Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 140: Tăng liền ba cấp



Dương Hạo nói: "Tướng quân xem, chúng ta ban đầu nhìn không ra, nhưng lúc này, nhìn từ đây xuống, trong một mảnh đại dương mênh mông, song là một tòa thành cô độc, một khi nước lũ rút, toàn thành này làm sao tồn tại được nữa?"

Không để cho Trình Thế Hùng suy ngẫm, Dương Hạo vung tay từ từ lên nói: "Dựa vào dân chúng các huyện Bắc Hán xanh xao ốm yếu, nhà không có lương thực, dân chúng nhìn mà tưởng là ăn mày, dân chúng cung ứng thuế ruộng trong mồ hôi và nước mắt cho triều đình Bắc Hán, duy trì sự hiếu kính với người Khiết Đan, duy trì quân bị quân lương của họ, duy trì cuộc sống của bọn giàu có.

Khu tây bắc vốn hoang vắng, dân số không nhiều bằng Trung Nguyên, di chuyển cũng nhanh, nếu chúng ta có thể dời dân chúng đi nơi khác, Bắc Hán sẽ ra sao đây? Chỉ còn lại tòa thành mà thôi, không có dân chúng, ai đến nuôi bọn chúng? Không có dân chúng, tổn thất của binh sĩ lấy đâu mà bù vào? Không có quân đội và thuế ruộng, bọn chúng lấy gì để bảo vệ Bắc Hán? Khi đó bọn chúng không chết mới lạ".

Trình Thế Hùng nghe xong, vỗ đùi, vui vẻ nói: "Tuyệt, cách này được…à không, cách này quá được, Trình lão ta đây sao không nghĩ ra nhỉ, quả nhiên là kế tuyệt diệu, ha ha ha…"

Dương Hạo cười nói: "Bề trên, chưa từng để ý tới tiểu dân. Tiểu dân như cây cỏ trước gió mưa, bất kì ai có binh, đều dẫm đạp lên một phen, nhưng bất kể là ai, đều không rời xa được tiểu dân hèn mọn này, vì dân là gốc rễ, những lời này không phải ta nói xuông. Bề trên ai cũng không thể rời xa dân chúng, rời xa họ, thì sẽ mất đi gốc rễ. Một khi bọn chúng mất đi giá trị lợi dụng, người Khiết Đan sẽ không đến giúp đỡ bọn chúng nữa.

Nhưng làm như vậy cũng không đơn giản hơn đánh giặc. Thậm chí còn nhiều phiền phức, dù đưa họ đến một mảnh đất giàu có màu mỡ, nhưng vì chưa từng đi đâu vượt khỏi lãnh thổ quốc gia nên dân chúng sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng, di dời như thế nào đây, nhiều người như vậy sắp xếp ăn uống hộ dân như thế nào, di dời dân đi đâu, đến lúc đó phân chia đất đai như thế nào, trấn an ra sao, những việc này thật khó mà giải quyết thỏa đáng…"

Trình Thế Hùng vui vẻ nói: "Ta chỉ phụ trách đánh giặc, những việc này giải quyết như thế nào không liên quan đến ta. Cần gì phải đau đầu, để cho Quan Gia và các văn võ bá quan đau đầu vậy, hắc hắc, việc này không nên chậm trễ, ta đây đi nói với Quan Gia cái đã".

Hắn vỗ mạnh vào bả vai Dương Hạo khen: "Ngươi được lắm, ngươi thực sự rất được, ha ha ha…"

Dương Hạo bị hắn vỗ đôi bàn tay thô kệch vào vai đau nói, nhìn Trình Thế Hùng đi nhanh thoăn thoắt, hắn cười đau khổ vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời, thầm nghĩ: "Ta đến lúc luyện đao rồi". Hắn buộc đao thật chặt, cũng đi xuống sườn núi.

Triệu Khuông Dận cùng văn võ bá quan bàn bạc một lúc lâu, lập tức rời khỏi trại, hắn ngồi ở đó bất động, giờ có rất nhiều sự chọn lựa khiến hắn khó mà bỏ qua. Lần này xuất binh là vì Bắc Hán, Bắc Hán một miếng thịt mỡ ở trước mắt, cho hắn thời gian là một tháng, thì có thể lấy được, nhưng người Khiết Đan cuối cùng vẫn xuất binh.

