Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 364: Bắc thượng nam chinh



Đinh Ngọc Lạc ngẩn người đứng bên cạnh cái cống thối đầy rác rưởi, nhìn tử thi vục mặt vào mặt nước đục ngầu đầy rác rưởi, uế thải mang theo mùi tanh tưởi, mang theo bọt vàng nhạt nổi lềnh phềnh, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra đó là một thi thể. Đinh Thừa Nghiệp chạy đến bên mương, giãy dụa và bị trúng một kiếm, ngã ngay xuống cái cống hôi thối nhơ nháp không tưởng được, lẫn vào màu rác rưởi.

Sau một lúc, Đinh Ngọc Lạc mới lau đi nước mắt, quay người lại đến tiểu viện lạc, vừa vào trong viện thì thấy trong viện trống trơn, Dương Hạo không biết đã mất tích đi đâu rồi. Đinh Ngọc Lạc giật mình hoảng hốt, tìm trong tìm ngoài, không những không nhìn thấy Dương Hạo đâu, mà cái gậy quải trượng cũng không thấy đâu nữa. Đinh Ngọc Lạc nước mắt như mưa nói: "Ca… ca bảo ta đánh ca một cái, hóa ra chỉ là để thoát khỏi ta…"

Đầu gối nàng khuỵu xuống đất, thút thít: "Nhị ca, ca bảo ta phải làm thế nào thì mới tha thứ cho ta đây? Cha mất rồi, đại ca cũng thân tàn, tiểu đệ thì táng tận lương tâm, nhị ca, ca nhẫn tâm như vậy mà bỏ đi, để ta và đại ca cả đời này phải bứt rứt sao? Nhị ca, Đinh Ngọc Lạc này hai năm nay đi hết bắc rồi xuống nam, bôn ba ngàn dặm, màn trời chiếu đất, chịu bao nhiêu đắng cay cũng không buồn lòng, nhưng ca đi như vậy thực sự làm tổn thương trái tim của muội. Cái chết của Dương đại nương, trên dưới Đinh gia người nào cũng có tội, muội cũng muốn chuộc tội cho Đinh gia. Ngọc Lạc có bản lĩnh thiên đại, dù có gì xảy ra thì cũng không nề hà. Nhị ca, có phải là muốn muội chết thì ca mới tha thứ cho muội đúng không?"

Đinh Ngọc Lạc thút thít đem tất cả những chuyện trong hai năm ra kể lể, nói hết những bứt rứt trong lòng ra, rồi nàng khóc rống lên, phía sau đột nhiên truyền lại một tiếng thở dài: "Haiz, trên đời này có một dạng vũ khí, có lẽ mãi mãi ta không ngăn cản được, đó chính là nước mắt đàn bà…"

Đinh Ngọc Lạc vừa mừng vừa sợ, thấy Dương Hạo dính lại hàng râu và lông mi, người hơi cúi đứng ở cửa viện. Đinh Ngọc Lạc gọi một tiếng: "Nhị ca…" rồi chạy lại ôm chầm lấy hắn, ôm chặt như thể sợ hắn biến mất.

Dương Hạo nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, cười khổ nói: "Mới vừa rồi cho ta một gậy, làm thực là có hiệu quả."

Đinh Ngọc Lạc xấu hổ, ngẩng đầu lên nói: "Nhị ca, ca… ca còn đau không?"

Dương Hạo thấy bộ dáng khóc sướt mướt của nàng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Cũng thật là làm khó cho muội, từ Phách Châu mà tìm tới Khiết Đan, rồi lại từ Khiết Đan đến Đường quốc. Nhị ca bận bịu, tuy có tâm báo thù cho mẫu thân, nhưng so với muội thì lại vô cùng xấu hổ. Hôm nay tên súc sinh kia đền tội trước mặt ta, đều là công lao của muội, thì sao ta lại có tâm sinh oán với muội chứ, chỉ là… haiz… hiện giờ, muội có dự đình gì, khi nào về Phách Châu vậy?"

Đinh Ngọc Lạc hơi do dự nói: "Tên súc sinh giết cha đó đã chết, ta… ta sẽ mau chóng về thôi. Nhị ca à, muội nghe nói ca bị người Khiết Đan ám sát, chết cháy ở trên thuyền, sao… sao ca lại…?

