Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 270: Sấm sét giữa trời quang



Đả tự: Lăng Độ Vũ

Đêm nay Triệu Quang Nghĩa lại vui chơi ở Thái Hòa lầu, người mở tiệc chiêu đãi có rất nhiều quan viên cao cấp Ngự Sử đài, cấm quân, nam nha, nguyên nhân chỉ có một: hỏa hoạn Ngử Sử đài bị phát hiện thì nhanh chóng được dập tắt, đây là kết quả mà các chức ti chung sức hợp tác, kết quả đó chứng minh tính cần thiết của tuần hỏa, vọng hỏa đài, đội ngũ chuyên phòng cháy có phương sách dập lửa có thể khống chế hỏa hoạn có hiệu quả.

Ngự Sử đài là nơi quan trọng của đất nước, có rất nhiều tài liệu văn án quan trọng, lần này chức ti nam môn cứu viện kịp thời, tổn thất được giảm tới nhỏ nhất, hơn nữa tránh bị gió thổi làm bùng phát, cháy lan tới Hoàng cung đại nội, đây là một công lớn, đương nhiên phải khen ngợi với người có công, hắn là trưởng quản cao nhất của Khai Phong trị an, lại có nhã ý, mời tới dự tiệc rượu này khen ngợi là chuyện đương nhiên.

Dương Hạo làm Hỏa tình viện trưởng, đương nhiên là một đối tượng được mời, còn chưa đến giờ, rất nhiều quan viên đã lục tục đến, Dương Hạo khi đến Thái Hòa lầu đã có rất nhiều quan viên đến, tụm ba tụm năm nói chuyện, còn quan viên cao cấp của Ngự Sử đài và cấm quân vẫn chưa đến.

Dương hạo là một trong những tứ đại viện sứ của nam nha, vốn cũng là một vị quan cao, nhưng xây xong Hỏa Tình viện, hắn phần lớn thời gian đều chạy ra bên ngoài, vội vã làm hết công sự thì lại đi đến Như Tuyết Phường bận chuyện cá nhân, không thường xuyên giao tiếp với các quan viên khác, không quen được mấy người, cho nên sau khi hắn đến Thái Hòa lầu, hắn nhìn quanh thấy bọn quan lại mặc y phục thường ngày, tụm năm tụm ba nói chuyện, liền tìm một nơi ít người ngồi xuống.

Mắt hắn đảo quanh rồi dừng lại ở một người, người này dáng vóc cao to, đứng trong đám người như hạc trong bầy gà, ước chừng cao hơn hẳn một cái đầu, người này mặc đạo phục chỉnh tề, đầu đội cái khăn tím, nụ cười của hắn thấy ngay chữ dâm dê, chính là Đường gia tam thiếu gia Đường uy.

"Đường Uy lại ở đây sao?" Dương Hạo vừa mừng vừa lo, Đường gia thực sự đã đến Khai Phong, việc này Dương Hạo sớm đã nghe tin, nhưng gia tộc lớn như vậy cần chuyển đến không phải gói đồ nói đi là đi. Việc cùng nhau đến đây cũng không biết Đường gia chuyển nhà thế nào, chuyện của Dương Hạo và Diễm Diễm vẫn chưa bẩm với trưởng bối Đường gia.

Lúc này thấy Đường tam thiếu, Dương Hạo ý thức được việc tiến đến phía trước gặp người cũ, hàn huyên vài câu, hơn nữa, hắn đang muốn xuất hiện trước đám lộn xộn này. Hắn biết Đường gia tuy có ba huynh đệ, giờ đương gia làm chủ chủ yếu chính là Lão Tam.

Nhưng ánh mắt chợt chuyển, nhìn thấy mấy người đứng quanh Đường uy nói chuyện phiếm, Dương Hạo lại không cầm lòng hơi do dự, mấy viên quan này không lớn không nhỏ, nhưng cáng đáng công sự của nam nha, gồm lệnh tá, huấn luyện, chinh các, giam lâm, tuần cảnh, ngoài ra còn có một công tào, chính là Trình Đức Huyền.

