Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 61



Hoắc Hi Ngọc ra khỏi Phương quỳnh uyển, quay đầu gọi xe đi về phía quầy thuốc Huệ Dân ở thành đông. Ra khỏi cung, nhét cuốn lung tung, trên người đã sớm mặc một bộ y phục màu phấn xanh rồi. Trên đường đi, không ngừng thúc giục phu xe chạy nhanh, hận không thể chắp thêm đôi cánh để bay qua.

Mục đích của nàng, dĩ nhiên là Trương Nhược Tùng.

Nàng đã sớm chú ý đến người này, sớm bắt đầu hoài nghi hắn với mình ** bắt đầu quan hệ không thích đáng từ bao giờ, thậm chí còn phát hiện thêm mắm thêm muối bẩm báo với huynh trưởng Hoắc Thế Quân nơi nào đó của nàng. Khi đó, Trương Nhược Tùng để lại cho nàng ấn tượng, còn là một tên thiếu niên mặt trắng đê tiện, hèn mọn, diện mạo dường như cũng bình thường. Sau đó có chuyện của Trường Phúc, nàng mới phát hiện, thì ra lông mày thanh mảnh, đôi mắt sáng trong, hai vai thẳng tắp trực tiếp ứng đối với Hoàng Đế, nàng chợt sinh ra một loại cảm giác – hắn chính là một chính nhân quân tử bước ra từ sách cổ… Cái gọi là quân tử, như cắt như đánh bóng, như giũa như mài, như vàng như tích, như khuê như bích. Nhất là tay hắn, khi hắn nói chuyện, tầm mắt của nàng không biết tại sao lại rơi trên tay của hắn. Lần đầu tiên nàng phát hiện, thì ra nam nhân cũng có thể có một đôi tay mê người như vậy. Không giống huynh trưởng nàng, bởi vì hằng năm đều cầm binh khí, khớp xương và bàn tay dần trở nên thô ráp. Tay hắn thon dài, cân xứng, dường như có một loại năng lượng nào đó, giống như đôi tay này, trời sinh nên dùng để cầm châm, quyết định người sống người chết. Sau khi huynh trưởng rời kinh, nàng cảm thấy thật nhàm chán, lực chú ý của nàng chuyển sang trên người này. Nàng chất vấn quan hệ giữa nàng và hắn, đứng ở Thái y viện chặn đường Trương Nhược Tùng vài lần. Dĩ nhiên thái độ của hắn khiến nàng không thoải mái. Nhưng thái độ hắn càng lạnh nhạt, nàng càng không thoải mái, ngược lại Hoắc Hi Ngọc càng giống như bị chuốc thuốc mê, lúc ăn cơm, lúc ngủ trước mắt đều xuất hiện gương mặt hắn, hận không thể đặt hắn ở bên cạnh, để cho nàng ngày ngày nhìn ngắm.

Sau khi Trương Nhược Tùng biết được thân phận của nàng, thái độ từ lúc mới bắt đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh biến thành hoang mang, lúc sau biến thành chán ghét. Đối mặt với thiếu nữ gây sự, hắn áp dụng kinh nghiệm tích góp mười tám năm ứng đối với người khác phái nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Cuối cùng chính là do chán ghét biến thành bây giờ như thấy thú dữ, e sợ né tránh không kịp, thậm chí vì né tránh nàng, một lần xuất hiện ý niệm rời kinh. Chẳng qua hắn là nam nhân độc nhất trong nhà, lại chưa lập gia đình, di chuyển như vậy, cha mẹ vừa nghe, lập tức liền cự tuyệt. Chính mình tự chuốc lấy phiền não, rồi lại không có cách nào để tiết lộ cho người nhà. Đang trong tình thế khó xử, lần trước Vương Phi đã tỏ thái độ như vậy, đã qua một tháng, Hoắc Hi Ngọc đó quả thật không xuất hiện nữa, lúc này rốt cuộc đầu óc căng như sợi dây đàn của Trương Nhược Tùng mới thanh thản trở lại.

