Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 167: Lưu Thế Hiên kể chuyện



Nghe cách xưng đặc biệt "lão nương", Dương Hạo trực tiếp bị mấy công tử quần áo lụa là kích thích.

Vừa mở cửa ra thì một nam tử mặc y phục gấm lụa lắc lư đi ra ngoài, áo ngắn nửa người, tóc dài ngang vai, chân còn chưa đi tất, chỉ đi độc chân một đôi guốc mộc kiểu Đường nhân, phong lưu không ràng buộc, hình dáng phóng đãng.

Người đó tóc dài bay bay, răng trắng, mắt híp, dung mạo có vẻ dâm tiện, dáng người cao hơn 1 mét 9, vừa lộ ra khuôn mặt Dương Hạo đã cảm thấy như có một luồng dâm đãng bay tới, thầm nghĩ: "Đúng là một kẻ dâm đãng."

"Ý, vị ca ca này là công tử nhà nào vậy?"

Đường Tam Nhi ngẩn người ra, hé hàm răng trắng ra cười cười hỏi. Dương Hạo đột nhiên phát hiện người này bất kể là làm ra biểu hiện gì thì chỉ cần cười sẽ lộ ra một mùi dâm đãng không thể giấu được, Dương Hạo không khỏi thầm nghĩ: "Nụ cười dâm đãng của tên Đường Tam Nhi này và ánh mắt đào hoa của Bích Túc cũng coi như là tuyệt đại song kiều, nhất thời không có cái thứ hai."

Chiết Duy Chính cười mắng: "Ngậm cái mồm lại, vị này là Dương khâm sai, phụng thánh dụ di mấy vạn dân đến Phủ Châu ta, cả đường phong trần, khổ cực công cao, bây giờ thân là chủ nhà, chúng ta mời tiệc rượu nhưng ngài ấy quả thật không chịu được rượu, cho nên tối nay mới tìm mấy kẻ du đãng các ngươi đến để giúp Dương đại nhân vui vẻ."

"Ôi chà, ngươi chỉ nói là có quý nhân đến, chứ đã từng nói cho ta biết đấy là khâm sai đại nhân đâu. Đây là ngươi sai rồi. Thật chậm trễ, thất lễ, thất lễ, Dương khâm sai đừng trách tội." Đường Tam Nhi liên tục chắp tay nói.

Dương Hạo không biết Đường dâm đãng và Đường ớt cay có quan hệ gì không, trong lòng có chút chột dạ, vội chắp hai tay cười, nói qua vài câu với hắn. Chiết Duy Chính đẩy Đường Tam Nhi một cái, nói: "Đi đi đi, ngươi đứng chắn ở đây thì chúng ta sao đi vào được."

Hắn quay đầu cười với Dương Hạo: "Dương khâm sai, hôm nay chúng ta cứ coi như người bình thường, bất luận là quan trường tôn ti, chỉ cần thả lỏng chính mình là được. Đường Tam Nhi nói chuyện luôn như thế, ngài quen là tốt rồi, ha ha, ta cũng không gọi ngài là đại nhân nữa, tránh ngài cảm thấy bó buộc, ngài lớn tuổi hơn ta, vậy ta gọi ngài một tiếng Dương huynh nhé. Dương huynh, mời vào..."

Vừa bước vào phòng thì có mấy vị công tử lạch cạch bàn ghế đứng dậy, trang phục người nào người nấy đều không chỉnh tề, mấy con chim oanh yến đáng yêu ở bên cạnh họ cũng đứng dậy nghênh tiếp. Những mĩ nhân mắt ngọc mày ngà này đều đầu tóc châm cài lộn xộn, có vẻ như vừa mới làm trò cùng mấy vị công tử kia. Có điều đây chỉ là một căn phòng bình thường mà lại có nhiều người như vậy, đúng là 'người có khí thế hừng hực ra trận thì không hề kiêng nể sát phạt.'

Họ lúc nãy đều đã nghe rõ Dương Hạo này là khâm sai, nhưng gia thế của họ không phải là bình thường, hơn nữa người Tây Bắc chỉ biết đến Chiết gia, còn vị Triệu quan gia ở Trung Nguyên kia thì bây giờ trong mắt họ cũng không có bao nhiêu phần trọng lượng, cho nên tuy làm ra vẻ cung kính nhưng thật sự không có chút gò bó nào.

