Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 146: Đoạt tiết



Trời đã sáng, Trình Đức Huyền vội vàng thức dậy, sai người làm chút đồ ăn, rồi lệnh cho thị vệ đi triệu tập tất cả tướng lĩnh từ cấp Đô Đầu trở lên đến trước trướng Khâm Sai nghe lệnh.

Bên ngoài doanh trướng của hắn binh sĩ đã chuyển hơn mười tảng đá lớn đến làm ghế ngồi, xếp thành hai dãy trái phải. Một lúc sau, những Đô Đầu, Ngu Hầu, Chỉ Huy Sứ lần lượt bước vào ngồi xuống hai bên. Tuy tình cảnh bây giờ có chút hỗn loạn, nhưng áo giáp đều rất chỉnh tề, tư thế ngồi rất kiên cường như cây tùng. Không khí trước trướng Khâm Sai lập tức trang nghiêm hơn rất nhiều.

Trình Đức Huyền luôn chú trọng vẻ bề ngoài nhất, cho dù trong hoàn cảnh như thế nào hắn vẫn ăn mặc rất cẩn thận tỉ mỉ, khoác bộ quan phục mới giặt hôm qua và đã được phơi nắng, buộc chặt đai ngọc, đeo bội kiếm, lại xoa xoa vết thương trên trán hôm qua, rồi đội mũ quan vào thật chặt, xong mọi thứ mới bước ra khỏi trướng. Khi đến cửa trướng hắn hắng nhẹ một tiếng, tướng lĩnh hai bên đều hướng nhìn hắn.

Trình Đức Huyền chân bước vững vàng, tay cầm vào vỏ kiếm bước đi, phía sau hắn hai hàng thị vệ cũng không rời, hai người phía trước cầm Tiết giơ lên, đi về phía sau Trình Đức Huyền.

Sử Tiết của Khâm Sai chẳng qua chỉ là một thân trúc được trang trí bằng lông thú, nhưng cái vật bằng trúc này lại thể hiện thân phận Khâm Sai, không thể xem thường được. Triều đình lệnh cho tướng lấy Tiết làm tín, Khâm Sai giữ Tiết thì có thể điều động chỉ huy đội quân. Còn Việt (một loại binh khí thời xưa) lại là một cây rìu đồng màu vàng rất sắc, chất đồng khá mềm, vốn không thích hợp dùng trên chiến trận, nhưng có thể dùng để chặt đầu. Chiếc Việt này chính là "Thượng phương bảo kiếm", có thể trực tiếp chém đại thần triều đình kháng mệnh.

Trước đây Trình Đức Huyền triệu tập chúng tướng đến nghị sự rất ít khi bầy ra các thứ binh khí như thế này, nhưng hôm nay hắn đem Tiết - Việt ra, quả thật làm cho người ta phải ngạc nhiên. Nhưng điều mà càng làm cho người ta không ngờ tới chính là Trình Đức Huyền vừa xuất hiện thì hai hành quan viên đều đứng dậy chắp tay hành quân lễ, những ánh mắt đó rõ ràng là nhìn thấy hai vật Tiết - Việt thị vệ đang cầm ở phía sau, nhưng chúng tướng lại không hề tỏ ra kinh ngạc một chút nào, hoặc có thể nói là từ đầu đến cuối trên mặt tất cả tướng lĩnh không có bất kì một sự thể hiện cảm xúc nào.

Trình Đức Huyền hơi nhăn mày, mắt lướt qua một lượt, trầm giọng nói: "La Quân Chủ sao vẫn chưa tới? Thân làm tướng lĩnh cấm quân, lẽ nào không biết đến giờ mà tướng không tới thì sẽ bị tội chặt đầu sao?"

Hách Long Thành bước lên một bước, chắp tay nói lớn: "Hồi bẩm Khâm Sai, La Quân Chủ hôm qua chiến đấu bị thương, giữa đêm vết thương trở nên nghiêm trọng, sốt rất cao, khó có thể đến trước trướng nghe lệnh, đặc biệt lệnh mạt tướng thay mặt thỉnh tội."

Trình Đức Huyền nhìn khắp người hắn, chiếc đâu mâu (mũ đội khi ra trận) đội rất chỉnh tề, bộ áp giáp trên người leng keng, ngữ khí rất cung kính, liền gật đầu vừa ý, trầm giọng nói: "Biết rồi. Chư vị tướng quân, nơi đây cách Minh Cố thành đã không đến 300 dặm, bản quan quyết định lập tức tập hợp mọi người, đi vòng qua ngọn núi trước mặt, nhanh chóng tiến về Minh Cố. Chúng tướng các bộ, coi chừng dân chúng, nửa canh giờ sau sẽ nhổ trại khởi hành, không được chậm chễ!"

