Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 248: Tô Thức đấu Đông Pha



Liễu Đóa Nhi cười nhạt nói:

"Nhận được ủng hộ, Đóa Nhi rất vui, nhưng giờ Đóa Nhi đang có chút men say, lúc này thực không tiện hát múa trước mặt các vị ở đây, đàn tì bà của Tuyết tỷ tỷ, điệu múa của Ngọc tỷ tỷ đều rất tuyệt, chi bằng mời hai vị tỷ tỷ tặng chút tài nghệ cho các vị. Đóa Nhi lát nữa tỉnh rượu, nếu khi ấy các đại nhân có nhã hứng, Đóa Nhi sẽ hát múa ngay".

Tuyết Nhã San và Nhuận Kiều Ngọc sở trường là đàn và múa, chỉ có một năm thôi mà đã giỏi hơn họ, họ luôn không chịu phục với Liễu Đóa Nhi. Nay gặp Liễu Đóa Nhi không hào hứng thi đấu, mất nhuệ khí, hai người liền nhìn nhau cười, Tuyết Nhã San bèn nói: "Như vậy mời Liễu tỷ tỷ uống trà nghỉ ngơi, Tuyết Nhã San xin dâng chút tài mọn, mong các vị không chê cười".

Tuyết Nhã San nói rồi, tự tin bước lên phía trước, sớm có người dọn đệm, để tì bà ở đó.

Tuyết Nhã San quả thực đàn rất tốt, mây bay nước chảy, khiến Dương Hạo ngáp ngắn ngáp dài, với loại nhạc cụ này, trình độ thưởng thức của hắn có hạn, thực là nghe không ra cái gì, cứ "Tình tình, tang tang…" Tuyết hành thủ dừng tì bà, Ngô Oa Nhi và Nhuận Kiều Ngọc vỗ tay ủng hộ. Tiếp đó Nhuận Kiều Ngọc bước lên sân khấu, tiếng trống vừa vang lên, Nhuận Kiều Ngọc hơi nghiêng đầu, khẽ nhắm mắt, hai ống tay áo nhấc lên, một chân bước lên, xòe tay. Cùng với điệu nhạc, Nhuận Kiều Ngọc hơi nhấc chân ngọc lên, khi chưa vội hạ một chân xuống thì chân kia lại chuẩn bị nhấc lên, sau lưng hai tay vung sang hai bên sau lưng, tay áo bay bay giống như đôi cánh chim, khuôn mặt dễ thương, điệu múa đẹp mắt "Nam Quốc hữu giai nhân, khinh doanh lục yêu vũ".

Bài lục yêu vũ này rất nổi tiếng, rất nhiều diễn viên biết múa, khách khứa ở đó cũng không lạ gì nữa, nhưng nhảy sao cho đẹp, cho có hồn thì không phải ai cũng làm được. Tuyết múa xong những tràng pháo tay khen hay không ngớt. Khách ở dưới lầu nghe cũng giống Dương Hạo, cũng ngáp ngắn ngáp dài, vì họ không nhìn thấy, nhưng người điều khiển chiếc thuyền nhỏ trên nước thưởng thức, xa xa thấy tay áo Nhuận Kiều Ngọc bay như nước, điệu múa khiến hồng nhạn cũng phải sợ, mọi người không kìm được thi nhau hò hét cổ vũ.

Lục Nhân Gia luôn soi mói tìm sơ hở của Liễu Đóa Nhi, cho dù cô ấy có múa hát, có đánh đàn, có ngâm từ hay, thì hắn đã sớm câu kết với mấy tên đồng bọn chuẩn bị những lời châm biếm, chỉ trích, chê bai, chúng đều là một ruột với nhau, thấy biểu hiện của Liễu Đóa Nhi không thể vượt mặt được ba vị hành thủ, chỉ cần bị bọn họ chê bai, thì người khác cũng tự so sánh. Có rất nhiều người nghi ngờ trình độ giám định thưởng thức của bản thân, không dám tùy tiện đưa ra những lời tán dương, đây chính là uy quyền của giám khảo, cho nên Nhuận Kiều Ngọc múa xong, hắn lập tức vỗ tay cười nói:

"Hôm nay Tần công có phúc lớn, tứ đại hành thủ đến, hiến các tuyệt kỹ, thực là phong nhã. Đóa Nhi cô nương, cô cũng nên tặng một chút tài nghệ cho mọi người thưởng thức chứ?"