Dương Hạo méo xệch cười nói: "Ta xuất thân bất chính, ở triều đình Tống quốc cũng chỉ là ngoại tộc, quan gia đã trọng dụng ta song lại phòng ta, dù có ý thiêu sát ta, vẫn có ý ràng buộc theo dõi, giờ ở tình cảnh xẩu hổ, hà tất nhớ nhung không đi? Lần này, ta chẳng qua chỉ là tương kế tựu kế, nhân cơ hội mà thoát thân thôi. Ẩn cư không bị ràng buộc gì, há chẳng sướng hơn là làm con chuột trong cái bễ, bị khinh bỉ sao?"

Đinh Ngọc Lạc rời khỏi ngực hắn, lau nước mắt, hít một hơi nói: "Thế… nhị ca định đi đâu để ẩn cư, sao không quay về Lô Châu?"

"Về Lô Châu?" Dương Hạo ngạc nhiên hỏi: "Muội sao lại nghĩ đến Lô Châu?"

Đinh Ngọc Lạc chần chừ, không muốn giấu diếm gì hắn bèn nói: "Cơ nghiệp Đinh gia ở Phách Châu, sớm đã bị lụi bại rồi, đại ca nản lòng thoái chí, không muốn ở Phách Châu nữa. Sau hôm nhị ca bỏ đi, ca ấy đã rời toàn bộ gia sản tới Lô Châu, ý đại ca là… sớm muộn gia nghiệp này vẫn giao cho nhị ca."

Dương Hạo im lặng một lát, lắc đầu nói: "Đi thôi, đến chỗ ở của ta trước, hai ngày sau thì vè Lô Châu. Ca ấy… hai chân bị gãy, một mình lo gia nghiệp ấy e không tiện. Muội tuy là con gái, nhưng tài nghệ và khí phách cũng không kém gì nam nhi. Có muội giúp ca ấy, gánh vác gia nghiệp là chuyện không khó khăn gì. Còn về phần ta…"

Hắn thờ dài một hơi nói: "Ta vốn từ Lô Châu tới đây, ở đó người biết ta vô cùng nhiều, nếu ta về đó, tung tích khó mà tránh khỏi bị lộ, một khi triều đình biết được thì lại không hay. Muội nhận nhị ca này, ta cũng nhận muội ngươi, nhưng chưa chắc có thể sống cùng nhau. Muội cứ để nhị ca theo con đường mà ta muốn đi đi."

Đinh Ngọc Lạc nghe hắn nói vậy, biết hắn buồn vô cùng, giờ dù nhận mình lại vẫn khúc mắc với Đinh gia, tạm thời không tiện khuyên nữa, chỉ yên lặng gật đầu, đi bên cạnh hắn.

Chỗ ở của Dương Hạo nằm trong một xóm nghèo, nơi này thường xuyên có bọn lưu manh phạm án trốn hoặc ẩn nấp, căn phòng mà họ thuê buôn bán đồ ăn, che chở lưu phạm, mật báo, đúng là khời nguồn nơi sinh kế vô bần của dân nghèo hạng nhất sinh sống, cho nên đám người Dương Hạo ở khu vực hỗn loạn này vô cùng dễ dàng.

Mấy thuộc hạ ở phòng bên cạnh, bao quanh lấy phòng của Dương Hạo và hai vị phu nhân, cho nên ngõ Ô Nê này tuy là nơi vô cùng hỗn loạn, nhưng gần chỗ ở của hắn cực kỳ yên tĩnh, đám lưu manh vô lại, lũ tạp vụ càng không thể tới gần chỗ hắn.

Chỗ ở của Dương Hạo chỉ là một nơi giống với mấy căn nhà bậc trung, sân viện tương đối chật, tường viện thì thấp bé, phòng lụp xụp, nhưng chỗ ở lại tương đối sạch sẽ, song vô cùng đơn sơ. Nơi như vậy, gia phó của Dương Hạo có thể ung dung, còn hai người Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi thân phận là thiên kim, hai mĩ nữ cũng chịu khổ được, như vậy mới đáng quý.