Chiết Duy Chính lướt mắt một lượt, ngạc nhiên nói: "Tiểu Tần đâu rồi, ta rõ ràng đã cho người đi gọi hắn rồi mà."

Đường Tam Nhi cười nói: "Tiểu Tần sai người đến nói không tới được, hắn đến nhà ta lấy lòng hổ cái rồi, còn không biết tối nay sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực đây. Chúng ta đều là phong lưu tử, nhưng hắn lại làm vẻ thánh tình, tự chuốc khổ vào thân." Nói rồi lông mày còn nhếch nhếch lên mấy cái. Lời này của hắn không liên quan đến phong lưu, vốn không nên lộ vẻ như thế, nhưng hắn chỉ cần hai môi nhếch lên thì sự dâm đãng như thiên sinh lại tự lộ ra.

Chiết Duy Chính nghe thấy liền nói: "Cái đứa trẻ đáng thương này, tìm ai chẳng được, sao lại thích một con hổ cái thế, tự mình tạo nghiệp chướng, không thể sống nổi. Nào nào, chúng ta vào chỗ uống rượu, không cần để ý đến thứ vô dụng đó nữa."

Đám người lần lượt ngồi vào ghế, đương nhiên Dương Hạo sẽ được mời lên ngồi ghế trên, Đường Tam Nhi đẩy mỹ nhân đang lả lướt dựa vào lòng hắn, nói: "Đi đi đi, chẳng có mắt gì cả, mau đi hầu hạ làm cho Dương huynh của chúng ta vui đi."

Cô nương đó quả thật rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, cơ thể thon nhỏ, mượt mà yêu kiều, nhẹ nhàng như một đoá hoa đáng yêu. Nghe thấy lời của Đường Tam Nhi, nàng cười một cách quyến rũ, đôi mắt to như biết nói liếc nhìn Dương Hạo, rồi từ từ đi về phía hắn.

Chiết Duy Chính vừa mới ngồi xuống, nghe thấy lời này liền xua tay nói: "Đi đi đi, ai cần cô hầu hạ, bản công tử đã gọi người, sắp đến rồi."

Đường Tam Nhi dương dương tự đắc nói: "Đúng là chọn nữ nhân mà, bản công tử mới là người trong nghề, ta dám chắc các cô nương trong phòng này biết chăm sóc hầu hạ nhất, đây là Ngưng Tuyết cô nương. Hi hi, mọi người chớ thấy nàng nhỏ nhắn trông như nữ đồng, tướng mạo thanh thuần mà nghĩ là non nớt, bộ ngực của nàng đầy đặn, vòng eo thon nhỏ, hơn còn là nữ tử quyến rũ, chuyện phong nguyệt chăn gối tiệc rượu lại cực kì mạnh bạo. Ha ha, bản công tử có pháp nhãn, còn sợ nhìn sai ư. Dương huynh, tối nay huynh thử sẽ biết." Nói rồi đoi lông mày như đã thành thói quen của hắn lại nhếch nhếch lên.

Mấy cô nương trong phòng nghe thấy đều nhẹ nhàng đưa ánh mắt giận hờn làm nũng về phía hắn. Đường Tam Nhi trái ôm phải ấp, mặt mày hớn hở. Ngưng Tuyết cô nương xinh đẹp như đoá hoa nghe thấy Đường Tam Nhi khoa trương mình như thế thì lập tức đỏ hai gò má lên, đưa cánh tay trắng như tuyết lên che miệng mỉm cười, đôi mắt nhìn về phía Đường Tam Nhi, động tác rõ ràng là trông rất hồn nhiên ngây thơ, hơn nữa từ trong người lại toả ra một hương thơm ngây ngất, làm cho người ta ngứa ngáy chân tay.

Nhưng khi mông nàng ngồi ghé vào Dương Hạo thì cơ thể mềm mại toả hương thơm ngào ngạt đó lại dựa sát vào người hắn, rất tự nhiên kéo cánh tay hắn đặt vào em mình, dùng con mắt hạnh nhân nhìn hắn, cười vừa đẹp vừa ngọt, dáng vẻ ấy rõ ràng là như đang nhìn tình lang vừa ý nhất của mình.