"Đóa Nhi nào dám từ chối". Liễu Đóa Nhi mỉm cười, đột nhiên đứng dậy, Dương Hạo nói:

"Tần đại nhân đắc thụ Hoài Nam, Hồ Nam đề cửa ba ti thủy lục chuyển đi sứ, lần đi này xa xôi ngàn dặm, các vị hãy nhân cơ hội mà cùng chúc mừng, bày tỏ thành ý của mình, để người ta cảm phục".

"Tiểu nữ nguyện vì đại nhân múa ca một bài. Bài từ này thủy điệu ca đầu minh nguyệt bao giờ có. Diệu diệu".

"Có hầu gái!" Diệu Diệu ôm đàn tranh đi đến, để đàn nằm ngang, ngồi nghiêm chỉnh, mười đầu ngón tay thuôn thuôn gẩy dây đàn.

Liễu Đóa Nhi rút từ trong tay áo ra một khăn lụa trắng, bỏ búi tóc, xõa mái tóc đen ra, lấy dây buộc cho thật chặt, rồi từ từ bước lên phía trước, đi thẳng đến sân trời ngoài lầu, đứng dựa vào lan can. Trời xanh thẳm một màu, ngọn núi xa xa như than, ánh sáng lấp lánh của mặt hồ hắt lên toàn cơ thể nàng, giống như khoác trên người áo bào trắng, chiếc cằm xinh xắn ngẩng lên phía ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.

Diệu Diệu vung ngón tay gảy đàn, dường như nước suối trong chảy ra từ những ngón tay của nàng, Liễu Đóa Nhi bắt đầu múa, đồng thời cất cao giọng hát trầm bổng, du dương, cùng bắt vào khúc nhạc:

Minh nguyệt kỷ thì hữu

Bả tửu vấn thanh thiên

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên?

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc trụ

Cao xứ bất thắng hàn,

Khởi vũ lộng thanh ảnh

Hà tự tại nhân gian

(Quỳnh Chi dịch:

Nâng ly xin hỏi trời cao

Rằng trăng sáng những khi nào Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Ở đâu

Giữa trời chẳng biết lối vào

Đêm nay trăng đã được bao năm tròn

Đã toan theo gió đến thăm

Những e lầu ngọc lạnh căm lại dừng

Múa may theo bóng trăng lồng

Hóa ra trăng cũng nào không khác người)

Tất cả mọi người đều ngây người, từ kinh ngạc ban đầu đến ngây người vì nghe giọng hát của Liễu Đóa Nhi, cô vừa hát khúc "Thủy điệu ca đầu", nhưng khúc hát của cô lại không phải là khúc hát mà mọi người quen thuộc khi hát bài từ "Thủy điệu ca đầu", khúc nhạc này họ chưa bao giờ nghe, họ cũng chưa bao giờ nghĩ được rằng khúc hát này có thể hát như vậy, có thể kỹ xảo như vậy, điệu hát vô cùng mới, trầm bổng, điệu hát đógiống như nước chảy về cội.

Sau đó họ lại ngạc nhiên vì bài từ mà Liễu Đóa Nhi hát:

Nâng ly xin hỏi trời cao

Rằng trăng sáng những khi nào

Ở đâu

Giữa trời chẳng biết lối vào

Đêm nay trăng đã được bao năm tròn

Đã toan theo gió đến thăm

Những e lầu ngọc lạnh căm lại dừng

Múa may theo bóng trăng lồng

Hóa ra trăng cũng nào không khác người

Đây là ý cảnh không thường, đây là ca từ ưu mỹ, đây là bức họa tuyệt diệu.

