngày đều khóc thương vài bận."

Ta hiện tại thân nằm ngoài vòng thị phi, nhưng cái người lo lắng cho ta lại…, có phải ta ích kỉ lắm không?Thầm nghĩ đến tâm tư mình, bản thân không muốn, lại khiến cho người thân không thể có được vẻ chút vui vẻ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thập a ka thở dài nói: "Ta chưa từng kính phục người phụ nữ nào, nhưng hiện tại đối với Bát tẩu lòng tràn đấy kính phục. Nàng thật đúng là nữ trung trượng phu! Lúc trước sau khi xảy ra chuyện của Thập Tam đệ, trong phủ Thập Tam đệ bỗng chốc tất cả đều rối loạn, nào là những chuyện kê minh cẩu đạo[ chỉ những hành vi thấp hèn] đều ở đâu xuất hiện loạn ra,Thập Tam phúc tấn bức quá bất đắc dĩ chỉ có thể cho thôi việc tất cả đầy tớ nô tài. Nhưng trong phủ Bát ca từ trên xuống dưới, trong ngoài mấy trăm người, còn có điền trang biệt nghiệp, so với trong phủ Thập Tam đệ tình hình phức tạp hơn nhiều, nhưng Bát tẩu lại chấn chỉnh được mọi người, một chút rối loạn cũng tìm không ra."

Ta dừng mắt ở Thập a ka ngây người một hồi mới nói: "Ta không có lời gì cần nói với Bát gia cả, đoán chừng huynh ấy cũng không muốn nghe lời của ta nói." Thập a ka cau mày không lên tiếng, Thập Tứ cúi đầu thở dài thườn thượt.

Ta đi đến bên cạnh bàn, đề bút viết:

"Từ vui sinh ưu hoạn, từ vui sinh sợ hãi; lìa khỏi vui không ưu hoạn, nơi nao còn sợ hãi?

Từ yêu sinh ưu hoạn, từ yêu sinh sợ hãi; lìa khỏi yêu không ưu hoạn, nơi nao còn sợ hãi?

Là cố không phải yêu, yêu biệt ly là khổ. Nếu không yêu không hận, ấy tức không ràng buộc."

Sau khi viết xong, giao lại Thập Tứ, "Đưa cái này cho tỷ tỷ ta nhé!" Thập Tứ cầm lấy cất kĩ, đứng lên nói: "Thập ca, đi thôi!" Thập a ka đứng lên định đi. Ta nói: "Bất kể bệnh tình Bát gia có như thế nào,có thể kịp thời truyền lại tin nhắn cho ta có được không?" Thập a ka và Thập Tứ a ka đều gật đầu đồng ý.

Hai người bước ra ngoài, ta kêu lên: "Thập Tứ gia!" Thập Tứ ngoái đầu lại nhìn về phía ta, Thập a ka ngoái đầu lại ánh mắt đảo qua khuôn mặt hai ta vài lượt, tự kéo cửa đi ra, tiện tay còn đóng lại cánh cửa.

Ta đến gần bên cạnh hắn nói: "Không muốn nói cho Thập a ka nghe." Thập Tứ nói: "Ta hiểu mà! Trải qua ba bốn năm nhiều phong ba như vậy, Thập ca bây giờ không phải là con người lỗ mãng như năm nào, huynh ấy trong thô lỗ có tế nhị, cho dù hiểu rõ cũng sẽ không nói lại cho Thập tẩu. Ai còn nhẫn tâm đi làm tổn thương Bát tẩu đâu cơ chứ?"

Đúng vậy! Trước đây gặp phải trường hợp như thế này, Thập a ka làm sao có thể chu đáo được thế? Hai người lặng im không nói gì, tâm tư nháy mắt quay trờ về màn quá khứ của nhiều năm về trước, cùng Thập a ka trừng mắt, tựa như chỉ mới ngày hôm qua. Sau một lúc lâu, hắn nói: "Ta đi, ngươi hãy chăm sóc bản thân cho tốt." Ta gật đầu, hắn xoay người mở rộng cửa, cùng Thập a ka sóng vai nhau bước đi.

