Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 169: Huynh muội Đường gia



Bốn chiếc xe ngựa có mui làm bằng gỗ lim cao to tiến vào trong Đường phủ, Đường Uy kéo lê đôi dép mộc cao, tà áo bay bay, tóc bay lất phất, giống như kẻ điên bước xuống xe, lắc lư tiến vào trong phòng, khuôn mặt tươi cười nói với lão quản gia: "Tiểu Tần đâu, đi chưa?"

Lão quản gia Đường phủ nhịn cười nói: "Vừa mới bị đại tiểu thư mắng chửi cho bụi đầy đầu đất đầy mặt rời đi rồi, thiếu gia khuyên đại tiểu thư đi, đối với Tần công tử như vậy quả thật có chút...khụ khụ..."

Đường Uy nhún vai nói: "Khuyên ư? Khuyên như thế nào chứ? Trên dưới phủ ai mà chẳng biết nha đầu điêu ngoa? Đường gia chúng ta nam đinh rất thịnh, từ đời cha ta nam đinh sinh hoài không hết, chính vì nữ nhi ít nên đến đời chúng ta thì mới có một nha đầu này, những gia gia nại nại đều coi nó là bảo bối, ai dám dây vào chứ. Được rồi được rồi, ta đi nịnh nó một chút."

Đường Uy lại lên đôi guốc mộc, "lạp cạp lạp cạp" đi về phía nhà sau giống như mấy chú vịt kêu vậy, hắn đã đi đến khuê phòng của Đường Diễm Diễm, nhẹ nhàng gõ cửa, lớn tiếng nói: "Diễm diễm ơi, tiểu Tần lại làm gì để muội không vui à, nói với tam ca đi." Nói rồi đẩy cửa bước vào thì thấy Đường Diễm Diễm đang ngồi bên giường, cái miệng nhỏ xinh đang vểnh lên, có vẻ tức giận. Đường Uy cười hì hì bước tới ngồi xuống, nắm bả vai nàng, cười thân thiết đúng như một người anh trai, cười nói: "Muội giận gì vậy, tiểu Tần mấy ngày hôm nay không phải là luôn bị muội chọc tức sao, muội không để ý đến hắn thì thôi, sao lại phải tức chứ."

Đường Diễm Diễm trừng mắt lên nói: "Bản cô nương bây giờ cứ nhìn thấy hắn lại bực mình, có được hay không?"

"Được, được, sao lại không được." Đường Uy thở dài nói: "Vậy muội nói đi, rốt cuộc là tức vì chuyện gì, có phải là vì lần trước hắn đi đến lầu xanh cùng tụi ta không? Muội muội này, chuyện đó muội phải nhìn thoáng ra một chút. Hắn thật sự thích muội là được rồi. Chơi bời bên ngoài khó tránh lắm, nam nhân mà, a...đúng không?"

"Đúng cái mông ý!" Đường Diễm Diễm tức khí nói: "Bây giờ cứ nhìn thấy mặt hắn muội lại tức, không phải là tức vì hắn vào thanh lâu mà vì nhìn không ưa hắn. Trước đây, muội không cảm thấy thế nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy tên đó nông cạn chẳng có chút hứng thú nào cả, hắn gặp muội thì biết nói gì cơ chứ? Chỉ suốt ngày nói hai nhà Đường Tần môn đăng hộ đối như thế nào, hai người chúgn ta nếu thành thân thì đúng là thêu hoa trên gấm, hai nh càng thêm lớn mạnh, muội làm Tần gia thiếu phu nhân sẽ vui sướng như thế nào. Muội vui sướng sao? Muội sống vui sướng như thế nào thì sao hắn biết được, như thế này gọi là sống vui sướng sao? Huynh xem người ta đấy, tuy xuất thân thấp hèn, nhưng lại lo việc quốc việc dân, có một trái tim đại nhân đại nghĩa, có tình có nghĩa.

So sánh lại thì còn có mùi vị hơn. 'Nếu như trong lòng bạn là thiên đường thì thân ở địa ngục cũng là thiên đường, còn nếu lòng bạn là địa ngục thì thân ở thiên đường cũng là địa ngục'. Huynh nghe thử coi, Tần Dật Vân đã nói ra một lời rất huyền cơ. Hừ! Ở cùng với người như thế cho dù ăn gió nằm sương, ngày ngày khổ cực cũng thấy thú vị; còn ở cùng một tên chẳng có chí lớn thật sự chẳng có chút ý vị nào, lời nói nhàm chán, hắn so với người ta đúng là một trời một vực, huynh nói sao muội lại không thấy ghét chứ?"