Thấy Dương Hạo mang theo một người Hán về, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi vô cùng ngạc nhiên, nghe Dương Hạo giới thiệu về cô ấy, biết được cô này là muội muội cùng cha khác mẹ của Dương Hạo, hai người phụ nữ lúc này mới hiểu ra vấn đề. Đợi cô đi rửa mặt thay quần áo, hồi phục lại vẻ đẹp, là một cô gái hiền lành, thông minh lanh lợi vô cùng, hai cô gái có cảm tình vô cùng. Chuyện cũ của Dương Hạo hai cô đều biết tường tận, cũng biết vị tiểu muội này ban đầu rất tốt với Dương Hạo, rồi các cô quen biết nhau, Đường Diễm Diễm tính tình vô cùng thẳng thắn, Ngô Oa Nhi thì nhu thuận vô cùng, ba cô gái rất nhanh đã quen thân nhau.

Đêm hôm đó, trăng sáng ít sao, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi sau một hồi tâm sự với Đinh Ngọc Lạc, thì cáo từ đi ra, vừa vào trong viện thì gặp Dương Hạo đang đứng ngẩng đầu nhìn mặt trăng, hai người liền đi tới.

Khi mũi ngửi thấy mùi thơm, hai thân kiều diễm đã nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ánh đèn trong phòng Đinh Ngọc Lạc đã tắt.

"Quan nhân…" Oa Nhi khẽ nói.

"Các nàng… đều nghe Đinh Ngọc Lạc nói rồi sao?"

"Vâng." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Dương Hạo bùi ngùi thở dài, cầm lấy tay hai nàng, nhẹ nhàng nói: "Hai nàng lại đây."

Trong viện có một cái ghế băng, Dương Hạo kéo hai nàng tới ghế băng ngồi, kể lại chuyện của La Đông Nhi và mình lại một lượt, sau đó nói: "Lúc đó ta cho rằng cô ấy đã bị người ta hại chết rồi, nhưng mãi đến bây giờ ta mới biết, cô ấy… vẫn còn sống."

Hai người con gái nắm chặt tay hắn. Dương Hạo lại nói: "Nếu như không phải Ngọc Lạc từ Phách Châu đến Thượng Kinh, từ Thượng Kinh đến Kim Lăng, bám riết truy đuổi không tha tên súc sinh kia, để ta hôm nay có thể có được tung tích của cô ấy, thì ta vẫn sẽ chẳng hay biết gì. Nếu ta không có tin tức gì, thì có một ngày Đông Nhi chạy về Trung Nguyên, cô ấy… cô ấy cũng nhất định sẽ cho rằng ta thực sự đã chết rồi, từ nay về sau không còn cơ hội gặp nhau nữa. Vừa nghĩ tới tình hình thê thảm ấy, thì ta cũng không rét mà run lên.

Ta và ân oán Đinh gia dây dưa không rõ ràng, giờ người ta hận đã chết rồi, Định đại thiếu gia và Ngọc Lạc dù cho có cái gì không phải, dựa vào cái này, ta cũng không có gì ân oán với họ nữ. Nhưng… Đinh Thừa Tông là con trưởng Đinh gia, từ nhỏ quen mắt, lòng chỉ có một sứ mệnh: chính là làm vinh dự Đinh gia, mà ta thì lại không phải người có thể kế nghiệp gia sản, hơn nữa cũng không có hứng thú lớn vậy. Ung dung tự tại một đời, làm những chuyện vui vẻ với người mình yêu thương, lẽ nào không hơn bôn ba cả đời, chỉ vì cái gia sản truyền lại sao? Huống hồ, ta không muốn sửa thành họ Đinh, cũng không muốn kế thừa gia sản họ Đinh…"

Đường Diễm Diễm khẽ thờ dài nói: "Làm chuyện vui vẻ với người yêu thương. Hạo ca ca, Đông Nhi tỷ tỷ là người tình nhân mà cả đời chàng mãi mãi không buông ra được, giờ tỷ ấy còn sống, chàng nhất định sẽ đi Khiết Đan đón cô ấy về, đúng không?"

Dương Hạo nhìn nàng, bỗng bật cười: "Từ đây đi Khiết Đan, nhất định vô cùng gian khổ, vô cùng nguy hiểm, đại nhân không phải rơi vào nhà bình thường, cô ấy giờ là người trong hoàng cung đại nội. Ở trong đó ai cũng có thể gặp tùy tiện được sao? Huống hồ… nơi đó ta chưa bao giờ đi, đời người chỉ có một lần, nếu muốn đưa nàng trở về, khó khăn như lấy trộm tiên nữ từ trên trời xuống hạ giới."

