"Diệu Diệu, trên cơ bản chính là như vậy, tiền mặt trong tay hiện tại có thể lấy ra, mau đưa hết cho ta đi. Hơn nữa, phân ngạch của ta ở Thiên Kim Nhất Tiếu lâu cũng phải chia ra rồi bán ra ngoài. Phải nhớ, không cho phép bán cho Đóa nhi, nếu để nàng ta một mình nắm giữ hết, e rằng..."
"Tiểu thư.... không có ác ý với lão gia mà, nàng ấy chỉ là..." Diệu Diệu cố gắng giải thích cho Liễu Đóa Nhi.
"Ta biết."
Dương Hạo cười nói: "Ta không phải là có thành kiến gì với nàng ta cả, trên thực tế nàng ta cũng không lấy ra được bao nhiêu tiền, nàng nếu bán cho nàng ta, cuối cùng vẫn là bán cho người khác làm xiêm y. Nữ Nhi quốc không thể động tới, phân ngạch của ta ở những lâu khác đều có thể tách ra bán cho thân sĩ Khai Phong, càng nhiều người người trở thành ông chủ của Nhất Tiếu lâu thì địa vị của Nhất Tiếu lâu càng lúc càng vững chắc."
Lâm Diệu Diệu nói: "Nhưng... lão gia, hiện giờ Nhất Tiếu lâu tài nguyên cuồn cuộn, ngày thu nhập cả đấu vàng, vì sao lại muốn rút tiền mặt ra nhiều như vậy? Lão gia nếu muốn kiếm thêm càng nhiều tiền, hoàn toàn có thể khoách trương Nhất Tiếu lâu, với danh khí hiện tại của Nhất Tiếu lâu, chính là làm ít mà công to. Lão gia muốn đầu tư vào sinh ý vận hà (làm ăn vận tải trên sông), tiền kếm được chắc gì đã hơn Nhất Tiếu lâu, đã thế lại còn mạo hiểm nhiều. Nếu bán ra phân ngạch của Nhất Tiếu lâu mà hiện giờ lão gia đang chiếm giữ, vậy thì càng chịu thiệt."
"Ha ha, nàng không hiểu đâu..."
Dương Hạo không thể nói tính toán của mình với nàng ta được, chỉ đành nói: "Ta là nghĩ thế này, thanh danh hiện tại của Nhất Tiếu lâu như mặt trời giữa trưa, nhưng dẫu sai thì kinh doanh khá đơn nhất, đặt tất cả trứng gà vào trong một giỏ, một khi không cẩn thận, vậy thì sẽ vỡ hết. Rút lui đúng lúc, trích một bộ phận tiền mặt ra mới là kế sách vạn toàn.
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comThủy vận thì trái lại, sự tồn tại của nó là vĩnh viễn cần thiết. Hiện giờ Thủy vận tứ kiệt đều có quan hệ rất tốt với ta, lần trước nam tuần, lại quen bước được rất nhiều quan viên hà vận (quan viên lo về vận tải đường sông), có những cửa này, ta đầu tư tiền vào sinh ý vận hà, trước mắt thì đúng là kiếm tiền không bằng Nhất Tiếu lâu, nhưng tương lai nhất định sẽ vượt qua nó.
Huống chi, đại Tống ta lập tức sẽ đánh hạ Hán quốc. Hán quốc một khi tới tay, chiếm Đường quốc và Ngô Việt sẽ dễ như trở bàn tay. Tới lúc đó, Tống quốc ta lại có hải vận vạn dặm, nếu ra biển buôn bán với người nước ngoài, càng có lợi gấp chục gấp trăm lần. Ha ha, một Thiên Kim Nhất Tiếu lâu không thể khiến ta phú khả địch quốc được. Mà làm những sinh ý này, nàng thử nghĩ sau ba năm bảy năm sẽ có quang cảnh như thế nào? Sau hai mươi năm thì có quang cảnh như thế nào?"
"Hơn nữa, Tiết Đại Lương là hảo huynh đệ của ta, ta luôn hi vọng có thể cùng hắn sáng lập ra một phen sự nghiệp. Sinh ý của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, hắn không hiểu, cũng không nhúng tay vào, còn thủy vận vận hà lại là sở trường của hắn. Nhân cơ hội này, huynh đệ chúng ta liên thủ, hà vận, hải vận của Đại Tống sau này chẳng phải là vật trong túi trong ta ư?"
Diệu Diệu nghe đến say mê, rất lâu rất lâu sau mới nhìn Dương Hạo với ánh mắt hâm mộ, vui vẻ nói: "Nô gia hiểu rồi, lão gia chí hướng cao xa, lòng đầy khí phách, Diệu Diệu còn lâu mới bằng. Nô gia sẽ về an bài, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn nhất, với tổn thất nhỏ nhất, chuẩn bị được một khoản tiền lớn nhất giao cho đại nhân."
