Mùa đông Lạc Kinh, mấy ngày trước bắt đầu có tuyết rơi. Liên tiếp mấy ngày, cả kinh thành đều bị một màu trắng xóa bao phủ. Lúc gần hoàng hôn, trên phố đã vô cùng im ắng, thỉnh thoảng chỉ có thể thấy được một vài người khom lưng cố hết sức đi về phía trước, có lẽ giờ này trong lòng đang nghĩ đến về nhà sớm một chút uống một ngụm canh nóng hôi hổi, sưởi ấm cả người.
Cuộc chiến bình định phương Nam đã kết thúc từ mấy tháng trước, nhưng trước mắt mới chỉ có Trung Bình Vương từ Kim Châu về, còn lại không có dấu hiệu rời đô về Lạc Kinh, cũng không có cử động khác. Đến nay Lạc Kinh vẫn đang nằm dưới sự chỉ huy của binh mã Hoắc Thế Quân kể từ khi hắn giành lại được. Cổng thành bốn phía vẫn như thường lệ, cuối giờ thân liền đóng.
Cổng thành phía Bắc, mặc dù vẫn chưa tới lúc đóng cổng, nhưng cũng đã gần, lão giữ cửa ngẩng đầu nhìn sắc trời tối mờ, bỏ tay vào trong ống tay áo, đi đi lại lại trước cổng thành mấy vòng. Gió lạnh kèm theo tuyết luồn vào trong cổ lão, vội vàng gọi người tới, hai người cùng nhau đẩy cánh cổng nặng nề. Trong lúc cánh cổng đanh từ từ đóng lại, chợt nhìn thấy trong một vùng trắng xóa xa xa xuất hiện một điểm đen di động.
Có người đang mạo hiểm gió tuyết chạy tới phía cổng thành.
Hắn đi rất nhanh, trong chốc lát, mặc dù trời sáng mờ nhưng cũng có thể nhìn thấy trang phục. Trên đầu đội nón che tuyết, áo choàng đen bị gió thổi cuồn cuộn, lộ ra màu áo xanh có chức hàm.
“Chắc chắn là đưa tin, đợi thêm chút…”
Lão binh rụt cổ, cùng ông bạn già chờ người nọ tới.
Trong tiếng đạp tuyết răng rắc, người mặc áo đen cũng nhanh đến gần, từ đầu gối đến ủng đã dính đầy băng tuyết, nón che gió tuyết để lộ nửa gương mặt, chòm râu rối bời dài vài xentimet.
“Nhanh lên một chút, ngươi là ai…”
Đợi một lúc cảm thấy phiền không chịu nổi lên tiếng thúc giục, chờ người đối diện cởi nón lá thì hơi ngẩn ra, không tự chủ nuốt cả câu nói phía sau vào cổ họng.
Dưới nón lá lộ ra gương mặt còn hơi mệt mỏi, ánh mắt lạnh mà sáng ngời, thậm chí dường như sau lưng còn đấy tuyết trắng. Hắn nhìn hai người đang nhìn mình chằm chằm rồi gật đầu một cái, hơi cười, cũng không dừng lại, đi qua cổng thành tiếp tục sải bước vào bên trong thành.
“Người đó là…”
“Người đó không phải là…”
Hai lão binh đưa mắt nhìn theo bóng lưng nam nhân kia, rồi lại bốn mắt nhìn nhau, bật thốt nên một câu như thế, rồi cùng nhau ngậm miệng, khó nén nổi kinh ngạc trên gương mặt.
Gần hai năm trước, sau khi khôi phục Lạc Kinh, lúc ấy bọn họ cũng là người giữ cổng thành, mắt thấy vị tướng lĩnh kia cưỡi ngựa dẫn theo Hổ sư của hắn rời khỏi cổng thành, đến nay vẫn rất khó quên. Bây giờ người này, mặc dù hắn còn có râu ria, nhưng bọn họ vẫn nhận ra được.
