Hôm sau rời giường sớm, bởi vì đêm qua khóc nhiều, hai mí mắt Thiện Thủy còn sưng, ngay cả mặt cũng sưng lên một chút. Dáng vẻ kia cũng không dám ra đường gặp người. Cũng may trong vương phủ có hầm băng, gọi người đi lấy chút băng vụn, cầm hai cái túi nhỏ đưa đến thoa trên mắt để sớm tiêu sưng. Thấy Hoắc Thế Quân còn không đi, lấy túi chườm trong tay Bạch Quân đòi thoa giúp mình, liền tức giận nói: “Sao chàng còn chưa đi, đứng trước mặt ta làm gì?”
Hoắc Thế Quân ngồi trên ghế như nàng, thử áp túi chườm trên mặt mình để thử nhiệt độ, lúc này mới đưa đến mặt nàng, nói: “Trước tiên phải dụ cho nàng hồi tâm chuyển ý mới là điều quan trọng nhất, những cái khác không quan trọng.”
Thiện Thủy xùy một tiếng khinh thường, mắng hắn một câu: “Miệng lưỡi trơn tru”, nói: “Chàng đi hay không đi, chắc chắn là có nguyên do, lấy ta ra gánh lấy trách nhiệm làm gì. Ta còn không biết chàng.”
Thiện Thủy nói những lời này đúng là có căn cứ. Sống chung với hắn một năm, đã sớm biết hắn là người thế nào – chính là làm việc điên cuồng. Gây ấn tượng sâu sắc cho nàng nhất, chính là mùa đông năm ngoái ở phủ Hưng Khánh, một thời gian hắn tự mình kiểm duyệt binh lính thể dục buổi sáng. Mỗi ngày còn chưa tới lúc, bầu trời bên ngoài còn đầy tuyết, tối tăm, hắn cũng lập tức bỏ lại nàng chui ra khỏi chăn ấm. Gặp phải người như vậy, cái gì gọi là quân vương xuân hạ lâm triều, cũng chỉ là truyền thuyết. Cho nên hôm nay hắn ở lại không đi, nhất định là có nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải do nàng.
Hoắc Thế Quân bị Thiện Thủy nói trúng, cười, vừa cẩn thận chườm mặt cho nàng, vừa nói: “Người của Đát Thản đến, hôm nay bắt đầu nghị hòa, đã có các Chung lão thần của Nội các ra mặt, ta tham gia làm gì?” Nhưng thật ra hắn có chút bất mãn với lần nghị hòa này, lại càng không muốn nhìn thấy Thừa Tông, lúc này mới tránh mặt. Dĩ nhiên những chuyện như vậy hắn sẽ không nói.
Thiện Thủy tin là thật, cũng không hỏi nữa. Lúc này Hoắc Thế Quân giúp nàng làm giảm sưng, đợi mặt nàng đã tốt hơn một chút, mới gọi a hoàn bê chậu nước vào hầu hạ nàng. Sau khi đã bôi kem dưỡng da thơm mát, Hoắc Thế Quân hào hứng bừng bừng chải đầu cho nàng, cầm một ít lan đặt vào tay, giúp nàng cài vào bên thái dương. Đợi sau khi nàng trang điểm xong, giống như vẫn chưa thỏa mãn, lại lấy ra một lọ hải đường, dùng đầu ngón tay cẩn thận bôi lên môi nàng, hai gò má trắng sáng càng làm nàng rực rỡ.
Bạch Quân hiểu được tối hôm qua hai người gây gổ với nhau, giờ này Thiện Thủy mới cầm túi chườm đi chườm mặt. Khó thấy được sáng sớm Hoắc Thế Quân còn ở lại lấy lòng Vương Phi, dĩ nhiên cũng rất thức thời, thu dọn đồ dẫn người ra ngoài.
Hoắc Thế Quân thấy bên cạnh đã không còn ai, tiến lên liếm một lớp phấn môi của nàng, cười hì hì nói: “Những thứ ở miệng nàng, thực không giống nhau. Vừa say vừa mê.”
Tối hôm qua còn náo loạn với nhau, mặc dù ngoài mặt Thiện Thủy đã dằn lòng, nhưng trong lòng vẫn còn rất bướng bỉnh. Bây giờ thấy hắn dùng thái độ dịu dàng dụ dỗ mình, hết sức nhẫn nhịn chất vấn hắn trước kia cũng thường làm như vậy, lấy tay giúp hắn lau phấn dính trên môi, cũng lau phấn trên môi mình, hơi cười nói: “Lát nữa muốn đi với nương vào cung, phấn này không ổn.”
Hoắc Thế Quân trầm mặc, uhm một tiếng, nói: “Bọn ta cũng muốn đi sở môn, ta tiễn nàng và nương.”
