Gần đây nước mưa rất dư thừa, sông lớn sông nhỏ tràn nước, nhưng mà không hiểu sao lại làm cho đô thành Bắc Hán biến thành một mảnh đại dương mênh mông thế này?
Đang lúc quân Tống hoảng loạn tìm kiếm đội ngũ mình, Dương Hạo trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn đã hiểu được: "Dẫn nước vào thành, đây là việc Tống quân mượn hiện tượng tự nhiên của thiên nhiên để vào thành".
Dương Hạo vừa mới nghĩ đến đây, thì nghe thấy một tiếng trống trận, trong sơn cốc có nước sông vọt tới, đột nhiên giết được vô số binh tốt, xem trang phục biết ngay là cấm quân Đại Tống. Bọn họ quai thuyền nhỏ đi, nhiều chiếc thuyền được đóng bằng gỗ mộc, buộc với nhau thành bè gỗ lớn, trên thuyền và trên bè chứa cung, nỏ cứng, binh sĩ mượn sức mạnh của dòng chảy, không cần mất lực chèo thuyền, liền nổi trống xông đến cửa nam đô thành Bắc Hán.
Từ xưa đến nay, mượn sức mạnh tự nhiên đâu chỉ có thiên quân vạn mã, Quan Vân Trường nước ngập bảy quân, đều là lợi dụng địa thế, mượn sức mạnh của nước lửa tự nhiên, con người đã nghĩ ra cách như vậy, nhưng đây là một thành trì cao to hùng vĩ, thành được xây dựng dày rộng và rắn chắc, trận này sử dụng nước lũ thì có tác dụng gì không?
"Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, đó là người ngựa của bộ quân đô ngu hầu Triệu tướng quân". Có vài tên binh sĩ nhìn thấy cờ cắm xung quanh mấy cái bè lớn, bèn hưng phấn hét to lên. Bọn họ đứng ở trên triền núi nhìn, chỉ thấy bộ quân đô ngu hầu Triệu tướng quân suất lĩnh các loại thuyền đơn sơ, bè gỗ kéo đến dưới chân thành Bắc Hán.
Trong thành sớm có quân Bắc Hán phục kích, chúng lập tức phát ra một trận mũi tên dày đặc như mưa đến phía bọn đang kéo đến. Bởi vì nước lũ ngập đến nửa thành, vị trí mà bọn họ cách đầu thành đã rất gần rồi, nhưng trên những chiếc thuyền mộc thật không dễ điều khiển, cũng không thể mang theo vũ khí công thành quá nặng, lại không thể linh hoạt trốn tránh mũi tên của quân địch bắn ra, đúng là có cái lợi mà cũng có cái hại, cấm quân Đại Tống tuy kiêu dũng thiện chiến, lần công kích này vẫn là sự phản lại của vô số mũi tên đang bắn như mưa.
Lập tức quân Tống vốn đóng ở doanh trại phía nam phát ra tín hiệu công kích, một tên trong quân Tống hào hứng tham chiến, áo giáp, chèo thuyền nhỏ, đánh trống trận kích dương tinh thần, không ngờ đầu thành tên bắn như bay, ngay cả chỗ trốn tên cũng không có, thân binh đứng dẹp lại một mé của con thuyền nhỏ dùng khiên làm vật che chở lấy tấm thân, chỉ không cẩn thận lộ ra một khe hở, thì sẽ có một mũi tên nhọn nào đó bắn trúng đầu hắn, chủ tướng chết, sĩ tốt sẽ tản mạn, đợt công kích thứ hai này lại thất bại rồi.
Lập tức, một bên của Tống quân tạm thời yên lặng, các tướng lĩnh ở tình huống này đang thương nghị đối sách. Dương Hạo nhìn sơn cốc nơi mà họ xuất binh, bèn vội vàng đi bắt chuyện các sĩ tốt, nói: "Đi, chúng ta nhanh đi về cùng với nhân mã đại đội.
Bọn họ đi dọc theo con đường triền núi, khó khăn lắm mới đi đến được cốc giấu binh, phát hiện ra một lá cờ của quân Tống, đột nhiên nghe binh sĩ hô: "Trình tướng quân nhà ta xuất binh rồi".
