Sau khi Lưu Kế Nghiệp chọn trở về thành, 600 tráng sĩ của hắn mang tế hiếu bái, đau khổ khóc thất thanh. Qua trận đánh này. Hoàng Đế Lưu Kế Nguyên không lòng dạ nào run sợ, đối với đề nghị nửa đêm đánh úp lại không dám nhận, chỉ lệnh đóng chặt cửa bốn thành, phòng ngừa quân Tống lại tấn công thành. Vị Hoàng Đế Hậu Hán này mỗi ngày ở trong cung khuyết lên núi nhìn về phía xa, ngóng trông về hướng bắc, giống như hòn đá vọng phu. Sứ giả cầu viện của hắn sớm đã được phái đi, nhưng người Khiết Đan trái lại từ đầu chí cuối chưa từng lộ diện. Chẳng lẽ Phụ Hoàng Đế đã từ bỏ Nhi Hoàng Đế hắn này hay sao? Theo dòng thời gian trôi qua, Lưu Kế Nguyên càng ngày càng tuyệt vọng.
Hai ngày nay, Dương Hạo và Trình Thế Hùng thân mật, khăng khít, Dương Hạo lên một bổn phận quy tắc là một đời hình thành nếp sống của mình, hào hoa phong nhã, hình ảnh của binh khôn lỏi đã không còn tồn tại nữa, hắn giờ đã càng ngày càng giống một binh rồi.
Một ngày đội quân tốt gồm hắn cùng với Phạm Lão Tứ, Lưu Thế Hiên, Đái Lĩnh rời khỏi đại doanh, nhằm hướng tây nam càn quét. Vì trong quân nhận được tin, bị tàn binh Bắc Hán đánh cho hai ngày nay phá hủy con đường lương thực, tập kích đội ngũ quân nhu từ Quảng Nguyên chạy tới. Do nhiệm vụ ban đầu của người ngựa Trình Thế Hùng là phụ trách càn quét bên ngoài, từ đó Quan Gia chỉnh đốn đôi chút, cấm quân vốn vây thành và tấn công thành tây sau đó điều lên tiền tuyến, thay Trình Thế Hùng làm một bộ phận phòng ngự. Khiến con đường nhân mã mà hắn xuất động đảm bảo được an toàn. Dương Hạo vốn là thân binh của hắn, không cần chấp hành nhiệm vụ như vậy, nhưng Trình Thế Hùng ngoài miệng tuy nói trong quân doanh công tư phân minh, đối với sự quan tâm của hắn để hắn phụ trách nhiệm vụ này, trong đó không phải không có ý rèn luyện cho hắn.
"Dương sai sử, phía trước có một thôn, có lẽ có tàn binh bại tướng của Bắc Hán trốn trong thôn. Chúng ta có nên đi lục soát một phen không?"
Phạm Lão Tứ chỉ vê một thôn trang ở phía trước và hỏi ý kiến Dương Hạo. Phạm Lão Tứ và Lưu Thế Hiên là "Soa sử" một đường nhân mã, là quan, nhưng chưa có cấp bậc, chỉ là tống lĩnh trăm mười danh sĩ tốt, Dương Hạo là thân binh của Trình Thế Hùng, sau khi được phái đi, tạm thời nhận chức quan "Sai sử", là người phụ trách đội ngũ này, song đồng nghĩa với "Sai sử" là một tiểu quan, đến phẩm cấp cũng không có.
Dương Hạo nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đồng bằng có một cái thôn, thôn ấy rách nát, nghèo nàn vô cùng, nhà tranh vách đất, trước thôn lại có một cái sông nhỏ chảy qua, xung quanh trông rất hoang vu, dù cho có cả tàn binh Bắc Hán, cũng không có cách nào mai phục ở đây. Bèn vuốt cằm nói: "Ta dẫn binh vào trong kia trước, Lưu đại ca, Phạm đại ca, các ngươi ở bên cạnh chiếu ứng.
Dương Hạo lần đầu cầm binh, tuy nói thủ hạ chỉ có hơn trăm danh binh lính, là một chức quan còn nhỏ hơn cả bật mã ôn, nhưng có bất cứ quyết định gì đều phải hết sức cẩn thận, nhất là quan tâm các sĩ tốt. "Các huynh đệ xông vào cho ta", nào là coi người khác làm huynh đệ của mình, ngay cả vài binh lính này cũng là một ruột mù chữ với nhau, cũng có thể phân rõ. Hắn ghi nhớ "Phải ưu tiên sĩ tốt mới được sĩ tốt ủng hộ".