Đặc biệt là kết hợp với Liễu Đóa Nhi, nó giống như một chiếc áo bào trắng thư sinh, trong cái đẹp khác biệt với cái đã từng thấy mang theo một dáng múa cứng cáp, mặt trăng như chiếc đĩa ngọc treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, cô dường như đang múa hát trên cung trăng. Điệu múa thực sự chỉ có mình Đóa Nhi có, Dương Hạo không thể nghĩ ra điệu múa ấy, nhưng hắn có thể thừa nói rằng, dựa vào kỹ năng múa thâm hậu của Liễu Đóa Nhi, Dương Hạo chỉ khua tay múa chân theo những gì hắn đã nhìn thấy, nói đơn giản là, Đóa Nhi có thể tự hiểu ra, sáng tạo một điệu múa truyền thống với một phong cách không giống ai.

Mấy vị Lục Nhân Gia cho rằng Liễu Đóa Nhi khi vừa cất tiếng hát sẽ bị chê bai rằng bài từ chẳng ra gì, ai ngờ khi mọi người chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi đến lúc khúc hát được cất lên thì mọi chuyện khác hẳn. Khúc hát mà Liễu Đóa Nhi hát họ vốn chưa bao giờ được nghe, điệu múa mà Liễu Đóa Nhi múa họ chưa bao giờ được xem, phong cách khác lạ, khiến người ta không thể so sánh được.

Còn về bài từ của cô hát…họ dù có tự kiêu đến mấy cũng không dám nói là bài từ không hay. Thi nhân đối với bài từ hay đều có một sự say mê, một văn sĩ chỉ cần ngâm ra một bài từ hay thì có thể được các bậc quyền quý khen thưởng, thực vô cùng hấp dẫn. Lúc này họ si mê bài từ, không ai dám quấy rầy những người đang mê mẩn nghe từ xem múa, người đọc sách thì phòng chừng có thể phát điên mà rơi xuống hồ Long Đình.

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thì viên?

Nhân hữu bi hoan ly hợp,

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,

Thử sự cổ nan tuyền

Đãn nguyện nhân trường cửu

Thiên lý cộng thiền quyên

(Trăng xoay theo các lầu đài

Trăng xuyên qua bức màn lay trước thềm

Trăng soi thao thức triền miên

Trăng hờn chi?

Cứ vô duyên tròn đầy

Khi người ly biệt ngậm ngùi

Thế gian tan hợp buồn vui đã thường

Thì trăng sáng tối khuyết tròn

Xưa nay đâu dễ vẹn toàn mà trông

Xa xôi ngàn dậm cầu mong

Cho người được mãi theo trăng trường tồn)

Dưới lầu, ngoài lầu, tất cả mọi người có mặt đều nín thở, dường như sợ rằng có một chút quấy rầy sẽ làm hỏng điệu hát, họ lắng tai nghe Liễu hành thủ hát từng chữ một, đến Thôi Đại Lang ngốc nghếch cũng trợn tròn hai mắt, không dám thở mạnh. Trong màn thủy tinh mỏng manh chỉ có ánh trăng trên bầu trời, và một cơn gió nhẹ trên hồ, kết hợp với những câu hát của Liễu Đóa Nhi, giọng hát trong trẻo, lên bổng xuống trầm tiếp tục hát: "

Nâng ly xin hỏi trời cao

Rằng trăng sáng những khi nào

Ở đâu

Giữa trời chẳng biết lối vào

Đêm nay trăng đã được bao năm tròn

Đã toan theo gió đến thăm

Những e lầu ngọc lạnh căm lại dừng

Múa may theo bóng trăng lồng

Hóa ra trăng cũng nào không khác người

Trăng xoay theo các lầu đài

Trăng xuyên qua bức màn lay trước thềm

Trăng soi thao thức triền miên

Trăng hờn chi?