Dương Hạo lạnh lùng nói: "Hành tung đã bị bại lộ, ý đồ đã bị địch nắm chắc trong tay, hổ lang cũng đã nhe nanh, lẽ nào Trình đại nhân muốn thúc mấy vạn dân chúng làm bò dê trên bãi săn sao?"

Trình Đức Huyền mắt đầy sát khí, cười lạnh nói: "Dương đại nhân muốn như thế nào?"

Hắn bây giờ bầy ra trận binh khí lớn như thế chính là vì những lời đêm qua Dương Hạo đã nói. Hắn biết rằng hôm nay Dương Hạo sẽ một mình dẫn quân đi nam hạ, chỉ đợi hắn mở miệng phản bác sẽ dùng Tiết - Việt chặt đầu hắn, bây giờ Dương Hạo quả nhiên đã đứng ra, Trình Đức Huyền cười thầm nhìn hắn, ánh mắt như đao đang chuyển động.

Dương Hạo phủi áo, mạc nhiên nói: "Dương mỗ sẽ không đi theo ngươi về hướng đông, ta sẽ dẫn nhân mã nam hạ, lấy phía tây tìm con đường sống."

Trình Đức Huyền ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Dương Hạo, ngươi năm lần bảy lượt công kích bản quan, bản quan lấy đại cục làm trọng nên đều không tính toán với ngươi, bây giờ ngươi lại dám to gan lấy tay che trời, dám độc hành, bản quan có thể tha cho nngươi, nhưng quốc pháp quân luật không thể tha cho ngươi. Người đâu, bắt Dương Hạo lại cho ta."

Trình Đức Huyền vừa quát lên thì phía sau thị vệ đã nhận được sự dặn dò của hắn lập tức đứng ra, trong tay cầm thương chạy tới phía Dương Hạo. Phía sau Dương Hạo cũng có một số người bước ra, chống đỡ lại với thương của thị vệ. Mấy người này chính là Phạm Lão Tứ và mấy bộ hạ của hắn. Mấy binh sĩ này tay đều cầm nỏ, giơ nỏ lên, mũi nỏ dày đặc.

Phạm Lão Tứ hai tay cầm nỏ, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Mấy huynh đệ thu thương lại cho ta. Lão tử ta gan nhỏ, ai dám làm loạn khiến cánh tay này của ta cũng run run, thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng xong đấy."

Trình Đức Huyền tím mặt nói: "Dương Hạo, ngươi muốn tạo phản? Được, được lắm, bản quan sớm đã biết ngươi cái loại ở biên thuỳ hoang dã không có vương pháp, các tướng quan còn không bắt tên phản nghịch này lại cho ta? Từ chỉ huy, ngươi còn đợi gì nữa?"

Trình Đức Huyền nhìn thấy cấm quân Từ Hải Ba đứng ngây người ra một chỗ, hình như bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Trình Đức Huyền không khỏi phẫn nộ, bây giờ La Khắc Địch thương nặng, đại tướng quân triều đình duy nhất mà mình có thể dựa vào chính là Từ Hải Ba, vậy mà tên ngu ngốc này lại không lập tức điều binh khống chế Dương Hạo và đám phản nghịch, còn đứng ngây ra một chỗ.

Nghe thấy Trình Đức Huyền quát lớn, Từ Hải Ba hai mắt nhìn xuống, chắp tay nói: "Khâm Sai đại nhân, mạt tướng không phải là quan cao nhất ở đây, việc tranh chấp của các bị Khâm Sai, mạt tướng khi chưa nhận được tướng lệnh của quân chủ thì không dám can thiệp."

Trình Đức Huyền dường như tức không thể thở nổi, lớn tiếng mắng: "Khốn kiếp, La quân chủ đã bị trọng thương hôn mê, lẽ nào ngươi muốn bản quan đi kêu hắn hạ lệnh?"

Từ Hải Ba mặt không chút thay đổi, thẫn thờ trả lời: "La quân chủ trọng thương, đêm qua đã chỉ định một tướng khác thay quyền."

Trình Đức Huyền phẫn nộ quát: "Là ai thay cầm quyền, ra đây!"

"Mạt tướng ở đây!" Hách Long Thành lên tiếng bước tới, rút kiếm ra khỏi bao, thần sắc hung tợn quát lớn: "Phụng lệnh của quân chủ, Hách Long Thành bây giờ thay chức Quân Đô Ngu Hầu, tam quân tướng sĩ nghe theo sự điều động của bản quan, không biết Khâm Sai đại nhân có phân phó gì?"

Trình Đức Huyền đang rất nôn nóng, quên mất rằng hắn là người của Trình Thế Hùng, liền chỉ vào Dương Hạo, quát lớn: "Phân phó gì nữa? Còn hỏi bản quan phân phó gì à? Ngươi còn không bắt tên cuồng đồ miệt thị triều đình, vong ân phụ nghĩa kia lại?"