"Ý, tiểu muội, người mà muội nói...là ai vậy?"

"Huynh ấy..."

Khuôn mặt trứng gà của Đường Diễm Diễm đỏ lên, ánh mắt như có chút giấu diếm, thấy đôi mắt híp híp của Đường Uy đầy vẻ ranh mãnh thì trong đầu nàng thẹn quá thành ra giận, ngang ngược nói: "Cần huynh quản à. Người nói lời này là một thánh nhân thượng cổ, huynh là cái tên chẳng học hành gì cả đương nhiên là không biết rồi, muội hỏi huynh, muội bảo huynh giúp muội dạy bảo tên Dương khâm sai huynh đã đi làm chưa?"

Đường Uy thu tay lại, mệt mỏi nằm xuống giường của muội muội, hai tay đặt lên gối, hai chân thả lỏng xuống đất, hừ hừ nói: "Đi rồi, vừa đi tối nay."

Đường Diễm Diễm lập tức lo lắng, nàng nhìn ca ca, cắn môi, do dự một lúc rồi nhỏ tiếng hỏi: "Huynh thật sự đã đi rồi." xem tại TruyenFull.vn

"Ừ." Đường Uy mệt mỏi nói: "Không chỉ mình ta đi còn có Duy Chính, Duy Tín, Phương viên, Trạch Hạo đi cùng, tất cả đều đi. Lần này làm đi làm lại, đứng lên rồi ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, làm cho chúng ta mệt chết đi được."

Đường Diễm Diễm nghe thấy thế thì mắt hơi tái đi, một lúc sau nàng đột nhiên cắn răng, voé vào đùi Đường Uy một cái, Đường Uy kêu lên một tiếng, rồi nhảy dựng lên, suýt xoa nói: "Ôi cha, đau chết ta mất, muội làm cái gì vậy tiểu tổ tông của ta?"

"Huynh...huynh...ai cho huynh đánh hắn, người ta...người ta chỉ bảo huynh doạ hắn thôi mà..." Đường Diễm Diễm nhăn nhăn mũi, mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống, thút thít nói: "Các huynh nhiều người như vậy lại đa phần biết võ công, nếu như đánh người ta bị thương thì làm thế nào. Người ta ngã xuống rồi mà các huynh còn đánh, sao lại có thể ức hiếp người như thế, huynh làm cái gì vậy trời..."

Đường Diễm Diễm nước mắt lưng tròng đứng dậy, nói: "Muội đi xem huynh ấy, nếu như huynh thật sự đánh bị thương huynh ấy thì muội sẽ không tha cho huynh đâu."

Đường Uy hất tóc lên, trợn mắt nói: "Ai nói chúng ta đánh hắn chứ? Muội coi tam ca muội như cái chày gỗ thật à. Tốt xấu gì hắn cũng là khâm sai, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, huynh làm sao có thể động thủ với hắn? Đó chẳng phải là tự chuốc phiền phức sao."

"Ơ..." Đường Diễm Diễm kinh ngạc, vội đưa tay áo lên lau nước mắt, hỏi: "Vậy huynh nói cái gì mà ngồi xuống lại đứng lên, đứng lên lại ngồi xuống, còn làm cho các huynh mệt chết, không phải...không phải là đánh huynh ấy ngã xuống sao?"

Đường Uy cười nhăn nói: "Đương nhiên không phải, là chúng ta bị hắn trêu chọc làm cho đứng lên rồi ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên ý chứ..., haizz, vốn đêm nay muốn vui vẻ ở Quần Phương Các nhưng lại bị hắn làm cho khom lưng như vái người chết vậy, làm mất hết cả hứng."

Đường Diễm Diễm nín khóc cười, nghĩ ngợi rồi đột nhiên trừng mắt lên, quát: "Huynh đưa huynh ấy đến thanh lâu?"

Đường Uy vội vàng xua tay: "Không phải ta, không phải ta, là tentieeur tử Chiết Duy Chính, ai mà biết được, đã tìm mấy mỹ nhân Giang Nam đến vốn là muốn tối nay vui vẻ một chút nhưng lại vị Dương Hạo làm hỏng, đảnh phải ai về nhà nấy, thật là mất hứng."