Dương Hạo biết đây là thủ đoạn của nữ tử ở lầu xanh, nhưng vẫn có chút không chống đỡ được, bị mùi hương đó quẩn quanh, bị cơ thể ngọc ngà dựa vào, trái tim như trào lên một cảm giác gì đó. Trong lòng không khỏi thầm kêu lên: Chẳng trách người ta nói dịu dàng là nhà của anh hùng, tuy...khụ khụ, mình cũng không được coi là anh hùng gì, nhưng thủ đoạn của nữ nhân này quả thật là lợi hại.

Mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, Ngưng Tuyết cô nương khéo léo gắp thức ăn rót rượu cho Dương Hạo. Chiết Duy Chính chính thức giới thiệu: "Dương huynh, để ta giới thiệu một chút. Vị này là Đường Uy (tên thật của Đường Tam Nhi), vị này là Trương Phi, vị này là Lý Trạch Hạo, vị này là Đồng Thăng Điển, còn nữa, vị này là Phương Viên, một số là thiếu gia của các gia đình giàu có quý tộc lớn một phương hoặc là các công tử của các nhà văn võ Tây Bắc ta, đều đã ngưỡng mộ đại danh Dương huynh từ lâu, bây giờ mới được gặp."

"May mắn quá, may mắn quá." Dương Hạo và đám công tử chưa từng quen biết, cũng chưa từng ngưỡng mộ đại danh này cùng chắp tay làm chào hỏi và nở những điệu cười vờ vĩnh, trong đó chỉ có Đương Tam Nhi dâm đãng thì vẫn...

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Chiết Tử Du xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên lầu, hừ nhẹ một tiếng, tay cầm chiếc quạt nhỏ bước vào trong, hai đại hán thần thái cảnh giác, tướng mạo khôi ngô cũng đi sát theo bên cạnh. Một vị ma ma chạy tới, cười nói: "Ôi chà, vị công tử này là lần đầu tiên tới Quần Phương Các phải không?"

Bà ta chạy đến gần, vừa nhìn thấy tướng mạo của Chiết Tử Du thì vẻ mặt đã thay đổi, với kinh nghiệm của bà ta sao có thể không nhìn ra Chiết Tử Du là một nữ nhi chứ. Nữ nhân đến kĩ viện ư? Sao có thể.

Cái tổ ong bướm này mở cũng chỉ chuyên phục vụ nam nhân, nào có nữ nhân đến thanh lâu, chỉ trừ có đến để bắt kẻ gian dâm gây sự.

Chiết Tử Du dừng bước, một vị đại hán ở phía sau bước lên trước, thì thầm mấy câu vào tai vị ma ma đó, ma ma đó vừa nghe xong thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, hoang mang nhìn Chiết Tử Du, lắp bắp nói: "Nô gia đã từng thấy ngũ...ngũ công tử, không biết công tử muốn nô gia...nô gia làm gì?"

Chiết Tử Du mỉm cười nói: "Hai đứa cháu bất hiếu của ta đã vào phòng nào?"

"Hồi bẩm ngũ công tử, hai vị thiếu gia đã đến...đến phòng có chữ Mẫu Đơn Các rồi."

"Ồ." Chiết Tử Du thu quạt vào trong lòng bàn tay, hai mắt nhíu lại, hỏi: "Có thông đạo ngầm nào không?"

Nàng trước đây thường giúp cửu thúc quản lí tình báo, cơ cấu tình báo của Chiết gia cũng được thiết lập ở thanh lâu, thanh lâu vốn là một nơi tình báo thăm dò tốt nhất, cho nên nàng biết một số chuyện trong thanh lâu cho dù không có mục đích thu thập tình báo, các gian phòng ở thanh lâu cũng đều có chỗ để nhìn trộm, ví dụ như để quan sát những nữ tử vừa mới bị bắt mà có tính tính giữ trinh tiết mạnh phải chăng có thật sự phục vụ hầu hạ khách không.

Ma ma đó vốn muốn phủ nhận nhưng vừa thấy ánh mắt của Chiết Tử Du liền ngoan ngoãn nói: "Có."