"Ừ." Dương Hạo mỉm cười nhìn nàng ta, đột nhiên hỏi: "Đóa nhi... trong đoạn thời gian này có làm khó nàng nữa không?"
Diệu Diệu cúi đầu, nói khẽ: "Lão gia hình như có chút thành kiến với tiểu thư rồi, tiểu thư... thật sự là không làm khó ta... Trước đây... trước đây cũng không..."
"Ha ha, Diệu Diệu, nàng từng là thị tỳ của nàng ta, nhưng hiện tại đã không phải nữa rồi. Thứ mà nàng ta cho nàng, không phải là bởi vì nàng ta muốn cho nàng, chỉ là bởi vì nàng ta cần một trợ thủ, mà nàng có tư chất tốt, cho nên đây chẳng phải là ân tình gì cả, chỉ là một loại trao đổi mà thôi. Trên thực tế nàng cũng giúp nàng ta nhiều rồi, cũng làm rất nhiều chuyện cho nàng ta. Nàng không thiếu nàng ta cái gì cả, không cần phải cam tâm chịu khi phụ, hiểu chưa?"
"Vâng, nô gia hiểu rồi." Diệu Diệu ôn nhu nói: "Dẫu sao thì... dẫu sao thì khi có chuyện thì cũng có lão gia chống lưng cho Diệu Diệu, Diệu Diệu không sợ đâu."
Dương Hạo muốn nói lại thôi, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Đây không phải là chuyện có chống lưng cho nàng hay không, mà là... ta hi vọng nàng gặp bất kỳ ai cũng không phải cảm thấy rằng mình kém hơn người ta một bậc, ngay cả dũng khí nói chuyện to tiếng với người ta cũng không dám... Nàng phải học cách nói không với người ta, hiểu không?"
Diệu Diệu đỏ mắt, dạ khẽ.
Dương Hạo lúc này mới nói: "Ừ, nàng về đi, phải chú ý nghỉ ngơi và ăn uống cho tốt. Trong mấy ngày này tuy mập hơn một chút, nhưng vẫn gầy hơn so với trước kia, phải chú ý bảo dưỡng tốt thân thể của mình."
"Nô gia đi đây, lão gia cũng phải bảo trọng thân thế đó!" Diệu Diệu nhìn Dương Hạo với ánh mắt chưa chan tình cảm rồi quay người bước đi.
Diễm Diễm từ sau bình phong lách ra, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Dương Hạo, gối lên đùi hắn, nhìn về phía Diệu Diệu đã đi xa, băn khoăn nói: "Chủ ý của Oa Oa... thiếp sao luôn cảm thấy là một chủ ý xấu. Diệu Diệu... tựa hồ như rất không muốn rời xa chàng, thiếp cảm giác được mà."
"Ha ha..." Dương Hạo vuốt ve tóc nàng ta, nói: "Nàng nhìn ra, chẳng lẽ ta lại không nhìn ra ư? Có điều... hơi hơi thích một người nào đó, không chứng tỏ là nhất định yêu người ta. Trên thế giới này, nào có nhiều người nhất kiến chung tình đâu. Khi nàng mới gặp ta, có yêu ta ngay không?"
Diễm Diễm cười cười, nắm lấy tay hắn, làm bộ cắn ngón tay hắn, nói khẽ: "Thiếp á... lúc đó chàng chạy nhanh quá, thiếp không tiện đuổi theo. Nếu không, hừ, chàng hiện tại không chết thì cũng phải nằm trên giường cả đời cần người chiếu có rồi."."
"Nha đầu ác quá!" Dương Hạo vỗ một cái lên mông nàng ta, khiến Diễm Diễm á một tiếng.
"Ta biết nàng ta có chút thích ta." Dương Hạo mỉm cười, nhớ lại lần đầu hắn và Diễm Diễm gặp nhau.
Trên lâu có nửa thân người thò ra, chính là một nữ tử thiếu niên. Khuôn mặt thanh đạm của nàng ta không trát phấn, thanh nhã vũ mị, nàng ta một tay đỡ lấy cửa sổ, tóc dài đến eo rủ xuốn, ở đuôi tóc còn đọng những giọt nước trong suốt: "Ối, thật sự xin lỗi, nô gia trượt tay đánh rơi thanh chống cửa sổ, công tử chớ có lấy làm lạ."
"Công tử, nô gia ở đây!"
Thiếu nữ đó nhảy nhót chạy về phia cửa Như Tuyết phường, mặc áo ngắn tay bó màu xanh, bên ngoài là áo cộc tay bó chặt người, váy bó eo màu vàng nhạt, tóc vẫn ẩm ướt đen bóng, chỉ vén lên qua quýt.