Đường Diễm Diễm vui mừng nói: "Muội đã nói rồi mà, huynh ấy và mấy công tử áo gấm lụa là các huynh không giống nhau."

Đường Uy liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên nói: "Tiểu muội, muội có phải là đã thích cái người tên Dương Hạo đó không?"

"Sao cơ, muội thích huynh ấy?" Đường Diễm Diễm cười nhạt, làm vẻ khinh thường.

Nàng liếc nhìn ca ca, đột nhiên nhăn nhăn mũi, có chút chột dạ hỏi: "Ca ca, biểu hiện của muội rõ ràng vậy sao?"

Đường Uy lắc đầu nói: "Cũng không phải là quá rõ ràng."

Đường Diễm Diễm thở phào, thì nghe thấy Đường Uy lại nói: "Nếu như mù mà nghe thấy lời muội vừa nói thì cũng biết; nếu như điếc nhìn thấy biểu hiện của muội cũng sẽ đoán ra, nếu như vừa mù vừa điếc thì chỉ cần ngửi cái mùi oán hận ghen tuông trên trường muội cũng sẽ ngộ ra."

Đường Diễm Diễm lại vừa ngại vừa tức, giơ chân lên đá một cái, Đường Uy nhanh nhẹn tránh kịp, cười ha ha.

Đường Diễm Diễm bĩu môi, nước mắt vẫn ròng ròng nói: "Ca, người ta thích huynh ấy nhưng huynh ấy không thích người ta. Huynh nói xem phải làm sao đây, người ta...người ta đã thổ lộ với huynh ấy rồi, xấu hổ quá..."

Đường Uy hừ một tiếng, tiện tay lấy một bình sứ nhỏ trong người ra, nói: "Khóc cái gì mà khóc, những gì mà Đường gia ta muốn có được chẳng nhẽ không thể có sao? Cho muội này!"

Đường Diễm Diễm lau nước mắt nhận lấy, mơ hồ hỏi: "Đây là cái gì?"

Đường Uy hãnh diện nói: "Xuân dược."

Đường Diễm Diễm vừa tức vừa xấu hổ, giận hờn nói: "Cái đồ con rùa con vịt, sao lại đưa cho muội thứ này."

Đường Uy thản nhiên nói: "Cái này thì có làm sao đâu, kết quả của hai người vui vẻ nước đến mương với kết quả của bá vương cứng đầu dương cung tới thực ra là giống nhau, căn cứ vào kinh nghiệm giang hồ xông xáo nhiều năm của tam ca, ta cảm thấy phương pháp thứ hai càng trực tiếp và có hiệu quả. Đợi khi hắn thành người của muội rồi thì...ha ha ha, nếu muội thương tiếc cho hắn thì đối tốt với hắn một chút là được rồi."

Đường Diễm Diễm ưỡn ngực lên nói: "Đường Diễm Diễm muội là ai chứ? Thích một nam nhân thì cần hắn cam tâm tình nguyện thích muội mới được. Dựa vào tướng mạo và nhân phẩm của muội, muội không tin huynh ấy không động lòng, không phải là đã nói nữ nhân theo đuổi nam nhân cách mấy tầng lưới sao? Hừ, muội thà bây giờ bỏ qua thân phận mình, thấp giọng với huynh ấy một chút còn hơn, những ấm ức này sẽ có ngày tính hết với huynh ấy. Cái thủ đoạn hạ lưu này chỉ có Đường Tam Nhi huynh mới sử dụng thôi, Đường đại cô nương ta hoàn toàn khinh thường thứ này! Thứ này...sử dụng thế nào vậy?"

Đường Uy lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Đường Uy vừa mới ra cửa phòng của Đường Diễm Diễm thì thấy nhị ca Đường Dũng đang đứng ở cửam thấy hắn bước ra lập tức giơ ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu chớ có lên tiếng, Đường Uy đã hiểu ý, hai huynh đệ xoay người không phát ra tiếng động, một trước một sau đi tới phía dàn nho trong sân.

Đường Dũng quay người nói: "Tam ca, ta vừa mới trở về, nghe nói tiểu muội lại mắng chửi đuổi Dật Vân đi, đang muốn đến khuyên một câu."