"Mạt tướng tuân mệnh! Người đâu, các ngươi còn không lập tức bắt tên cuồng đồ miệt thị triều đình, vong ân phụ nghĩa kia lại, còn đợi đến khi nào nữa?"

Hách Long Thành vừa hô một tiếng thì mười mấy tên hổ lính liền rút đao ra, giơ tiễn, sát khi đùng đùng xông lên, bao vây Trình Đức Huyền và người của hắn vào giữa. Nhìn thấy tình hình như thế, không ai dám động đậy, lập tức bị coi như là đống thịt thối.

Trình Đức Huyền vừa sợ vừa giận: "Ngươi...Hách Long Thành, ngươi muốn tạo phản?"

Dương Hạo mỉm cười, đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy cái mũi thương ở trước ngực hắn ra, lạnh lùng nói: "Thánh Thượng có chỉ, nếu như phía trước bị ngăn trở không tiến về đông được thì có thể lựa thời cơ cắt đứt, nam hạ tây hành có thể tránh được địch thì hãy rời dâm chúng đến Phủ Châu, Lân Châu, Duyên An Phủ. Trình Đức Huyền có ý đồ riêng, cố chấp đông hành, không để ý tới tính mạng của tướng sĩ và mấy vạn dân chúng, phụ lòng thánh ân. Người đâu, lấy Tiết - Việt của hắn cho ta!"

Hách Long Thành quát mấy thị vệ của Trình Đức Huyền: "Các ngươi vẫn chưa chịu lui xuống."

Mấy tên thị vệ quay sang nhìn nhau, cùng hạ mũi thương xuống, lùi về sau. Lưu Thế Hiên bước ra, coi như bên cạnh không có ai, đi qua Trình Đức Huyền, đoạt lấy Tiết - Việt Khâm Sai từ hai tên thị vệ.

"Các ngươi..." Trình Đức Huyền tay chân lạnh toát, nhất thời chỉ cảm thấy không luống cuống. Hắn là một quan văn luôn làm việc ở Nam Nha phủ Khai Phong, dưới chân thiên tử luật pháp rất nghiêm, quan lại ở đó thận trọng, làm việc như những tảng băng mỏng, ai lại có thể tưởng tượng rằng sẽ có một người to gan che trời dám chống lệnh Khâm Sai Thiên Sứ. Nhưng hắn lại quên rồi, làm binh ba tháng không được phát lương thì dám giết quan tạo phản. Triều đình từ trước đến nay chuyện quân binh tạo phản đều có, bây giờ mọi chuyện đã có Dương Hạo gánh vác, thì cái đám người chết tiệt này có coi hắn ra gì.

Dương Hạo một tay cầm Tiết, một tay cầm Việt, cao giọng quát: "Từ đây hướng đông, bình nguyên khoảng 200 dặm, người Khiết Đan mắt dữ thèm thuồng chính là đang ngồi chờ chúng ta tự bước chân vào tuyệt cảnh. Vì sự an nguy của mấy vạn dân và tướng sĩ, bản quan quyết định, bỏ hướng đông, chuyển sang nam hạ, tránh mũi nhọn của địch, tìm một đường sống khác, các doanh trại nhanh chóng về trận của mình, tập hợp người ngựa, giám sát dân chúng, nửa canh giờ sau nhổ trại lên đường."

"Bản tướng tuân mệnh!" Chúng tướng rào rào đồng ý, rồi chỉ nghe thấy tiếng áo giáp từng lớp như lá cây kêu leng keng, tiếng giầy dẫm đất rầm rầm, trong chốc lát, từ chỉ huy cho tới đô đầu tướng quan các doanh đều đã đi hết không còn một ai.

Trình Đức Huyền đứng cô lẻ một mình tại trận, vô cùng oán hận nhìn Dương Hạo, tay nắm chuôi kiếm mà hơi run run. Phạm Lão Tứ nhíu mày, cầm nỏ trong tay khua lên, Trình Đức Huyền cắn chặt răng, cánh tay cầm kiếm cuối cùng cũng bỏ ra, từ từ buông xuống.

Phạm Lão Tứ há mồm ra, "Phì'' một cái, nhổ ra một cọng cỏ, hắn lắc lắc đầy, lập tức hai thân binh chạy tới lấy kiếm của Trình Đức Huyền.

Dương Hạo quay người bước đi, từ từ nói: "Trình đại nhân, con đường còn lại hãy để Dương mỗ dẫn mọi người đi, ngài có thể nghỉ ngơi rồi."