Thực lực của Khiết Đan giờ đang trên hắn, hơn nữa gần người Khiết Đan quá, bọn họ thúc ngựa giơ roi, nếu ngặp trở ngại thì sao, gần người Khiết Đan đến nỗi dường như sáng đi chiều đến, mình ở bên này, chiến trận lại kéo quá dài rồi. Giờ vẫn không phải lúc quyết chiến một trận sống mái với người Khiết Đan, hắn ý thức được, nếu chiến đấu với người Khiết Đan, cần phải chuẩn bị tốt, giải quyết được mọi nỗi lo lắng, tích góp thuế ruộng, chuẩn bị đầy đủ để chĩa mũi nhọn vào vũ khí và chiến thuật của kỵ binh phương bắc. Nay cần phải có trận đánh ác liệt trước cửa nhà người Khiết Đan, đó là cử chỉ khôn ngoan. Nhưng nếu thắng nhỏ, không có sức đuổi theo, nếu bị đại bại, hai cái chân này cũng không chạy qua được bốn chân của người Khiết Đan, lúc ấy sợ đội quân tinh nhuệ phải cho ở đây.

Nhưng mà, trước đây chinh chiến với quân Bắc Hán, người Khiết Đan luôn kịp thời xuất binh quấy nhiễu, kiến vũ khí của hai bên không tài nào sử dụng được, thành công lần này vẫn đang hi vọng, mà lùi bước như vậy sao? Cơ hội tiếp theo, lại phải đợi đến khi nào?

Triệu Khuông Dận trong lòng đang cân nhắc, thì một tên tiểu hoàng môn rón rén bước vào trại lớn, cong lưng bẩm: "Quan Gia, phòng ngự sử Quảng Nguyên Trình Thế Hùng cầu kiến".

"Hả?" Triệu Khuông Dận nhướng đôi lông mày, nói: "Gọi hắn vào yết kiến".

Trình Thế Hùng di vào trại lớn, thấy Quan Gia mặc quân trang, cười tươi như hoa đứng ở đằng kia đợi hắn, tiến lên phía trước đón hắn, hắn còn chưa kịp quỳ gối làm lễ, Triệu Khuông Dận đã tiến lên một bước, nâng hắn dậy nói: "Trình tướng quân không cần đa lễ, giờ không phải lúc lên triều, đến đến đến, ngồi xuống nói".

Cạnh tên tiểu hoàng môn có một cái ghế, hắn đứng chắp tay trước ngực, sau đó Triệu Khuông Dận quay về chỗ ngồi, Trình Thế Hùng lúc này mới hành lễ, rồi mới đặt mông ngồi xuống.

Triệu Khuông Dận mặt mày hớn hở nói: "Trình tướng quân đi mà quay lại, là có chuyện gì cần nói cho Trẫm biết sao?"

Trình Thế Hùng chắp tay nói: "Là…thần lúc nãy về doanh trại, dặn dò thuộc hạ tướng lĩnh chuẩn bị chu đáo cho ngày mai khởi hành, sau đó truyền tín dụ của Quan Gia cho thân tín biết, bên cạnh thần có một tân binh, hắn biết quân ta giờ đang tiến thoái lưỡng nan nên dâng lên một kế, thần càng nghĩ càng thấy có lý, cho nên vội vàng chạy đến báo cho Quan Gia biết".

Triệu Khuông Dận thích nhất võ tướng thật thà thẳng thắn, mà Trình Thế Hùng lại là tướng của Chiết gia, nay tuy xưng thần với hắn, nhưng trên thực thế hắn lại nghe lệnh của Chiết gia. Trong lòng đã có chủ ý mời chào, nay nghe được tin đó liền khen: "Được, Trình tướng quân không những dũng mãnh vô địch trên chiến trường, mà còn có thể bày mưu tính kế, Trẫm rất vui mừng, ngươi nói đi, diệu kế đó là gì?"

Trình Thế Hùng liền nhắc đến Dương Hạo, Triệu Khuông Dận nghe xong trầm ngâm không nói gì, Trình Thế Hùng thấp thỏm lo lắng, hỏi dò: "Quan Gia thấy kế này không được sao? Tân binh này của thần, mới nhập ngũ không lâu, kiến thức tuy còn nông cạn, nếu không nói là kém, xin Quan Gia chớ trách".