Dương Hạo nói xong không đợi bọn chúng từ chối, liền dẫn một đường người ngựa vào trong thôn đó trước. Trong thôn im ắng, một đội đại binh khiên thương tiến vào, cũng không làm náo động cảnh tượng, thôn nhỏ này thực sự là rất nghèo, tựa như một cái cây già cỗi chỉ có vẻn vẹn hai chiếc lá, xác xơ không có một chút sức sống.
Dương Hạo không chỉ tìm mỗi chỗ sân, mỗi căn phòng, cái sân vỡ, hắn chỉ đi dọc về phía trước men theo con đường lớn, đi thẳng đến cuối thôn, ở con đường chủ yếu đều sắp xếp cảnh bị, lúc này mới ra phía sau vẫy tay ra hiệu, Phạm Lão Tứ và Lưu Thế Hiên hai tên đó lập tức ra lệnh cho bộ đội sở thuộc tản ra, tìm kiếm từng căn hộ, đuổi bọn dân trong trôn ra.
Dân làng lâu đời đều sống ở đây, từ sinh đến tử không đi đến nơi nào mà có bán kính hơn 20 dặm, sinh ở đây, chết cũng ở đây. Chỉ muốn chết ở nơi này, cho dù nơi đây là một nơi cằn cỗi. Cho nên ở đây không có chút kiến thức gì, nhưng khi nhìn thấy binh Đại Tống, binh Chiết gia, binh Bắc Hán, binh Khiết Đan, thậm chí bọn thổ phỉ hỗn tạp Tây Vực từ xa tới, khi dân chúng bị đuổi từ trong nhà ra, Dương Hạo không thấy khuôn mặt họ có chút gì kinh ngạc mà là một vẻ đờ đẫn.
Thôn này có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng có một điều không ngoại lệ đó là thân hình cò hương, quần áo rách nát, có vài nhà nghèo đến mức bọn trẻ con không có quần áo mà mặc, cuốn một cái chăn đơn rách nát đi ra.
Dương Hạo nhíu nhíu mày, nói với Phạm Lão Tứ: "Dân thôn quá khổ, không có một tên nào làm binh ăn cơm kẻng, thôi, không cần làm khó bọn họ nữa".
Phạm Lão Tứ nhếch mép cười nói: "Haha, Dương chỉ sử không cần phải lo lắng, nhà trong thôn này ngoài rách nát còn có cái chăn sắp rách, ở đâu còn có thứ gì, các huynh đệ không coi thường".
Dương Hạo tay cầm đao, ánh mắt đảo qua người bọn thôn dân, nhìn thấy một vài cô nương, mặt mày xanh xao vàng vọt, bèn nói: "Ồ, còn có một điều, không được hiếp dâm đàn bà con gái".
Phạm Lão Tứ nói: "Điều này, Phạm Lão Tứ dám vỗ ngực bảo đảm với Dương chỉ sở, chúng ta dưới trướng của Trình đại tướng quân, công thành chiếm đất, cương trận chém giết, chuyện nhặt được tiền tài là có, đại tướng quân cũng không cấm, nhưng chữ "Dâm" này, Trình gia quân chúng ta tuyệt không xúc phạm".
Phạm Lão Tứ vừa dứt lời, thì nghe thấy một tiếng khóc của một phu nhân truyền tới: "Quân gia khai ân, bỏ qua cho mẫu tử tôi, ai da…"
Dương Hạo nheo mày, lập tức cất bước đi về phía căn phòng đó, Phạm Lão Tứ vừa nãy to mồm trước mặt Dương Hạo, nay nghe thấy động tĩnh này, cũng không biết là có phải tên quân tốt nào đó thấy sắc sinh ham muốn không, không khỏi hậm hực mà mắng một câu, theo Dương Hạo bước nhanh đến. xem tại TruyenFull.vn
Dương Hạo đi đến cái sân nọ, thì nhìn thấy một tên sĩ tốt tay cầm đao đang xông vào phòng, một phu nhân chặn cánh tay hắn lại, đồng thời cầu khẩn một cách đau khổ nói: "Quân gia, tiểu phu nhân ta không có lừa ngươi, thật không lừa ngươi…"
Dương Hạo nhìn tình cảnh này không giống quân tốt ức hiếp đàn bà, vẻ giận dữ trên mặt mới dịu đi, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quân tốt nọ quay đâu lại nhìn, thấy Dương Hạo vội vàng vung tay vứt mụ đàn bà đó ra, nói: "Dương chỉ sử, thuộc hạ phụng mệnh lục soát phòng, mang tất cả dân thôn ra ngoài, nhưng mụ đàn bà này lại mượn cớ là con trai mụ mắc bệnh lạ không được nhìn trực tiếp ánh sáng mặt trời, ta nghĩ, trong phòng này ắt có điểm khả nghi".