Trình Đức Huyền cười khẩy nói: "Dương Hạo, ngươi đoạt Tiễn Việt của ta, trong mắt không có triều đình. Thành, ngươi có thể thoát được tội. Bại, thiên cổ sẽ chửi rủa tên ngươi, ngươi sẽ một mình phải gánh chịu. Ta thật không ngờ ngươi lại là một người ngu xuẩn đến vậy."

Dương Hạo dừng bước, lại quay về sau: "Trình đại nhân hà tất phải nổi giận? Thứ mà Dương mỗ đoạt lấy không phải là Tiết Việt mà là trách nhiệm, thành bại thế nào tuỳ hậu nhân nói đi, khả năng Dương mỗ có hạn, chỉ có thể vì người trước mắt, chuyện trước mắt mà chịu trách nhiệm thôi!"

Đoàn người ngựa gặp nhiều khó khăn hoạn nạn này cuối cùng cũng quay đầu về phía nam, cho dù đồi núi rừng rậm khó đi, nhưng trên con đường này không phải khổ cực mà chạy. Dân chúng còn có cái để ăn, đặc biệt là rừng cây râm mát, lại có nhiều nước sông nước suối, cũng coi như là được hưởng thụ trong cái nắng chói chang của mặt trời.

La Khắc Địch nằm trên một cái cáng được làm tạm, vết thương của hắn không phải là thực sự nghiêm trọng nhưng Trình Khâm Sai vẫn còn ở trong quân ngũ, nếu như hắn khỏi quá nhanh thì sẽ chẳng ra sao trước mặt Trình Khâm Sai, cho nên hắn vẫn phải diễn thêm mấy ngày nữa. Dương Hạo đi ở bên cạnh hắn, nhìn thấy mấy bóng người cao lớn ở trong đám dân, nói: "Bản quan cũng nhìn không ra lai lịch của mấy người này. Hôm đó ở Phù Vân Cốc, nếu như không có mười mấy thủ hạ của người già này dùng kĩ nghệ thần tiến tương trợ, vừa rút lui vừa dùng tiễn thuật ngăn cản, làm cho người Khiết Đan giả cấm quân kia phải buông tha, thì e rằng chúng ta không dễ có thể thoát được. Từ đó có thể thấy họ không có ý đối địch với chúng ta. Trong đám cỏ dại sẽ có rất nhiều hào kiệt, phía tây bắc là nơi nổi tiếng với võ công, có rất nhiều đại hộ nuôi những dũng sĩ tài ba."

Dương Hạo nhẹ nhàng thở dài nói: "Chỉ có điều trông bộ dạng của hắn không giống đại hộ, không khỏi làm người ta hoài nghi."

Phạm Lão Tứ chen lời nói: "Đại nhân, mười mấy thủ hạ của hắn đều có tiễn thuật thần thông, nếu đánh tay không cũng là một đối thủ cừ, một đại hào nuôi bán ngựa trong nhà có mấy cao thủ như vậy cũng có thể, nhưng mười mấy thủ hạ tài ba như vậy thì người thường không dễ có được."

Dương Hạo nói: "Đúng vậy, ngươi ở tây bắc làm binh đã từng nghe nói tới người họ Mộc chưa? Ta hỏi thân phận của hắn, nhưng hắn một mực không trả lời. Có điều mười mấy bộ hạ trung thành của hắn đều nói hắn họ Mộc, trong đó lấy Mộc Ân là trưởng."

Phạm Lão Tứ lắc đầu nói: "Chưa từng nghe nói qua. Không giấu gì đại nhân, trước đây Phạm Lão Tứ ta là mã tặc, anh hùng trên cái đất Tây Bắc này ta, cho dù chưa từng nhìn thấy hết tất cả, nhưng nhất định cũng phải nghe nói qua, trong đó tuyệt đối không có ai họ Mộc."

Dương Hạo nói: "Điều này cũng thật kì lạ, từng có người nghe thấy Mộc Ân gọi lão giả là chủ thượng, xưng hô như vậy ta cảm thấy thân phận người này không hề thấp."

"Chủ thượng?" Phạm Lão Tứ vuốt vuốt râu nói: "Chẳng lẽ đám người đó không phải là người Hán? Theo thuộc hạ biết người Đảng Hạng Khương (một nhánh của dân tộc Khương - TQ), cận thị của Thổ Phiên các bộ đều cung kính gọi người đứng đầu là 'Chủ thượng'. À...đại nhân, ngài nói xem họ có phải là người Đảng Hạng Khương không?"

Dương Hạo kì quái hỏi: "Làm sao mà biết được?"