Hắn hơi nhíu mày nói: "Sao đệ lại cổ vũ nó đi thích tên khâm sai họ Dương gì đó hả. Đường gia chúng ta lập nghiệp ở đây, trong tứ đại gia thì chúng ta chỉ xếp thứ 3, nếu như có thể thông gia với Tần gia thì sau này Đường gia ta sẽ trở thành gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia, thế lực bây giờ sẽ được mửo rộng. Hơn nữa, từ phương diện cá nhân mà nói, Dật Vân thực sự là rất xứng, đệ đang làm cái quỷ gì vậy?"

o0o

Cái bộ dạng khi cười không đứng đắn của Đường Uy đã không còn nữa, hắn nghiêm chỉnh nói: "Nhị ca, mấy ngày nay huynh không ở nhà, đệ cùng đại ca đã bàn bạc về sự phát triển của Đường gia sau này."

Hắn giơ tay lên hái xuống một chùm nho rồi đút luôn vào mồm, tiếp tục nói: "Nhị ca, Đường gia sau này không thể chỉ nhìn về tây bắc, nên nhìn về phía xa hơn, phải nhìn về Trung Nguyên."

Sắc mặt Đường Dũng hơi thay đổi, hỏi: "Lời này là sao?"

Đường Uy nói: "Triệu quan gia xuất binh chinh phạt Bắc Hán, lần này tuy là vô công trở về, nhưng Bắc Hán chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nếu không có sự tiếp ứng của người Khiết Đan thì e là cũng không chống chọi được mấy năm nữa. Thế lực Đại Tống một khi đã đạt được Bắc Hán thì tây bắc cúng ta sẽ bị vây ở giữa. Ta nghĩ huynh cũng biết trước đây không lâu quan gia đã gia phong tấn tước cho Chiết tướng quân và Dương tưới quân Lân Châu, muốn họ vào kinh làm quan, đây chính là một điềm báo trước, quan gia muốn thu phục tây bắc."

Cho dù quan gia bắc có hán, nam có đường, nhất thời sẽ không động võ đối với nơi này, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Chiết tướng quân nuôi phỉ rồi tự chống lại cũng chỉ có thể giải quyết được nguy nan nhất thời thôi, đợi sau khi quan gia xuất thủ...thì phải làm sao? Cho nên, chúng ta phải sớm kéo được quan hệ với Khai Phong, đem chuyện buôn bán mở rộng đến Trung Nguyên. Tần gia và Chiết gia có quan hệ thông gia, mối quan hệ qua lại trước nay thân mật hơn nhiều so với chúng ta, nếu Đường gia ta cũng triệt để đi theo vết tích của Chiết gia, vậy khi muốn đến góp sức cho Khai Phong thì e rằng cũng sẽ bị Triệu quan gia nghi kị, mối thông gia này chẳng qua chỉ là thêu gấm trên hoa thôi, không có tác dụng lớn. Một khi Chiết Thị không chịu bỏ Tây Bắc, động đao kiếm với triều đình, thì chúng ta sẽ bị liên luỵ, chi bằng sớm rời ra xa trước."

Nói đến đây hắn cười lên, đặt chùm nho vào tay nhị ca người có tướng mạo khá giống hắn, lại nói: "Nếu như thiết lập quan hệ với Khai Phong, chúng ta liên kết dựa vào nhau không phải là còn được bảo đảm hơn bây giờ sao? Tiểu muội và Tần Dật Vân trở mặt với nhau, việc này cũng tốt, để cho nó phân tán lòng, thích người khác, cũng để cắt hoàn toàn ý định của Tần gia. Giữa tiểu tử và nhi nữa phân phân hợp hợp, cũng không khiến cho hai nhà Tần Đường trở mặt với nhau. Còn về vị Dương khâm sai đó với tiểu muội thì "chữ 八 (bát) còn thiếu một nét phẩy mà" (vẫn chưa bắt đầu), nếu như mà thành thì tiểu muội đương nhiên sẽ vui, hắn là thân tín của quan gia, Đường gia chúng ta cũng sẽ có thêm một con đường, có gì mà không được chứ. Đệ với đại ca đã bàn bạc rồi, đại ca cũng tán thành ý kiến của ta."

Đường Dũng lúc này cũng đã hiểu, gật đầu nói: "Đệ nói cũng có lí, sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy mới là con đường sinh tồn kế tục của gia tộc." Lông mày hắn hơi nhíu lên, lại nói: "Có điều...đệ cũng quá hồ đồ rồi, sao lại có thể đưa cho tiểu muộ xuân dược chứ, đệ bên ngoài làm loạn như thế nào cũng không sao, nhưng đây là trong nhà, làm huynh thì cũng phải ra dáng huynh một chút chứ."