Triệu Khuông Dận lắc lắc đầu, liếc nhìn hắn một cái nói: "Tân binh này của ngươi, hắc hắc, làm một tân binh thật là đáng tiếc".

Trình Thế Hùng nghe hiểu ý, không kìm được vui vẻ nói: "Quan Gia thấy có được không?"

Triệu Khuông Dận đang định trả lời, tiểu hoàng nhi đứng ở cửa lại khẽ giọng lên tiếng: "Khởi bẩm Thánh Thượng, Trình Đức Huyền cầu kiến".

Quan thần Đại Tống đều gọi Hoàng Đế là Quan Gia, đây là cách xưng hô vô cùng thân thiết mà không mất đi sự cung kính, trường hợp chính thức còn gọi là Thánh Thượng, Trình Thế Hùng là ngoại thần, trước mặt hắn, tiểu hoàng nhi đó đã sửa, dùng cách gọi chính thức.

Triệu Khuông Dận không muốn làm cho Trình Thế Hùng tránh né, để tránh kế của hắn không bị coi là kế của người ngoài, nhân tiện nói: "Cho hắn vào".

Trình Đức Huyền vào trong trại, sau khi nhìn thấy Quan Gia ngồi ở trên ghế, ngồi bên cạnh là Trình Thế Hùng, vội làm lễ với Hoàng Đế. Triệu Khuông Dận bảo hắn đứng dậy, sau hỏi: "Trời đã tối, Trình khanh đến gặp Trẫm có chuyện gì?"

Trình Đức Huyền nhìn Trình Thế Hùng, thấy Hoàng Đế không có ý tránh né hắn, vẻ mặt ôn hòa nói: "Thánh Thượng, vi thần suy nghĩ không chu đáo, làm xảy ra trận lụt này, chưa đạt được hiệu quả, hơn nữa lại một thời gian dài làm trễ việc quân ta công thành, hôm nay đến đây nhận tội với Thánh Thượng".

Triệu Khuông Dận xua tay nói: "Thôi, đây không phải lỗi của ngươi. Xem ra, Trẫm chỉ hận kế của ngươi đã muộn rồi, haiz, nếu quân ta một đường dưới thành Bắc Hán dùng kế này mà không tấn công, lúc này Bắc Hán vẫn nằm trong tay Trẫm".

Trình Đức Huyền thấy mình vẫn chưa bị trách tội, trong lòng vui mừng, vội nói: "Vi thần thấy người Khiết Đan vẫn phát binh, để cho chúng ta thời gian không nhiều, lúc nãy đứng ở đằng xa trông về đô thành Bắc Hán, nghĩ cách xem làm thế nào, tự nhiên nghĩ được một kế, đến dâng lên cho Bệ Hạ.

"Ồ?" Triệu Khuông Dận rất ngạc nhiên, lúc nãy Trình Thế Hùng vừa mới hiến kế, nay Trình Đức Huyền lại đến hiến kế, xem ra cơ hội lấy lại Bắc Hán vẫn còn. Hắn vui vẻ nói: "Trình khanh mời, có diệu kế gì thì trình lên đi".

Trình Đức Huyền chắp hai tay, cung kính nói: "Thánh Thượng, kế này của thần, tên là kế rút củi dưới đáy nồi".

"Á!" Trình Thế Hùng quát to một tiếng, tay chỉ vào Trình Đức Huyền, nói luôn một câu: "Tân binh của ta đến chỗ ngươi sao?"

Đột nhiên nhớ tới có Hoàng Đế ở đó, vội bịt miệng lại.

Triệu Khuông Dận biết ý nghĩ của hắn, cười nhìn hắn một cái, rồi nói: "Rút củi dưới đáy nồi? Thế nào là rút củi dưới đáy nồi? Ngươi nói tường tận về cách đó đi".