Dương Hạo nghỉ chân vừa nhìn, quả nhiên quân Tống lại phát binh, trên lá cờ viết chữ Trình, dưới cờ là một đại kích, một Trình Thế Hùng ngang nhiên đứng đó. Lúc này gặp, quân Tống không khỏi khiến cho sức lực cứng cáp lên, trước thân Trình Thế Hùng có mấy chục cây gỗ đã được xếp, trên bè gỗ chất đống vô số cây cỏ gỗ vụn, chỉ khiến mấy tiểu giáo đang ở hai bên bè gỗ khống chế phương hướng, điều khiển ở dưới thành Bắc Hán.
Khi chiếc bè gỗ được mang đến cửa nam thành thì bị cháy, quân Tống biết thuộc tính của nước liền nhảy xuống đằng sau bơi, từng bè gỗ liên tiếp được đánh lên nam thành môn, lửa cháy rừng rực, khói đặc cuồn cuộn, khiến cho quân Bắc Hán thủ trên thành lầu cũng nhảy lên hai bên tường xem. Lửa cháy ngày một to, cả mặt nước ánh đỏ.
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comDương Hạo vừa quan sát cuộc chiến, vừa nhìn tòa sơn cốc, trong sơn cốc sớm đã có người nhìn thấy đội ngũ của họ, đã phái người nghênh tiến lên đây, hỏi rõ là nhân mã phụ trách càn quét bên ngoài trở về, bèn chỉ dẫn cho bọn họ chỗ trận ban đầu. Dương Hạo đợi người, không vội đến thành trì của mình, chỉ ở triền núi nhìn tướng quân nhà mình công thành.
Mấy chục cây gỗ được xếp lại cùng một chỗ, ngọn lửa nghi ngút tận trời được nửa canh giờ, Trình Thế Hùng, lên giọng quát: "Bắn tên!"
Phía sau ầm ầm hô vang, một chiếc bè khổng lồ hơn chiếc bè gỗ của Trình Thế Hùng điều khiển phía trước nhằm hướng cửa thành, trên bè gỗ có một cái nỏ lớn, đó là "Nỏ bát ngưu", mấy chục người giương cung bắn tên, trên nỏ bát ngưu, ở giữa là một cự tiễn thô hơn đầu cây thương, ước chừng có vài cái tên ở ba nhánh nhỏ, được gọi là "Một thương tam kiếm tiễn", tiễn vừa bắn, bắn lên cửa lớn đang bị thiêu cháy, cửa thành vốn đã bị lửa cháy sạch lung lay muốn đổ, không chịu được khi bị thương nặng như vậy liền đổ xuống, nước lũ cứ thế mà tràn vào, Trình Thế Hùng mừng rỡ, vừa ra hiệu lệnh tam quân thừa cơ vào thành, không ngờ tòa thành đó lay động, cột trụ đỡ thành không nổi, hơn nữa lại chịu sức mạnh của nước lũ, được một lúc thì đổ sụp xuống.
Tòa thành lớn vừa đổ, nước lũ tràn vào dâng lên khoảng hai trượng, mấy con thuyền, mấy cái bè được xông vào trước nhất, bè của Trình Thế Hùng bị đẩy về phía sau, nếu không có hắn lấy cây đại kích chống xuống giữ bè, lúc này có rất nhiều binh sĩ trên bè ngã dúi dụi. Thành đã đổ, tuy thành bị ngập trong nước nhưng có nó làm vật cản, nước lũ bao lấy thành, đặc biệt là một góc của thành còn dựng thẳng trên mặt nước, cản trở sự tiếp cận của bè gỗ và thuyền. Tướng thủ đầu thành Bắc Hán là Lưu Kế Nghiệp, thấy tình hình như vậy thầm kêu may mắn, vội vàng tổ chức cung nỏ bắn lên thuyền và bè, ngăn cản bọn họ tới gần.