Cứ vô duyên tròn đầy

Khi người ly biệt ngậm ngùi

Thế gian tan hợp buồn vui đã thường

Thì trăng sáng tối khuyết tròn

Xưa nay đâu dễ vẹn toàn mà trông

Xa xôi ngàn dậm cầu mong

Cho người được mãi theo trăng trường tồn)

Điệu ca "Thủy điệu ca đầu" lại được hát lại một lần nữa, một cảm giác đặc biệt đột nhiên dâng trào trong lòng Dương Hạo.

Nâng ly xin hỏi trời cao

Rằng trăng sáng những khi nào

Ở đâu

Giữa trời chẳng biết lối vào

Đêm nay trăng đã được bao năm tròn

Kiến trúc nhà cửa, con người, tất cả như đang ngừng hoạt động mới có thể cảm nhận được điệu hát, hơn nữa ngay cả bản thân mình cũng không thể mô tả được cảm nhận của mình là thế nào, trải qua hơn hai mươi năm rồi mà ngỡ như một giấc mơ.

Những gì có liên quan đến mình đều qua đi, chỉ có vầng trăng treo lơ lửng.

Nhìn ánh trăng, hắn nghĩ: Kiếp trước kiếp này, nhiều vô số, tâm sự tuôn trào, rõ ràng đến thế, nhưng sao lại xa vời đến thế. Thời thơ ấu buồn tẻ, cuộc sống đần độn, quan nhỏ hèn mọn, mùa đông lạnh buốt ở đại viện Đinh gia, những vui buồn lẫn lộn trong chuyến lưu lạc về phía tây…tàn hương trên mặt hắn, nếp nhăn khi hắn cười, niềm vui khi ba hoa khoác lác, đánh mạt chược, nhân nghĩa, thiện tài đồng tử, khuôn mặt của Dương Thị, Đông Nhi, Tao Trư Nhi, Chiết Tử Du, La Khắc Địch, Hách Long Thành đã bỏ hắn mà đi, theo những câu hát đau thương của Đóa Nhi, tiếng ca não nề khiến mọi sự việc đã qua hiện lên trước mặt hắn.

Người hôm nay không nhìn thấy ánh trăng đã qua, còn ánh trăng lúc này đang soi chiếu thấu lòng người.

Hàng trăm nỗi lòng, nghìn năm trong khoảnh khắc, nhất thời như một giấc mơ, bản thân Dương Hạo cũng không rõ là nỗi lòng gì nữa, chỉ cảm thấy chua xót vô hạn trong lòng, bất tri bất giác, hắn đã rơi lệ từ lúc nào không hay.

Tần Dực, La Công Minh nghe bài từ này, cảm thấy có một nỗi lòng, sự hiểm ác của con đường làm quan, sự ly tán của người thân, thời thế đổi thay, hôm nay đoàn tụ, ngày mai ly biệt. Đời người có lúc thăng lúc trầm, trăng có lúc tròn lúc khuyết, chuyện này từ xưa đã vậy. nhưng mong người lâu dài, thiên lý cộng thuyền quyên… Lắng nghe những lời ngâm của Liễu Đóa Nhi, bất tri bất giác, họ cũng rơi lệ từ lúc nào.

Cả toàn bài từ, mỗi người nghe có một cảm nhận khác nhau, kim từ ngâm khúc, có một ma lực nào đó tác động đến.

"Nâng ly xin hỏi trời cao

Rằng trăng sáng những khi nào

Đó là câu cuối cùng mà Liễu Đóa Nhi ngâm, Dương Hạo bất giác ngâm theo, nước mắt chua xót lăn dài trên má lăn xuống cạnh miệng hắn, mọi người cũng mấp máy môi hát theo, dần dần cùng hòa thành một giọng hát chung, không nhớ được người hát khúc ca này, hai tay chạm vào nhau cùng vỗ. Lục Nhân Gia biến sắc, vừa nãy hắn còn đắc ý, nói thả con săn sắt, bắt con cá rô, giờ thì câm miệng như hến, bài từ của hắn và bài từ của Liễu Đóa Nhi ngâm so sánh với nhau, thực sự lấy trứng chọi đá, không thể so sánh nổi.