Những người này xưa nay qua lại với nhau, có quan hệ tốt với Trình Đức Huyền, mắt thấy họ và Đường uy đang vui vẻ, Dương Hạo chần chừ, Đường Uy mỉm cười bắt chuyện cùng đám người Trình Đức Huyền, ánh mắt đảo quanh, bỗng giật mình, hắn cũng nhìn thấy Dương Hạo.

Đường Uy cúi đầu nói với đám người Trình Đức Huyền vài câu gì đó, rồi chắp tay, rời khỏi đám người tiến về phía Dương Hạo.

"Dương huynh, ta ngươi thực có duyên đấy. Cáo từ ở Phủ Châu, hôm nay lại gặp ở Biện Lương này".

"Tam công tử". Dương Hạo mỉm cười chắp tay, đang là anh vợ tương lai của hắn, thấy Đường Tam Nhi ăn vận ở Phủ Châu như hán tấn cuồng sĩ giờ lại mặc nghiêm trang thế này. Dương Hạo vội cúi đầu thi lễ cười nói:

"Đúng vậy, Dương mỗ và Tam công tử thực có duyên. Sớm nghe nói Tam công tử dời đến kinh thành, không ngờ lại gặp nhau ở đây".

Hai người thi lễ xong liền qua một bên, tìm chỗ trống ngồi xuống, Đường uy liền cười nói: "Đúng vậy, Đường uy cũng biết đại nhân đến kinh thành, chả là mấy tháng này bận rộn quá, cùng một lúc xây dựng nhà cửa, thu xếp cho người nhà, lại còn muốn thăm hỏi quan lại, thương gia xung quanh, nói chuyện làm ăn, bận túi bụi, mấy ngày nay mới rảnh được một tí, đang muốn đến phủ đại nhân chơi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Dương Hạo nói: "Phủ Khai Phong là nơi phồn hoa, kiếm tiền buôn bán rất nhiều. Nhưng đối với Đường gia là một thương nhân lớn thì tìm một nghề thích hợp không dễ, không biết giờ mọi việc có kế hoạch gì chưa?"

Đường uy cười ha ha, liếc mắt nhìn Dương Hạo, lại nói: "Đúng vậy, Đường gia nghiệp lớn, làm vài cái buôn bán nhỏ không có lợi cho Đường gia ta. Nhưng may có phủ doãn đại nhân giúp đỡ, Đường gia đã đặt chân được đến Khai Phong rồi, mấy ngày nay, Đường mỗ luôn phải chạy qua chạy lại phía nam, giờ vừa mới về kinh thành".

Hắn mỉm cười lại nói: "Đường gia được phủ doãn đại nhân giúp đỡ, đã nhận một vụ làm ăn lớn: tạo thuyền. Ngươi cũng biết, tào vận là đại sự quan trọng của triều đình, nhưng con thuyền hà vận, giang vận Đại Tống ta thứ nhất vì thuyền bè đã cũ, thứ hai vì tổn thất lật úp, thuyền mới cung không đủ cầu. Theo lẽ đó ta làm ăn, được phủ doãn đại nhân quan tâm, Đường gia ta chính là đệ nhất gia tạo thuyền của Đại Tống".

Hắn nhìn xung quanh, không nhịn được tiếp tục khoe khoang: "Không dấu gì đại nhân, Đường gia ta buôn bán lớn nhất là tạo chiến hạm cho triều đình. Tháng sau, ta sẽ mời nhiều lực sĩ, thợ thủ công đào mương dẫn nước, đổ vào tiểu tây hồ thành tây Tân Đặng môn ngoại tạo thành một thủy vực lớn, sau này giám sát chiến hạm cần vận để nơi đó, triều đình cần một nơi huấn luyện thủy quân mà. Hắc hắc..."