Đường Uy vừa định giải thích thì nghe thấy từ trong phòng tiều muội phát ra tiếng rít gào: "Đường Uy, cái đồ đáng nghìn đao chém, dám đưa viên tiêu thực để lừa ta!"

Đường Uy vừa nghe thấy thế vội chạy trốn. Cánh cửa mở ra, đột nhiên một hình bóng diễm lệ lao tới, Đường Uy chạy không kịp, vội chạy ngồi xổm dưới giàn nho.......

Trong trạm dịch, Diệp Chi Tuyền bị ngăn ở ngoài cửa, Bích Túc biết được vội ra ngoài nghênh đón, lúc này hắn mới được vào trong. Diệp Chi Tuyền ấm ức đầy bụng nói: "Bản công tử tuy là một dân chúng bình thường, nhưng lần này đã giúp sức cho khâm sai, cũng coi như là người có công mà, cái lũ mắt cho không biết nhìn người, dám không để ta vào. Nếu không phải là khâm sai dặn dò bảo ta sau khi đưa người đi phải quay lại gặp hắn thì ta đã chẳng thèm tới đây làm gì, trong túi có tiền cách điếm nào mà ta chả ở được chứ."

Bích Túc cười nói: "Được rồi được rồi, không cần phải rên rỉ nữa, khâm sai của chúng ta đi vội vã không có tín vật gì giao cho ngươi. Khâm sai đã đi dự yến tiệc rồi. Nào đến đây, vào phòng ta nghỉ ngơi một lát, uống chén trà đã. Thế những dân chúng kia như thế nào rồi, khâm sai vẫn luôn lo lắng cho họ.

Diệp Chi Tuyền nói: "Nói đến nơi đó cũng quả không tồi, hoang dã tươi tốt, màu mỡ phù nhiêu. Có núi có nước, có hồ có đảo. Theo ta thấy muốn sắp xếp cho 10 vạn dân nữa cũng dễ dàng ý chứ. Lý viên ngoại đã cho người đi tới đó trước, đã đào hầm trú ẩn, xây tướng đất. Họ đã dùng mười mấy chiếc nồi lớn để nấu canh gạo nếp, trộn đất vàng làm tường, nghe nói rắn chắc đến mức có thể mài đao được. Cuộc sống rất nhẹ nhàng, xây nhà cũng rất nhanh, chỉ là đa phần vẫn chưa đốt đất nên tường đất vẫn hơi ướt, cũng may là trời mùa hè nên vẫn có thể vào ở được, ai không muốn vào thì có thể ở trên đồng cỏ nghỉ, chờ nhà bớt ướt thì có thể vào ở cũng được. Ý! Ta xem mà cũng thấy thật ngưỡng mộ nhé, như kiểu không phải phí nguyên liệu xây nhà gì, quay đầu lại đòi tiền triều đình, tất cả gạch, ngói, vỗ...và các vật liệu khác đều được tính cả, Lý viên ngoại đúng là kiếm được đầy chén đầy chậu, dựa vào làm quan để kiếm tiền thật dễ."

Bích Túc cười nói: "Ngươi ngưỡng mộ gì chứ, lần này ngươi đi cùng với khâm sai làm việc, không phải là cũng đã dựa vào một vị quan sao? Cho dù Dương khâm sai không đến Quảng Nguyên làm quan thì triều đình vẫn sẽ hậu thưởng cho ngươi, còn sợ quan lại ở Quảng Nguyên sau này không chiếu cố cho gia đình ngươi sao?"

Diệp Chi Tuyền trở nên vui mừng, mặt mày hí hửng cười nói: "Lời này cũng có lí. Có điều...ở nơi đó cái gì cũng tốt, chỉ là có chút không ổn. Ta nghe lão già tự xưng họ Mộc đó nói mảnh đất đó bắc nối Lân Châu, tây nối Hạ Châu, nằm ở nơi giao nhau của bốn thế lực, một khi có chiến sự thì nơi đó sẽ là nơi chịu trận đầu tiên, e rằng...không phải là nơi đất lành."

Bích Túc thay đổi sắc mặt nói: "Có chuyện này sao, chờ khâm sai trở về chuyện này nhất định phải nói với hắn." Hai người đang nói đến đây thì Dương Hạo đã lên xe trở về.