"Được, đưa ta đi. Ngươi yên tâm, bản công tử sẽ không sinh sự ở chỗ ngươi đâu."

Ma ma đó bán tín bán nghi, nhưng biết thân phận thật sự của nàng rồi, nào sám có chút ý làm trái, bà ta ngoan ngoãn đưa Chiết Tử Du lên lầu. Đến cầu thang giữa tầng hai và ba thì đúng lúc đó có một hán từ áo vải bước xuống, đối mặt với Chiết Tử Du, cả hai đều ngẩn ra, cảm giác có chút quen mặt.

Nhìn kĩ lại, hán tử đó đột nhiên thất thanh nói: "Ngươi là ngũ..., là ngũ công tử đang ở trước mặt ư?"

Chiết Tử Du nghi ngờ hỏi: "Ngươi là..."

Người đó chắp tay nói: "Thuộc hạ Lưu Thế Hiên, tướng quân dưới trướng Trình tướng quân ở Quảng Nguyên, từng hộ tống ngũ công tử về Phủ Châu."

"A!" Chiết Tử Du đã nhớ ra, đôi mày ngài hơi dướn lên, nói: "Ngài ở đây làm gì?"

Lưu Thế Hiên vội nói: "Hồi ngũ công tử, thuộc hạ phụng chỉ của Trình tướng quân hành sự, bây giờ Dương Hạo Dương khâm sai đã đi về phía trước, hai vị thiếu công tử của Chiết phủ hôm nay mở yến tiệc mời Dương khâm sai đến, cho nên...ti chức đi theo đến đây."

Chiết Tử Du mỉm cười nói: "Đến rồi thì tốt, ngài đi theo ta." Nói rồi nàng đi qua người hắn, Lưu Thế Hiên vội vã đi theo sau. Đến lầu ba chỗ chuẩn bị rẽ vào Mẫu Đơn Các thì bước vào một gian phòng nhỏ yên tĩnh, hai đại hán đứng canh bên ngoài, vị ma ma đó dẫn Chiết Tử Du và Lưu Thế Hiên vào, cũng không biết góc tường làm bằng gì mà khi đưa tay ra kéo một cái thì bức tướng mở ra một lỗ hổng.

Chiết Tử Du xua xua tay, ma ma đó liền biết ý mà lui ra, Chiết Tử Du nhìn qua lỗ hổng đó, phát hiện chỗ bố trí lỗ hổng này đúng là rất tài tình, căn phòng phía đối diện rất to, cho nên khi nhìn qua lỗ hổng có thể thấy tất cả mọi thứ trong phòng, âm thanh cũng nghe rất rõ. Cái lỗ được làm ở một cái góc chỗ phòng đối diện, bên ngoài được đặt một bức bình phong, bình phong đứng sát vào tướng, bên này nhìn qua bình phong đó thì có thể thấy rõ ràng, bên đối diện rất khó phát giác ra điểm này.

Chỗ chủ toạ qua lỗ hổng có thể nhìn thấy trong tầm mắt, mà Dương Hạo lại ngồi ở chỗ đó, Chiết Tử Du đã nhìn thấy Dương Hạo, lòng đột nhiên trào lên một cảm giác thương mến và thân thiết, vốn chỉ là ý nghĩ lờ mờ, một ý niệm về tình bằng hữu đơn thuần, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn thì đột nhiên tất cả đều thăng hoa, một cảm giác thích thú vui sướng không tên thoắt cái đã trào dâng trong lòng, làm cho toàn thân cảm thấy ấm áp.

Nhưng đưa mắt hơi nhìn xuống thì lại thấy cánh tay lớn của Dương Hạo đang vòng qua ôm eo Ngưng Tuyết cô nương, một cảm giác ghen tuông không nhịn được trào lên, nàng hậm hực che lỗ hổng lại, quay đầu hỏi: "Ta nhớ rõ hắn tên là Đinh Hạo, sao lại đổi thành họ Dương, các ngài không phải là dẫn di dân theo hướng đông sao, sao lại đến đây, kể cho ta nghe nào."

Lưu Thế Hiên chắp tay nói: "Tuân mệnh, ngũ..."