Phạm Lão Tứ nói: "Người Đảng Hạng Khương đặc biệt sùng bái màu trắng, cho nên tự gọi là 'Đại Bạch Thượng Quốc, người già đấy và mười mấy người bên cạnh cho dù bên ngoài mặc y phục nhiều màu, nhưng lớp áo bên trong lại có màu trắng. Hơn nữa người Đảng Hạng Khương rất hiếu chiến, khi bị ngoại tộc xâm lược làm tổn hại thì nhất định phải báo thù, nếu chưa báo được thù thì sẽ đi chân trần bẩn thỉu, cấm ăn thịt. Khi nào giết được kẻ thù thì mới có thể khôi phục bộ dạng ban đầu. Ta nghe nói hôm ấy mười tám tráng sĩ đột nhiên ra tay tương trợ chính là vì lão giả kia đã bị người Khiết Đan làm bị thương, thế nên Mộc Ân và đám thủ hạ mới nổi giận lôi đình như vậy, họ xé nát quần áo, bất chấp sinh tử, nhanh nhẹ dũng mãnh, nhìn quả thật giống tác phong của người Đảng Hạng Khương.

Phạm Lão Tứ càng nói càng cảm thấy rất có khả năng, liền nói: "Đại nhân nếu cảm thấy khả nghi thì để thủ hạ đi hỏi xem, đừng lo bọn họ võ công cao cường, 'Hổ giỏi không bằng lang nhiều', bây giờ họ ở trong quân chúng ta thì sẽ không phải sợ họ làm loạn."

Dương Hạo vội lắc đầu: "Với tình hình bây giờ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ta cũng chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ thôi. Họ bây giờ đang đi trên cùng một sợi dây với chúng ta, chớ chọc giận bọn họ để tạo thêm sóng gió. Chỉ cần họ không sanh sự thì không cần phải để ý đến lai lịch."

Phạm Lão Tứ gượng ép đồng ý, La Khắc Địch hỏi: "Dương đại nhân, khi chúng ta trốn vào sơn cốc, tất cả những lương thực mang theo đã không còn nhiều, mấy ngày nay hành quân, lương thực trước mắt đã cạn kiệt, từ đây hướng phía nam rồi về phía tây, trên đường ít có người, lại càng không có thành lớn, không có chỗ để bổ sung lương thực, điều này Dương đại nhân phải chú ý tới."

Dương Hạo nói: "Hai ngày nay chúng ta đã bắt đầu tiết kiệm rồi. Ở đây đều là núi non, mỗi khi đến chỗ đóng quân ta cũng sai người đi săn bắn thú hoang, hái quả dại, xuống sông bắt cá, lấy đó để bù đắp số lương thực không đủ. Đợi khi ra khỏi rừng thì tốc độ chắc sẽ nhanh hơn, ta nghĩ vẫn có thể chống chọi tiếp."

Hắn thở dài, nhìn đội quân đang khó nhọc tiến vào rừng rậm, lẩm bẩm nói: "Càng khó chống cự thì chúng ta càng phải chống cho bằng được."

Trời đã dần tối, người ngựa đã đóng quân trong rừng, dân chúng như đã thành thói quen, không cần người khác phải ra lệnh, sau khi sắp xếp ổn thoả mọi thứ thì trai tráng khoẻ mạnh sẽ tản ra bốn hướng, đi hái quả, đào rau củ dại, bắt những con chuột, thú nhỏ để thay thế cho gạo.

Lão giả ngồi xuống dưới một gốc cây đại thụ có cái rễ như sừng con rồng. Mộc Ân dặn dò mấy tiếng, liền có mấy đại hán chia nhau vào rừng săn mồi. Bọn họ không có binh khí, nhưng khi trở về thì mỗi người luôn bắt được mấy con thú, làm người khác thấy mà thèm.

Mộc Ân lấy một cái túi da từ chỗ lão giả, chạy tới dòng suối trong vắt. Lão giả có chút mệt mỏi, ngồi tựa vào cây, những tia nắng còn sót lại len qua kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt hắn, lão giả mơ hồ nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy cuộc đời của mình thật li kì. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, vô duyên vô cớ lại thành dân Hán, rồi hồ đồ đi về hướng đông, đến giờ lại tiến vào những dãy núi rừng rậm liên miên này.

Hắn là người Đảng Hạng, tám bộ lớn nhất trong Đảng Hạng lần lượt là: Tây Phong Thị, Phí Thính Thị, Vãng Lợi Thị, Pha Siêu Thị, Dã Ly Thị, Phòng Đương Thị, Mễ Cầm Thị, Thác Bạt Thị. Trong đó Thác Bạt Thị vốn xuất thân từ tộc Tiên Ti, là một bộ mạnh nhất trong các bộ của Đảng Hạng. Còn hắn vốn chính là con của thủ lĩnh bộ lạc lớn nhất này, hắn tên Lý Quảng Sầm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhưng đối với hắn mà nói, phận là con thủ lĩnh bộ tộc, con của Định Nan Quân Tiết Độ Sứ sở hữu Hạ Châu, Hựu Châu, Ngân Châu, Tĩnh Châu, Ngũ Châu lại không đáng để chúc mừng, ngược lại còn là căn nguyên gây nên sự đau khổ cho cuộc đời hắn.