"Cho nên, trước khi đi, ta sẽ tặng phú quý cho nàng ta. Cái mà ta có thể tặng nàng ta cũng chỉ có bấy nhiêu đây. Ta biết nàng ta có chút thích ta, có điều... ta "chết" rồi, cái đó cũng sẽ hết. Nha đầu hoạt bát đó hiện tại đã thành thục hơn nhiều, bờ vai gầy ấy giờ cũng có thể gánh vác được nhiều việc. Cho dù là nàng, không phải cũng thay đổi rất nhiều sao? Nàng ta rồi cũng sẽ lớn dần, mỗi người đều sẽ lớn dần..."
Cái nhìn xoáy vào hắn của Diệu Diệu trước khi đi, cùng với con mắt chan chứa ân tình lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn, Dương Hạo bỗng dưng nhớ tới một người đã chôn sâu trong ký ức bị phủ đầy bụi bắm của mình.
"Dương Hạo đại thúc, đợi Cẩu nhi theo sư phụ gia gia học được một thân bản lĩnh sẽ quay về tìm đại thúc, theo đại thúc làm việc, có được không?"
"Được, đại thúc cầu còn không được nữa là."
"Nhưng... Cẩu nhi mới chín tuổi, còn cần nhiều năm nữa."
"Cũng không lâu đâu, ở tái ngoại rất nhiều người mới mười hai mười ba tuổi đã có thể ra trận giết địch rồi. Hán nhi chúng ta kém họ ở chỗ nào chứ? Có đại tông sư như lão tiên trưởng dậy dỗ, Cẩu nhi tương lai nhất định sẽ biến thành như lang như hổ."
"Phải như lang như hổ ư? Vừa dữ lại vừa xấu, khó coi lắm."
"Ha ha, chỉ ví dụ thôi. Cẩu nhi khi thành tài xuống gặp đại thúc, nên mặc một chiếc đạo bào màu hạnh hoàng, lưng đao bảo kiếm, áo thêu bắc đẩu, tay áo tung bay, là một tiểu đạo đồng tiên phong đạo cốt, tuổi trẻ tuấn tú, ha ha..."
Diệu Diệu rồi sẽ lớn, Cẩu nhi cũng sẽ trưởng thành. Trên thế giới này không có đạo lý ai rời xa rồi thì khiến ai đó không sống tiếp được. Ta tới thế giới này một cách mạc danh kỳ diệu, tạo thành một số cải biến và sai lệch, theo sự "chết đi" một cách khó hiểu của ta... tất cả sẽ quay trở lại với quỹ tích vốn có của nó...
"Cẩu nhi, đại thúc không đợi được đến lúc con thành tài xuống núi được nữa rồi. Có điều... đại thúc rất cao hứng, cho dù trên thế giới này không vì ta mà thay đổi cái gì, nhưng ít nhất thì ta cũng thay đổi được nhân sinh và mệnh vận của con..." Dương Hạo chưa nghĩ sâu hơn một nấc, bởi vì người vì hắn mà thay đổi vận mệnh đâu chỉ có một Mã Diệc, Phách Châu, Quảng Nguyên, Tô Châu, thậm chí là Khương Nhân, còn có Khai Phong, Tứ châu... Những nơi mà hắn tới, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cải biến mệnh vận của một số người, mà những người này bị hắn cải biến vận mệnh, cũng sẽ cải biến mệnh vận của càng nhiều người hơn. Thế giới này khó tránh khỏi đi chệch khỏi phương hướng lịch sử vốn có của nó...
Hắn càng không ngờ được rằng, bởi vì sự xuất hiện của hắn, người bị hắn cải biến vận mệnh, có người đi theo hướng hạnh phúc, có người đi theo hướng bất hạnh, không phải ai ai cũng được may mắn như Cẩu nhi. Ví dụ như... vị Đặng Tú Nhi, vị tri phủ thiên kim Tứ châu.
Đặng Tú Nhi nghiến chặt răng, đang luyện kiếm pháp dưới tán cây. Cánh tay vốn chỉ cầm bút gẩy đàn của nàng ta giờ đã luyện tới sưng vù, chỉ nhấc lên một cái là đau như bị kim châm. Nhưng nàng ta chưa từng nếm qua loại thống khổ này vẫn nghiến răng nghiến lợi, hướng tới địch nhân vô hình trong không khí mà đâm từng kiếm từng kiếm.
"Tú nhi, nghỉ ngơi một lát đi."
"Cô cô." Đặng Tú Nhi thu kiếm lại, quay đầu nhìn cô cô đang chắp tay đứng ở trước thềm đại điện Tam Thanh của Xuất Vân quan, lau mồ hôi trên trán bước về phía nàng ta.
