Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 59



Editor: socfsk

Rốt cuộc Diệp vương phi là một nữ nhân như thế nào?

Đến giờ phút này dường như Thiện Thủy đã hiểu thêm một chút mới mẻ về bà bà của mình. Vốn rằng nàng cảm thấy bà rất nhu nhược, đối mặt với Mục Thái hậu thậm chí còn nhu nhược đến mức nhẫn nhục. Mặc dù hai người vừa có quan hệ là dì mẫu con dâu vừa có quan hệ dì cháu để nói bí mật cho người ngoài, nhưng Diệp vương phi để lại cho nàng ấn tượng bà là người đơn giản, điểm này không thể nghi ngờ. Mà bây giờ, ấn tượng ban đầu hoàn toàn sụp đổ. Thậm chí, vốn nàng cho rằng, lúc đầu Diệp vương phi xin Thánh chỉ cũng không biết quan hệ giữa hai nhà Tiết, Trương, càng không biết hôn ước giữa nàng và Trương Nhược Tùng. Nhưng bây giờ, nàng cũng bắt đầu hoài nghi điểm này. Hơn nữa, nàng càng tò mò hơn là, đối với đứa con phản nghịch Hoắc Thế Quân của bà, bà rốt cuộc là mẫu thân bao dung và yêu mến đến mức nào, thậm chí vì nhi tử có thể không chút tính toán tự mình đi giải quyết? Ví dụ như, cho rằng nàng là con dâu thích hợp.

Sau khi Thiện Thủy có cảm giác này, nàng cảm thấy càng tò mò hơn đối với quan hệ giữa bà và Hoắc Thế Quân. Nguyên nhân cuối cùng rốt cuộc là gì lại khiến cho Hoắc Thế Quân duy trì thái độ lạnh nhạt và khách khí với mẫu thân yêu quý hắn lâu như vậy?

Câu hỏi này, ngoại trừ những người trong cuộc, đối với người khác mà nói, không chừng vĩnh viễn là một điều bí ẩn. Dù đã là thê tử của Hoắc Thế Quân, hiện tại quan hệ hai người không tệ, Thiện Thủy cũng chưa từng nghĩ đến sẽ hỏi thăm trượng phu chuyện như vậy – nhưng thật ra là nàng không đủ lòng tin, cho là Hoắc Thế Quân nguyện ý chia sẻ bí mật vĩnh viễn không muốn người khác biết.

Sau khi về vương phủ, Thiện Thủy rất nhanh điều chỉnh trạng thái bản thân - thậm chí nàng có chút biết ơn Vương Phi, nếu không phải bà giao phó nhiệm vụ hoàn thành bức thêu cho nàng, thật sự nàng không nghĩ ra mình sẽ dùng cách gì để vượt qua đoạn thời gian dài này.

Quả thật, sau khi bước từng bước sống xa cách với người nam nhân kia, không thấy được cuộc sống chồng chất mỗi ngày của hắn, nàng mới ý thức được mình đã bất tri bất giác lệ thuộc vào hắn. Cái loại cảm giác nửa đêm tỉnh giấc tay vừa sờ mới biết một bên trống rỗng, thốt nhiên mở mắt, mới ý thức được hắn không ở bên cạnh, cảm giác không được tốt. Cho nên bây giờ nàng tập trung toàn bộ trí não và sức lực vào thêu thùa. Chờ sau khi làm xong cũng đã cuối tháng ba. Sau lúc đó, nàng sẽ tìm một thứ gì khác đủ hấp dẫn lực chú ý của nàng để giết thời gian. Nếu không, để nàng ăn không ngồi rồi, đếm từng ngày chờ nam nhân nào đó từ chiến trường trở về, nàng cảm thấy mình chịu không nổi.

Vào tháng ba, thời tiết ấm dần, đại thọ 60 tuổi của Mục Thái hậu rốt cuộc cũng đến.