Vào mùa xuân, tiết trời ấm dần lên, mấy ngày trước gặp phải một đợt rét tháng ba, cho nên những ngày gần đây người đến đây chẩn bệnh mua thuốc nhiều không dứt. Nửa ngày trời Trương Nhược Tùng loay hoay không kịp uống ngụm nước, lúc chạng vạng, lại có người đến quầy thuốc chẩn bệnh, khám cho một bệnh nhân mắc bệnh phù không thể đi được, sau đó mới trở về.

Quầy thuốc đã đóng cửa, Trương Nhược Tùng cũng chào lão quản sự, đang muốn thu dọn một ít đồ của mình rồi rời đi chợt nghe một tiếng đập cửa truyền từ ván cửa đến. Cho là bệnh nhân cần khám gấp, vội vàng đi mở cửa, lại thấy một thiếu nữ áo lục, đôi mắt dưới ánh nến trên hành lang sâu thẳm, chính là Hoắc Hi Ngọc, phía sau nàng mười mấy bước còn có mấy thị vệ trong cung, vội vàng xoay người đi vào trong, đồ cũng không kịp dọn, vội vã đi ra cửa sau.

Hoắc Hi Ngọc thấy vận khí tốt, lại có thể gặp được người, nào có thể thả cho hắn đi, đuổi theo đến trước mặt hắn: “Ta là tới xem bệnh!”

Trương Nhược Tùng cau mày, mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, nói: “Công chúa quý thể, có bệnh nên mời ngự y, nơi này không xem được.”

Hoắc Hi Ngọc đáp: “Không phải ngươi xem cho ta, ta liền đi theo ngươi.”

Quản sự sau quầy nhìn thiếu nữ trang phục sặc sỡ, phong cách của một nữ nhân cao quý, một thân một mình đến đây, thế nào cũng không giống là đến xem bệnh, có chút kỳ quái, liền chú ý đến. Nghe thấy đoạn hội thoại của hai người, sợ hết hôn, sững sờ bất động.

Trương Nhược Tùng nói: “Rốt cuộc công chúa muốn làm gì?”

Hắn vừa nhìn thấy mình, lập tức khó chịu, giọng lạnh băng. Hoắc Hi Ngọc qua mấy lần thăm dò, lần này cũng hiểu được thông minh, biết chèn ép hắn thì không được, đổi thái độ, nói: “Dạo gần đây, ta ăn không ngon, ngủ không yên, ngươi xem cho ta một chút, kê đơn thuốc, xong ta sẽ đi.”

Trương Nhược Tùng bất đắc dĩ ngồi xuống, cũng không nói, lấy bút kê đơn thuốc. Hoắc Hi Ngọc cũng không để ý, vui vẻ ngồi xuống đối diện hắn, chống cằm theo dõi cái tay đang cầm bút, mất hồn chốc lát, tới, lấy lòng hỏi: “Ngươi muốn người chết sao? Nếu muốn, ta cho ngươi.”

Trương Nhược Tùng dừng tay lại, giương mắt nhìn nàng.

Hoắc Hi Ngọc thấy rốt cuộc hắn đã nhìn mình, mở cờ trong bụng, lại nói: “Ta nói thật. Lời ngươi muốn nói, chỉ cần nói với ta một tiếng, ta có bao nhiêu người, không đủ, giết vài người cũng được.”

Lão quản sự ở bên khẽ run rẩy, thiếu chút nữa không đứng vững chân. Thế nào cũng nghĩ không thông, một tiểu cô nương yêu kiều lại có thể nói ra những lời như vậy.

Trương Nhược Tùng đặt bút một bên, nói: “Lần trước ta muốn, là phạm nhân phạm trọng tội, lục phủ ngũ tạng có thể dùng để nghiên cứu, mục đích là trị bệnh cứu người. Đang yên đang lành, sao phải giết người? Lòng dạ sao có thể độc ác như vậy?”

Hoắc Hi Ngọc thấy hắn trách cứ, giải thích: “Lần trước ta thấy Hoàng Thượng muốn thưởng ngươi, ngươi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn người chết, lúc này mới tốt bụng muốn giúp ngươi. Ngươi không muốn thì thôi, sao lại mắng ta?”