"Vâng, thần tuân chỉ". Trình Đức Huyền tò mò nhìn Trình Đức Huyền thấp thỏm không ngồi yên, bình tĩnh lại, cao giọng nói: "Thánh Thượng, trước khi chặt cây thì phải tỉa lá, sau đó mới đi chặt gốc. Nay ngoài Bắc Hán có sự trợ giúp của Khiết Đan, trong có dân chúng nộp thuế, thiên binh của Đại Tống ta trong thời gian ngắn không thể công thành thành công. Sức sống của Bắc Hán ba năm, năm năm nữa hồi phục, lần sau thảo phạt lại phải hao tài tốn của. Vi thần nghĩ, nơi tây bắc hoang vắng, cái quý giá nhất chính là dân cư. Nếu quân ta phải rút lui, thì không thể không lui, làm thế nào để làm cho dân chúng trong thành Bắc Hán theo Đại Tống ta đây? Mất đi dân chúng, Bắc Hán làm sao có thể tồn tại được, không cần công thành mà tự sụp đổ thôi".

Triệu Khuông Dận gật đầu nói: "Ngươi nói rõ cho ta nghe".

"Vâng, Thánh Thượng, thật may mắn vì Thánh Thượng sớm đã có sự phòng ngự, giờ quân đang thông thiên hà, Lý tướng quân cắm ở Vân Lĩnh, đã phòng bị quân Khiết Đan lui tới, lại có Trình tướng quân ở bách cốc tiếp ứng, nhân cơ hội này, nếu chúng ta cố gắng đưa người Bắc Hán hướng Đại Tống, đoạn tuyệt con đường tiếp ứng của Bắc Hán. Như vậy, không cần thời gian vài năm, Bắc Hán sẽ bị diệt vong. Chỉ là, làm như thế nào, bố trí ổn thỏa ra sao, trấn an ra sao, nếu mà làm kích động lòng dân hoặc làm cho dân chúng bị chết, mất đi lòng dân, như vậy thì thật là không ổn".

Trình Đức Huyền có tài ăn nói, phân tích rõ ràng lợi và hại, dễ hiểu, có sức thuyết phục hơn so với Trình Thế Hùng, Triệu Khuông Dận nghe gật đầu lia lịa, Trình Đức Huyền thấy vậy, trong lòng mừng thầm, vấn đề giờ là Triệu Khuông Dận sẽ quyết định ra sao, có thể bù đắp lại lỗi của hắn, không ngờ Triệu Khuông Dận nghe không có biểu hiện gì, đợi hắn nói xong, chỉ gật đầu, thản nhiên nói: "Trình khanh lo lắng quốc sự, hiến kế cho ta, Trẫm khen ngợi và khuyến khích. Kế này, Trẫm sẽ gọi các quan lại thương lượng, trời đã tối, Trẫm cũng đi nghỉ đây. Trình khanh, hai ngươi cũng lui ra đi". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trình Thế Hùng, Trình Đức Huyền vừa rồi thấy hắn gật đầu liên tục, thấy rõ vẻ vui mừng rồi lại nói một câu như vậy, hai người nhất tề ngẩn ra, vội vàng rút lui, cáo biệt đi ra.

Vừa ra trại, Trình Đức Huyền chắp tay cười nói với Trình Thế Hùng: "Trình tướng quân, hạ quan không nghĩ ngươi cũng ở đây, hôm nay công thành, sự dũng mãnh của Trình tướng quân khiến lệnh quan rất khâm phục, trên chiến trường, hổ tướng thắng được Trình tướng quân thật không nhiều".

Đây vốn là một câu khen, nhưng Trình Thế Hùng trái lại không khách khí như lần trước, hắn không khen không chê lên tiếng: "Dũng mãnh như thế nào, nhưng chẳng phải vẫn chưa chiếm được thành sao? Việc này không nhắc đến nữa, ngày mai bổn tướng quân sẽ xuất binh đi bách cốc, giờ ta phải về chuẩn bị đã, xin cáo từ". Dứt lời hắn nghênh ngang bỏ đi.

Trình Đức Huyền ngạc nhiên chắp tay, nhìn bóng dáng của Trình Thế Hùng thầm nghĩ: "Ta nào có đắc tội ngươi? Ngươi không chiếm được thành kia, há phải giận cá chém thớt sao? Thật là…thô lỗ". Hắn lắc đầu, phẩy tay áo bỏ đi.

Trình Thế Hùng vừa đi vừa mắng thầm: "Tên chết tiệt, lão tử không thể ăn nói được như ngươi, Quan Gia vẻ nho nhã hơn một cây đại thụ, lại anh minh, nhưng nếu ngươi lại đến chiếm công lao dưới tay ta. Quan Gia nếu tính công này chỉ là của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua".