Đại thọ 60 của nữ nhân tôn quý nhất của Đại Nguyên Triều hất định sẽ trải qua vô cùng hoàn mỹ để xứng đôi với thân phận cao quý của bà. Đầu tiên là bởi vì đầu năm đột nhiên bùng nổ chiến tranh phương Bắc, hiện tại chiến sự đang căng thẳng, quốc khố nghèo rớt mùng tới. Nghe nói vì gom góp quân lương cho chiến trường, ngay cả điểm tâm khuya của Hoàng đế cũng bị cấm rồi. Trên làm dưới theo, hiện tại triều đình đều biết, vốn là hai phái đấu nhau ngươi sống ta chết, ngoài mặt ít nhất cùng nhau thu nanh vuốt một lần nữa, không hẹn mà cùng vì lòng trung thành đối với việc quân mỗi ngày thứ thảo luận nhiều nhất chính là cắt giảm chi tiêu. Thậm chí có người đề nghị, chỗ nhà xí của lục bộ (cơ cấu xã hội thời phong kiến có sáu bộ: lại, hộ, lễ, binh, hình, công) và các ty, vốn xây dựng một nhà tắm để cho các quan viên rửa tay sau khi sử dụng. Bây giờ ngay cả Hoàng đế cũng bỏ bữa ăn khuya, vậy thì thần tử cũng không nên lãng phí rửa tay, chỉ cần phủi đi là được. Lời đề nghị này không người nào phản đối, nhất trí thông qua. Tất cả mọi người đều thương cảm như vậy, cho nên đến đại thọ của thái hậu, mặc dù Hoàng đế xuống lệnh, phủ Tông Nhân và phủ Nội Vụ chiếu theo quy chế lễ nghi ra tay chuẩn bị. Nhưng Thái hậu lại tự mình nói, quốc sự làm trọng, tất cả lấy đơn giản làm đầu – tuy cái này là ‘giản’, thực tế bố trí cũng muốn ‘ăn’ hết một tòa núi vàng nhỏ, nhưng so với dự tính đúng là tiết kiệm rất nhiều.

Ngoại trừ quy mô đại thọ được thu nhỏ, chuyện khác không rõ, chính là trước ngày đại thọ một đêm, Thái hậu vô ý bị bệnh nhẹ, ngày kế dậy sớm ho khan. Thái y Trương Thanh nhận lệnh vội vã đến xem, sau đó thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ là bệnh nhẹ, uống thuốc an dưỡng là được. Mặc dù Thái hậu cảm giác tinh lực không đủ, chỉ coi ngày hôm đó là đại thọ sáu mươi của bà, vạn sự sẵn sàng, Hoàng đế cùng bách quan đều chờ đợi ngày Đại Khánh, dĩ nhiên là muốn khôi phục lại tinh thần.

~ ~

Sớm ngày hai mươi, đầu tiên là Mục Thái hậu ở trong hoàng cung tiếp các vương công đại thần và phụ tướng, sau đó đại bài loan giá (đi kiệu ý), từ cửa nam hoàng cung đi ra, trùng trùng điệp điệp chạy tới lâm viên Phương quỳnh uyển của Hoàng gia, ở điện Đức Thọ nghe tuồng, mở đại yến. Từ cửa nam đến Phương quỳnh uyển mười mấy dặm đường lớn bên cạnh, phong cảnh dọc đường được tô điểm đẹp đẽ, sân khấu, màu điện, cổng chào, vạn dân cùng kêu chúc đại thọ, trường hợp trùng vĩ thêm trùng vĩ.

Lúc Thiện Thủy và Vương Phi, Hoắc Hi Ngọc tới Phương Quỳnh uyển, lễ nghi vụn vặt ngày đó không cần phải nhắc tới, đến lúc màn đêm buông xuống, khách mời đại thọ chính thức tiến vào đại yến. Thái hậu ngồi trên kiệu Phượng, Hoàng Hậu và Lý phi, Tướng Tả, Hữu đi theo, bị một đám quý phụ có địa vị vây quanh, đến Lâm Hồ xem bắn pháo hoa.

Pháo hoa ngày này dĩ nhiên là được người giỏi tay nghề tỉ mỉ tinh chế vì buổi lễ. Quan tư lễ ra lệnh một tiếng, lưu hỏa xé gió bên trong, ánh sáng diễm lệ chiếu cả màn trời, hết sức chói mắt, tiếng nói tiếng cười bên tai ki dứt, đúng là muôn vạn rực rỡ, phú quý ngập trời.

Pháo hoa đang nở rộ, Thái hậu dần mất hăng hái, bãi giá về điện Đức Thọ, nơi nào đó còn có một cuộc đại yến.

