Liễu Đóa Nhi quả thực rất tức, liền tiến tới bên cạnh Dương Hạo, yểu điệu nói: "Đại nhân ngồi lâu rồi, chân cũng tê cả rồi, Đóa Nhi đấm bóp giúp đại nhân nhé."
"Đừng đừng." Dương Hạo không chịu được, vội vàng nhảy ra khỏi hai mỹ nhân đầy hương thơm đang dí sát vào mình, nói: "Ngày mai Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu của chúng ta sẽ hoàn thành, ta phải đi xem chút, các cô tiếp tục luyện đi, tiếp tục luyện để cho người ta phải kinh ngạc. Lần này không được tranh cãi nhau đâu đấy."
Liễu Đóa Nhi nhíu mày, đôi bàn tay trắng như phấn tự đấm lên đùi của mình.
"Hừ! Liễu hành thủ không phải là luôn cho mình thanh cao ư, sao cũng bắt chước con hồ li tinh mà mình hay khinh thường để quyến rũ đại nhân vậy!" Ngô Oa Nhi châm chọc một câu, gắp miếng thức ăn cho vào miệng mình, cầm lấy chiếc chén của Dương Hạo đưa tới trước mặt mình, khiêu khích nhìn Liễu Đóa Nhi, nhấp nhẹ một ngụm, còn lưu lại trên miệng chén dấu son môi mê người.
Ở góc sân, thấy Dương Hạo đang vội vàng chạy trốn, Mục Vũ che miệng cười trộm. Gần đây cái kịch này đều được diễn. Khi hai đại hành thủ Ngô Oa Nhi, Liễu Đóa Nhi diễn theo kịch bản mà Dương Hạo đã viết, họ tranh nhau trên sàn diễn, tranh kĩ nghệ diễn, tranh nổi trội, một khi diễn xong thì lại chạy tới trước mặt Dương Hạo tranh, tranh xem hắn nói nhiều hơn một câu với ai. Khi mới bắt đầu tranh thì họ còn tranh nhã nhặn, nhưng gần đây thì càng ngày càng lộ cốt, số lần đại nhân chạy trốn cùng ngày càng nhiều hơn.
Mỗ Y Khả xuất thân thiên tính nữ nhân, lại cảm thấy rất không thoải mái, không chịu nổi mà bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên: "Hai con hồ li tinh đó nhất định cứ phải động tay động chân với đại nhân sao, đại nhân buồn bực chết mất."
Chiếc áo cà sa trên người Bích Túc bay bay, nhìn theo bóng hình Dương Hạo, nước mắt lưng tròng nói: "Trời ơi, hắn ta ở trong cái phúc mà không biết hưởng. Đại ca của ta ơi, huynh là hán tử no không biết đến hán tử đói à. Hòa thượng ta còn phải diễn đến bao giờ đây?"
..................................
Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu được xây dựng bên bờ Biện Hà, năm ngôi kiến trúc đồ sộ bao quanh lấy Như Tuyết Phường như năm cánh hoa. Hàng ngày những chiếc thuyền đi trên sông Biện Hà đều có thể nhìn thấy kiến tạo kinh người đang từ từ được dựng lên, nhưng vì bốn mặt đều bị ngăn trở nên không có cách nào nhìn thấy toàn diện của nó, bây giờ nó cuối cùng đã được hoàn thiện và phơi bầy ra trong thế nhân.
Năm ngôi kiến trúc đước xây dựng với năm phong cách khác nhau, khí thế hùng vĩ, bình địa cao lầu tuyệt mĩ được dựng lên, so với Cung lâu của Biện Lương tiếng tăm lẫy lừng vẫn hơn một bậc. Kiến trúc của năm ngôi lầu này có sự chuyên chú riêng biệt, ví dụ như Đông lầu có cửa giống như một con dơi đặc biệt độc đáo, sau khi mở cửa làm ăn thì chính là một sòng bạc lớn.
Các phương thức đánh bạc truyền thống hay kiểu mới sẽ có cách thức phục vụ phối hợp tương đối hiện đại, từ lầu một đến lầu ba có cấp bậc và cách tiếp đãi đối tượng không giống nhau, nó đã thu hút đủ các tầng lớp mê bạc ở Biện Lương tới đây. Đây là một hình thức tiêu khiển không phân biệt quốc gia, không phân biệt thời gian, chỉ cần là dân cờ bạc thì sẽ có thể thích ứng nhanh chóng với cách chơi bạc mới đầy hứng thú ở đây.