Dương Hạo khẽ cầm lấy tay nàng, nhỏ nhẹ nói: "Nàng… không muốn ta đi?"

Đường Diễm Diễm cúi đầu, thầm thì: "Thiếp không muốn để quan nhân của chúng ta đi tới nơi cửu tử nhất sinh, vì canh cánh trong lòng, mất ăn mất ngủ, thiếp không muốn có một người phụ nữ quan trọng vô cùng với chàng trở về tranh giành tình cảm với ta. Nhưng… thiếp biết nhất định chàng sẽ đi. Đông Nhi tỷ tỷ tình thâm nghĩ nặng với chàng, hy sinh vì chàng quá nhiều, nếu chàng bỏ qua, thì chàng không xứng là người đàn ông của thiếp."

Nàng ngẩng mặt lên, trăng sáng, mắt nàng long lanh, bầu trời thật đẹp.

"Diễm Diễm…" Dương Hạo cảm động cầm lấy tay nàng, nhất thời không biết nói gì.

Oa Nhi khẽ nhắc nhở: "Quan nhân, người này chàng nhất định phải cứu, nhưng quan nhân đi là đi cứu người, mà không phải đi vào chỗ chết, vì điều này nên chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, cho nên quan nhân không nên quá nôn nóng, càng nóng lòng cứu cô ấy trở về, thì càng phải có kế hoạch hoàn hảo.

"Ta biết".

Dương Hạo ôm lấy người hai nàng, cảm động nói: "Dương Hạo có thể có những người bạn tri kỷ như các nàng thực không biết phúc mấy đời của ta. Ta biết, lần này đi gian nan khổ cực vô cùng, giờ ta không thể quang minh chính đại mà đi, không có Tống Quốc cho ta chỗ dựa, không có mấy trăm dũng sĩ hộ vệ cho ta, không ai nghênh đón ta. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ này, một khi đến Thượng Kinh, ta muốn gặp cô ấy trong Hoàng cung thông báo một tin cô ấy biết ta đến là việc gian nan vô cùng, chứ đừng nói đưa cô ấy về, cho nên ta hận một nỗi không thể mọc thêm cánh mà bay đến Thượng Kinh, nhưng ta tuyệt đối không làm việc lỗ mãng".

Hắn dừng một lát, lại nói: "Mấy ngày nay ta sẽ nghĩ cho kỹ, tính toán một chút, nghĩ một kế sách vẹn toàn, đợi đến khi Kim Lăng gió êm bể lặng, chúng ta sẽ khởi hành đi, ta và các nàng đi Thiếu Hoa sơn trước".

Đường Diễm Diễm hừ nhẹ một tiếng nói: "Chúng ta có thể tự tìm đến, chẳng lẽ có thể tự về, còn cần đưa chúng ta về Thiếu Hoa sơn? Chàng ý à…trái tim của chàng giờ đã mọc đầy cỏ rồi, còn có ý vậy sao?"

Dương Hạo dịu dàng nói: "Mỹ nhân ân trọng, há dám không đáp? Hai nàng vứt bỏ phú quý theo ta, Dương Hạo lòng cảm kích vô cùng, hơn nữa, cứu Đông Nhi về như nào, ta giờ vẫn chưa có chút chủ ý nào, vẫn là nên lên đường, từ từ nghĩ cách vậy. Đợi có kế hoạch, ta sẽ mang mấy hộ vệ biết nói tiếng Khiết Đan đi đồng quan bắc thượng hà đông lộ, tự đại châu xuất nhạn môn quan, từ đó đi đến Khiết Đan, con đường này cũng tương đối tiện.

Oa Nhi hỏi: "Thế…Ngọc Lạc thế nào đây?"

Dương Hạo trầm lặng nghĩ ngợi, nói: "Cô ấy một mình, tuy nói vào nam ra bắc, sóng gió đều đã từng trải qua, nhưng nghĩ đến chuyện một mình cô ấy ở một mình thực là không thể yên tâm, để ta phái hai người hộ tống cô ấy đi Lô Châu vậy".

Dương Hạo vừa dứt lời, bên cạnh có một giọng nói vọng lại, quay đầu lại nhìn, Dương Hạo ngạc nhiên vô cùng: "Diễm Diễm, nàng khóc gì vậy?"