"Tú nhi, con nên chú ý nghỉ ngơi, khổ luyện như vậy, sợ rằng dục tốc bất đạt."
"Cô cô, con đã qua cái tuổi thích hợp nhất để tập võ rồi, lại không có căn cốt tốt nhất để học võ, vậy thì chỉ có lấy cần cù để bổ khuyết. Cô cô không cần phải lo lắng, Tú nhi chịu được mà."
"Ôi đứa bé này!" Xuấn Vân quán chủ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu rồi bước vào trong đại điện.
Đặng Tú Nhi cầm hũ nước từ dưới bậc thầm lên, đổ đầy vào cái bát sứ to, sau đó cầm lên uống ừng ực, không hề còn bộ dựng tư văn của tri phủ thiên kim, đại gia khuê tú nữa. Uống xong một bán nước suối ngòn ngọt, nghỉ ngơi một lát, nàng ta lại cầm kiếm đứng ở giữa điện, quát khẽ một tiếng, lại tiếp tục luyện kiếm.
Kiếm đi nhẹ nhàng, như hành vân lưu thủy, vẽ ra một chữ trụ. Người nàng ta đi theo kiếm, giống như du long, di chuyển khắp viện, kiếm phong rít gào. Đột nhiên, nàng ta tay cầm trường kiếm, chân đạp thất tinh, thân hình xoay nửa vòng, hai chân giao vào nhau ngồi khoanh chân xuống đất, kiếm trong tay theo cánh tay giơ ra sau rồi đâm nghiêng lên trên, mục tiêu giả tướng chính là yết hầu của đối phương.
Không ngờ lúc này lại có một người từ ngoài cửa viện chạy vào, thân pháp cực nhanh. Thân hình người đó khá thấp, một kiếm này của Đặng Tú Nhi vốn là đâm vào yếu hầu giả tưởng của địch nhân, lúc này lại biến thành đâm vào yết hầu của người đó. Đặng Tú Nhi đại kinh thất sắc, nhưng thu lại thì đã không kịp.
Chỉ thấy bóng người màu hạnh hoàng (màu vàng hơi đỏ) đột nhiên nhoáng lên, không ngờ lại né được một kiếm tất sát này. Đặng Tú Nhi kiếm thế dùng hết, vẫn chưa kịp thu lại, bóng người đó lại lao tới như quỷ mị. Đặng Tú Nhi chỉ cảm thấy cổ tay nhói lên, kiếm trong tay đã bị người đó đoạt mất.
"Xin... xin lỗi..." Đặng Tú Nhi đưa tay ra lau mồ hôi lạnh, lúc này mới có thể nói ra lời.
Đứng trước mặt nàng ta là một tiểu đạo cô, mặc đạo bào màu hạnh hoàng, giày gai thắt xà cạp, tóc búi cao, nhưng trên đầu lại đội một cái nón trúc. Màn sa rủ xuống tới tận cổ, che đậy toàn bộ da thịt lộ ra ngoài của nàng ta. Nhưng kẽ màn sa theo gió mà động, lờ mờ lộ ra một mảng da thịt, nhưng lại trơn bóng như ngà voi, lờ mờ thấu ra màu hồng tráng mịn. Cách một lớp màn sa vẫn lờ mờ thấy được dung mạo đẹp như tranh.
"Tiểu đạo cô này là ai? Đợi nàng ta lớn rồi, nhất định sẽ là một nữ nhân không tồi, trời sinh còn có thân thủ giỏi như vậy, e rằng cả cô cô cũng không bằng..." Đặng Tú Nhi trong lòng kinh nghi bất định, nghĩ.
Tiểu đạo cô đó vén màn sa lên, cười với nàng ta: "Hi hi, ngươi không cần phải khách khí, là ta vào quá mạo muội, ngươi là tục gia đệ tử của Xuất Vân quán chủ à?"
Tiểu đạo cô cười xinh như hoa, giọng nói trong trẻo, còn có một chút trẻ con, nhưng lại ngọt ngào dễ nghe.
Nàng ta vén màn sa lên, trước mặt Đặng Tú Nhi như rực sáng: "Môi hồng răng trắng, quả nhiên là một mỹ nhân. Không chỉ mắt mày tình xảo mà da thịt còn trơn bóng, quả thật giống như là một bức tượng do ngọc đẹp khắc thành. Đôi mắt đen láy đó không ngờ lại trong suốt như nước suối không nhiễm bụi trần dưới bách thụ ngàn năm ở hậu viên.
"Ặc, đúng vậy... tiểu tiên trưởng tìm sư phụ của ta à?"
Nhìn tuổi tác, Đặng Tú Nhi đoán rằng nàng ta chắc là nhân vật đồng lứa với đồ nhi của cô cô, chỉ là kính nể thân thủ cao minh của nàng ta, bất giác sinh ra mấy phần kính ý, ngữ khí cũng khách khí hơn nhiều. Tiểu đạo cô đó cười hi hi, nói: "Xuất ở trong đại điện à? Ta có chuyện muốn tìm bà ta."