Trương Nhược Tùng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Kiểu tốt bụng này của công chúa ta không chịu nổi. Công chúa đi đi, về sau đừng đến nữa. Lọt vào mắt người khác, chỉ có thể gây ra thị phi.”

Hoắc Hi Ngọc vội vàng nói: “Ta chỉ nhớ ngươi, nên vừa rồi mới nói vậy. Nếu ngươi không vui, vậy coi như ta không nói. Ngươi thích cứu người, về sau ta với ngươi cùng cứu người. Còn nữa, ta cũng không giết người, lời giết người, ta cũng không muốn bị tống vào phủ Tông Nhân.”

Trương Nhược Tùng thấy nàng đang nhìn mình, nhức đầu một hồi, chỉ đành từ từ ngồi xuống. Cầm bút viết xong đơn thuốc, nhưng chỉ là kê một vài vị thuốc bình thường, đưa tới rồi nói: “Công chúa tự mình về cắt thuốc, có ăn hay không cũng không quan hệ.” Dứt lời, cúi đầu thu thập đồ đạc vào trong túi.

Hoắc Hi Ngọc thấy lão quản sự bên cạnh còn không đi, ngại hắn bất tiện, nói: “Ngươi lui ra!”

Lão quản sự khúm núm, vội vàng đỡ tường tránh sang hậu trường.

Hoắc Hi Ngọc thấy trong hành lang không còn người nào khác, liền đứng gần lại, hỏi: “Ngươi hãy nói thật với ta, có phải ngươi yêu thích tẩu tử ta không?”

Tay Trương Nhược Tùng cứng đờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, hạ giọng nói: “Lời này lúc trước công chúa cũng từng hỏi, ta nhớ ta đã từng trả lời, ta với nàng ấy tình như huynh muội. Công chúa còn quấn lấy không rõ, chính là tự khinh thường mình!”

Hoắc Hi Ngọc lơ đễnh, cong miệng nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, ngươi không cần phải chột dạ, có gì đâu!”

Trương Nhược Tùng cắn răng nói: “Công chúa mời đi cho.” Dứt lời, phanh một tiếng khép nắp hộp lại, nói rồi xoay người đi.

“Sau đó…” Hoắc Hi Ngọc vội gọi hắn, xé quần sam trên người mình, hơi xấu hổ hỏi: “Ta đây sao mặc vậy, xem được không?”

Trương Nhược Tùng ngẩn người, liếc nhìn nàng một cái, thấy ánh nến chiếu rọi trên người nàng, cả người áo xanh, ánh sáng chiếu vào, nhìn mình bằng đôi mắt liễm diễm, vội vàng bỏ qua một bên nói: “Ta đi.”

Hôm nay Hoắc Hi Ngọc mặc áo xanh, là lấy từ tủ đồ riêng của Thiện Thủy, thấy hắn nhìn mình một cái, nhích lại gần một chút, kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Bây giờ nàng ta đã là tẩu tử của ta rồi, ca ca ta coi nàng ta như bảo bối, ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa rồi, không bằng nên sớm chết tâm đi. Không phải nàng ta biết cười so với ta, nhỏ giọng hơn ta thôi sao? Sao ngươi có thể yêu thích như vậy, ta cũng có thể…”

Trương Nhược Tùng đã đỏ bừng mặt, giận dữ nói: “Công chúa, xin tự trọng! Xin công chúa đi nhanh cho, về sau đừng tới nữa!” Dứt lời kéo tay nàng đang đặt trên ống tay áo mình ra, nhấc chân đi.

Dù sao Hoắc Hi Ngọc cũng là một cô nương, chính mình đang tự hạ thấp mình rồi, thế nhưng hắn lại không chút nể mặt, da mặt nóng lên, hốc mắt cũng đỏ bừng, giọng tức giận nói: “Ngươi tốt với ta, ta đối với ngươi còn tốt hơn. Ngươi khiến ta không thoải mái, ta sẽ không cho ngươi được thoải mái! Ngươi cứ chờ xem!” Dứt lời xoay người vội chạy ra ngoài, leo lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.