"Chớ có lên tiếng!" Chiết Tử Du vội vàng ngăn lại, nhẹ nhàng mở lỗ hổng ra nhìn vào bên trong, thấy bên kia vẫn đang cười nói, không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này mới yên tâm, nàng lại đóng lỗ lại rồi ra hiệu cho Lưu Thế Hiên, nói: "Nhỏ tiếng thôi, kể chi tiết đi."

Lưu Thế Hiên vội đáp lời đồng ý, hắn không những kể rõ ràng mọi chuyện đã gặp phải mà ngay cả chuyện Dương Hạo phạm án giết người, rồi nguyên nhân hậu quả khi trốn chạy khỏi Bá Châu cũng kể hết ra. Là chiến hữu cùng nhau tắm máu trên chiến trường thì còn gì mà không thể nói chứ, Dương Hạo sớm đã kể hết chuyện mình đã gặp phải cho hắn nghe.

Lưu Thế Hiên kể hết những gì Dương Hạo đã kể ra, Chiết Tử Du cũng đã nghe thấy chuyện này, nhưng từ miệng của những người khác nhau nói ra, dùng những phương thức khác nhau để kể thì cảm giác trong tai người nghe lại hoàn toàn khác nhau.

Chiết Duy Xương thuật lại lời của Trình Đức Huyền, nói là Dương Hạo ham sắc đẹp, dùng thủ đoạn dụ dỗ goá phụ, rồi cùng nàng ta mưu đồ đoạt gia sản nhà mẹ chồng, sự việc bại lộ, dòng họ mở từ đường công thẩm rồi dìm nữ nhân đó xuống sông, Dương Hạo tức giận mà báo thù, giết chết mẹ chồng nàng và một quản sự trong phủ, sau đó chạy trốn đến Quảng Nguyên. Còn Lưu Thế Hiên thì lại kể khác, nói vô cùng chi tiết. Đó là những câu chính miệng Dương Hạo nói, mỗi câu đều thể hiện chân tình của hắn đối với Đông Nhi, sự thương nhớ đối với mẹ già, sự bận lòng đối với huynh đẹ. Tuy Lưu Thế Hiên không phải là người giỏi kể chuyện, nhưng những lời đó nói ra lại làm cho Chiết Tử Du, một người khá cảm tính lòng lại cảm xúc trào dâng, như cơn sóng dập dờn trầm bổng.

Khi Lưu Thế Hiên nói đến việc Dương Hạo bị người ta đổ oan như thế nào, rồi mắt thấy mình sắp bị thiêu sống nhưng vẫn không chịu tiết lộ chân tướng sự việc để bảo vệ thể diện cho Đông Nhi thì sự ghen tuông trong lòng Chiết Tử Du bỗng chốc được quét sạch, khuôn mặt nàng đỏ lên, như thể người mà Dương Hạo chịu hi sinh tính mạng để bảo vệ chính là nàng vậy. Một nam tử trọng tình trọng nghĩa, đáng tin tưởng như vậy làm gì có nữ nhi nào không cảm thấy cảm động với sự quan tâm chăm sóc của hắn chứ?

Khi Lưu Thế Hiên kể đến chuyện Đông Nhi đã vươn người xuất hiện, chịu bao nhiêu lời chửi mắng, rồi bị người ta dìm xuống sông thì trong mắt Chiết Tử Du mơ hồ trào lên giọt lệ, hai bàn tay đã nắm chặt lại. Nàng tư chất thông minh, tài học xuất chúng, hơn nữa còn giúp cửu thúc làm tình báo, có thể nói là kiến thức rộng mở, nhưng những chuyện dân gian giống như thế thì nàng nào có từng nghe thấy. Nàng cảm thấy nó không thua gì những cảnh thảm thiết bi tráng trên chiến trường cả. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Khi nghe thấy chuyện Dương Hạo nửa đêm lẻn vào Đổng phủ, giết chết đôi cẩu nam nữ, thì đầu quyền của Chiết Tử Du đập xuống một cái, thấp giọng nói: "Giết rất hay! Nếu như hắn mà buông tha cho kẻ thù rồi tự mình chạy trốn thì hắn chính là thiên hạ đệ nhất đại khốn nạn vô lương phụ tình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.