Tiểu đạo cô ném kiếm về phía Đặng Tú Nhi rồi chạy vào trong đại điện, thân pháp nhanh như điện, linh hoạt như mèo.
"Xuất Vân? Nàng ta có lai lịch như thế nào, không ngờ lại gọi thẳng đạo hiệu của cô cô?" Đặng Tú Nhi kinh ngạc không thôi, đỡ lấy kiếm rồi chạy theo sau.
Vừa đi tới cửa điện, tiểu đạo cô đã từ trong điện chạy ra. Thấy nàng ta đuổi theo, liền gật đầu tỏ ý với nàng ta rồi lập tức giống như gió lướt qua người nàng ta. Đặng Tú Nhi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt ta đin láy đó hơi liếc qua nàng ta.
"Tiểu sư thúc đi thong thả, Xuất Vân không tiễn xa được."
Khi Xuất Vân quán chủ chắp tay đứng dậy thì tiểu đạo cô đó sớm đã đi mất dạng rồi.
"Tiểu sư thú?" Đặng Tú Nhi kinh hô một tiếng: "Cô cô, nàng ta là ai, sao lại có bối phận cao như vậy?"
Xuất Vân quán chủ nói với vẻ hâm mộ: "Tiểu sư thúc pháp hiệu là Trần Duyên, là thân truyền đệ tử của tổ sư."
Đặng Tú Nhi lại thốt lên kinh ngạc: "Tổ sư? Phù Diêu Tử chân nhân còn sống ư?"
Xuất Vân quán chủ trừng mắt lườm nàng ta một cái, quát khẽ: "Tổ sư đã tu tới cảnh giới địa hành tiền, phúc thọ miên trường, tất nhiên là vẫn còn sống rồi."
"Thật không ngờ... Nàng ta mới có chừng này tuổi mà một thân võ công đã khá như vậy rồi, nếu tổ sư gia cũng chịu chỉ điểm một chút cho con, vậy thì tiến cảnh trong võ đạo của con ắt sẽ một ngày tiến xa ngàn dặm."
"Con đừng có mơ, Trần Duyên sư thúc là quan môn đệ tử của tổ sư, tổ sư không thu đồ đệ nữa đâu. Hơn nữa, thuật bói toán của tổ sư là thiên hạ vô song, nếu thật sự để tổ sư gặp con, đoán ra mục đích của con, tất không chịu để ta truyền võ nghệ cho con đâu."
Đặng Tú Nhi nghe thấy vậy, mặt mày không khỏi ủ rũ chán nản.
Xuất Vân quán chủ lại nói: "Có điều... vị tiểu sư thúc này rất ôn hòa với người ta, rất thích nói chuyện. Tiểu sư thúc có được thân truyền của tổ sư, biết rất nhiều tuyệt nghệ bí mật không truyền cho người ngoài mà ngay cả cô cô của người cũng chưa từng nghe tới. Con nếu có thể kết thân với nàng ta, để vị sư thúc tổ này chỉ điểm cho con mấy chiêu, đối với tiến cảnh của con cũng có lợi ích rất lớn. Chỉ là... con ngàn vạn lần đừng để nàng ta biết co là vì báo tư thù, ý muốn giết quan, nếu không..."
"Cô cô, con biết rồi." Đặng Tú Nhi vui vẻ nói.
"Ài, bần đạo là người xuất gia, ở ngoài tam giới, không trong ngũ hành. Hiện giờ không dứt được một tia trần niệm, đã phạm quy củ của sư môn rồi. Tú nhi, con tự thu xếp đi, chấp niệm... không thể quá nặng."
...
"Quan gia tới rồi, thần không tiếp đón từ xa, xin quan gia thứ tội." Triệu Phổ vội vàng đứng dậy.
"Ha ha ha, Tắc Bình huynh, gặp nhau trong phòng riêng, chứ có câu nệ lễ tiết như vậy, trẫm đã nói nhiều lần rồi mà." Triệu Khuông Dận mỉm cười bước vào trong phòng, nhìn thấy mười cái hộp đen bóng ở trong nhà, ánh mắt lập tức sáng lên: "Tắc Bình huynh, đây là cái gì vậy."
Triệu Phổ thầm cười khổ, chỉ đành trơ mặt nói: "Cái này... à... đây là..."
Triệu Phổ vừa một bịa ra một cái lý do, trong lòng đột nhiên giật thót: "Sao lại trùng hợp như vậy, sứ giả ngô Việt vừa đi, bệ hạ lại đã tới rồi?"