Lúc đầu đến đây, Diệp vương phi và trưởng công chúa đi trước cùng nhau, Thiện Thủy và Hoắc Hi Ngọc, cùng với một vài kỷ bối đi sau, mọi người tản ra nhập tiệc. Bây giờ xa xa nhìn thấy kiệu phượng Thái hậu khởi giá, dĩ nhiên cũng rốt rít rời ghế, tản ra theo thứ tự.

Hôm nay vừa ra đến trước cửa, Vương Phi dặn dò qua Thiện Thủy, gọi nàng lưu ý Hoắc Hi Ngọc một chút, không cần để nàng ta đi một mình, còn cố ý bảo Hồng Anh đi theo bên cạnh quan sát. Bởi vì một lúc trước còn quản lý rất chặt, cho nên Hoắc Hi Ngọc vào cung cũng hạn chế, sợ nàng ta thừa dịp hôm nay tự mình chạy ra Phương quỳnh uyển. Lúc nãy vừa xem bắn pháo hoa, Hoắc Hi Ngọc đã bỏ lại cho Thiện Thủy một câu ‘ta đi tìm Trường Phúc’ rồi đi qua một đình bên cạnh. Thiện Thủy nhìn thấy Trường Phúc công chúa đúng là ở trong đình vẫy khăn với Hoắc Hi Ngọc, liền để nàng ta đi, chỉ là Hồng Anh cũng đi theo.Giờ này phải về điện chính, người bên cạnh dần tản đi, Thiện Thủy đang muốn đuổi theo, chợt thấy Hồng Anh vội vã tìm tới, thở hổn hển nói: “Công chúa trở lại rồi sao?” Thấy bên người nàng không có người nào, trên mặt lộ vẻ hổ thẹn, nói: “Chúng ta mới nhìn pháo hoa mấy lần, vừa quay đầu đã không thấy công chúa đâu.”

Thiện Thủy vội vàng đi tìm Trường Phúc công chúa trước, bên người nàng ta quả nhiên không thấy Hoắc Hi Ngọc, Trường Phúc nói nàng ta đi nhà xí, không thấy quay lại.

Không chừng, Hoắc Hi Ngọc nhất định là thừa dịp này để chạy trốn.

Vương Phi ở phia trước, giờ này cũng không thấy bóng dáng. Hỏi thái giám bên cạnh, có một thái giám chỉ vào tòa chòi gác đằng trước, nói: “Trước đó một lúc, hình như có thấy công chúa đi theo hướng đấy.”

Qua chòi gác, là đông nam của Phương quỳnh uyển, có hai cửa thông ra ngoài. Diện tích Phương quỳnh uyển rộng lớn, từ nơi này đến cổng gác, ít nhất cũng phải đi một khắc đồng hồ, Hoắc Hi Ngọc vừa đi không lâu, đuổi theo nhanh một chút, không chừng có thể kịp. Thiện Thủy và Hồng Anh thảo luận một chút, chia nhau chạy theo hai hướng đuổi theo.

Được hai thái giám dẫn đường, vội vàng đi về phía nam, đi đến gác Ngọc Lan, chóp mũi chợt ngửi thấy mùi hoa nồng nặc, bước chân ngừng lại một chút, người cũng đi chậm lại.

Thiện Thủy ngửi thấy được, chính là mùi cây thụy hương. Mùa xuân hè là thời kỳ cây thụy hương, loại này là loại hoa phú quý, khắp cả phương quỳnh uyển đều có thể thấy.

Thái giám dẫn đường đi theo cũng dừng lại, không hiểu nhìn sang.

Thiện Thủy dừng bước: “Đằng trước trồng cây thụy hương?”

Thái giám nói: “Vùng lầu Ngọc Lan này tất cả đều trồng.”

Thiện Thủy chần chờ: “Chung quanh đây có đường nào khác không?”

Thái giám không hiểu nói: “Đây là đường gần.” Lấy tay chỉ một hướng bên cạnh: “Vườn cây bên kia, đi vòng qua là được, chỉ là xa hơn một chút.”

Khi thái giám nói chuyện, một làn gió thổi qua, mùi hương nồng nặc bay qua. Cũng không biết là tác động từ bên trong hay đã có phản ứng thật, Thiện Thủy chỉ cảm thấy da mặt bị ngứa, cuống quýt nói với hai thái giám nọ: “Các ngươi nhanh chóng đi theo hướng này về phía cửa na, nhìn thấy công chúa phải ngăn lại. Nếu để công chúa ra ngoài, Vương Phi trách tội, coi chừng đấy, ta đi từ bên cạnh!”