Làm con trai của Thác Bạt Thị Tộc, hắn từ nhỏ đã bị người ta đưa đến một bộ lạc cường mạnh khác là Thổ Phiền Phan Tư La làm con tin, phụ thân hắn là tộc trưởng Thác Bạt, là người đứng đầu các bộ tộc Đảng Hạng, là Định Nan Quân Tiết Độ Sứ được Đại Đường khâm phong. Nhưng hắn...lại chỉ có thể sống từ nhỏ đến lớn ở trong bộ tộc khác, bị người ta coi là con tin.

Khi hắn 15 tuổi, theo ước định, cha của hắn sẽ đón hắn trở về và thay vào đó là một đứa con trai khác tiếp tục làm con tin, nhưng vào chính lúc đó, cha hắn dinh bệnh nặng, sau khi tam thúc của hắn nắm giữ ba quân, Hậu Đường mượn sóng đẩy thuyền, đem chức Định Nan Tiết Độ Sứ chính thức giao cho thúc hắn, tiếp đó Lý Quảng Sầm, người kế thừa liền ở trong tình cảnh khó xử

Đối với bộ Thổ Phiền mà nói, hắn đã mất đi tác dụng của con tin. Đối với các bộ Đảng Hạng mà nói hắn là người kế thừa hợp pháp nhất, nhưng người Đảng Hạng bây giờ đã có một Tiết Độ Sứ mới, ai dám mạo phạm, thay hắn lộ diện?

Vẫn có một người, người đó chính là tứ thúc của hắn Tuy Châu Thứ Sử - Lý Di Mẫn, Lý Di Mẫn nghe nói tam ca đoạt quyền vị của cháu, chỉ từ xa Hạ Châu mà mắng chửi không ngừng. Hắn lập tức phất cờ tạo phản, không còn nể tình nghĩa với tam ca, đồng thời phái người đi đón cháu về địa bàn của mình.

Kết quả là khi tín sứ của tứ thúc ngày đêm rong ruổi ngàn dặm đến Tuy Châu thì tứ thúc của hắn đã binh bại và bị bắt, bị chính huynh mình cầm đao chặt đầu, Lý Quảng Sầm đã rời khỏi Thổ Phiền nhưng vẫn là cô nhi như trước, chỉ có điều ngoài mấy tuỳ thị phụng mệnh cha hắn ở bên hắn thì hắn lại có thêm mười mấy đại hán hết mực trung thành do tứ thúc phái đến.

Định Nan Ngũ Châu đã trở thành địa bàn của tam thúc, hắn chỉ là một đứa trẻ không nơi nương tựa, có bản lĩnh gì để đoạt lại quyền lực vốn thuộc về mình? Hắn chẳng nhưng không có sức chống lại mà còn không ngừng chạy trốn, đề phòng người tam thúc phái tới truy giết, hắn đã đem họ Lý mà Đại Đường ban tặng đổi thành họ Mộc, rồi lang bạt trên thảo nguyên, từ một thiếu niên anh khí bừng bừng, rồi lưu lạc đến khi thành một lão già đầu đã đầy tóc trắng, thì cuộc sống của hắn vẫn chưa từng được yên ổn.

Ba năm trước đây, tam thúc của hắn cuối cùng cũng chết. Con của tam thúc trở thành Định Nan Quân Tiết Độ Sứ mới. Khi Lý Quảng Sầm nghe thấy tin này, trong lòng không chút sợ hãi, lận đận nhiều năm như vậy, hắn cơ hồ như đã quên mất hình dáng Hạ Châu bây giờ như thế nào rồi.

Nhưng chính vào lúc ấy, các bộ Đảng Hạng xé cờ nổi dậy tạo phản. Các bộ luôn bị bộ lạc Thác Bạt áp chế nhiều, lần này thay đổi tân chủ, những kẻ kiêu ngạo bất thuận liền liên thủ lại khiêu chiến với quyền uy vô thượng của Định Nan Quân Tiết Độ Sứ mới.

Lý Quảng Sầm đã quên mất mình là người Đảng Hạng, quên mất Hạ Châu, nhưng các bộ Đảng Hạng vẫn chưa quên rằng hắn mới chính là chủ nhân thật sự của Định Nan Ngũ Châu, họ không quên rằng hắn vẫn đang lưu lạc ở trên thảo nguyên. Cho nên một mặt khởi binh, một mặt phái người đến thảo nguyên tìm kiếm, muốn hắn khởi cờ hiệu, hiệu triệu càng nhiều người Đảng Hạng quy phục.