Đường Diễm Diễm bỗng sà vào ngực hắn, thút thít nói: "Chàng làm gì, thiếp cũng ủng hộ, nhưng chàng phải đồng ý với thiếp, dù thế nào đi nữa, chàng cũng phải sống trở về, nhất định phải sống trở về".

"Ngốc nghếch, ta còn chưa đi mà, sao lại nói lời không may đó chứ?"

Dương Hạo tức cười, nhưng thấy Đường Diễm Diễm ôm chặt lấy eo hắn, khóc lớn nhào vào ngực hắn, nụ cười trên mặt hắn dần tắt, liền đưa tay nâng nàng đậy, vuốt ve mái tóc của Diễm Diễm, hắn không nói gì, cảm động vô cùng…

Ba người đi sát nhau trở về phòng, tường thấp có một bóng người đứng lặng nhìn theo, nhìn ánh đèn sáng ở phòng bọn họ, nhìn thật lâu…

Trời đã sáng, tuy tài liệu có hạn nhưng Oa Oa vẫn xem, vẫn là lo liệu mấy món ăn khai vị ngon miệng, nấu một nồi cháo thơm, Dương Hạo vốn muốn đợi Ngọc Lạc dậy rồi cùng dùng bữa, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy cô ấy dậy, Oa Oa bèn đến phòng cô gọi một tiếng, sau một lúc gọi, Oa Oa giật mình trở về nói: "Quan nhân, Ngọc Lạc đi rồi".

"Gì cơ?" Dương Hạo kinh ngạc, vội chạy đến phòng Ngọc Lạc, Oa Oa chạy theo nói: "Quan nhân, Ngọc Lạc đi rồi, đây là thư cô ấy để lại".

Vì đuổi theo giết tên súc sinh kia, muội muội đã ở Thượng Kinh nhiều ngày, rất thuộc đường nơi đó, con đường quay về cũng biết, hơn nữa muội là thân nữ nhi, lần này lên kinh, một khi nghe ngóng được tin của nhị tẩu, cũng tiện đi tiếp cận tẩu ấy. Một đi Thượng Kinh trước, rồi hỏi dò đường, đợi đến thành công được vài phần, nếu như Ngọc Lạc có thể gặp nhị tẩu trước thì sẽ chuẩn bị trước.

Nhị ca hộ tống gia quyến rời Kim Lăng, đi them về phía Thượng Kinh rồi gặp muội ở đó. Muội lên Thượng Kinh trước, ở Thượng Kinh muội ở Phúc tự nhà trọ nghỉ chân, đợi khi Nhị ca đến chúng ta sẽ gặp nhau. Ngọc Lạc, khấu đầu tái kiến.

*******

Biện Lương, Hoàng cung, điện Tập Anh.

Các quan văn quan võ tập trung trong điện, bàn tán xôn xao.

Hôm nay quan văn quan võ trọng thần tập trung lại với nhau, nội dung tranh luận là đại sự quan trọng: Đánh ai.

Tiếng đao va chạm soàn soạt làm tăng tinh thần, mở rộng ranh giới, chính là hướng nam và hướng bắc, và nó thành vấn đề mà các quan trong triều tranh giành không ngớt.

Lúc này Dương Hạo mặc bộ sứ giả Khiết Đan, tin sứ giả Khiết Đan đột tử cũng đã truyền tới, theo đó mà còn có nội sứ quán Đường Quốc hao tâm biên soạn ra bản đồ địa lý Giang Nam, theo lời tường thuật của Dương Hạo về bản đồ, căn cứ vào điều này có thể phân tích phán đoán vị trí đóng quân nhiều ít binh lực.

Cùng lúc đó, mật thám bên Khiết Đan cũng truyền tin, Khánh Vương mưu phản, binh vây Thượng Kinh, tiêu thác trí, hàn đức bảo hơn mười tướng lĩnh và văn thần quên thân bỏ mình ở binh biến, Da Luật Hưu Ca mang theobinh mã tuần thành, Hoàng đế Khiết Đan sáng sớm hôm sau đăng thành ổn định lòng dân, về sau không thấy hắn lộ diện, phố phường trong ngoài loan tin Hoàng đế đã băng hà, nhưng hắn ốm yếu, triều chính xưa nay đều là Hoàng hậu lo liệu, cho nên triều chính không thấy bị xao lãng.