Trình Thế Hùng bao che, nếu không thì nào có nhiều kiêu binh vì hắn mà thề sống chết, nay Trình Thế Hùng hiến kế với Quan Gia, thực sự là không biết hắn lại hiến kế này, cũng không gọi là cướp công. Nhưng hắn thấy Trình Đức Huyền mồm miệng lanh lợi, sức thuyết phục tốt hơn hắn, hắn hiến kế trước không bằng Trình Đức Huyền hiến kế sau, cảm thấy hổ thẹn với thuộc hạ của mình, công này tự nhiên lại thuộc về Trình Đức Huyền.

Quan Gia đang nhìn bức bản đồ trong trại lớn. Bản đồ vô cùng đơn sơ, chỉ có mấy vị trí con công Sơn Xuyên trọng yếu, Triệu Khuông Dận chỉ chỉ vào vị trí của thành Bắc Hán, chậm rãi quan sát.

Cắm quân phía bắc Vân Lĩnh, phía đông thông thiên hà, đoàn bách cốc của hai người, có ba nơi là cửa ải hiểm yếu, nhưng giữa ba nơi còn vô số sông ngòi sơn cốc, người Khiết Đan và người Bắc Hán vô cùng quen thuộc với con đường nơi đây, một khi thông hành bí mật yếu đạo, bị họ bất chợt xông vào thì tác dụng của ba nơi đó sẽ hoàn toàn bị đánh mất.

Địa thế cho thấy, đó là một dải núi non trùng điệp, đó là vùng đất hướng nam là lòng chảo, phía tây và phía đông đều là núi non, toàn bộ lòng chảo như bị vây ở giữa một vùng săn bắt, đô thành Bắc Hán chính là con mồi, một khi qua được cửa ải hiểm yếu, đô thành Bắc Hán từ con mồi trở thành mồi nhử, người thợ săn ngược lại sẽ trở thành mục tiêu bị người săn bắn. Mười lăm, mười sáu vạn lấy bộ binh là chủ yếu, lục chiến một tháng đều mệt mỏi tinh thần lẫn thể xác, lại thếu đi chiến xa chở đội ngũ trang bị cần thiết để kháng cự với kỵ binh, một khi binh hổ lang mà đến thì sẽ ra sao?

Không thể tồn tại ý tưởng may mắn, trên chiến trường có thể có may, song thống soái lại không thể mang sự may mắn đó đến, giờ nên làm tốt công tác chuẩn bị, nếu bỏ chạy thì lần sau khi tấn công Bắc Hán nó sẽ hồi phục lại sức sống, nhưng mang dân chúng Bắc Hán cùng đi thì chính lại không đơn giản.

Nếu như có thể để cho dân chúng ở mấy châu huyện còn sót lại của Bắc Hán đi vào trong đất liền, dù chỉ đi một phần ba, thì Bắc Hán nãy cũng sẽ bị sụp đổ, song…việc di dời, bố trí ổn thỏa mà Dương Hạo và Trình Đức Huyền đề xuất cho thấy di dân có thể thành công hay không, đây mới là vấn đề quan trọng.

Trẫm hiện giờ sẵn sàng ra trận, nam chinh bắc thảo, ý đồ thống nhất thiên hạ, đánh là cờ hiệu của nhân nghĩa. Nếu lần này di dân phụ nữ và trẻ em an bài không tốt, gây ra sự chết chóc, khác gì trực tiếp giết hại dân chúng Bắc Hán. Việc này một khi bị lan truyền ra, sẽ nhận được sự chỉ trích của thiên hạ, đó là điều khó tránh. Trẫm muốn dùng kế này, nhưng trước tiên phải bố trí ổn thỏa di dân mới được".

Tay của Triệu Khuông Dận chỉ vào hướng bản đồ, rò rò tìm một vòng xung quanh Bắc Hán, sau đó đi vòng theo hướng đông nam, chỉ vào hà bắc tây lộ, hà bắc đông lộ, kinh tây tây lộ, kinh đông tây lộ…

Hà Nam, Sơn Đông, khu vực này tương đối ổn định, cũng khá giàu có, nhưng trong chốc lát sắp xếp hơn hai vạn hộ vào trong cư dân, sợ rằng quan địa phương không cai quản được, nhưng có thể đi theo một đường mà vào, từng bước sắp xếp, bố trí cho từng cụm dân Bắc Hán vào, bố trí ổn thỏa theo bốn đường.