Lý Quảng Sầm không muốn trở vệ, ý chí mạnh mẽ của hắn khi còn thiếu niên đã sớm chết rồi, bây giờ hắn chỉ muốn mang theo bộ lạc mà mình đã gây dựng được sống trên thảo nguyên. Nhưng, có những chuyện không do bản thân làm chủ, sứ giả Đảng Hạng hết lời cầu khẩn, đám thuộc hạ cũng không cam tâm luồn cúi, Lý Quảng Sầm đành phải dẫn mọi người trở về Hạ Châu, nơi mà hắn đã quên đường về.

Nhưng, vận mệnh lại đùa với hắn. Lần này giống như ba mươi năm trước hắn ngàn dặm rong ruổi trở về Tuy Châu, những dũng sĩ Đảng Hạng vội vã khởi sự, không có kế hoạch cẩn thận, lương thực không đủ, cho nên họ đã đến Phủ Châu cướp lương thảo. Ai ngờ Chiết Gia Phủ Châu đột nhiên thay đổi chiến pháp truyền thống mấy trăm năm nay, lại đem tất cả quân mã tập trung đánh mấy trận cơ động với họ, đội quân xé cờ tạo phản khi còn chưa chính thức giao tranh với Lý Quang Duệ ở Hạ Châu thì đã bị Chiết Gia đánh cho tan đàn xẻ nghé, việc tạo phản đã thất bại.

Lý Quảng Sầm vừa đi đến nửa đường nếu lúc này lại tiếp tục nam hạ thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nên hắn đã đem theo gần một nghìn dũng sĩ luôn theo hắn viễn trinh trở về thảo nguyên bảo vệ bộ lạc, hắn đã lưu lại trên đất Bắc Hán, rồi đem những đồ vốn mang theo làm quân tư đi bán. Nhưng ai mà ngờ được lúc này Bắc Hán lại xảy ra chiến tranh với Đại Tống. Hắn vô duyên vô cớ bị bắt lại, trở thành một thành viên trong đại quân chạy nạn.

Nghĩ lại hơn nửa đời sóng gió của mình, Lý Quảng Sầm tự cười giễu cợt: Hắn cả đời này số trời đã định làm kẻ thất bại, là một tội nhân bị người ta vứt bỏ, bây giờ vô cớ lưu lạc đến đất Tống, cũng tốt, thiên hạ này tuy lớn, nhưng lại chẳng có chỗ cho hắn, vậy đến Tống quốc làm một bách tính bình thường vậy. Ở nơi đó hắn không phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề, không cần phải gánh những kỳ vọng của nhiều người như vậy, những bộ lạc trên thảo nguyên kia đã mất đi hắn, một thủ lĩnh cả đời làm bạn với thất bại có lẽ sẽ tốt hơn.

Lý Quảng Sầm đang nghĩ miên man bất định thì Mộc Ân đã mang nước đến, quỳ một đầu gối xuống đất, cung kính dâng nước về phía hắn, Lý Quảng Sầm nhận lấy túi nước, uống một ngụm, lông mày hắn hơi nhăn lại, hắn thích rượu, luôn mang bên mình ít rượu, nhưng trên chặng đường này sớm đã uống hết rồi.

Cách đó không xa, Dương Hạo đang đứng trong đám dân chúng đang tụ lại thành những tốp ba đến năm người hỏi han ân cần, nhìn thấy phản ứng của lão giả liền bước tới.

"Lão trượng, uống một hớp đi." Dương Hạo lấy một túi da từ phía hông ra, đưa vào tay Lý Quảng Sầm, rồi mỉm cười.

Lý Quảng Sầm hoài nghi nhìn hắn, mở nút gỗ túi da ra, một mùi thơm nồng của rượu liền bay ra, Lý Quảng Sầm hai mắt không khỏi sáng lên, lập tức nắm chặt lấy miệng túi da như đoạt được vàng vậy.

Dương Hạo cười ha ha lên: "Lão trượng thích vậy ta tặng luôn cho ông. Nhưng loại mĩ rượu này Dương mỗ cũng chỉ có một túi, uống hết rồi sẽ không có nữa đâu, lão trượng vẫn phải tiết kiệm chút nhé, muốn thì uống một ngụm cho đỡ thèm là được rồi."

Dương Hạo thực ra là không có rượu ngon, túi rượu này là khi lui quân ở cửa Phù Vân Cốc, hắn đã tiện tay nhặt lấy trong đám đồ đạc dân chúng đã bỏ lại, hắn vốn tưởng rằng đó là một túi nước, mang theo để phòng chạy trốn giữa đường khát nước không chịu được, nhưng khi vào trong rừng thì mọi thứ đã thay đổi, không hề thiếu nước, cho nên túi rượu này cũng không bị bỏ đi.