Ngô Oa Nhi và Tuyết Ngọc song kiều nhìn nhau thay đổi sắc mặt: bài từ tuyệt hay, khúc hát mới tự phổ, điệu nhảy mới mẻ độc đáo, Liễu Đóa Nhi vừa ngừng hát, liền xóa bỏ suy nghĩ ban đầu của bọn họ.

Nàng dừng múa nhưng dường như điệu múa của nàng vẫn như đang trên trời, đồng thời cơ thể lại ở trên cung trăng.

"Bài từ này là ai viết vậy? Ngươi nhất định biết, mau mau nói cho ta biết, ta nhất định phải đi gặp người này".

Liễu Đóa Nhi ngừng múa, trên lầu, dưới lầu, trong lầu ngoài lầu, mọi người như vẫn đang mê, không ai hò reo cũng không ai vỗ tay. Bài từ của Bạch Lạc Thiên đột nhiên tỉnh lại, hắn chộp lấy vai của Dương Hạo, hưng phấn muốn điên hỏi, mắt sáng lên. Hắn lúc này còn có thể duy trì mấy phần lý trí, hạ giọng nói xuống thấp, nếu không thì khách khứa trong buổi tiệc chỉ sợ đều sẽ vây lấy Dương Hạo, nhận thức được thần tượng Bạch Lạc Thiên là ai, vội nói: "Chớ lên tiếng, đây là nơi nào?"

"Ừ nhỉ!" Thôi Đại Lang thả lỏng cánh tay vỗ vào vai Dương Hạo, rồi lại nói: "Sau khi rời khỏi đây, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, người này là vị nào đấy!"

Đám người Tần Dực, La Công Minh trên lầu cũng hưng phấn, câu hát và điệu múa Liễu Đóa Nhi ngừng, còn chưa trở về, họ đều bị kích động, bỗng nhiên một giọng nói cất lên:

"Khúc ca này là cô nương tự soạn nhạc sao? Mới nghe lần đầu, khúc ca hay, điệu múa đẹp, ca từ vô cùng tuyệt diệu, vậy xin hỏi cô nương, bài từ Thủy điệu ca đầu này là ai viết vậy? Nếu như tiện, lão phu muốn gặp người này".

Liễu Đóa Nhi nhớ lại lời dặn dò của Dương Hạo nói:

"Khởi bẩm đại nhân, vị tài tử này tính quái gở, không thích kết giao với người ngoài, Đóa Nhi không dám không nghe theo, xin đại nhân lượng thứ".

Tần Dực vội nói: "Không sao, không hề gì, đương nhiên rồi, tài tử học sĩ, phần lớn đều không thích giao tiếp, chỉ là không thể gặp vị tài tử này, mỗ thấy đáng tiếc vô cùng".

Việc đã đến nước này, đêm nay đã bị Liễu Đóa Nhi làm chủ cả buổi tiệc, Lục Nhân Gia nghiến răng giận dữ, nhưng bài từ mà Liễu Đóa Nhi hát thực sự không chê vào đâu được, hắn và mấy người bạn thân cùng thưởng thức, không ngờ lại sáng tác ra một bài từ hay đến vậy, điệu múa, câu hát, từ tam tuyệt của Liễu Đóa Nhi thì không ai bì kịp.

Nhưng Lục Nhân Gia từ trước đến nay chỉ biết khinh người, xem ra chỉ có hắn là coi thường người khác, nào có bị ai làm nhục như vậy bao giờ? Bài từ mà Ngô Oa Nhi không phải hắn viết thì không sao, đằng này lại là Ngô Oa Nhi hát bài từ của hắn, hơn nữa lại không vượt được người khác, Ngô Oa Nhi thì xấu hổ, còn mặt mũi hắn để vào đâu được nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.