Nhưng hướng đông, toàn bộ tuyến đường tiến vào dường như đều là vắt ngang, giống như một con rắn, theo tốc độ đột phá của kỵ binh Khiết Đan, nếu con đường vắt ngang gặp trở ngại, sợ rằng các nơi đóng quân khó ngăn cản, mà đại quân của mình lại hết cách tiếp ứng chu toàn.

Một con đường khác là di dân đến con đường hướng nam, tiến vào đường quân Vĩnh Hưng, hướng Phủ châu, giữa sông, trì hoãn sự di dời, con đường này, càng đi phía nam càng an toàn, nhất là khi qua Hoàng Hà, người Khiết Đan nào dám truy đuổi nữa, nhưng như vậy, nhân khẩu thì cần sắp xếp vào khu chia cắt thế lực Chiết gia, lực lượng bọn họ lớn mạnh, sợ rằng khó mà làm cho họ phục tùng. Giải quyết được Bắc Hán rồi, ngộ nhỡ tây nam lại sinh sự, như vậy chẳng phải vừa được vừa mất sao?

Triệu Khuông Dận suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định, xoay người quay lại trước bàn, cao giọng dặn dò: "Đi, truyền ý chỉ của Trẫm, Trình Thế Hùng an bài cho Dương Hạo có công tiến vào đó, đặc biệt sẽ được thăng cấp, cần giám sát, di dân khâm sai phó sử, lệnh Trình Thế Hùng cho hắn một đường nhân mã, lập tức bắt tay vào việc di dân Bắc Hán. Lại truyền ý chỉ của Trẫm, huề thăng đô giam Trình Đức Huyền là dẫn tiến phó sử, nhẫn nại di dân khâm sai chính sử, toàn quyền phụ trách chuyện dân chúng Bắc Hán. Quan phủ bên đường đóng quân, tiện cho việc di dân của hai vị đó, nhất quyết không được mắc sai lầm".

Vừa ghi lại cuộc sống hàng ngày, phác thảo thánh dụ cho cuộc sống hàng ngày của dân, Quan Gia được tin một tiểu tốt dưới trướng Trình Thế Hùng là đô giam bát phẩm, hai người cả ngày đi theo hầu hạ Thiên tử, hiểu biết sâu rộng, mặt không ngừng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đô giam là chức quan, là quan bát phẩm. Từ một tên tiểu tốt, một tên tiểu lại, nếu làm theo con đường làm quan bình thường thì mức độ khó không thua gì từ chuyển từ làm công sang làm viên chức chính thức của quốc gia. Hơn nữa quan viên Đại Tống chia làm chín phẩm, người này từ vô cấp lên luôn bát phẩm, bỏ qua tòng cửu phẩm, cửu phẩm, tòng bát phẩm, đây là liền một lúc lên ba cấp.

Trình Đức Huyền vốn là đô giam bát phẩm, nay là là phó sử, là quan chính thất phẩm, tăng liền hai cấp ving quang hơn Dương Hạo làm quan từ một tiểu tốt, tăng liền ba cấp vinh dự làm giám thị, không khỏi ngán ngẩm.

Đừng nhìn hậu nhân xem hí kịch, quan thất phẩm trên sân khấu đều là quan tép riu, đó là vì nhân vật trong vở kịch là tướng quân Đế vương, kì thực quan thất phẩm không được coi là nhỏ, là bác học tài tử xuất thân tiến sĩ, cũng không phải ai cũng đều có cơ may làm quan thất phẩm này.

Hiện giờ triều đình Đại Tống, quan nhất nhị phẩm là hư chức, dùng để chỉ cho tuổi già, chỉ dùng cho lão thần có công lao. Triều đình trong chướng bách khoa toàn thư phần nhiều là từ nhị phẩm, quan lại bắt đầu từ chính tam phẩm, quan lại từ ngũ phẩm tương đương với chức quan lớn. Chức quan này tốt như vậy, quận vương Hàm An Đại Tống Hàn Thế Trung sau này, lúc thanh niên thì lưu manh, người ta gọi là Bát Hàn ngũ, chỉ vì xuất thân hèn mọn, sau khi hắn tham gia quân ngũ rồi lập chiến công, song cũng là thừa tiết lang tòng cửu phẩm. Tuy nói làm quan sau này khó hơn khi khai quốc, bởi vậy cũng thấy thăng quan khó khăn đến thế nào.