Lưu Kế Nghiệp đứng ở thành đầu, vừa chỉ huy, vừa cầm đại cung, tự mình nhằm hướng quân Tống bắn tên, hắn có tài bắn cung như thần, bắn không hỏng phát nào, dây cung vừa kêu, tất có một tên trong quân Tống ngã xuống. Trình Thế Hùng đứng ở trên bè gỗ lắc lư, dưới chân lại không có chỗ bám vững chắc, dũng võ ngày thường đến sáu phần cũng không phát huy được, đại kích trong tay không phát huy được tác dụng của nó, hắn bèn rút ra một bội kiếm đỡ lấy cơn mưa tiễn ở thành đầu, nếu không thận trọng thì sẽ bị Lưu Kế Nghiệp bắn trúng, bên cạnh hắn vài tên thân binh bị tiễn của Lưu Kế Nghiệp bắn trúng đâm thủng qua ngực, nằm gục xuống.
Trình Thế Hùng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hét lớn: "Bắn nỏ bát ngưu, cho bổn tướng quân thành đầu".
Chiếc nỏ bát ngưu lại thay đổi tác dụng, một mũi tên ngắn và thô được dây cung giữ chặt, một loạt tên được bắn lên tường thành, nhằm thẳng hướng tường mà bắn, chỉ cần bè có thể tiếp cận được với tường thành, các binh sĩ có thể mượn "Cái thang tử" do mũi tên tạo thành mà trèo vào thành, nhưng thành đầu tiễn phát như mưa, vũ khí phòng bị lại không thiếu, bè gỗ vốn không được như lúc đầu đang tăng tốc đến bên dưới thành, lúc này thật khó để tiến gần.
Hai bên quyết chiến một hồi lâu, vô số xác người chết, khi tác chiến, trong thành lại đẩy ra một cái bao cỏ to, che lấp đi lỗ hổng khi thành bị đổ. Thứ cỏ đó bị ướt, khó mà bị cháy. Tuy ướt nhưng vẫn giữ được sự mềm của cỏ, không phải là sợ cung nỏ bắn tên, mà còn là một đống cỏ lớn, đến gần rồi mà vẫn không có cách nào leo lên được, cỏ này chất đống, hy vọng tường thành bị công phá để vào thành càng một xa vời.
Triệu Khuông Dận nhìn về phía xa xa, hắn hận một nỗi năm đó không đích thân khoác áo giáp chiến đấu nơi chiến trường, nhưng hắn giờ là vua của một nước, đích thân xông trận đã trở thành một giấc mơ xa vời. Huống hồ, hắn đích thân ở chiến trường thì có thể công thành chiến thắng hay không? Trong thành không biết có bao nhiêu vị tướng thủ chỉ huy, lại có thể lâm nguy không loạn, chuyển điều kiện vốn bất lợi của quân Tống thành điều kiện dễ thủ thành, vào thời điểm này nước lũ ngập hết lần này tới lần khác, nhưng lại không mượn được sức nước của nó, có đại quân trong tay mà không dùng được, lòng của Triệu Khuông Dận rối như tơ vò. Phía bắc…Người Khiết Đan ở phía bắc đang cưỡi ngựa tới gần.
"Truyền lệnh, Minh Kim thu binh!" Triệu Khuông Dận nghiến chặt răng phát lệnh thu binh.
Ba trận mất đi vô số binh lính, Minh Kim quân Tống đã thu binh.
Sắc trời ảm đạm, dòng lũ đã chảy nhanh hơn, trên dòng nước đục có những chiếc lá héo, xa xa, trong dòng nước chảy, có rất nhiều thi thể của các tướng sĩ. Trong một mảnh đại dương mênh mông, đô thành Bắc Hán như một cái pháo đài lớn lơ lửng trên mặt nước, không ai biết nó có thể chịu được đến lúc nước lũ rút, người Khiết Đan tới hay không, nhưng ít nhất, đến bây giờ, nó vẫn đang yên lành đứng đó.
Tàn dương như máu, Dương Hạo cùng plt, lth ngồi sóng vai ở hòn đá chỗ sườn núi.
Hòn đá bị mặt trời chiếu một ngày, giờ ngồi lên nó vẫn cảm thấy nóng nóng, rất thoải mái. Đã xế chiều rồi, nhưng bởi vì không có gió, nên nóng bức khác thường.