"Ồ?"Dương Hạo nhìn mụ đàn bà đó, tuổi tác mụ này không đến mức quá già, cảm thấy chỉ khoảng đầu ba mươi, nhưng tóc đã hoa râm, sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ có vài phần giống lão nương. Dương Hạo giọng hơi run: "Đại tẩu chớ khóc lóc, nhi tử của ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mắc bệnh gì, sao lại không được gặp ánh sáng mặt trời?"
Mụ đàn bà đó thấy hắn nói chuyện ôn hòa, liền bổ nhào tới chân hắn, rơi lệ khẩn cầu nói: "Vị thái úy, xin ngài thương xót, bỏ qua cho ta, bỏ qua cho nhi tử của ta, nhà ta nghèo, nào dấu giếm gì hán binh, ta không dám lừa gạt, con ta từ nhỏ đã mắc căn bệnh quái gở này, bình thường thì không sao, nhưng một khi gặp ánh sáng mặt trời thì toàn thân sẽ nổi mụn nước, dẫn đến thối rữa, nguy hiểm tới tính mạng. Những điều mà ta nói đều là thật, trong thôn già trẻ trai gái ai ai cũng biết, tuyệt không dám lừa gạt Thái úy".
Phạm Lão Tứ giận giữ nói: "Ngươi mụ đàn bà ăn nói hồ đồ, con ngươi rốt cuộc là người hay quỷ? Trong thiên hạ, nào có căn bệnh sợ gì không sợ, lại sợ gặp ánh nắng bao giờ, ngươi rõ ràng là xuất ngôn bừa bãi, lừa gạt chúng ta!"
Mụ đàn bà nọ bị hắn quát, sợ đến mức cả người run bắn lên, Dương Hạo phất tay bảo Phạm Lão Tứ dừng lại, hắn khom lưng nâng mụ đàn bà đó lên, nói nhỏ: "Bổn chi sử phụng lệnh lục soát quân tàn phiệt Bắc Hán, căn phòng này nhất định phải lục soát, ngươi nói con ngươi không thể nhìn thấy ánh nắng, ta đây vào thử xem thế nào, được không?"
Mụ đàn bà nọ chưa trả lời, Phạm Lão Tứ đã nói: "Nếu như vậy, thuộc hạ vào trong lục soát". Dứt lời hắn nhấc chân đá văng cửa phòng xông vào. Dương Hạo cảm kích tấm lòng yêu mến của hắn đối với mình, nhưng tác phong lỗ mãng đó thật không xứng, hắn hơi nhíu mày, đi theo phía sau vào phòng.
Cửa phòng bị đá văng ra, một tia sáng hắt vào, hình lên một cái hình chữ nhật ở trên mặt đất, ở cái giường đối diện, có một cậu bé ngồi chồm chỗm với cái thân gầy trơ xương, cố nhấc cái cánh tay gầy tong teo lên để che ánh sáng cho đỡ chói mắt.
Phạm Lão Tứ vào phòng nhìn hắn một cái, hắn nắm chặt cương đao đi lục soát một lượt, nhưng căn phòng rách nát này đến đồ dùng trong nhà cũng không có, xung quanh trống rỗng, làm sao dấu người được.
Dương Hạo đi vào trong phòng, nhìn thấy đứa bé đó, liền nói: "Đóng cửa phòng".
Các danh sĩ tướng đi theo sau vội vàng đóng cửa phòng lại. Trong phòng ánh sáng dần tắt, tay của cậu bé kia mới dần dần buông xuống, đôi mắt nhìn về phía Dương Hạo. Hắn gầy đến đáng thương, cổ bé tí đỡ lấy cái đầu tương đối to, da hắn trắng bệch, con ngươi hơi vàng, ngồi chồm hỗm ở đầu giường giống như một con chó con, nhưng ánh mắt hắn lại giống một con sói.
Dương Hạo đi từng bước qua hắn, mụ đàn bà nọ vội vàng nói: "Thái úy lão gia". Mụ ta muốn chạy lại ôm lấy nhi tử của mình thì bị quân sĩ giữ lấy.
Tên đó không đáp, chỉ dùng ánh mắt đối địch nhìn hắn, Dương Hạo mỉm cười nói: "Mẫu thân ngươi không gạt ta, ta tin lời nói của bà ấy".
Ý nghĩ đối địch trong mắt cậu bé đó lập tức mất đi. Thế giới tâm linh của trẻ con thật đơn giản, yêu đơn giản, hận đơn giản, hơn nữa dễ dàng thỏa mãn, Dương Hạo vừa nói tin mẫu thân hắn thì hắn đã tin tưởng Dương Hạo, chút thân thiết và có phần cảm kích.
"Ngươi từ nhỏ sinh ra đã mắc bệnh này à, không bao giờ ra ngoài chơi à?"