Triệu Phổ không dám giấu diếm, thế là thản nhiên đáp: "Đây là Ngô Việt Vương Tiền Thục sai người tới tặng thần mấy bồn hải sản. Ha ha, chắc là đại quân của Tống quốc ta uy chấn lĩnh nam, bọn họ có chút đứng ngồi không yên, tống lễ là giả, vào kinh dò xét tình thế trong triều ta mới là thật."
Một tia sáng sắc nhọn như kim ở sâu trong mắt Triệu Khuông Dận biến mất, tươi cười nói: "Ha ha, đã là hải sản mà Ngô Việt vương mang tặng, nhất định là không tồi, mở ra xem đi. Hôm nay trẫm có khẩu phúc, cũng có thể thưởng thức một chút.
Triệu Phổ đành phân phó hạ nhân mở bồn, nhất thần kim quang xán lạn chói mắt, trong mười bồn đều là váng nén sáng choang. Triệu Phổ sắc mặt xám xịt, vội vạng quỳ xuống đất, hoảng hốt xin tội: "Thần có tội, thần thực sự không biết cái gọi là hải sản này lại là hoàng kim. Thân thân là tế chấp, phạm phải sai lầm lớn này, xin bệ hạ nghiêm trừng."
Hai chân hắn run rẩy, đầu quỳ sát đất không dám ngẩng dậy, chỉ cảm thấy trong đại sảnh tĩnh lặng, bầu không khí trầm trọng ép cho hắn không thở nổi. Sau một thoáng tĩnh mịch, khi Triệu Phổ cơ hồ sụp đổ thì nghe thấy Triệu Khuông Dận cười dài một tiếng: "Ha ha, chẳng qua là mười thùng hoàng kim mà thôi, chẳng lẽ mua được một vị tể tướng của nước ta ư? Tắc Bình, đứng dậy đi, hoàng kim ngươi cứ nhận lấy..."
"Thần không dám, thần có tội..."
Khóe miệng Triệu Khuông Dận cong lên, lộ ra một nụ cười rất khó phát giác, cúi người xuống đỡ hắn: "Đứng dậy đi, tên tiểu thử Tiền Thục này còn cho rằng đại sự của Tống quốc ta là chuyện mà thư sinh các ngươi làm chủ, không liên quan tới ta ư!"
Triệu Phổ thấy Triệu Khuông Dận không muốn truy cứu chuyện này, hồn phách mới về lại trong cơ thẻ, căng thẳng bỏ dậy, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ướt áo, lúc này ở ngoài cửa có tiếng gọi vui vẻ: "Quan gia tới rồi ư?"
Triệu Khuông Dận quay đầu lại nhìn, buông Triệu Phổ ra, chắp tay thi lễ về phía cửa, kêu: "Khuông Dận bái kiến tẩu tẩu. Ha ha, ở trong cung rất phiền muộn, nhớ tới thịt nướng của tẩu tẩu, nhất thời thèm ăn cho nên mới tới làm phiền."
Triệu Khuông Dận và Triệu Phổ gia trước giờ luôn qua lại rất mật thiết, khi chưa làm hoàng đế thường tới Triệu gia cùng Triệu Phổ uống rượu nói chuyện. Thịt nướng của phu nhân Triệu Phổ rất ngon, Triệu Khuông Dận ăn mãi không chán, đối với vị tẩu phu nhân này cũng rất kính trọng thân mật. Hắn về sau tuy làm hoàng đế, nhưng khi gặp Triệu phu nhân vẫn tôn kính gọi tẩu tẩu. Mỗi lần tới Triệu gia cũng đều muốn dùng thịt nướng do tự tay Triệu phu nhân làm để nhắm rượu, cùng Triệu Phổ vui sướng đàm luận.
Triệu Phổ thấy phu nhân tới, không khỏi thờ phào một hơi, may mà phu nhân tới hòa giải, nếu không cục diện khó xử này không biết nên thu xếp thế nào. Hắn lập tức đánh mắt với bà ta, tức thì có gia nhân cơ linh bước tới đưa mười cái bồn ra ngoài. Triệu Phổ lại cố nặn ra một nụ cười với Triệu Khuông Dận: "Phu nhân, Mặc Hương uyển đang tu sửa, thiết yến bày rượu ở Trúc Vận các, tiếp đón quan gia đi."
Triệu phu nhân ngây người, nhà mình đang xây nhà mới chứ Mặc Hương uyển có được tu sửa gì đâu? Nhưng bà ta dẫu sao cùng làm tể tướng phu nhân nhiều năm, đầu óc đương nhiên là sắc sảo. Trương phu đã phân phó như vậy, biết hắn tất có duyên có. Lập tức thản nhiên dạ một tiếng, trước tiên bảo ngươi đi chuẩn bị bồn đồng, than, thị và rượu. Sau đó thì cùng Triệu Phổ một trái một phản đưa Triệu Khuông Dận tới Trúc Vân các.