***
Người tới này, chính là Hoắc Thế Quân. Hôm nay phương Bắc vì chiến loạn, vốn là hệ thống trạm dịch trong phạm vi mười mấy dặm đều bị phá hủy trong chốc lát, chẳng qua vẫn được xây dựng lại qua loa ở những chỗ trọng yếu, chuẩn bị truyền tin quân tình mà thôi. Ngựa của hắn đổi từ năm ngày trước, cuối cùng không chịu được cái rét căm căm trong băng tuyết, trưa hôm nay đã ngã xuống trên đường cách thành Lạc Kinh mấy chục dặm. Cho nên hắn đã vứt bỏ ngựa, lúc này mới đến.
Đế đô này từng là một vùng vô cùng phồn hoa tráng lệ, giờ khắc này chìm trong hoàng hôn tuyết, có vẻ yên tĩnh và an ổn.
Vĩnh Định vương phủ bị hủy bởi hỏa hoạn, đến nay vẫn chưa tu sửa lại. Nàng và bọn nhỏ đang ở nhà mẹ đẻ. Hoắc Thế Quân biết chuyện này, cho nên tiếp tục đi về phía nhà mẹ, bàn chân đạp lên tuyết phát ra từng tiếng kẽo kẹt, thậm chí hắn còn có thể nghe được tiếng tuyết bay trên xuống mái hiên hai bên đường.
Tất cả đều rất thanh bình, có lẽ cũng chỉ là như vậy…
Dường như trong lòng hắn đang suy nghĩ như vậy.
Cổng thành Bắc cách nhà mẹ một đoạn đường ngắn, lúc hắn đi trên đường, một con chó đen chợt lao ra từ trong ngõ hẻm bên cạnh, chạy tới trước mặt hắn. Một đứa bé khoảng chừng tám tuổi chạy thật nhanh ra ngoài, cảnh giác nhìn hắn.
Hoắc Thế Quân lập tức nghĩ tới con trai cả mình từ khi sinh ra chưa từng thấy mặt. Năm nay nó cũng tròn tám tuổi.
Lòng hắn lập tức có một cảm giác cảm động xa lạ, vì vậy dừng bước lại, nở nụ cười với đứa bé kia. Đứa bé kia dường như là sợ, nhìn hắn một cái, lui về sau một bước.
“Tiểu Hắc, về nhà!”
Nó nói một tiếng, cũng không quay đầu lại chạy mất, con chó đen sủa gâu gâu vài tiếng rồi cũng chạy theo, chỉ để lại một chuỗi dấu chân trên tuyết.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thế Quân đông cứng lại, sờ mặt mình, suy nghĩ một chút, rút ra con dao trong vỏ, mượn ánh tuyết lờ mờ ảm đạm, nhìn thấy trên thân đao là một khuôn mặt nam nhân vô cùng nhếch nhác.
Nghĩ đến không chỉ có Nhu Nhi của hắn cũng cũng không thích gương mặt đầy râu ria của mình, còn có nữ nhi của hắn cũng như vậy.
Hắn rút đao, cạo cạo đám râu ria trên mặt, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Hắn đã nhiều ngày không để ý đến nên râu ria rơi đầy trên mặt đất, dần để lộ gương mặt gầy mà cương nghị.
Hắn sờ mặt một cái, cảm thấy còn chưa sạch sẽ, tiếp tục cạo một lần nữa. Chiếc dao không cẩn thận vạch một vạch trên mặt. Hắn duỗi ngón sờ lên mặt một cái, thấy có vết máu, khẽ lắc đầu, cười khổ, trả dao về vỏ, thổi thổi tuyết trên tay xát qua mặt mình, lúc này mới tiếp tục bước đi.
Lúc chuẩn bị vào giờ cơm tối, ngọn đèn dầu xuyên qua từng cửa sổ mỗi nhà, chiếu sáng một đoạn đường hắn đang đi. Thậm chí hắn còn ngửi thấy mùi thức ăn không biết bay tới từ nhà nào, càng cảm thấy rất đói bụng, vì vậy bước chân càng nhanh hơn.