Dương Hạo đang suy nghĩ thêm những phương thức tiêu khiển có thể sử dụng được, hắn nghĩ tới những phương thức như sàn nhảy thường thấy hiện đại, nhưng trò này tuyệt đối không thích hợp với thời đại này. Tuy từ Hán Đường tới nay, Trung Nguyên bất luận là cung đình hay dân gian cũng chỉ có hình thức tiêu khiển là đàn ca nhảy múa, nhưng loại hình vũ đạo tự vui tự sướng này lại không phải là hình thức phổ biến, cũng đừng hi vọng có sĩ thân nào chịu bỏ tiền ra để vào nhảy múa.
Cho nên sau khi Tây lầu treo biển "Bách hi viên", thì hình thức kinh doanh chủ yếu vẫn là văn nhân sĩ tử ngồi uống rượu nhâm nhi với nhau, đàm tiếu thưởng thức biểu diễn ca vũ, có điều Dương Hạo đã cho xây dựng một vũ đài rất lớn ở lầu một, bên trên vũ đài và phía sau tấm màn cho làm đủ loại thiết kế mà thời đó chưa ai có thể nghĩ ra.
Ở thời đại này những hình thức ca, vũ, kịch...đang dần được dung hợp, xuất hiện một loại hình biểu diễn tương tự như hiện đại, thông qua vũ đài, kịch đài để thể hiện hoàn chỉnh một câu chuyện, nhưng loại đổi mới này vẫn chưa hoàn thiện, họ nhiều nhất cũng chỉ biểu diễn một tiết mục theo kiểu tiểu phẩm, đám ca nhi vẫn không ngừng tìm tòi để hoàn thiện nó.
Nhưng việc này đối với Dương Hạo mà nói lại hoàn toàn không có khó khăn gì, không cần nói gì đến hí khúc (một loại hình kịch truyền thống của TQ), kịch vũ đài, chỉ cần nói đến điện ảnh, phim kịch hắn cũng không biết đã từng xem bao nhiêu lần, tuy hắn không phải là một người làm công tác chuyên nghiệp, rất nhiều thứ hắn cũng chỉ biết nửa vời, nhưng chỉ cần hắn có thể nghĩ ra thì ngay thời điểm đó có thể phối hợp toàn lực các diễn viên, đào kép thành một vở kịch cũng không có gì là khó. Hình thức biểu diễn này không tồn tại tính vượt mức, bây giờ nó vẫn chưa xuất hiện, chỉ là vì những đào kép diễn viên bây giờ vẫn chưa tìm tòi và hoàn thiện nó, Dương Hạo tin rằng đến một ngày sẽ cho nó đến được với mọi người, sẽ hoàn toàn chinh phục được người xem, bồi dưỡng ra những đoàn kịch lớn.
Đồng thời trước mắt các loại hình tiêu khiển đang lưu hành ở phủ Khai Phong hắn cũng không hề bỏ qua; xiếc, ca hát tạp kĩ, Tạng thuật, tương phó, thuyết thư...tất cả đều chọn ra những nhân vật kiệt xuất nhất trong ngành, dùng tiền hậu hĩnh để mời về. Dương Hạo không sợ tiêu tốn tiền vào họ, đợi đến khi chiêu bài Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu thành công, nhân vật đứng đầu các ngành đều có thể kinh doanh tốt thì đến lúc đó tiền kiếm được sẽ không thể đếm xuể, tiền bỏ ra lúc này coi như là phí quảng cáo.
Bắc lầu là Bách Tuyền Trì (hồ một trăm dòng suối), chuyên làm việc tắm rửa. Lúc này ở Biện Lương đã có hồ tắm công cộng, trong hồ tắm có xoa bóp, đấm bóp chân, mỗi lần tắm 10 văn tiền, phòng tắm lớn nhất có thể chứa được 100 người, có điều những hồ tắm ở đây đa phần là tắm nước lạnh, không có phòng tắm đơn.