Cho nên nói, tiếp cận với thiên nhan tốt ở chỗ này, dựa vào sự tôn trọng Đế vương, hắn vị tất nhớ rõ các chức quan nhỏ, cho nên dốc lòng tận tụy, cấp bậc quan sẽ không thấp.

Thánh chỉ Tề đã đưa cho Quan Gia xem, Triệu Quan Gia đã xem sơ qua một lần, gật đầu đồng ý. Lần lượt có thái giám tới truyền chỉ. Triệu Khuông Dận suy nghĩ một lát. Lại gọi một tiểu hoàng môn, trầm giọng nói: "Đi, đi gọi Trình Đức Huyền cho trẫm, Trẫm muốn dặn hắn cái này".

Tiểu hoàng môn phụng lệnh, nhanh như chớp đi tìm Trình Đức Huyền, Trình Đức Huyền nhận thánh chỉ, biết được mình làm khâm sai thiên sứ, thăng liền hai cấp, vui sướng khôn nguôi, vừa nghe Thánh Thượng gọi đến, vội vàng chuẩn bị vào trại của Quan Gia, bái tạ thiên ân.

Triệu Khuông Dận khen ngợi hắn, sau đó mới nói: "Trình Đức Huyền, mai Trẫm giao cho ngươi một đoàn người ngựa, thu thập dân chúng xa gần của Bắc Hán, mềm nắn rắn buông. Đưa bọn họ di dời về hướng Tống cảnh. Kế rút củi dưới đáy nồi này, là ngươi và Trình Thế Hùng lần lượt dâng lên cho Trẫm, Trẫm trọng người, thưởng phạt phân minh, liền giao việc lớn cho hai ngươi làm. Còn về phần quan phủ bên đường, đóng quân, hai ngươi duy trì đến tết Thiên Tử thì có thể nhờ lực lượng giúp đỡ".

"Vâng, vi thần tuân lệnh".

"Ngươi tới". Triệu Khuông Dận bảo hắn tới bản đồ phía trước. Chỉ vào hướng bắc hà tây lộ, bắc hà đông lộ, kinh đông tây lộ, nói: "Trẫm lệnh cho ngươi đưa dân chúng đến đây, tản mác bố trí thỏa đáng, cho đến kinh đông đông lộ. Đây là tuyến đường di dân, ngươi phải cố gắng đi theo tuyến đường này".

"Vâng".

"Nhưng trên chiến trường, tình thế thay đổi trong nháy mắt. Nếu người Khiết Đan tới, được tin Trẫm sẽ đi theo sau dân chúng dọc đường chặn đường đuổi giết, mà nếu Trẫm lại không thể phát binh ngăn chặn, thì ngươi thực sự không đi hướng đông được…"

Ánh mắt của Triệu Khuông Dận từ từ rời hướng tây nam, ngón tay hất mạnh một cái, trầm giọng nói: "Vậy đi tây nam đi, dẫn dân chúng Bắc Hán dời theo hướng châu phủ Duyên An, sắp xếp cho bọn họ ở đó. Đây là cách bất đắc dĩ, không nhất thiết đi thì không cần phải đi, nhưng nếu liên quan tới sự an nguy của bách tính. Ngươi cũng tùy cơ ứng biến".

Trình Đức Huyền trong lòng hiểu rõ, trầm giọng nói: "Vâng, vi thần sẽ cố gắng hết sức, không phụ sự ủy thác của Thánh Thượng".

Lúc này Dương Hạo đang ở giữa núi luyện đao, mồ hôi nhễ nhại bổ xuống bốn trăm lẻ một đao, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một tiểu hoàng môn đang vào trong doanh trại, Dương Hạo tò mò nhìn theo hắn, rồi lại chăm chú nhìn vào đao, hắn vẫn không biết tại sao mình được thăng quan, hơn nữa lại thăng liền một lúc ba cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.