————————-

Trong lòng cứ luôn thấp thỏm suốt trọn năm ngày, mới có lời nhắn truyền đến, Bát a ka chuyển nguy thành an. Ta vừa thoáng mừng vui được đôi chút, lại nhen nhóm buồn rầu. Tri dịch hành nan [Biết thì dễ mà làm mới khó], ta nói cho tỷ tỷ, ta đã loại bỏ ưu sầu lo lắng cùng nỗi sợ hãi, nhưng không thể dối gạt chính bản thân mình, dù rời xa khỏi chúng, nhưng lòng không thể buông bỏ. Cùng với lời nhắn này đến còn có hai tin khác, một xấu, một tốt. Xấu chính là Bát a ka bệnh vừa mới khởi sắc, Bát phúc tấn lại âu sầu thành tật, ốm đau nằm liệt giường. Tốt là Khang Hi ra lệnh đem phần lương bổng, bạc gạo một năm mười tháng dựa theo cấp bậc cấp cho Bát a ka, tin tức lặng lẽ lan truyền giữa cung đình, người ở Hoán Y Cục đối với ta cười nhiều hơn trước, ta không khỏi thở dài, một câu nói của thiên tử, thì ảnh hưởng đến từng góc xó Tử Cấm Thành, ta lại chịu ơn huệ của Bát gia như trước rồi.

Nơi nào có người nơi ấy có tranh chấp, có hục hặc đấu đá, Hoán Y Cục cũng không thể ngoại lệ. Chẳng qua theo bên cạnh Khang Hi mười năm, bên ngoài có cái gì là ta chưa từng gặp qua đâu chứ? Trương Thiên Anh dù cho lại dùng trò tinh ranh xảo trá, rót cuộc cũng chỉ tại Hoán Y Cục trong tôi luyện sinh ra những thủ đoạn vặt vãnh, lạc vào trong mắt ta, cũng chỉ cười trừ cho qua. Những người khác cho dù có tâm kế, chẳng qua chỉ mong có được nhiều quyền lợi hơn.Sự châm chọc khiêu khích của người ngoài, tất cả càng không để trong lòng,cho qua hết. Nếu ta đã không để bụng, sự nham hiểm của các nàng cũng chỉ như khuấy vào dòng nước chảy mà thôi.

Trong mắt kẻ khác, ta không giống với người kham khổ tầm thường, ngày ngày làm đầy tớ thấp hèn, còn muốn đối phó đao thương trong sáng trong tối. Bản thân ta tâm như giếng cổ, không chút gợn sóng. Ta từ cấp độ rất chật hẹp đã đi đến thật sự hiểu rõ những lời kinh phật dạy, "Từ yêu sinh ưu hoạn, từ yêu sinh sợ hãi; lìa bỏ yêu không ưu hoạn, nơi nao còn sợ hãi?" Ta đã hoàn toàn không để bọn họ trong lòng mình, tất cả những điều bọn họ làm với ta nào có ý nghĩa gì. Chỉ có yêu người khác, mới có thể thương bản thân mình!

Năm Khang Hi năm mươi sáu, tháng mười hai, Hoàng thái hậu băng hà, (vị này xuất thân từ đại thảo nguyên, là con gái của Bát Nhĩ Tề Đặc, tuy từng làm hoàng hậu cao quý, nhưng không có được tình yêu của Thuận Trị, có lẽ hạnh phúc duy nhất trong đời chính là tình cảm hiếu thuận của Khang Hi đối với bà, tuy không phải là con ruột, nhưng luôn đối với bà như mẹ đẻ, để bà được hưởng thiên niên. Khang Hi vì để tỏ lòng thương tiếc, phục suy cắt biện [ mặc áo thô cắt đuôi sam] ) Tất cả chúng ta đều mặc đồ trắng, ngay cả tuyết trên mặt đất, trên nóc nhà cũng trắng xóa, giữa Tử Cấm Thành lại không một chút sắc màu tươi sáng.

Năm Khang Hi năm mươi bảy, tháng hai, Tây Bắc cấp báo, Lạp Tàng Hãn bị giết chết, Lạp Tát bị giặc chiếm đóng [1 vùng của Tây Tạng], Chuẩn Cát Nhĩ Bộ đã khống chế được toàn bộ Tây Tạng. Tin tức thoáng chốc truyền khắp trong ngoài cung đình, người người cùng đàm luận về cuộc chiến cách xa nghìn dặm. Bởi vì chuyện này quan hệ đến toàn vẹn lãnh thổ Đại Thanh, cùng với ảnh hưởng lớn đến nền móng thống trị Đại Thanh- thành bại của liên minh Mãn Mông. Chuẩn Cát Nhĩ Bộ khống chế Tậy Tạng, thì có khả năng mượn tôn giáo kích động các bộ lạc Mông Cổ tách khỏi sự thống trị của Đại Thanh triều. Khang Hi nhanh chóng phản ứng lại, lệnh cho Sắc Lăng tổng chỉ huy quân binh, giành lại Tây Tạng, Tây An tướng quân Ngạch Luân Đặc, chúng nội đại thần công Sách Vượng Nặc Nhĩ Bố theo sau tương trợ.