Tiêu hoàng hậu đã mật chiếu hơn mười đạo, cử người phá vây đi viện quân, các nơi, các tộc các bộ lạc giờ liên kết với nhau, cần vương binh mã nườm nượp, còn vị thủ lĩnh cầm đầu hơn mười đại bộ lạc đang có bài hịch Khánh Vương thề sống chết, khởi binh chạy tới Thượng Kinh, quân chúng ào ào, tình hình đại chiến vô cùng căng thẳng.

Được tin này, Triệu Khuông Dận mừng rỡ như điên, đám võ tướng trong triều, Da Luật Hiền, đám người Hô Diên Tán cho rằng đây là thời cơ trời cho, dựa vào nội loạn của Khiết Đan, nên khởi binh bắc phạt, lấy tội danh tự tiện giết Tống sứ thảo phạt Khiết Đan, đoạt về 16 châu U Vân, điều này có chiến lược dễ thủ mà khó công. Còn về Đường Quốc, thực sự không phải sợ, tùy thời cơ có thể phát binh tiêu diệt.

Dựa vào đám người Lô Đa Tốn, Tiết Cư Chính, Lữ Dư Khánh cầm đầu văn thần nhất trí cho rằng, tiên nam hậu bắc bình định thiên hạ là quốc sách định hạ của Đại Tống, nhiều năm qua, triều đình có nhiều sự sắp xếp, binh mã bộ thư, binh sĩ diễn luyện, cung cấp lương thảo…tất cả đều đã được chuẩn bị kỹ càng, không thể vội vàng sửa đổi quy chế.

Hai phái tranh chấp, Da Luật Hiền ưỡn bụng, rít gào nói: "Các ngươi là lũ nhà nho nghèo kiết xác, hiểu được chuyện đánh giặc sao, Đường Quốc nếu như lấy được, tùy lúc có thể ra tay, bắc phạt Khiết Đan cũng không phải chuyện dễ dàng, dựa vào quốc binh, chiến lực của nước ta, có cơ hội tốt thế này sao không dùng, nhân lúc hắn bệnh thì lấy mạng hắn mới là đạo lý".

Lô Đa Tốn nói: "Da Luật Hiền nói lời này sai rồi, không nói đến Khiết Đan nam viện đại vương Da Luật Tà Chẩn giờ có mắt không tròng với tình hình loạn lạc của Thượng Kinh, bày thế trận chờ đón quân Tống ta, hơn nữa giờ chính là tiết trời giá rét, quần áo mùa đông, lương thảo, xe ngựa vận chuyển phải giải quyết như thế nào? Đảng tướng quân vội vàng nghĩ tới Bắc phạt, người Khiết Đan là dễ dàng tấn công đánh bại họ như vậy sao? Một khi chiến sự giằng co, binh mã của ta khốn đốn ở đất bắc, khi đó muốn quay đầu lại cũng khó, còn nếu Đường Quốc nhân cơ hội tác loạn, thì sẽ như thế nào đây?"

Da Luật Hiền trừng mắt, giơ hai tay ra nói: "Trước sợ sói, sau sợ hổ, thì chẳng cần làm gì nữa cả".

Hô Diên Tán vội nói: "Các vị đại nhân, Khánh Vương có thể lợi dụng thế nào? Nếu chúng ta phái người tới bàn bạc với hắn, dựa vào điều kiện trên đây, hắn sẽ hợp tác với Tống Quốc ta. Giờ Tiêu hoàng hậu tọa trấn Thượng Kinh, Thượng Kinh bất loạn, cần vương chi sư ùn ùn, ta thấy Khánh Vương rất khó đắc thủ. Nếu chúng ta có thể thuyết phục hắn điều động binh mã chuyển công 16 châu U Vân, và trợ giúp hắn một tay, hợp lực cướp lấy U Vân đối kháng lại Thượng Kinh, Da Luật Tà Chẩn cũng không nghĩ tới.. Nếu Khánh Vương theo U Vân mà kháng Thượng Kinh, hắc hắc…"

Tiết Cư Chính phản bác nói: "Khánh Vương dễ dàng làm vậy sao? Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, đợi cho nghị binh đã định, thế cần đến khi nào rồi, sợ thời cơ đã sớm bỏ qua mất. Đảng Tiến ta một trận chiến mà san bằng Đường Quốc, sớm đã chuẩn bị, Nam chinh các cửa ải hiểm yếu có dự trữ lương thảo, giờ lại có bản đồ địa lý giang nam sơn hà, các nơi trú binh rõ như lòng bàn tay, chính khả lần này nam chinh, thống nhất Trung Nguyên, trừ bỏ mọi ưu phiền, khi đó mới chuẩn bị kỹ càng bắc phạt, mới là kế ổn thỏa, nếu không một khi Đường Quốc tham chiến, hai mặt khai chiến, Tống Quốc ta tất sẽ bị đại thương nguyên khí".