***
Trong hai năm này, Lạc Kinh đã sớm không còn phồn hoa như trước, hơn nữa vào ban đêm, vừa qua giờ tuất, lập tức thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm. Trời còn quá sớm không ngủ được, Thiện Thủy lại không muốn để bọn nhỏ đọc sách dưới ánh nến, sợ hỏng mắt, cho nên đã sớm hình thành thói quen, sau khi ăn xong bữa tối liền vào trong buồng lò sưởi, nàng đọc sách cho bọn nhỏ nghe, hoặc là sau khi kể chuyện nửa canh giờ, đến giờ tuất sẽ trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Chiều nay cũng không khác với ngày thường là bao. Nàng kể chuyện xưa cho bọn nhỏ ở trong buồng sưởi giết thời gian, cũng như là để tiêu cơm. Gần đây nàng vừa mới bắt đầu nói đến Tây Du Ký. Ngưỡng Hiền tám tuổi ngồi nghiêm túc, Tiểu Nha Nhi một tay chống cằm, hai đứa nghe rất mê mẩn. Con chó già nằm ở trước lò sưởi, trong miệng còn cắn một quả bóng cao su, Tiểu Hải Tinh ba tuổi còn đang chơi đùa cùng nó. Nói nói bên tai nghe được tiếng ngáy khò nhỏ, Thiện Thủy nhìn lại, thấy con chó già đã nằm trên thảm không nhúc nhích, mắt miễn cưỡng không chống đỡ nổi, tiểu nhi tử cũng đã nằm trên người nó ngủ ngon, quả bóng lăn đến trong góc phòng.
Bạch Quân cười, ngồi chổm hổm qua đó, vỗ vỗ đầu con chó, ôm lấy Tiểu Hải Tinh đi về phòng Thiện Thủy. Mặc dù Tiểu Nha Nhi và Ngưỡng Hiền còn chưa thỏa mãn, chỉ biết hôm nay đã đến giờ đi ngủ, không thể làm gì khác là phải đứng dậy. Tiểu Nha Nhi đưa nước đến trước mặt Thiện Thủy, cười hì hì nói: “Mẫu thân khát nước, uống một ngụm mát cổ.”
Thiện Thủy cười nhận lấy uống một ngụm, gọi nha hoàn đưa Tiểu Nha Nhi đi ngủ, còn mình tự mình đưa Ngưỡng Hiền về phòng, đặt bình nước nóng ấm vào trong chăn, chờ nó nằm xuống, kéo chăn lại, đứng dậy muốn thổi nến định chợt nghe thấy nhi tử sau lưng nói: “Mẫu thân, người đang nghĩ đến phụ thân sao?”
Thiện Thủy ngẩn ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy nhi tử đang mở to mắt, nhìn mình với vẻ nghiêm túc, liền dịu dàng nói: “Sao đột nhiên lại hỏi mẫu thân điều này? Ngưỡng Hiền nhớ phụ thân rồi sao?”
Thiện Thủy thở dài, đặt nến xuống, ngồi lại bên cạnh hắn, nói: “Phụ thân sẽ quay lại sớm thôi. Ngoan ngoãn ngủ, nói không chừng sáng mai chờ con tỉnh lại, phụ thân đã trở lại.”
Rốt cuộc trên mặt Ngưỡng Hiền cũng lộ ra nụ cười, nháy mắt, nói: “Mẫu thân, người lại lừa con. Lời này cũng không biết đã nói bao nhiêu lần. Con không tin.”
Nhất thời Thiện Thủy cứng họng, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói: “Được rồi, Tiểu Dương nhi đã lớn rồi, không bao giờ tin lời mẫu thân nữa. Mẫu thân ở lại với con, nhìn con ngủ. Chờ con ngủ thiếp đi, ta sẽ đi, có được hay không?”
Ngưỡng Hiền khẽ vâng. Thiện Thủy cởi giày, nằm ở bên cạnh nó, vươn tay ôm nó, vỗ nhè nhẹ sau lưng nó.
Chỉ chốc lát sau, Thiện Thủy nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nhi tử, thấy hắn đã nhắm mắt ngủ, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống phụ thân, cúi đầu nhẹ hôn lên trán, đứng dậy mang giày, cầm nến trên bàn, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa.