Vì Khang Hi tự tin tràn đầy, ảnh hưởng khắp nơi mới lắng xuống, người người đều cho rằng thắng lợi nắm chắc trong tay. Bọn cung nữ thái giám tứ phía nói chuyện với nhau, đề tài nhanh chóng chuyển sang phỏng đoán khi nào thì thắng lợi thu quân về triều, ta lắc đầu khẽ thở dài, nào có thể dễ dàng như vậy? Mặc dù ta không thể nhớ rõ ràng trận chiến này rốt cuộc xảy ra những gì, không biết khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc, nhưng lại biết Thập Tứ a ka trong trận chiến này đã bộc lộ hết tài năng. Danh hiệu "Đại tướng quân vương" của hắn cũng từ đó mà có. Nếu như Sắc Lăng và Ngạch Luân Đặc bọn họ đều thắng trận rồi, chẳng phải chuyện của Thập Tứ là một trò đùa hay sao?

Quả nhiên tin dữ lại truyền về, Sắc Lăng từ tháng năm một mình đi lẩn nấp, Ngạch Luân Đặc cùng hắn mất đi liên hệ vội vàng truy cản, tháng bảy mới trốn đến Bắc Ca Lạt Ô Tô hội hợp. Mà vốn ban đầu phải ứng với quân của Sách Vượng Nặc Nhĩ Bố tiến về phía trước phối hợp tác chiến nhưng lại chần chừ không tiến, hơn nữa quý tộc Thanh Hải,Mông Cổ làm trái lời hứa, không chịu phái binh tương trợ, quân Sắc Lăng và Ngạch Luân Đại cuối cùng rơi vào trùng vây, toàn quân bị tiêu diệt.

Toàn quân bị tiêu diệt! Toàn quốc có phần chấn động, không chỉ có bên trong Thanh triều mờ mịt tàn dư cuộc chiến, bộ phận quý tộc Thanh Hải, Mông Cổ, cũng sợ đến gan mật tê liệt, không muốn tái chiến. Từ năm Khang Hi hai mươi chín Cát Nhĩ Đan tiến đến bức bách Ô Lan bố Thông cho đến nay, Thanh Triều đang phải đối mặt với thế cục rất nghiêm trọng. Chiến dịch lần này cũng trở thành một sai lầm cực kỳ to lớn trong lịch sử chấp chính của Khang Hi.

Tại nơi này đang loạn trong giặc ngoài cấp bách, vào năm Khang Hi năm mươi bảy, ngày mười hai tháng mười, bổ nhiệm Thập Tứ a ka Dận Trinh làm Phủ Viễn đại tướng quân,cùng với việc trao vương tước cao nhất "Cố Sơn Bối Tử", "Tùy tình hình điều khiển các loại đại binh, đem theo Sách Vượng A Lạp Bố Thản Tiêm dẹp loạn giặc, an bình bờ cõi biên giới, tuyên bố ủy thác", tức để hắn phụ trách tiến quân đến Lạp Tát, thu phục Tây Tạng; phá hủy Y Lê, giải quyết vấn đề nhiệm vụ khó khăn nhất là Chuẩn Cát Nhĩ.

Tháng mười hai Khang Hi cử hành lễ xuất quân cho Thập Tứ a ka, có thể nói đây là lễ xuất quân long trọng nhất kể từ lúc Thanh triều dựng nước cho đến nay: sử dụng cờ lớn Chính Hoàng Kỳ, thể chế thân vương, xưng đại tướng quân vương. "Bối tử, công đẳng trở xuống mặc nhung phục [đại loại đồ mặc ra trận], tụ tập trước điện Thái Hòa. Ngoài vua không ra trận, bối lặc, bối tử, công cũng phải nhị phẩm trở lên,tất cả chúng đại thần đều mặc Mãng phục [bộ đồ đen thêu rồng bốn chân,kém rồng 1 cái vuốt] , tụ tập ngoài ngọ môn. Đại tướng quân Dận Trinh quỳ nhận sắc ấn, hành lễ tạ ân xong, đem theo sắc ấn tiến ra ngọ môn, cưỡi ngựa đến Thiên An Môn,đi từ cửa Đức Thắng. Chư vương, bối lặc, bối tử, công đẳng cũng phải nhị phẩm trở lên đại thần tất cả đều đưa tiễn đến chỗ đoàn binh. Đại tướng quân Dận Trinh trông về nơi xa dập đầu hành lễ, trang nghiêm đi trong hàng ngũ." Nhất thời cả triều trên dưới nhất trí nhận định. Thập Tứ a ka có khả năng cao nhất chính là người kế vị trong lòng Khang Hi.Mở ra một thiên chương cho sự nghiệp chính trị vô cùng huy hoàng của Thập Tứ a ka.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.