Nhưng Bách Tuyền Trì lại không giống, các con đường của nó đều là các lối đi loại thượng hạng, kiến trúc nội thất và trang trí theo phong cách thời Đường hào hoa, nền và tường của các gian tắm và nghỉ ngơi đều được làm bằng gốm sứ, các cửa ngăn làm theo kiểu kéo sang ngang, áo tắm đều là áo choàng dài bằng bông mềm mại dễ chịu, dưới chân đều xếp các loại gỗ trống trơn trượt, dụng cụ tắm là thùng gỗ hoặc chậu bằng gốm sứ, ngoài xoa bóp còn có các cô nương xinh đẹp trẻ tuổi lanh lợi bưng rót trà và điểm tâm cho những khách đang ngồi nghỉ sau khi tắm đẳng cấp lên bậc thì giả cả đương nhiên cũng phải lên.
Còn về đồ ăn của Bách Vị Ốc và kĩ nữ của Bách Hương Uyển thì không cần Dương Hạo phải lo, tứ đại hành thủ Biện Lương đều có người của họ, những người này đều là những người giỏi nhất trong hành thủ của họ, đương nhiên có thể làm đâu ra đấy.
Khi Dương Hạo đi đến Như Tuyết Phường thì vẫn còn rát nhiều người thợ ở các kiến trúc đang ra ra vào vào, bây giờ đã đến thời tiết tháng sáu, ngày mai Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu sẽ khánh thành, trên thực tế cho dù nhân công dồi dào, vật liệu cung ứng kịp thời nhưng ngày mai có thể kịp thời khai trương kinh doanh cũng chỉ có Bách Hi Viện mà thôi. Những nơi khác vẫn phải làm những tu sửa cuối cùng, sau đó mới có thể lần lượt mở.
Dương Hạo đến Bách Hi Viện mới xây, lầu một chính là kịch trường cực lớn, phía trước là vũ đài rộng, nhưng ở phía dưới đài không phải chỉ đều là ghế mà là bàn ghế xếp xen nhau, những người đến đây bất kể là nghe hát hay xem kịch sẽ có thể ăn uống luôn, không thể để họ ngồi theo khuôn phép như trước.
"Lệch rồi, lệch rồi, nhấc bên phải lên một chút nữa, đúng đúng đúng rồi, cứ treo như vậy!" Bên trên vũ đài truyền đến giọng nói thanh thoát của Diệu Diệu. Dương Hạo không hiểu về thiết kế, lại đang lo lắng không gian lớn như thế này lại không có microphon thì giọng nói trên vũ đài sẽ không thể truyền ra được, không ngờ những người thợ cao minh ở thời đại này đã hiểu rất rõ việc lợi dụng bản thân kiến trúc để khuếch trương âm thanh, Dương Hạo đứng ở cửa mà có thể nghe rõ giọng của Diệu Diệu. Tuy bây giờ trong kịch trường không ngồi đầy người, khi chính thức diễn xuất hiệu quả âm thanh chưa chắc sẽ tốt như thế này nhưng hắn đã tương đối vừa lòng rồi.
"Diệu Diệu, sao chỉ có mình cô ở đây, Đại Lang đâu?"
"Đại nhân?" Vừa quay đầu nhìn thấy Dương Hạo, Diệu Diệu lập tức vui mừng nhảy xuống khỏi vũ đài, chạy về phía Dương Hạo, tiểu cô nương vội vàng đến mức trán chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt thon dài đỏ lên.
"Thôi Đại Lang nói hắn có một số việc riêng phải về xử lí, bây giờ chỉ có một mình Diệu Diệu ở đây lo việc thôi, thật là bận chết đi được." Dương Hạo cười vui vẻ nói.
Lúc này Lưu ma ma cũng chạy vào: "Đại nhân, mấy ngày nay một số viện có tiếng ở thành Biện Lương đều đã nhận được thiệp, các đương gia cô nương của mấy viện đó đều vui vẻ đồng ý đến chọn hoa khôi, có điều...có điều..."
"Có điều gì?"
Lưu ma ma lắp bắp nói: "Có điều tam vị hành thủ Ngô Oa Nhi, Tuyết Nhược Khảo, Nhuận Kiều Ngọc tuy cũng đã nhận thiệp nhưng vẫn chưa nói từng nói là có đến tham gia hay không. Nếu như ba vị cô nương này không đến thì hoa khôi chọn ra e là cũng không được xứng đáng với cái tên."