Lúc này nếu trên trời có vài đám mây đen, tiếp đó mang theo những hạt mưa phùn, thì cả trời đất sẽ mát mẻ, trong lành biết mấy, nhưng rõ ràng trước mắt bọn họ là một mảnh đại dương mênh mông, nước lũ mà người này tạo ra không làm thay đổi được khí trời nóng bức, đây là sự khác nhau của thiên uy và nhân lực. Thiên tử trong hành doanh, giờ phút này thiên uy ra sao, phải chăng đang nổi trận lôi đình?
Ba người ngồi trên hò đá, nhìn về phía xa xa, thành trì tự nhiên nó có vẻ xa lạ, plt khẽ thở dài: "Hôm nay chúng ta không sợ bị quân Hán đánh úp nữa, nhứng muốn công thành, thì khó khăn hơn. Đại tướng quân đi hành doanh đàm phán chuyện quân cơ, cũng không biết Quan Gia có thể nghĩ ra Pháp Nhi hay không?
Lth chỉ vào thành trì xa xa nói: "Thành kia tuy lấy đất vàng xây nhưng //, hơn nữa tường thành rất dày, nước vỗ vào không sụp, hôm nay nước lũ thay đổi, càng khó//.
Dương Hạo trầm ngâm một lát rồi nói: "Thời tiết hôm nay cực kỳ nóng bức, nếu nước vỗ vào mà không sụp, nếu chặn dòng nước lại thì sao? Các ngươi có thể nhớ đến mặt đất đã bị ướt, rồi lại bị mặt trời chiếu rọi, nó nổi cuồn cuộn một lớp da. Nếu tường thành gặp nước một thời gian rồi lại bị ánh mặt trời chiếu rọi, nhất định sẽ nứt ra, có thể lúc đó chỉ cần thò tay đẩy nhẹ một cái, toàn thành sẽ sụp ngay tức khắc".
Plt nói: "Cách này được đấy, có thể làm theo như vậy, Dương chỉ sử là người thân tín với đại tướng quân, không ngại nói chủ ý này cho đại tướng quân chứ?"
"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?" Phía sau truyền đến một âm thanh nặng nề của một người, ba người nhìn lại, vội vàng nhảy bật lên phủi tay làm lễ: "Đại tướng quân đã trở về".
"Ừ!" Trình Thế Hùng lúc không đánh trận thì không ra dáng một tướng quân, hắn phủi tay, đi lại đặt mông lên một tảng đá lớn, nhíu mày nhìn về tòa thành trì phía xa xa, thuận miệng nói: "Ngồi".
Plt cùng lth không phải là thân binh của hắn, dù sao cũng kém hắn một bậc, thấy đại tướng quân tới, có chút câu nệ vội vang nói: "Thuộc hạ không dám làm phiền đại tướng quân suy nghĩ, xin phép cáo lui".
Trình Thế Hùng tức giận nói: " Nghĩ cái cóc khô, chết nhiều người như vậy, toàn thành này vẫn nằm yên bất động, chi bằng ngày đêm đánh nhau dưới thành, thì có thể có cơ hội, đó là chủ ý của Trình Đức Huyền…"
Nói đến đây, hắn đột nhiên ý thức được có cái gì đó không ổn, đưa ra chủ ý tuy là Trình Đức Huyền, nhận chủ ý đó lại là Quan Gia, nói như vậy có chút bất kính. Tuy nói trước mắt ba người này đều là dưới trướng của mình, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa, bèn vỗ tay nói: "Các ngươi đi đi".
Ba người vội vàng lui ra, Trình Thế Hùng quay đầu nhìn lại, lại nói: "Dương Hạo, ngươi ở lại".
Dương Hạo dừng chân, hai tên kia vội vàng rời đi, Trình Thế Hùng hỏi: "Ngươi lúc nãy nói cách gì, cái gì mà vừa thấm vừa phơi nắng?"
Dương Hạo nói cách nghĩ của mình một lần nữa cho Trình Thế Hùng. Trình Thế Hùng cười nói: "Nói thì dễ, ngươi cũng biết khi xây thành dùng đất vàng nên không thấm nước, tường thành rất chắc, ngươi cũng biết thành đó dày như vậy, đủ bốn lớp đấy, sao có thể lấy tòa thành một lớp ra so đo. Cách của ngươi, nước phải được thấm thành ít nhất mười ngày, nước mới có thể thẩm thấu tường thành được, lúc đó lại dùng ba đến năm ngày để bịt lỗ hổng, nước lũ không tràn vào nữ, rồi phơi nắng năm bảy hôm, thì tường thành mới có khả năng nứt được ra, cách tính này..sợ là...ước chừng mất một tháng".