Triệu Khuông Dận nghe hai phái nhân mã tranh chấp, thấy Tấn Vương đứng ở bên cạnh không nói nửa lời, bèn nói: "Tấn Vương nghĩ thế nào?"

Triệu Quang Nghĩa đi lững thững vài bước rồi đứng lại, chắp tay nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, nếu lần này quyết phạt, thật là đầu cơ, chưa chuẩn bị đủ, lúc này là mùa gió lạnh rồi, miền bắc trời đông tuyết phủ, quân nhu khó mà có thể tiếp nhận được, một khi quân ta bị chặt đứt đường lui, hậu quả tất khó lường. Da Luật Tà Chẩn nhất đại danh tướng, hắn tọa trấn Nam viện, chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như không có sự chuẩn bị đầy đủ, cuộc chiến này quá nguy hiểm, huống hồ đất Thục giờ có người tác loạn, Mân Nam tân phụ, Đường Quốc khó mà không có phản loạn, đây là những điều thần nghĩ, nghi nam…bất nghi bắc".

Triệu Khuông Dận mỉm cười: "Khánh Vương nếu điều quân trở về phạt U vân, sẽ không suy nghĩ tới Tiêu hoàng hậu sau lưng hắn sao? Nam có Da Luật Tà Chẩn, bắc có Tiêu hoàng hậu, Khánh Vương kẹp ở giữa có thể làm được chuyện gì? Sự lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có thể nhanh chóng tấn công Thượng Kinh, nắm được Tiêu Hậu trong tay, định lại thế cục, còn có một điểm nữa, các khanh chưa nghĩ tới, Trẫm nếu như bắc phạt, có khả năng phản mà thúc đẩy người bắc hòa giải nhất trí đối ngoại không?"

Hắn nhìn quần thần một lượt, thấy quần thần im lặng, có người vẻ mặt đã chợt hiểu, lại nói: "Khiết Đan Hoàng đế lâu không lộ diện, sống chết không hay. Nếu hắn đã chết, Tiêu hậu bí mật không phát tang thì sao? Tiêu Xước vô song, nếu Hoàng đế đã chết, Trẫm lại phát binh bắc phạt, loạn trong giặc ngoài, bà ta sẽ giảng hòa với Khánh Vương không đây? Còn về liên lạc với Khánh Vương, Trẫm…"

Triệu Khuông Dận mỉm cười, khinh khỉnh nói: "Trẫm há có thể bừa bãi qua lại với tên loạn thần".

Triệu Quang Nghĩa bước lên một bước nói: "Bệ hạ anh minh".

Đám người Lô Đa Tốn lần lượt khen ngợi Triệu Khuông Dận, Triệu Khuông Dận cười nhìn Da Luật Hiền, Tào Bân, nói: "Các khanh dốc hết chủ trương bắc phạt, không phải vì U Vân, hoàn toàn là vì người bắc và không dễ, các người kiêng kị cho nên vừa thấy cơ hội mới không muốn bỏ qua. Nguyên nhân chính là như vậy, Trẫm càng không thể vội vã làm bừa".

Hắn cười lạnh lùng, ngạo nghễ nói: "Bắc quốc sao, đợi thống nhất Trung Nguyên, Trẫm sẽ ngự giá thân chinh, người bắc tuy rằng rất cao, Trẫm là Trẫm ngồi không cũng khó chịu".

Hắn hơi ngả người về phía trước, trầm giọng nói: "Ý Trẫm, trước tiên nên lấy Đường Quốc, thống nhất Trung Nguyên. Các khanh, ai có thể thống binh nam chinh?"

Triệu Khuông Dận sẽ chọn ai gánh vác trọng trách này? Ai tự ứng cử mình đây? Mời các bạn cùng dự đoán và đón đọc chương tiếp theo.^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.