Trúc Vân các là thư phòng của Triệu Phổ, nhưng Triệu Phổ tới Triệu gia, trước giờ lại chưa từng đến thư phòng của hắn. Thư phòng của vị tể tướng này tất nhiên là rất được chú ý, gồm có ba gian, mỗi gian lại chia ra làm hai, chỗ tắm, nghỉ ngươi, đọc sách, tiếp khách đều có, mực bút đầy rẫy, hoa cỏ thơm ngát, bố trí rất điển nhã.
Tiến vào thư phòng, lại thấy ở trong chính sảnh có một thư án được đặt sát vào tường, hai bên là bình hoa và trái cây, chính giữa là chiếc gương đồng, gương đồng được nạm vàm khảm ngọc, cũng là một kiện gia vật, chỉ là nếu luận về quý trọng, thế nào cũng không đáng được một vị tể tướng coi trân trọng như vậy. Triệu Khuông Dận bất giác ngây người, Triệu Phổ thấy vậy đột nhiên có canh giác, vội vàng ra hiệu cho phu nhân đi trước.
Triệu Khuông Dận càng thấy nghi ngờ, nhưng mặt thì vẫn bất động thanh sắc, mỉm cười nói: "Chiếc gương đồng này, chính là một cổ vật cực kỳ quý trọng, sao lại cung phụng ở đây?" Nói xong liền bước tới, Triệu Phổ ngăn không kịp, chỉ đành bước theo sau.
Triệu Khuông Dận cầm gương đồng lên, quan sát tử tế một lượt, không thấy có chỗ nào kỳ lại, lật lại nhìn thì thấy mặt sau đúc nét chữ của bốn năm Càn Đức, ông ta lờ mờ thấy có chút quen mắt, bất giác trầm ngâm nói: "Chiếc gương đồng này... trẫm hình như đã thấy ở đâu rồi?"
Triệu Phổ ngượng ngùng nói: "Cái này... đúng vậy, chiếc gương đồng này, quan gia đã thấy rồi, thần vì chiếc gương đồng khắc chữ "năm thứ tư Càn Đức" này mà bị quan gia răn dạy, từ sau đó mới cố gắng phấn đấu, nỗ lực đọc sách, để không phụ sự nhân ái hậu đức của quan gia. Chiếc gương đồng này, thần đặt ở trong thư phòng, chính là dùng để tự nhắc nhở mình."
Triệu Khuông Dận nghe hắn nói vậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ, không khỏi ha ha cười lớn.
Vốn là mấy năm trước, sau khi diệt được Thục quốc, rất nhiều tài vật trong cung của Thục quốc vốn đều chuyển tới Khai Phong để dùng trong cung của Tống quốc, có một lần Triệu Khuông Dận phát hiện một chiếc gương động có khắc chữ "năm thứ tư Càn Đức", không khỏi cảm thấy kỳ quái, bởi vì lúc đó là Đại Tống năm Cà Đức thứ ba, sao lại xuất hiện trước chữ "năm Càn Đức thứ tư"?
Lúc đó chưa có thương phẩm có ghi ngày sản xuất, hơn nữa một chiếc gương đồng cũng không có hạn xử dụng, cũng không cần phải làm giả. Triệu lão đại cho rằng là vật lạ, hỏi rất nhiều đại thần, mới có Hàn Lâm học sĩ Đào Cốc và Đậu Nghi trả lời, bởi vì niên hiệu Càn Đức Thục Quốc cũng từng dùng, đây là gương đầu được đúc vào năm thứ tư Càn Đức của Thục Quốc, đã có chút lâu đời rồi.
Triệu Khuông Dận nghe vậy liền nổi giận, quốc hiệu này không những bị người ta dùng rồi, hơn nữa còn là một quốc gia bị diệt vong, thế cũng quá xui xẻo. Chọn quốc hiệu là chuyện lớn quan trọng cỡ nào, văn võ toàn triều không ngờ ngay cả chuyện này cũng không biết. Niên Hiệu Đại Tống Càn Đức đã dùng mấy năm rồi, không sợ bị người Thục cười cho à?
Triệu lão đại vừa nổi giận, cầm vút vẻ loạn lên mặt Triệu Phổ thân là tể tướng đang ngồi bên cạnh, rồi cầ gương đồng đập tới tấp lên người hắn, mắng cho Triệu Phổ phải ôn gương đầu chạy mất dạng. Tảo triều ngày hôm sau, vết mực trên mặt Triệu Phổ vẫn không chưa xóa, vẫn dính nguyên vẹn trên mặt hắn, Triệu Khuông Dận thấy vận mới thôi giận.