Dương Hạo nói: "Đại tướng quân, chúng ta công thành đã một tháng nay, chết đi biết bao nhiêu huynh đệ rồi, nhưng chưa tiến vào thành được nửa bước, giờ tốn thêm thời gian là một tháng nữa thì có thể dễ dàng mà lấy được thành, chẳng lẽ không chờ sao?
Trình Thế Hùng lắc đầu, khẽ thở dài nói: "Đúng vậy, chúng ta thực là không chờ nổi".
Hắn đứng lên đi lên phía trước vài bước, đứng ở trên vách núi này nhìn tòa thành cô độc, sau đó ánh mắt chậm rãi nhìn sang hướng bắc, chỉ một ngón tay về nơi đó nói: "Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải nhổ trại, đưa quân vào bách cốc trú".
Dương Hạo ngẩn người: "Đi vào đó làm gì ạ, lại phát hiện ra đoạn đường nào có người ngựa Bắc Hán sao?"
Trình Thế Hùng trầm giọng nói: "Không phải binh Bắc Hán, mà là binh Khiết Đan, người kđ xuất binh rồi".
Dương Hạo nghe xong thì giật mình, hung nô Hán, Đột Quyết của Đường, kđ của Tống, Nữ Chân, Mông Cổ, một vài dân du mục thảo nguyên đến từ phương bắc, xưa nay chính là vũ lực mang tính chất tiến công của nông canh Trung Nguyên đối với người hán Trung Nguyên, bọn họ mỗi người đều là ác mộng dân tộc chiến mà trời sinh ra, môi trường sống rất đặc biệt, thúc đẩy bọn họ từ đầu đến cuối có tướng sĩ, sự kiêu dũng của bọn họ, Dương Hạo sớm biết rõ trong các quyển sách sử, nay…cần đối với họ sao?
Trình Thế Hùng thản nhiên nói: "Bổn tướng cũng vừa được tin này, người kđ chia làm hai đường, một đường do nam viện tể tướng Da Luật Sa, dực vương Da Luật quân mạnh và đại tướng Da Luật Oa ca, trong Da Luật Đức, ///, binh //suất đi đường sông, một đường khác do nam viện đại vương Da Luật Tà Chẩn, bắc viện đại vương Da Luật Ốc Chất, xuyên qua Vân Linh mà đến, hai đường đại quân xa hô ứng, hình thành thế kiềm, hung hăng xông đến".
Dương Hạo nghe xong giật mình nói: "Người kđ bày chiến trận rộng như vậy sao? Điều này…không phải là phát binh lực khuynh quốc sao?"
Trình Thế Hùng mỉm cười nói: binh khuynh quốc chưa chắc. Chiến tướng Bắc quốc nhu mây, cũng không chỉ vài tên tướng lĩnh, song lần này phái đến đều là đại tướng nổi danh của bọn chúng. Quan Gia thương nghị chuyện quân cơ còn hết lời khen hoàng đế kđ cơ mà".
Dương Hạo vui vẻ nói: "Hết lời khen sao? Nhưng Quan Gia đã có kế sách ứng phó hay chưa?"
Trình Thế Hùng thôi không cười nữa: "Cũng không phải là vì điều này. Hoàng đế Bắc quốc Phủ Lập, trong nước có rất nhiều đại tướng không phục. Ở tình cảnh này, nếu hoàng đế Bắc quốc chỉ lo lắng đến sự an toàn ngôi vị hoàng đế, cân đong so tính chuyện trước mắt, tất nhiên không muốn xuất binh tương trợ Bắc Hán. Nhưng mà, nếu hắn có đủ thông minh, nhìn xa trông rộng. thì nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này, các tộc người thảo nguyên có sức lớn, nếu dựa vào chinh phục họ để ôm lấy ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ hoạn vô cùng. Nếu như hắn thuyết phục được các bộ, lấy lí do bảo vệ kđ, phát binh đến cứu viện Bắc Hán để lấy sự đoàn kết, thì vị hoàng đế kđ này rất khôn khéo, Quan Gia là anh hùng trọng anh hùng, nhưng hắn phát binh. Chúng ta đánh Bắc Hán sẽ rất mất sức".