Trương Nhược Tùng sững sờ, nghe được tiếng bước chân từ phía sau, thân tộc được tin đã đi qua, tới cửa nhìn quanh, kinh dị nói: “Nhược Tùng, có chuyện gì vậy? Vừa rồi là cái gì công chúa?”

Trương Nhược Tùng bị câu nói Hoắc Hi Ngọc bỏ lại lời nói trước khi đi, tâm loạn như ma, để lại mấy câu nói rồi rời đi.

~

Khi Thiện Thủy vội vàng chạy đến điện Đức Thọ thì đại yến bên trong đang diễn ra rất náo nhiệt, Vương Phi đã trở lại, ngồi xuống bên cạnh Mục phu nhân nói chuyện, nói cười ríu rít, nhìn không ra một chút khác thường nào. Nếu không phải lúc nãy chính tai nàng nghe thấy quả thật nàng không thể tưởng tượng ra một lúc trước bà và Hoàng Đế có một cuộc gặp mặt như vậy.

Thiện Thủy gọi tiểu thái giám chuyển lời đến Vương Phi, đứng ở ngoài điện, chỗ không người, nói chuyện Hoắc Hi Ngọc rồi thẹn thùng nói: “Phải trách con không tốt, nhất thời sơ sót nên không lưu ý đến muội ấy. Nương có muốn nhanh chóng cho người ra ngoài tìm không?”

Diệp vương phi suy nghĩ một chút, nói: “Thôi. Mới vừa nghe nói, ca ca con đã phái người đi theo rồi, giờ chỉ còn do con bé, đuổi theo cũng không kịp.”

Thiện Thủy đáp một tiếng phải, trong lòng buồn thay cho Trương Nhược Tùng. Vương Phi nghiêng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ta không lo lắng về nhi tử Trương gia, Hi Ngọc không ép được hắn. Ta sợ lúc Hi Ngọc trở lại, muốn gây ồn ào một lần mới là thật.”

Sau khi kết thúc dạ yến ở vương phủ, Hoắc Hi Ngọc về nhà sớm hơn họ một bước. Bị Diệp vương phi đoán trúng, Cố ma ma ra đón, lúc công chúa trở về tự nhốt mình trong phòng, bên trong vọng ra một hồi tiếng động, sau đó lại yên tĩnh trở lại, không nghe thấy được tiếng thở, kêu mở cửa cũng không mở.

Vương Phi nói: “Đi cùng nó tốt lắm, náo loạn mệt mỏi tự nhiên sẽ ngủ tiếp.”

Thiện Thủy đưa Vương Phi đến Thanh Liên đường, hầu hạ bà ngủ. Chợt thấy rèm cửa ngăn vách vang lên, nhìn qua thấy Hoắc Hi Ngọc đi vào, mí mắt sưng vù, đến trước mặt mẫu thân nàng, hỏi thẳng: “Nương, con đã mười bốn, có thể chọn phò mã rồi. Con chọn trúng Trương Nhược Tùng, để hắn lấy con!”

Diệp vương phi đang gỡ đồ trang sức, cau mày nói: “Hi Ngọc, sao con lại càn quấy như vậy?”

Hoắc Hi Ngọc la ầm lên: “Con không có càn quấy. Nhất định con phải lấy hắn! Nếu nương không giúp con, con sẽ đi tìm Hoàng bá phụ (Hoàng Thượng)!”

Sắc mặt Diệp vương phi khẽ biến, đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói: “Không được là không được, con không được tìm ai hết! Tối nay con tự mình chạy ra ngoài, ta không muốn so đo với con, nếu còn một lần nữa, ta sẽ không dễ dãi như vậy đâu. Ta mệt mỏi, con cũng trở về đi. Ngày mai bắt đầu ở nhà cho ta, không được phép đi đâu hết!”