Dương Hạo mỉm cười, cũng không nói ra sự huyền bí trong đó, chỉ nói: "Bà cứ yên tâm, đây là thiệp mời, cũng là thiệp khiêu chiến, n như họ không ứng chiến thì tứ đại hành thủ từ đây cũng bị xóa tên, họ sao lại không đến được? Bà tiếp tục đi thống kê đi, xem có tổng cộng bao nhiêu viện, bao nhiêu cô nương, ngày mai bắt đầu thi đấu vòng loại rồi."
"Vâng." Lưu ma ma đáp lời một tiếng, rồi cười bồi lui ra ngoài.
Dương Hạo nhìn Diệu Diệu bên cạnh, có chút áy náy nói: "Diệu Diệu vốn người sẽ phối hợp diễn kịch với Đóa Nhi là cô nương mới đúng, bây giờ lại bảo cô lui ra, đưa cơ hội tuyệt hảo này cho Ngô Oa Nhi, thật sự thấy không đúng với cô, cô không trách ta chứ?"
"Sao cơ? Không trách không trách." Diệu Diệu liên tục xua tay, mặt đỏ cả lên: "Diệu Diệu sao dám trách đại nhân, Diệu Diệu vốn chỉ là một ca kĩ tầm thường, nào có tư cách diễn cùng tiểu thư, hơn nữa Diệu Diệu cũng không có bản lĩnh để đấu với Ngô đại hành thủ."
"Ha ha ha, cũng chưa chắc là không thể, họ cũng là từ lúc giống cô mà lên." Dương Hạo vỗ vỗ vai nàng, an ủi nói: "Cô nương đừng lo lắng, sẽ có cơ hội, ta đảm bảo với cô nương, sau này sẽ có một ngày Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu cũng sẽ có một chỗ cho cô nương làm chủ."
Dương Hạo bây giờ đã biết lúc này ca nhi và kĩ nữ không phân biệt với nhau, nhưng ca nhi thực ra là nghệ nhân, địa vị và thân phận không giống với kĩ nữ, trong nghề này trở thành những cô nương nổi tiếng mới có thể kiếm được khoản tiền lớn để dưỡng già, gả cho người ta hoặc là lợi dụng cơ hội nổi tiếng để có thể tiếp cận được với các quan lại có tiếng, ừ đó mà được nạp thành thiếp, đây chính là long môn mà rất nhiều cô nương khổ sở tìm kiếm để thoát khỏi sự chà đạp của vận mệnh.
Kịch khúc mà hắn thiết kế vốn là muốn để cho Liễu Đóa Nhi và Diệu Diệu cùng diễn, khi xuất kịch chỉ cần đạt được thành công thì Diệu Diệu tất nhiên sẽ trở nên nổi danh, nhưng tại vị Ngô Oa Nhi tự nhiên chen ngang vào, làm cho hắn nghĩ đến việc sẽ chiêu mộ cả tứ đại hành thủ gia nhập Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, vì thế đã đưa vai diễn này cho Ngô Oa Nhi, làm cho Diệu Diệu đau khổ mất đi một cơ hội trèo lên cao, trong lòng hắn luôn có một cảm giác thẹn với nàng, cho nên mới cam đoan như vậy.
Không ngờ Diệu Diệu lại đỏ mặt lên nói: "Đại nhân, Diệu Diệu...Diệu Diệu không mong muốn làm đại hành thủ, Diệu Diệu chỉ muốn có thể có một ngày giống như Nguyệt Nhi cô nương là đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
"Nguyệt Nhi?" Dương Hạo ngạc nhiên cười nói" Nha đầu ngốc, cô có biết rằng luận về tài nghệ cầm kì ca vũ ngoài tứ địa hành thủ thì bây giờ những người ở Khai Phong có thể đấu được với cô nương chỉ có mấy người thôi không? Ồ, bổn quan hiểu rồi, cô nương chắc là vì luôn bên cạnh Đóa Nhi cô nương, cô nương ấy ở Tuyền Châu là hành thủ, đến đây cũng là hành thủ, hào quang sáng chói như mặt trời, đứng ở bên cạnh cô nương ấy thì không ch người khác không thấy được tài sắc của cô mà ngay cả cô nương cũng tự cảm thấy mình không có tài gì. Ha ha ha, không đúng, không đúng rồi, một người tài sắc giống như cô sao lại có thể muốn giống như Nguyệt Nhi làm một tiểu nha hoàn trải giường trải chiếu, bưng trà rót nước chứ."