Dương Hạo nói: "Như vậy qg lệnh đại tướng quân đóng ở bách cốc, nhưng để ngăn người kđ tấn công tới sao?"
Trình Thế Hùng nói: "Không sai, lần này thảo phạt Bắc Hán một phen, qg đang trong tình thế bắt buộc, chinh điều đội quân lớn và lương thảo, há vô công mà phản sao? qg lúc đầu phát binh thì lo lắng người kđ sẽ xuất binh, sớm đã lệnh hai viên đại tướng Phan Mỹ, Quách Tiến canh giữ ở thiên hà, lại lệnh cho Lý Kế Huân, Hà Kế Quân canh giữ ở trên Vân Lĩnh, một thủy một lộ canh ở yếu đạo, nhưng qg vẫn không yên tâm, ngươi phải biết rằng một khi để cho người kđ xông thẳng vào, quân Bắc Hán trong thành trong ứng ngoài hợp, lúc đó đại quân của ta sẽ rất nguy hiểm, qg sợ sẽ không thể bình yên nam phản. nên lại phái lão Trình ta đi đóng ở bách cốc, tùy lúc xuất binh tiếp ứng cho Phan, Lý hai đường nhân mã. Còn về Bắc Hán này…"
Trình Thế Hùng lắc đầu thở dài nói: "Nếu là vài lộ đại quân đều có thể ngăn được bước của người kđ. Kiên trì trên một tháng, Bắc Hán này sẽ thuộc về quân Tống, nếu..nếu không thì, sợ qg gặp phải điều này lại vô công mà phản. Ôi, Bắc Hán này. Thật là xương khó gặm. Từ thời Quách Uy, đánh tiến đánh lui, lặp đi lặp lại đến hôm nay, Bắc Hán càng đánh càng nghèo, càng đánh càng phá, nhưng dưới sự trợ giúp của người kđ, nó lại không thể đổ xuống".
Dương Hạo lo lắng hỏi: "Thế theo tướng quân, chúng ta có thể chặn chân kị binh tinh nhuệ người kđ một tháng không?"
Trình Thế Hùng trầm mặc nói: "Còn chưa xuất chiêu, ai biết ai thắng ai thua? Song…theo dự đoán của ta, nếu chỉ huy tốt, khả năng thắng có mấy phần, nhưng người kđ kì thực ngẫm nghĩ lại, chúng ta muốn ở cửa nhà người kđ chặn ngăn cản họ một tháng, sợ…khó mà làm được. Ta đây đoán, qg cũng nghĩ như vậy, chỉ là không cam lòng mà thôi, qua mấy ngày nữa, nếu không có hy vọng đánh thành Bắc Hán, sợ rằng qg sẽ thay đổi chủ ý mà rút binh".
Dương Hạo đứng ở phía sau hắn, nhìn thấy thành trì bị nước lũ vây quanh, trầm mặc một hồi lâu, nói: "Tướng quân, nếu như phen này không diệt được Bắc Hán, nhưng cũng chưa chắc vô công mà phản. Kì thực, thần hạ có một cách, cách này không thực hiện được ở Trung Nguyên, nhưng trên mảnh đất tây bắc Quảng Nguyên, tin rằng sẽ có hiệu quả. Thuộc hạ tin rằng, cách này chỉ cần sử dụng, quân Bắc Hán không diệt thì cũng bị diệt, chỉ có điều…kế này tuy không cần đao thương chết chóc, phiền phức trong đó trái lại ít hơn ngoài chiến trường, không biết qg có thu nhận cách này không?"
Trình Thế Hùng xoay người, hứng thú nói: "Hả, ngươi lại có cách có thể không đụng đao thương mà lại diệt được Bắc Hán? Nói cho bổn tướng quân nghe coi.
Dương Hạo chỉ một ngón tay xuống núi, nói kế hoạch của mình: "Kế này là… rút củi dưới đáy nồi!"