Dương Hạo nhờ rượu để thoái tiệc, vừa về dịch trạm thì Bích Túc đã đưa Diệp đại thiếu gia vào phòng của hắn. Ba người ngồi xuống, nghe Diệp đại thiếu gia giới thiệu về tình hình nơi đó, Dương Hạo không khỏi nhăn mày, chậm rãi đi đi lại lại trong phòng.

Diệp Chi Tuyền bổ sung nói: "Thất bộ Đảng Hạng đang làm loạn, người họ Mục đó nói Dã Ly Thị trong bát thị Đảng Hạng cách Lô Lĩnh Hà gần nhất, phi ngựa nhanh thì hai đến ba ngày sẽ tới, thị tộc này có tính cương quyết ngang tàn nhất, Lô Hà Lĩnh đột nhiên xuất hiện mấy vạn hán dân, e rằng họ sẽ tới sinh sự."

Có lẽ người dân tộc thiểu số đặc biệt có cảm giác tốt lành với chứ "bát". Khiết Đan có bá bộ, Đảng Hạng có bát thị, nữ chân nhân sau này có bát kì. Trái ngược với bát bộ Khiết Đan, trong bát thị Đảng Hạng có một thị đứng đầu là Thác Bạt thị, chỉ có duy nhất thị tộc này dung nhập vào dân tộc Khương. Họ vốn là tộc Tiên Ti, xét về sự xa gần thì thực ra còn có quan hệ gần với Chiết thị ở Phủ Châu, theo hệ tộc thượng thì đều là xuất thân từ Tiên Ti Hoàng tộc. Có điều sau khi Bắc Nguỵ diệt vong thi tộc Tiên Ti ngày càng điêu linh, Thác Bạt tộc dàn dần nhập vào tộc Đảng Hạng Khương

Trong bát thị Đảng Hạng, số người của tộc Thác Bạt là ít nhất, nhưng họ đã từng du nhập vào hoàng tộc của Trung Nguyên, vừa giữ gìn được sự nhanh nhẹn của bộ lạc trên thảo nguyên, lại vừa có đầu óc chính trị, kinh tế mà những người Đảng Hạng Khương không có, cho nên sau khi gia nhập tộc Đảng Hạng Khương thì từng bước đã trở thành tộc đứng đầu trong bát tộc, ngoài ra các tộc còn lại lại phải sống dưới sự thống trị của họ.

Họ có nền văn hoa khác biệt với các tộc khác, Thác Bạt thị đối với các thị tộc các còn hung hãn hơn, cho nên khi thất bộ làm loạn nếu đánh thắng thì được xả giận, đánh không thắng thì nhận thua, đợi lần sau không thể nhịn được lại làm loạn, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, nó đã như chuyện thường ngày.

Họ kiêu dũng nhất trong thất bộ Đảng Hạng thì không còn phải nghi ngờ gì, nhưng lại thiếu binh khí lương thảo, thiếu chỉ huy thống nhất, thiếu thống soái thực sự có thể thống lĩnh toàn cục. Mỗi khi chiến loạn nổi lên, để bảo vệ sự cung ứng lương thảo, những người Đảng Hạng Khương nghèo khổ này lại phải đi cướp bóc của những người hán gần biên cương, như đã thành định luật, nó cũng giống như sự suy đoán và lo lắng của Lý Quang Sầm.

Dương Hạo nghe thấy Diệp Chi Tuyền nói vậy, đã hoàn toàn hiểu được ý đồ của Chiết đại tướng quân. Chiết đại tướng quân đang lo lắng những người dân Bắc Hán này vào đất của hắn sẽ gây bất lợi cho hắn, nếu như một ngày triều đình đóng quan cho lưu quan ở đây, làm lay động căn cơ của hắn thì lúc đó sẽ mượn đao giết người, sẽ diệt trừ tận gốc thế lực của ba bên kia. Nếu như triều đình không muốn dùng tính mạng của mấy vạn dân này để làm lay động đến căn cơ của hắn thì có thể giúp đỡ một tay, giữa ba bên thế lực giúp đỡ một thế lực thân gần nhất với Chiết thị, để tránh người Đảng Hạng trực tiếp xông vào. Nhưng làm như thế thì những dân chúng Bắc Hán khó khăn lắm mới vượt qua kiếp nạn đến đây chẳng phải là bị người ta đưa vào miệng núi lửa bất kì lúc nào cũng có thể bị nổ tung sao?

Dương Hạo trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu dậy, nói: "Sáng sớm ngày mai ra sẽ đi gặp Vĩnh An tiết độ sứ lưu hậu...Chiết Ngự Khanh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.