~ ~
Bệnh tình Mục Thái hậu, sau khi được hai cha con Trương gia cẩn thận chữa trị, bây giờ dường như đã ổn định lại. Lúc tinh thần tốt, còn có thể để người đỡ đi từ từ ở hành lang. Cho nên vài ngày nay cũng không cần hậu bối sớm tối trông chừng, thậm chí đám người Diệp vương phi và Thiện Thủy, đều đã qua từ sáng sớm, đợi Thái hậu nghỉ ngơi tỉnh lại buổi chiều mới trở về. Ngày hôm đó vào cung như thường, đợi Thái hậu uống thuốc rồi ngủ, mọi người cũng dần tách ra. Hoàng hậu Lý Phi, đám người Diệp vương phi và trưởng công chúa ở phòng khách nói chuyện về hôn sự của Trương Thế tử và công chúa Ba Thỉ Bộ, Lam Trân Châu. Có thể nhìn ra được, trưởng công chúa có vẻ không hài lòng với hôn sự này, chẳng qua là ý chỉ chính miệng Hoàng Đế, cho nên cũng không tiện nói thêm cái gì. Biết Thiện Thủy quen biết Lam Trân Châu, lúc trước Trưởng Công chúa sớm không biết tìm nàng tìm hiểu không biết bao nhiêu lần, không rõ chi tiết, tất cả đều muốn truy vấn vấn đề này. Giờ này lại thấy các bà nghị luận đề tài này, sợ bị níu lấy truy hỏi, tìm cớ đi rửa tay, liền đứng dậy ra ngoài.
Mưa thu năm nay so với bình thường đều kéo dài so với bình thường, coi như không có mưa, màn trời cũng luôn đầy mây. Người ở Lạc kinh đã rất nhiều ngày không thấy được hơi thở mùa thu. Bên ngoài đình viện Trường Xuân, giờ này cũng không biểu hiện về mùa thu. Cành lá trên đường tàn tạ, có vài cây quế lớn nở rộ, dường như mùa thu đến sớm, có thể thấy được trên cây chỉ còn vài cành lá thưa thớt, dưới tàng cây ngược lại có rất nhiều tàn hoa.
Thiện Thủy hít một hơi thật sâu, cổ họng hít một hơi trong phổi, giống như có một luồng gió mát, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Nàng trở về, đi lại một góc hành lang thì dừng bước.
Bên ngoài mấy chục bước, Hoắc Hi Ngọc đang đứng trước mặt Trương Nhược Tùng, chắn đường đi của hắn.
Hoắc Hi Ngọc đưa lưng về phía nàng, cho nên Thiện Thủy không thấy được nét mặt nàng ấy, chỉ có thể loáng thoáng nghe được giọng nói của nàng ấy. Cũng bởi vì cách một khoảng xa, cũng nghe câu được câu mất. Nàng chỉ thấy mặt Trương Nhược Tùng. Hắn đang cau mày nhìn thiếu nữ đối diện, khuôn mặt lộ vẻ hỗn tạp giữa nét trưởng thành và thiếu niên, cảm giác kinh ngạc không nói nên lời.
Dường như Hoắc Hi Ngọc đã nói xong, nhanh chóng rời đi, bóng lưng thẳng tắp, đỉnh đầu khẽ vểnh lên, khí thế kiêu ngạo của một cô công chúa. Trương Nhược Tùng nghiêng đầu nhìn bóng lưng nàng ấy, quay mặt sang thì Thiện Thủy mới thấy được giữa hai lông mày hắn dường như có một loại bất đắc dĩ và tức giận.
Rốt cuộc hắn đi từ từ về phía Thiện Thủy, đầu khẽ cúi, dường như tâm sự nặng nề, thậm chí ngay cả đến trước mặt Thiện Thủy cũng không nhận ra, cho đến khi hai người chỉ cách nhau mấy bước mới ý thức được trước mặt có người, chợt ngẩng đầu lên.
Thiện Thủy khẽ mỉm cười với hắn, gọi: “Trương thế huynh.”
Mặt mày Trương Nhược Tùng lúc nãy còn ủ dột lập tức biến mất, cũng trở lại nụ cười ấm áp, nói: “Thế muội.”
Mấy tháng này, bởi vì bệnh tình Thái hậu, hai người thường xuyên chạm mặt, tuy đều ở chỗ có người khác, nhưng cũng tốt. Chính là để bây giờ vô tình gặp được, so với trước đây đã tự nhiên hơn nhiều, không chỉ có Thiện Thủy, Trương Nhược Tùng cũng thế.
Thiện Thủy nói: “Ta thấy bệnh tình Thái hậu mấy ngày nay tốt hơn rất nhiều, sau này sẽ càng tốt hơn đúng không?”
Nói tới bệnh nhân của mình, Trương Nhược Tùng lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc của thầy thuốc, hơi chần chờ, nhỏ giọng nói: “Bệnh của Thái hậu xuất phát từ bên trong, lúc trước không có dấu hiệu, phát ra thì đã muộn…Xác định là lúc nào đó…”
Hắn nói với vẻ mờ mịt, nhưng có vẻ rất dễ hiểu. Thiện Thủy hiểu, lòng khẽ thắt lại, trong đầu hiện ra tình cảnh đầu tiên gặp vị lão thái thái kia.