Hắn vỗ vỗ vào vai Diệu Diệu, an ủi nói: "Cô nương yên tâm đi, bổn quan nói lời sẽ giữ lời, chỉ cần có cơ hội sẽ đỡ cô nương lên, làm một người đứng đầu không hề kém hơn tứ đại hành thủ kia."
Dương Hạo vừa nói xong thì nhảy luôn lên vũ đài, Diệu Diệu thất vọng nhún vai, lẩm bẩm tự nói: "Nô gia không phải là có ý đó, nô gia muốn nói có thể giống như Nguyệt Nhi được hầu hạ bên cạnh đại nhân. Ôi, ta thật ngu ngốc."
..................
Chỗ ở của Thôi Đại Lang là khách điếm Duyệt Lai, hắn ở đây lâu nên đã thuê một gian phòng, nhưng bình thường hắn lại chẳng mấy khi đến đây ở, có điều tiền phòng hắn chưa từng đòi bớt một chút nào, có thể coi là người khách được hoan nghênh nhất.
Lúc này hắn khó lắm mới có thể trở về một chuyến, trong gian phòng ngoài hắn còn có một đại hán phong trần nữa."
"Thế nào, chuyến đi Lô Châu kết quả ra sao?"
Đại hán đó cung cẩn đứng trước hắn, trầm giọng đáp: "Người đó đã từng đến Lô Châu, hơn nữa còn liên hệ với đám người Lâm Bằng Vũ, Kha Trấn Ác. Người này văn võ song toàn, xử lí mọi việc của Lô Châu đâu ra đấy, tri phủ Trương Kế Tổ hình như cũng phát hiện ra hắn không phải là một sĩ thân bình thường, có điều lão hồ li này chỉ cần Lô Châu trên dưới an phân thủ thường, không gây phiền phức cho hắn là được, bất kể chuyện gì cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết.""
Thôi Đại Lang mỉm cười nói: "Ừ, Đường Tam Nhi muốn lợi dụng tên đệ đệ không nên thân nhưng lại bị ta phát hiện ra vị huynh trưởng mới là một bậc nhân tài. Đáng tiếc, hai chân của hắn..nếu không phải vậy chỉ cần cho hắn một cơ ngộ, hai phần phong vân, ba phần lực lượng, thì hắn sẽ trở hành một phương hào hùng."
Người đó mỉm cười nói: "Nhưng nếu như hắn không có bộ dạng như vậy thì người của Dương Hạo ở Lô Châu chưa chắc sẽ dễ dàng tiếp nạp hắn, sẽ đưa hắn lên làm quân sư, theo như ch thị của hắn thì bên ngoài an phận thủ thường, bên trong lại mở rộng thực lực.
"Nói cũng đúng." Thôi Đại Lang mỉm cười nói: "Ngươi hãy ngầm giúp hắn, để cho hắn thấy được thực lực của chúng ta, có phải hắn đã đồng ý hợp tác với chúng ta?"
"Vâng, thuộc hạ đã hoàn thành mệnh lệnh, có điều hắn vẫn còn một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Thôi Đại Lang nhíu mày hỏi.
"Hắn muốn đại công tử phải nghĩ cách để bảo vệ cho Dương Hạo bình an vô sự, và tìm cơ hội đưa hắn về Lô Châu."
"Ừ, việc này ta sẽ nghĩ cách, muốn bảo vệ an toàn cho hắn không khó, những hành động của hắn Biện Lương những ngày qua đã giúp hắn giải bỏ những nghi ngờ của quan gia đối với hắn, có điều nội trong một hai năm mà muốn đưa hắn về Lô Châu thì e rằng không làm được. Việc này ta sẽ nghĩ cách, dù sao thì người hợp tác cuối cùng của chúng ta là Dương Hạo, dù hắn không nói thì ta cũng đang suy nghĩ việc này."
"Vâng, việc này hắn cũng đã nghĩ tới, cho nên không nói rõ kì hạn, chỉ là muốn đại công tử có thể âm thầm chăm sóc, lợi dụng thế lực của chúng ta để bảo vệ an toàn cho Dương Hạo, đợi khi có cơ hội đưa hắn về cũng được. Nếu như chúng ta làm được thì bất kể thế nào cũng sẽ làm cho Dương Hạo đồng ý điều kiện của chúng ta, hai bên cùng hợp tác."