Lần đầu tiên Hoắc Hi Ngọc bị mẫu thân quát lớn như vậy, có chút hoảng sợ, liếc nhìn Thiện Thủy một bên, oa oa khóc một tiếng, xoay người liền đi.

Thiện Thủy chần chờ nói: “Nương, hoặc là con đi khuyên muội ấy…”

“Không cần, ta hiểu rõ tính cách của nó, con càng khuyên, con bé càng thoải mái. Hôm nay đi lại một ngày, con cũng mệt mỏi, đi nghỉ đi.”

Cảm xúc của Vương Phi dường như bị Hoắc Hi Ngọc làm bùng nổ, vẻ mặt tức giận xen lẫn chút uể oải, phất tay với nàng.

~ ~

Hoắc Hi Ngọc làm ầm ĩ, giống như một viên đá quăng vào mặt hồ, sau khi xuất hiện vài gợn sóng, rất nhanh liền biến mất. Bởi vì tiếp đó lại xảy ra một chuyện khác, chuyện này hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Mục Thái hậu ngã bệnh.

Trên thực tế, từ đêm thọ đó, tình trạng thân thể Mục Thái hậu giống như lao xuống đỉnh dốc (tụt dốc không phanh ý), càng ngày càng tệ, nhanh chóng suy sụp. Tháng ba, bà chỉ ho khan không ngừng, thứ dùng để chăm sóc cho bà chỉ là cây cỏ, đến tháng tư, lập tức rất ít ngủ. Mấy tháng nữa, đến tháng bảy, bà chỉ có thể nằm tại trên giường, trong vòng một ngày, phần lớn thời gian đều chỉ uống thuốc rồi sau đó ngủ mê mệt. Lúc bệnh tình phát tác, ho khan không ngừng, khạc đờm ra máu, giữa ngực giống như có một trận gió lớn không ngừng để gió lọt vào, mặt không còn giọt máu.

Diệp vương phi và đám người Hoàng hậu vẫn luôn hầu hạ bên người Mục Thái hậu. Bệnh tình bà càng ngày càng nặng, trong khoảng thời gian này thậm chí Diệp vương phi đã đến Trường Xuân Các, ngày đêm mệt nhọc hầu hạ người đã nuôi lớn bà từ nhỏ.

Mục Thái hậu bị bệnh, dĩ nhiên phụ tử Trương gia thường xuyên ra vào Trường Xuân Các. Có một lần chính tai Thiện Thủy từng nghe được Trương Thanh nói chuyện bệnh tình trước mặt Hoàng Đế, hôm nay Thái hậu chỉ có thể nghỉ ngơi, có thể duy trì được bao lâu thì được, muốn khỏi hẳn, sợ là khó khăn.

Thiện Thủy đi theo Diệp vương phi, mỗi ngày cơ hồ đều yên lặng như nhau, mùi thuốc nồng nặc khiến người ta buồn nôn. Không khí này dường như rất giống bí mật nàng vô ý biết được, còn nữa, bây giờ cứ vài ngày nàng có thể đụng Hoắc Thế Du một lần cùng vẻ mặt lạnh nhạt, cũng khiến cho thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi. Có lúc thậm chí hận không thể khiến mình bị bệnh, như vậy có thể lấy cớ không cần tới nơi này nữa rồi. Diệp vương phi cũng nhanh chóng tiều tụy, nhưng xem ra tinh thần vẫn rất tốt, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, chỉ là chu đáo, cẩn thận, không hề oán hận phụng dưỡng trên giường bệnh.

Cuộc sống khó chịu như vậy, điều duy nhất an ủi Thiện Thủy chính là rốt cuộc từ phương Bắc cũng có tin tức tốt truyền đến.

Quân đội Đại Nguyên liên tục công chiếm được những nơi trọng yếu của Đát Thản. Hoàng Đế Đát Thản lần này quyết định khởi binh, cũng bắt đầu thuyết phục Thừa Tông. Chiến sự hơn nửa năm, không hề đoán trước được một điểm tiện nghi nào, ngược lại liên tục bị đối thủ tấn công kết hợp và vây hãm chiếm được những nơi trọng yếu, rốt cuộc không chịu nổi phải trưng cầu ngừng chiến, không để ý tới sự phản đối của Thừa Tông, khiến hắn bị triệt binh, chờ đợi nghị hòa.