Khi đó bà là một lão bà uy nghiêm, mà mình lại chính là thê tử mới cưới của người ta, đối với những người Hoắc gia, còn rất mơ hồ…
Đối với các lão bà trong chốn thâm cung Trường Xuân này, cũng không kịp bồi dưỡng tình cảm. Nhưng nghe từ miệng thầy thuốc nói ra những lời như vậy, biết được từng là người tràn đầy sức sống, lại nhanh chóng biến thành một cành khô già héo úa… Đúng là quá thê lương.
Nàng im lặng than một tiếng, hơi gật đầu, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, nhớ tới vẻ mặt hắn lúc Hoắc Hi Ngọc rời đi, rốt cuộc không nhịn được, nhẹ giọng hỏi một câu: “Em chồng ta…nàng ấy vẫn giống trước đây sao?”
Mặt Trương Nhược Tùng lập tức trở nên thảm hại, mặt hơi đỏ lên, né tránh nàng nhìn chăm chú, xúc động nói: “Ta còn có chuyện”, cúi đầu vội vã bước đi.
Thiện Thủy suy nghĩ một chút, cũng không quay đầu lại, đang muốn cất bước đi, chợt nghe thấy tiếng hắn truyền đến từ sau lưng, trầm thấp, kiên định, vừa như khóc có thể nói rõ phiền muộn.
Hắn nói: “Thế muội, còn có một chuyện, ta sẽ rời kinh đi du lịch. Từ nay về sau muội nhớ bảo trọng.”
Thiện Thủy chợt quay đầu lại, thấy hắn đã sải bước đi, bóng dáng khuất ở cuối hành lang, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của nàng trong chốc lát.
Dường như hắn trả lời mình, lại giống như chỉ đang từ biệt mình mà thôi.
Nếu hắn đã quyết ý như vậy, sao không phải là một cuộc đời mới?
~ ~
Ba ngày sau đó, rốt cuộc nghị hòa giữa Đại Nguyên và Đát Thản ầm ĩ cũng đã được đàm phán xong xuôi, đến lúc hạ màn.
Lần này Đát Thản xâm nhập vào phía nam, ngoài việc kích động Thừa Tông, dĩ nhiên Khả Hãn cũng có mục đích của mình. Hắn tiến hành lừa gạt và chiếm đoạt lần thứ nhất, bởi vì kế hoạch chịu tổn thất lớn, chẳng những không thắng lời, ngược lại còn ném địa bàn của mình đi, lúc này mới bất đắc dĩ lên bàn nghị sự. Bây giờ, làm cho đất nước thua trận, rốt cuộc Đát Thản cũng đồng ý lấy Sơn Lương làm ranh giới, cắt bớt phần đất xuống mấy trăm dặm, hằng năm tiến cống ngàn cặp mã lương. Ngược lại, Đại Nguyên phải trả lại thành trì đã chiếm đóng lúc trước, đồng ý trao đổi buôn bán gạo mễ với dê ngựa, lạc đà, lại ước định dọc theo biên giới, không cho phép người xâm nhập vào, cuối cùng thỏa thuận hữu nghị láng giềng, vĩnh viễn không xâm lấn lẫn nhau.
Giữa hai nước, trên bàn đàm phán, cuối cùng hoàn toàn đều rỗng tuếch, hoặc là không phải, toàn bộ đều như giả thuyết, ai cũng hiểu rõ. Nhưng có thể đạt được những thỏa thuận như vậy, hai bên cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận được, từ đó tạm ngừng binh khí, cũng coi như là một chuyện tốt. Cho nên ngày tiếp theo, Hoàng Đế Cảnh Hữu ở trong điện Văn Đức thưởng yến, một là ăn mừng, hai là vì để tiễn sứ đoàn Đát Thản ngày mai lên đường.
Trường hợp như vậy, dĩ nhiên Hoắc Thế Quân không thể tránh, nhất định là phải ra mặt. Trong buổi tiệc, Thừa Tông ngồi ở vị trí đối diện vua, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hoắc Thế Quân vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, khóe miệng Thừa Tông nhếch nụ cười lạnh, kiêu căng nhìn quanh.
Ngày hôm sau, mưa dầm cả ngày. Đêm qua Mục Thái hậu đột nhiên tái phát bệnh, có nguy cơ rất nhiều, Vương Phi và hoàng hậu cũng trấn thủ ở Trường Xuân các, Hoắc Hi Ngọc cũng ngủ lại trong cung.
Khi đến, mưa chẳng những không ngừng, ngược lại còn mưa to hơn, Thiện Thủy một mình trở về. Ra khỏi cửa Nam cung, ánh sáng như xuyên thấu qua màn mưa, thấy có một bóng đen cầm dù tránh mưa, chính là Hoắc Thế Quân, ngoài ý muốn ở đây.
Hoắc Thế Quân nhìn thấy nàng, ý bảo nàng chờ dưới mái hiên trước cửa cung, tự mình đi về phía nàng, giày đi trên mặt đất tạo ra những vẩy bọt nước, mãi cho đến lúc đến trước người nàng, thò đầu ra, cười nói: “Người Đát Thản đi rồi, ta đón nàng về nhà.”