Thôi Đại Lang cười nói: "Ta biết rồi, ngươi cứ đồng ý với hắn đi."
Đại hán đó mắt sáng lên, không nhịn được nói: "Đám người Lâm Bằng Vũ, Kha Trấn Ác nói Đại Tống lấy ngũ vận mà nhận được sự ban phước của thượng đế, nhận được sự nhường ngôi của Chu quốc. Chu là mộc đức, mộc sinh hỏa, cho nên Tống là hỏa đức, Tống lấy hỏa làm chính thống, làm vượng khí cho đất nước, mà bây giờ Dương Hạo lại nhậm chức nam nha hỏa tình viện ở kinh thành, chuyên việc diệt hảo, đây chính là thiên mệnh, làm cho người của bọn họ bây giờ đều thích mặc xiêm y sắc huyền đại biểu cho thủy đức."
Thôi Đại Lang lúc đầu hơi ngẩn ra, một lúc lại bật cười nói: "Đây chẳng qua chỉ là sự xuyên tạc của phó hội thôi, nó chỉ lừa được những ngươi ngu dốt không biết gì mà thôi, làm sao có thể coi là thật được. Bất luận như thế nào ta cũng không nhìn ra tên đó có tướng làm đế vương, có thể xưng hùng một phương đã là vận mệnh tốt của hắn trong kiếp này rồi.
Đại hán đó cười nói: "Thuộc hạ cũng tưởng rằng như vậy, có điều những gì người đó nói lại rất có sức thuyết phục. Hắn nói Tùy Văn Đế hùng tài thao lược, vượt xa Triệu quan gia, nhưng Đại Tùy sụy đổ chỉ trong nháy mắt. Hoàng đế triều Chu võ công tiếng tăm lẫy lừng những vẫn không vượt qua được biên cương của Đại Tống, không vượt qua được binh lực của Đại Tống bây giờ, ngay cả người Khiết Đan phương bắc nghe thấy danh cũng phải biến sắc, nhưng trong khoảnh khắc giang sơn cũng sẽ đổi chủ. Đây là thiên mệnh, người thường không thể ngăn trở được, cho nên những gì hắn nói về thủy đức khắc hỏa quả thật là lấy được lòng người.
Thôi Đại Lang nghe thấy cũng lay động tinh thần, nhưng nghĩ kĩ lại thì vẫn cảm thấy hoang đường, hắn cười nhạt một cái.
Đại hán đó lại nói: "Thuộc hạ ở lại hai ngày nữa sẽ lại đi, không biết tên Dương Hạo đó bây giờ đang làm gì? Hắn lại muốn làm gì? Phía Lô Châu tuy cũng đã phái người ngầm theo dõi nhất cửa nhất động của hắn, nhưng vẫn không sự hiểu biết của đại công tử đối với hắn, vì hai người đã sớm tối qua lại với nhau."
"Ta ư?" Biểu cảm của Thôi Đại Lang trở nên cổ quái: "Nói thực ta cũng không hiểu. Nhìn hành động hoang đường lúc đầu của hắn là muốn ở nhờ nhà kĩ nữ để trừ bỏ nghi ngờ của quan gia, có điều hắn bây giờ hình như đang thực sự vui vẻ ở đó rồi? Nhưng nếu như nói hắn vui vẻ ở đó thì thứ mà hắn có là cơ hội có được những tài sắc giai nhân, nhưng hắn lại luôn muốn giữ mình trong sạch. Trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ gì ta thật không biết, ta chỉ biết hắn bây giờ muốn làm tổ sư gia của lưỡng đạo ưu xướng (kĩ nữ và người diễn kịch) kinh thành."
Thôi Đại Lang muốn cười nhưng lại cố nhịn, vuốt vuốt mũi, lẩm bẩm tự nói: "Tổ sư gia của xướng địch (kĩ nữ) là hiền tướng Quản Trọng của thời xuân thu chiến quốc, tổ sư gia của ưu linh (người diễn kịch) là hoàng đế Huyền Tông của Đại Đường, không biết tên Dương Hạo một chân dẵm lên hai thuyền này muốn làm cái gì nữa?"