Nàng bước ra khỏi ngưỡng cửa. Một tay cầm nến, một tay mở cửa, chợt nhìn thấy một nam nhân đang đứng trong tuyết, đông cứng cả người, giá nến trên tay cũng rơi phịch xuống đất, ánh nến lóe lên vài cái, rồi cũng dập tắt.
Bên ngoài hành lang, tuyết vẫn rơi nhè nhẹ trên mái nhà. Nàng không nhìn thấy rõ dáng vẻ của nam nhân đó, chỉ một bóng hình mơ hồ, thế nhưng cảm giác quen thuộc đó vĩnh viễn sẽ không lừa gạt nàng.
“Nhu Nhi, là ta.”
Người nào đó cách xa hai năm dài đằng đẵng, hắn tháo chiếc nón lá xuống, giọng điệu dịu dàng dễ nghe nhất nói với nàng một câu như vậy.
Nàng không nói lời nào, đạp lên giá nến, nhào vào trong ngực hắn.
Lồng ngực hắn vừa ướt vừa lạnh, nàng dường như không hề hay biết. Khi hắn ôm nàng thật chặt trong lồng ngực, nàng giơ tay chạm vào mặt hắn, sau đó ngẩng mặt lên, giọng run rẩy đè nén, không ngừng lặp lại gọi tên hắn: “Thiếu Hành, Thiếu Hành, Thiếu Hành…” Trong khi gọi hắn, nước mắt đã rơi lã chã.
***
Ôm, hôn rồi lại gọi tên nhau. Rốt cuộc khi hai người có thể tách nhau ra, nàng cầm tay hắn, rồi lại cầm đuốc soi, đi xem ba đứa bé đã ngủ.
Từng đứa bé tựa như thiên sứ, ngủ ngon trong yên tĩnh. Nàng nhìn thấy hắn đang tham lam mở to mắt, hào phóng biểu lộ vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng, thậm chí còn hận không được đánh thức mấy đứa dậy gọi mình là phụ thân.
“Nhu Nhi, từ khi Ngưỡng Hiền còn ở trong bụng nàng đến giờ, ta vẫn chưa chịu một phần trách nhiệm phụ thân đối với nó. Trong lòng nó chắc chắn sẽ xa lánh ta đúng không?”
Trong ba đứa bé, hắn dừng lại trước giường của con trưởng lâu nhất, nhìn chăm chú vào gương mặt nó, giọng nói mang theo vài phần lo lắng và áy náy.
Thiện Thủy kìm nén thương cảm trong lòng, mỉm cười với hắn nói: “Lúc nãy trước khi đi ngủ, nó còn hỏi ta về chàng. Cho nên sáng sớm ngày mai, trước khi nó mở mắt chỉ cần chàng xuất hiện trước mặt nó như vô số lần ta đã hứa, nhất định nó sẽ rất vui mừng.”
Cuối cùng hai người đến phòng ngủ của nàng, cùng nghĩ đến những đứa trẻ ngoan, nàng chợt chú ý thấy một vết máu rất nhỏ trên mặt hắn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao lại chảy máu thế này?”
Hoắc Thế Quân là nam nhân lập gia thất từ sớm, thế nhưng dưới ánh mắt chăm chú và quan tâm của nàng, hắn vẫn xấu hổ cười.
“Cái này…” Hắn sờ mặt mình một cái, nhìn nàng nói: “Là ta sợ chòm râu trên mặt sẽ hù dọa bọn nhỏ, cho nên mới tự mình cầm dao, không cẩn thận cắt phải…”
Thiện Thủy cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Sáng mai chờ bọn nhỏ tỉnh lại, sợ sẽ rất thất vọng. Ta nói với bọn nó, lúc phụ thân trở lại, nếu gương mặt phụ thân đầy râu ria, bảo bọn nó cũng đừng ghét bỏ, đó là do phụ thân cố ý để cho bọn nó chơi đùa. Chàng không biết là những đứa trẻ nhà chúng ta ngày ngày đều mong đợi đến ngày kéo râu ria chàng chơi đấy…”
Hoắc Thế Quân nhỏ giọng cười ha ha, quay đầu lại nhìn bọn nhỏ một cái, đưa mắt nhìn Thiện Thủy chốc lát, vươn tay kéo vào trong lồng ngực mình.