Sau khi hết giận, Triệu Khuông Dận mới nhớ tới Triệu Phổ là năm Càn Đức thứ hai mới là tể tướng, chuyện chon sai niên hiệu không phải là trách nhiệm của Triệu Phổ. Cho dù... rất rõ ràng, Triệu Phổ cũng quả thực không biết Thục quốc đã dụng niên hiệu Càn Đức này, cho nên đối với việc mình vô duyên vô cớ đánh hắn cũng cảm thấy áy náy.
Hiện giờ thấy Triệu Phổ không ngờ lại đặt chiếc gương đồng này ở đây để tự cảnh tỉnh bản thân, Triệu Khuông Dận không khỏi cảm thấy cảm động. Triệu Phổ thân là tể tướng, quyền cao chức trọng, tất nhiên là đối tượng mà quyền quý trong ngoài muốn kết giao. Ngô Việt cho dù tặng hắn mười thùng hoàng kim thì sao? Cho dù có tặng hắn một tòa núi vàng thì hắn cũng không dám, mà cũng không ngu xuẩn tới mức lại tổn hại hoặc là phản bội Đại Tống. Chẳng qua là trong phạm vi mà mình có thể giúp đỡ Ngô Việt quốc một chút, mưu cầu một số lại ích cá nhân mà thôi.
Vừa nghĩ vậy, oán hận trong lòng Triệu Khuông Dận cũng giảm đi nhiều, đợi khi than lửa bốc lên, thịt tỏa hương thơm, Triệu Khuông Dận đã quên hẳn chuyện này, quay sai thương nghị quốc sự với Triệu Phổ.
"Tắc Bình à, chiến sự Mân Nam thuận lợi, theo trẫm thấy, Hán Quốc đã là vật trong túi trẫm rồi, có chạy cũng không thoát. Nam Hán tới tay, cho đại quân nên nghỉ ngơi một chút rồi trẫm lại chuẩn bị thảo phạt Đường quốc. Đường quốc lần này sai sứ tới triều, e rằng cũng là vì nỗi lo này. Nam Đường, trẫm quyết phải có được, không biết Tắc Bình có kiến nghị gì với trẫm không?"
Triệu Khuông Dận tuy đã bỏ chuyện này xuống, nhưng Triệu Phổ thì không bỏ được. Đạo quân thân giống như là đạo phu thê, khi đôi bên ân ái thì chuyện gì cũng dễ nói, một số hiềm khích mâu thuẫn hai bên đều không để trong lòng. Nhưng khi hai bên ghét nhau, thì sự tính toán lại cả thù cũ. Ngươi lúc trước như thế nào, ta lúc trước như thế nào, đều sẽ tính toán rõ ràng.
Thế là vừa nghe thấy câu khỏi của Triệu Khuông Dận, Triệu Phổ vội vàng xốc lại tinh thần, đắn do nói: "Đường quốc vô luận và cương vực hay là thực lực đều hơn Tống quốc ta. Từ khi quan gia xưng đế đến nay, có được sự anh minh của quan gia, Đại Tống ta như mặt trời mọc đằng đông, so sánh hai bên, hiện giờ Đường quốc đã không còn là địch thủ của Đại Tống ra nữa rồi.
Song rết có trăm chân, chết mà không cứng. Đường quốc hiện tại tcos mấy chục vạn hùng binh, hơn hẳn Thục quốc, Hán quốc. Quan gia muốn lấy Đường quốc, trước phải tiên nắm rõ tình hình trong nước của kẻ địch, am hiểu địa lý của kẻ địch, phân tán quần thần của kẻ địch, ly gián văn võ của kẻ địch. Có như vậy thì mới có thể đoạt được. Nếu không, chiến sự kéo dài nhiều ngày, e rằng Kinh Hồ, Mân Việt, BaThục mới hàng sẽ có kẻ nổi dị tâm. Mà Tây Bắc đang rục rịch, cường binh của Bắc quốc cũng là hậu hoạn vô cùng."
Triệu Khuông Dận gật đầu khen phải, hai người nghị luận một lúc lâu, Triệu Phổ vào mỗi đoạn quan trọng lại gãi đúng chỗ ngứa của Triệu Khuông Dận. Triệu Khuông Dận long nhan hớn hở, chút không vui trong lòng còn sót lại cũng bay biến sạch. Ông ta ném một xâu thịt xuống, vuốt râu cười nói: "Không sai, lời của Tắc Bình chính hợp ý trẫm, đạo thương binh phạt mình là nắm rõ tình hình trong nước của kẻ địch, am hiểu địa lý của kẻ địch, phân tán quần thần của kẻ địch, ly gián văn võ của kẻ địch. Trẫm thấy, để Hồng lư thiếu khanh Dương Hạo xuất sứ Giang Nam, chấp hành trọng trách này, Tắc Bình thấy sao?"