Dương Hạo bước vào Bách Vị Cư xây cạnh Biện Hà, vì gần sông nên nền móng rất dày, lầu cũng cao, trong năm ngôi lầu là ngôi lầu cao nhất, so với Lan Lâu còn cao hơn một trượng. Bây gờ vẫn chưa hoàn thành, bốn mặt vẫn trống trơn, gió mùa hạ thổi qua làm cho mùi dầu gỗ bay phảng phất vào mũi.
Đứng ở chỗ cao không những có thể nhìn thấy nam bắc Biện Hà mà ngay cả Đại Tướng Quốc Tự, hoàng cung tiểu đại nội phủ Khai Phong cũng có thể nhìn bao quát thấy được, cả Khai Phong đều trong tầm mắt, làm cho người ta có một cảm giác thoải mái.
Diệu Diệu lòng đầy ngưỡng mộ nói: "Đại nhân, nơi này thật sự đã đi được rồi, tuy Thôi Đại Lang nhà nhiều tiền, giúp đại nhân xây dựng Nhất Tiếu Lâu này nhưng cũng chưa chắc đã nhanh chóng mà khai trương được nhanh như vậy. Đại nhân khéo léo dùng diệu kế, chỉ khống chế những sản nghiệp chủ yếu vào trong tay, còn những cái khác thì đều cho thuê, giao cho các vị nghiệp chủ tự quản lí sắp xếp, cứ như thế thì sẽ tập trung được vô số tiền tài và nhân lực, tốc độ khai trương của Nhất Tiếu Lâu quả thật trước đây chưa từng có."
Dương Hạo cười nói: "Ta chỉ khống chế những sản nghiệp trung tập, những thứ phụ thì giao cho các vị nghiệp chủ tự thu xếp, tiền bạc tự kinh doanh, nhưng họ lại vẫn phải dựa vào Nhất Tiếu Lâu của ta, ha ha ha, đây gọi là mượn gà sinh trứng. Nhưng đây vẫn chỉ là bước đầu, tiếp theo đó đợi khi Nhất Tiếu Lâu tiếng tăm lớn mạnh thì chúng ta có thể dần dần thâm nhập, khống chế các viện tự khác, đến khi đó, ha ha ha..."
Lời của Dương Hạo Diệu Diệu như hiểu mà lại không hiểu, có điều có thể nghe ra được khí phách trong lời nói của hắn, nàng ngẩn ra một hồi lâu, vẫn chưa thể tưởng tượng ra đó là cục diện gì, không khỏi thở dài nói: "Đến lúc đó tình hình sẽ như thế nào?"
Dương Hạo mỉm cười, không trả lời.
Hắn lúc đầu chỉ là muốn mượn việc trà trộn vào thanh lâu để tự làm xấu mình, giải trừ sự cảnh giác của quan gia mà thôi, nhưng dần dần hắn lại phát hiện ra chuyến làm ăn này lợi ích thật sự nhiều, mà hắn nghĩ rằng chắc cả đời này sẽ phải ở lại kinh thành làm một chức quan nhỏ nhoi, sẽ không thể rời khỏi đây được, chi bằng thật sự dụng tâm, như vậy ngoài bổng lộc làm quan thì còn có thêm một con đường tiền tài khác. Nếu không thể làm được đại sự thiên hạ thì vì chính mình và hậu nhân của mình tạo nên một gia nghiệp đồ sộ. Nhưng con người luôn thay đổi không ngừng thành thục hơn, bây giờ hắn hùng tâm bừng bừng, hắn muốn làm giáo phụ khoái lạc của thành Biện Lương kinh đô này.
Text được lấy tại TruyệnFULL.vnĐúng lúc này thì Lưu ma ma béo ục ịch thở hổn hển trèo lên lầu: "Đại nhân, đại nhân, không hay rồi, có mấy sư vu đưa hơn trăm người đến gây sự, lão thân quả thực không áp chế được, chỉ có thể mượn quan uy của đại nhân ngài làm cho họ biết khó mà lui thôi."
"Sư vu?" Dương Hạo thấy rất kì lạ, thầm nghĩ: "Ta đây mới là đang muốn làm giáo phụ, ở đâu lại chạy ra một giáo phái lạ vậy?"