Mà ở bên Lạc Kinh này, ngoài Phương Bắc, Tây Khương Tây Bắc cũng cần có binh lính đóng quân, binh lính chiến tuyến đường dài và lương thực cũng là một gánh nặng. Ngưng chiến với Lạc Kinh mà nói cũng là một kết quả tốt nhất.

Cho nên nếu như thuận lợi, một ngày cuối tháng của tháng sau, nàng có thể chờ Hoắc Thế Quân hồi kinh rồi.

Thiện Thủy bắt đầu đếm từng ngày từng ngày, vừa nghĩ tới rất sớm là có thể nhìn thấy hắn, các loại vị thuốc trường xuân kia… mùi thuốc, nghe thấy dường như cũng không còn khó khăn như vậy.

Gần cuối tháng bảy, kết thúc một ngày hầu hạ, Diệp vương phi ở lại Trường Xuân các, Thiện Thủy ra khỏi Ninh Cung, dọc theo hành cung đi về cửa nam hoàng cung, một mình trở về vương phủ.

Vào một chiều cuối mùa hạ, hoa cỏ và cây cối trong hoàng cung đua nhau mọc rậm rạp, trong không khí phảng phất mùi hương thơm ngát. Lúc đến cửa nam, Thiện Thủy quay đầu lại, liền nhìn thấy đỉnh điện Thái Cực nguy nga dưới bầu trời mùa hạ. Màu ngói lưu ly phản xạ ánh kim trời chiều, cách một khoảng xa như vậy, còn làm cho mắt người ta nhói đau.

“Thế tử phi, ra khỏi cửa cung rồi.”

Thái giám đi theo nàng dừng bước, tốt bụng nhắc nhở.

Thiện Thủy cười, tiếp tục đi về phía trước.

Cánh cửa cung ở phía sau dần đóng lại, đóng lại cả ánh tà dương chiều ở sau.

Xe ngựa vương phủ dừng ở cuối khúc quanh của mảnh đất trống. Thường ngày, Bạch Quân sẽ ở đây đợi nàng, nhưng bây giờ không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết đi nơi nào.

Bên ngoài cung điện là hai con đường âm u dài hẹp, mặc dù là giữa hè, bởi vì hằng năm ánh mặt trời không chiếu tới, Thiện Thủy giống như cảm thấy một tia âm lãnh.

Nàng không thích đoạn đường này, mỗi lần đi ngang qua đều đi rất nhanh, hiện tại chỉ có một mình, càng nhanh chân hơn. Đi hết đoạn đường này, nàng rẽ vào cả người chợt cứng lại.

Trời chiều chiếu xéo khắp tường, có một nam nhân đang dựa vào chân tường, đứng tùy ý. Nhìn hắn đứng giống như đã đợi rất lâu, hoặc như mới vừa tới đây trong chốc lát. Cả giày và vạt áo, tràn ngập phong trần, chỗ tóc xõa trên thái dương thậm chí còn dính một chút cây dâu và bụi xe ngựa.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Thiện Thủy, liếc nhìn nàng, ánh mắt sáng lên, lập tức sải bước đi về phía nàng, bóng dáng đổ dài dưới ánh trời chiều.

“Thiếu Hành!”

Toàn bộ máu trong người Thiện Thủy giống như phun trào ra cả miệng, nghẹn ngào kêu lên, chợt chạy như bay về phía hắn, lại quên dưới chân còn vướng quần, cả người lảo đảo, trong phút chốc tưởng chừng sẽ ngã nhào trên đất thì nam nhân kia đã chạy như bay tới, một tay đỡ lấy khuỷu tay nàng.

“Nhu nhi, ta rất nhớ nàng. Cho nên ta mới trở lại, chờ nàng ở đây.”

Hắn đỡ nàng, dùng một tay sờ mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.