Dương Hạo hiểu ra, đây quả nhiên là một đại sự, Đại Tống cần huấn luyện thủy quân, mục tiêu duy nhất chỉ có thể là Nam Đường, xem ra Quan Gia không đợi được rồi, chỉ cần Nam hán bị tiêu diệt, hắn lập tức sẽ tìm cách dập luôn nước Đường. Thống nhất, không thể ngăn cản, bi kịch Lý Dục và Tiểu Chu Hậu không biết có còn nguyên xi không?

Nghĩ đến đây, hắn cười thầm: "Đương nhiên là nguyên xi, thế giới này vô cớ thừa một mình ngươi, có lẽ tương lai chỉ chuyện lý thú ít ai biết đến Khai Phong cường Chiết Dương trong bút kí Đại Tống, trong tiểu thuyết Tống Minh nhắc đến Thiên Kim Nhất Tiếu lầu mà ta xây dựng,t rừ phi, ngươi có thể mang đến tầm ảnh hưởng".

Hắn ngầm phân tích ý đồ của triều đình, mỉm cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, Đường huynh gặp quý nhân rồi đó, chỉ cần duy trì tốt có thể vãn được phủ doãn đại nhân tương trợ. Đường gia sẽ lớn mạnh ở Khai Phong này".

Đường Uy cười ha ha nói: "Vị quý nhân này, giúp Đường gia ta là dốc toàn lực đấy".

"Hả?" Dương Hạo mắt chợt sáng lên, phải chăng Triệu Quang Nghĩa nhận đại lễ của Đường gia? Thực không biết Triệu Quang Nghĩa thích tiền như vậy, hắn ăn quá nhiều... hay là lôi kéo món tiền này về, mục đích làm lớn mạnh ít nhiều thực lực của mình.

Đường uy khẽ cười nói: "Không dấu gì đại nhân, Đường gia đã rất thân thiết với phủ doãn đại nhân rồi, xá muội đã gả cho phủ doãn đại nhân, sau này phủ doãn đại nhân chính là con rể của Đường gia ta, làm sao không che chở cho Đường gia ta đây?"

"Cái gì". Mặt Dương Hạo trắng bệch nói: "Lệnh muội... lệnh muội... Đường huynh có mấy muội muội?"

"Đường mỗ chỉ có một muội muội, nếu nói ra, dựa vào thế lực Đường gia ta, nữ nhi gả cho người ta làm thiếp không phải là chuyện vui, nhưng phủ doãn đại nhân thì khác, hắn là đương kim Hoàng đệ, sau này chắc chán phong Vương, đến lúc đó, xá muội chính là Vương gia thiên tuế".

Dương Hạo thiếu kiên nhẫn nói: "Lệnh muội... có đồng ý không?"

Đường uy bật cười nói: "Đại sự cả đời của nữ nhi, là do cha mẹ quyết định, nào có chuyện tự quyết định được? Như thế còn ra thể thống gì nữa. Việc này, trưởng bối Đường gia ta đã định rồi, không thể thay đổi được".

Hắn liếc nhìn Dương Hạo, thản nhiên nói: "Nhà giàu cần có nhà giàu, nếu không có một nhân vật lớn mà nhơ cậy, cho dù ở đâu đều rất khó đứng trụ được. Chúng ta là một nhà thế lực lớn, cánh nam nhi vì sự tồn tại và phát triển của gia tộc, phải ở ngoài bôn ba, còn cánh nữ nhi mặc áo quần gấm lụa, thì để làm gì hả? Gả cho nhà giàu, hai nhà giúp đỡ lẫn nhau, đây là trách nhiệm duy nhất của họ, cũng là nghĩa vụ tất phải làm".

Lời nói này hắn nói rất vô tình, Dương Hạo theo bản năng phải phản bác lại, nhưng con gái có vận mệnh như vậy, mà ngay cả hiện tại rất nhiều nhà quyền quý có con cũng không thoát khỏi kết cục như vậy, huống hồ lúc đó. Đương triều Triệu tướng công và Khu mật sứ Lý Sùng Cự, đã là nhân thần lớn, con gái họ làm sao có thể tự chọn bạn đời, phản chịu sự sắp xếp của cha mẹ. Cho dù là công chúa một nước, đại sự cũng không tự quyết định được.