Lúc này, tên nó mới nói: "Có ra ngoài, mẫu thân ta mỗi tối đều đưa ta ra ngoài chơi, khi không có mặt trăng thì châm đèn lồng, trong thôn này ai cũng biết ta, ta còn trèo lên cây lấy trứng chim cơ mà, nhưng…chưa có ai chơi với ta. Những đứa trẻ khác những lúc ấy đều đã ngủ rồi."
"Ừ". Dương Hạo xoa xoa đầu hắn, tóc rất ít. Hắn biết, đứa trẻ này mắc chứng bệnh da liễu rất lạ, trong một vạn người chưa chắc đã có một người mắc chứng bệnh này, trước mắt đứa trẻ này là một trong số đó. Ở thời đại này, một người chỉ có thể buổi tối mới gặp người. Sống trong sự gian khổ như vậy, nhà lại quá nghèo, vĩnh viễn sẽ không trở thành một trụ cột trong gia đình được, nhưng mẫu thân vẫn rất yêu thương, quan tâm đến nó. Có thể nói, hai bọn họ sống trong một cái thôn nhỏ nghèo nàn này thật không dễ dàng.
Dương Hạo hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Gọi ta là Cẩu Nhi"
"Không có đại danh à?"
"Không có, tên của ta chẳng bao giờ dùng đến. Trừ mẫu thân ta ra, ta không có người nào bên cạnh nữa, cũng không có ai gọi ta cả".
Dương Hạo nghe xong, trong lòng chua chát, hắn là một cô nhi, nhưng đứa trẻ này lại còn cô độc hơn cả hắn. Dương Hạo im lặng một lát, sờ tay vào bụng, lấy ra bốn mươi quan tiền. Đó là một tháng quân lương của hắn. Dương Hạo để tiền ở đầu giường. Sau đó xua tay với Phạm Lão Tứ và các quân sĩ nọ nói: "Chúng ta đi thôi".
Ánh mắt của Cẩu Nhi nhìn theo hắn. Đợi đến khi Dương Hạo bước ra cửa, hắn vội vàng hỏi: "Đại thúc, ngươi tên là gì?"
Dương Hạo quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Đại thúc tên Dương Hạo, nhớ chưa?"
Cẩu Nhi nghiêng đầu, có vẻ nó đang cố gắng nhớ lấy cái tên này, sau đó nó gật đầu nói: "Dương Hạo đại thúc, ta nhớ kỹ rồi".
Dương Hạo lắc đầu cười, vì hắn nhất thời rung động, nên tiện tay để lại tiền quân lương tháng này cho hai mẹ con đáng thương đó, nhưng không thể mỗi lần nhìn thấy những người đáng thương mà giúp đỡ họ như vậy, làm sao giúp bọn họ được cả đời. Hành động đó, hắn không để bụng.
Rời khỏi hộ gia đình đó, Dương Hạo lại lục soát một lần nữa trong thôn, thôn này nằm trên con đường vận chuyển lương thực từ Quảng Nguyên đến dưới thành Bắc Hán, nhưng trong thôn lại không có tung tích gì của tàn quân Bắc Hán, hỏi thôn dân của thôn này cũng không có chút tin tức nào. Lúc này đã qua giờ ngọ, tuy không phải lúc giữa trưa mặt trời chói chang, nhưng mặt trời chiếu xuống vẫn nóng như lửa đốt, Dương Hạo bảo đội quân lại đi lục soát một lượt nữa rồi quay trở lại con đường.
Khi ánh mặt trời không còn nóng như lúc nãy nữa, Dương Hạo dẫn người đi về hướng đô thành Bắc Hán. Đi qua một con đường núi, nhìn thấy một tòa thành cô độc ở một đồng bằng rộng lớn trước mắt, Dương Hạo hơi thẫn thờ, hơn trăm danh tướng sĩ cũng ngây ra.
Trước mắt vốn là một thành trì hùng vĩ. Dưới thành là một loạt doanh trại san sát nhau, cờ cắm ở doanh trại như mây, trống trận như sấm. Xung quanh thành trì có vô số chiến sĩ của Phạm Dương Mạo đang chém giết công thành, mũi tên bay qua bay lại như mây đen. Mấy trăm hòn đá được vứt xuống đất như vũ bão.
Nhưng bây giờ, cảnh tượng đó không nhìn thấy nữa. Doanh trại trải dài, không có đại quân tứ phía công thành nữa, không có mưa bão mũi tên nữa. Không có những hòn đá tảng ở trên trời khiến người ta phải khiếp sợ nữa. Nước sông cuồn cuộn đến, bao phủ lấy nửa thành, đô thành Bắc Hán hôm nay đã là một mảnh đại dương mênh mông.