Thái giám cả kinh, đáp một tiếng, quay đầu chạy đi.

Thiện Thủy vội vàng lấy khăn che mặt, đi theo hướng hai thái giám đã chỉ. Hai bên đường hoa mọc sum suê, hình như không có mùi cây thụy hương, vội vàng đi xuống về phía trước.

Đến giờ ngọ, nắng sớm đã không còn. Dù sao thì Phương quỳnh uyển cũng là nơi không quá lớn, không thể khắp nơi đều có người trực. Điện chính cách vườn cây khá xa, hai bên đầu đường còn treo đèn cung đình, dọc theo đường đi chốc lát ngay cả đèn cũng biến mất. Thiện Thủy vốn không quen thuộc lắm với nơi này, đường lại có nhiều nhánh, đi một lát ngay cả đường cũ cũng không biết, chứ đừng nói đi về cửa nam. Trong lòng gấp gáp quá, dừng bước lại, cẩn thận lắng nghe tiếng vui đùa ở điện Đức Thọ đang muốn đi theo tiếng nói để tìm đường, đột nhiên thấy sau lưng mười mấy bước, từ cánh rừng sau lưng có một bóng người trải dài, nhất thời rợn tóc gáy, quát: “Ai?”

“Là ta, đừng sợ!”

Lập tức có một người từ rừng cây sau lưng, đứng dưới ánh trăng.

Thiện Thủy nhìn rõ, dĩ nhiên là Hoắc Thế Du.

“Đại điện Đức Thọ đã mở yến, ta mới từ đó đi ra, đi ngang qua vườn cây vô tình gặp được nàng, bên cạnh cũng không có người nên mới đi tới. Nàng đang muốn đi đâu?”

Hoắc Thế Du chậm rãi đi về phía nàng, đứng đối diện nàng cách năm, sáu bước chân.

Thiện Thủy trấn định tinh thần, mơ hồ nói: “Không có đi đâu… Ta còn có chuyện, xin lỗi không tiếp được.” Dứt lời, vội vã cúi đầu đi qua hắn. Đang đi qua sát vai hắn chợt nghe hắn nói: “Đã lâu không gặp. Nàng… mọi chuyện đều ổn chứ?”

Thiện Thủy dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn đang nhìn nàng. Ánh trăng chiếu trên gương mặt hắn nửa sáng nửa tối, không nhìn ra đang có tâm trạng gì.

Thiện Thủy lập tức nói: “Vô cùng tốt, hôm nay cũng chỉ chờ Thiếu Hành trở lại.”

Khóe môi Hoắc Thế Du khẽ nhếch, nở nụ cười tự giễu, giống như đang lẩm bẩm: “Hắn đang đánh giặc ở phương Bắc, ta cũng đang ở đây chúc thọ…”

Một loạt bước chân dồn dập từ phía trước truyền đến, Hoắc Thế Du lập tức ngừng lại.

“Ý nàng là gì?”

Dựa vào tiếng nói, đó là của một nữ nhân, mang theo bất mãn đè nén. Cho dù không thấy người, cũng có thể tưởng tượng ra thần thái của người đa lúc này.

Thiện Thủy sợ run.

Cái âm thanh này, lại chính là Diệp vương phi đấy! Chẳng qua là, lần đầu tiên nàng nghe được bà dùng âm điệu này để nói chuyện.

Thiện Thủy còn chưa lấy lại tinh thần, lại nghe thấy một giọng khác. Đó là giọng của nam nhân. Người đó dùng một giọng điệu chậm rãi, nói: “Minh Hoa, nàng không thể nói chuyện với ta sao? Ta chỉ muốn nói với nàng mấy câu thôi!”

Cả người Thiện Thủy như trúng phải sét, tim đập chân run.

Nam nhân này là ai? Bà bà Diệp vương phi không phải nên ở điện Đức Thọ sao? Sao có thể xuất hiện cùng một chỗ vắng vẻ với một nam nhân?

Tiếng bước chân tiếp tục đi về phía này, Thiện Thủy cố gắng áp chế trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đang muốn tìm chỗ trốn, cánh tay căng thẳng, lập tức bị Hoắc Thế Du bên cạnh kéo đi, kéo vào sau một lùm cây ven đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.