Đường uy bưng chén trà lên, định thần nói: "Đường gia giờ có cô con gái này, xưa nay đều được các trưởng bối hết mực yêu thương, nếu như thực sự làm khó nàng, Đường gia chúng ta cũng sẽ không ham hố leo lên quyền quý. Nhưng nam nha phủ doãn là bậc anh hùng đương thời, đúng là nhân vật mà tiểu muội ngưỡng mộ, hơn nữa phủ doãn đại nhân đang lúc khỏe, nàng sao lại không bằng lòng chứ?"

Uống chậm rãi cạn chén trà, Đường Uy chớp mắt lại nói: "Hơn nữa, việc này phủ doãn đại nhân đã đồng ý, Đường gia chúng ta còn có thể từ chối sao? Xá muội sao không hiểu được cái lợi hại trong đó chứ. Ha ha ha...".

Buổi tiệc rượu tối nay, Dương Hạo uống say mềm, chuyện Đường Diễm Diễm còn chưa rõ, lòng hắn thực sự không ôm quá lớn hy vọng. Sự ảnh hưởng của gia tộc khổng lồ, quyết định rất lớn đến vận mệnh và tiền đồ của một con người. Đường Diễm Diễm còn có thể thoát khỏi sự trói buộc sao? hơn nữa, Triệu Quang Nghĩa đã đồng ý rồi, dựa vào quyền thế và địa vị của hắn, Đường gia sao dám lật lọng? Đường Diễm Diễm sao có thể không theo ý của phụ huynh.

Ấn tượng của Dương Hạo đối với Triệu Quang Nghĩa không tốt lắm, Hoa Nhụy phu nhân, Tiểu Chu Hậu đều là người đàn bà mà Triệu Quang Nghĩa thèm muốn, sau khi hắn làm Đế vương, còn không để ý đến thể diện như vậy chiếm đoạt vợ của Giáng Vương, mỹ nhân tự dưng đóng cửa thì có thể không cần sao? hơn nữa, hắn đang chiêu binh mãi mã, mở rộng thân tín, Đường gia cần dựa vào hắn mới có thể tiếp tục có vinh hoa phú quý, hắn cũng cần tài phú Đường gia tài phú giúp hắn một tay. Sự kết hợp như vậy theo như nhu cầu, có lợi đôi bên, lúc này, Dương Hạo hắn còn có thể làm gì? Hắn biết xu hướng lịch sử đại thế, mà cái này hoàn toàn ràng buộc hắn, hắn có sức mạnh nào đối kháng với đại thế đó đây?

"Ha ha ha, Dương viện trưởng túc trí đa mưu, đưa ra kế sách thần kỳ, hỏa hoạn Khai Phong đã giảm đáng kể. Lên lên lên, ta chúc Dương viện trưởng một chén". Triệu Quang Nghĩa mặt tươi như hoa, vừa nhấc chén vừa nói.

Mọi người cũng hòa theo, Dương Hạo say khướt đứng dậy, trong lòng đột nhiên hiện lên ý niệm: "Chống không được cũng phải chống. Nếu như dâng người phụ nữ mà mình yêu lên, mới có thể đổi lấy phú quý cả đời, ta thà chết đi. Chỉ cần Diễm Diễm đồng ý đồng sinh cộng tử với ta, tiền đồ danh vọng ta có nghĩa gì, cùng nàng bỏ trốn đến cùng trời cuối đất. Triệu Quang Nghĩa ngươi nếu như có giỏi thì đuổi giết ta đi".

Dương Hạo cắn chặt răng, uốn cạn chén rượu đầy, trong phòng lớn ngập tràn tiếng hò reo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.