Lý Quảng Sầm gật gật đầu, vội vàng uống một hớp, hắn nheo mắt lại, ngậm hớp rượu một lúc để thưởng thức vị tinh tế của rượu rồi mới nuốt xuống, khuôn mặt màu xám đỏ của hắn lộ ra một nụ cười đầy thoả mãn

Một đại hán trở về, xách theo ba con gà rừng và một con thỏ, Lý Quảng Sầm gọi hắn lại, lấy con thỏ và một con gà từ trong tay hắn ra đặt trước mặt Dương Hạo nói: "Của ngài đó."

Dương Hạo biết hắn đang lấy vật đổi vật, nên cũng không từ chối, liền nhận hai con mồi. Lý Quảng Sầm vui vẻ, hắn ngửi ngửi mùi rượu, rồi đậy nút lại, đặt túi rượu vào trong lòng mình, vỗ vỗ như bảo bối vậy, một lúc mới hỏi: "Dương đại nhân, chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể ra khỏi cánh rừng này?"

Dương Hạo nói: "Ta đã hỏi những quân sĩ quen thuộc địa hình gần đây, theo như tốc độ bây giờ thì ngày mai chúng ta có thể ra ngoài. Đến lúc đó tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, ngoài việc đi về hướng tây của rừng chúng ta còn phải đi vào một mảnh đất khô cằn trước không có thôn sau không có quán nữa, có lẽ mọi người sẽ phải vất vả mấy ngày, nhưng sẽ không cần phải lo lũ chó Khiết Đan truy đuổi, sẽ tốt hơn nhiều mấy ngày trước.

Lúc này một binh lính vội vàng tìm đến, nghiêm nghị nói: "Dương đại nhân, Hách tướng quân mời ngài đến một lát."

----- Dương Hạo gật đầu chào Lý Quảng Sầm, đứng dậy bước đi, Lý Quảng Sầm nhìn theo bóng hắn, lòng có chút do dự, vội gọi: "Dương đại nhân."

Dương Hạo mỉm cười xoay người lại hỏi: "Lão trượng còn có chuyện gì sao?"

Lý Quảng Sầm trịnh trọng nói: "Đại nhân nếu như sớm nam hạ, thì tất sẽ thái bình. Nhưng lúc này mới ép dân chúng quay về phía nam, khó khăn lại trùng trùng. Khi lão phu còn trẻ đã từng bị người ta truy sát, đại mạc thảo nguyên, hoang sơn dã linh đều đã từng là nơi ẩn trốn của ta. Không phải là đến được những vùng dễ đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn, nếu con người càng mệt mỏi thì tốc độ càng chậm.

Đặc biệt là khi đến hoang nguyên bốn phía không thấy bến bờ thì người có ý trí kiên cường cũng sẽ rơi vào tuyệt vọng, liệu có thể nhanh hơn được ai. Những bách tính bình thường đa phần cả đời không ra khỏi cửa, thì sự tuyệt vọng khi bản thân rơi vào tử cảnh sẽ đáng sợ hơn cả khi gặp kị binh Khiết Đan, một khi đã xảy ra rối loạn thì hậu quả sẽ rất khó lường.

Nụ cười trên mặt Dương Hạo đã biến mất, Lý Quảng Sầm lại nói: "Trong rừng có quả dại rau dại để hăn, miễn cưỡng còn có thể qua được ngày, nhưng một khi đã đến hoang nguyên, lại thiếu lương thực, trong lòng sẽ nảy sinh sự tuyệt vọng, bụng lại không có gì ăn, đến lúc đó...Hơn nữa, bây giờ chỉ toàn ăn các loại quả dại rau dại, ăn gió nằm sương, nên đã có người ngã bệnh, thời tiết nóng như vậy, người lại đông, một khi phát sinh dịch bệnh thì sẽ vô cùng nguy hiểm."

Dương Hạo càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, Lý Quang Sầm nói: "Dương đại nhân, kẻ địch của ngài và kẻ địch của Trình đại nhân không giống nhau, nhưng sự nguy hiểm đáng sợ lại không hề kém kẻ địch của hắn, thậm trí khó khăn còn lớn hơn hắn. Có thể đưa mọi người thoát ra hay không thì lần này ngài phải đấu với trời, đấu với người, đấu với chính mình và đấu với sinh mạng. Không được khinh xuất."

Dương Hạo hơi ngẩn người ra, nghiêm nghị làm lễ nói: "Đa tạ lão trượng đã nhắc nhở, Dương mỗ hiểu rồi."

Hắn quay người, vừa bước đi mấy bước thì thấy cách đó không xa, Trình Đức Huyền bị Lưu Thế Hiên trông giữ đang chắp hai tay lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt giống như một con kền kền đang bay thâm thấp để chờ người ta chết sẽ lập tức bay xuống hút máu, thấy vậy hắn không khỏi rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.