Dương Hạo nhận được lời mời, đầy một bụng kinh ngạc chạy tới phủ của La Khắc Địch. La Khắc Địch đứng ở ngoài cửa nghênh đón, vừa thấy hắn liền mỉm cười vái dài: "Dương sứ giả, hôm nay mạo muội gửi lời mời, được ngài nể mặt nhận lời, La mỗ cảm kích vô cùng. Nào nào nào, mời đại nhân vào trong."
Dương Hạo thấy bên cạnh hắn đứng mấy gia nô Khiết Đan đỉnh đầu trọc lốc, thắt bút xung quanh, cũng giả vờ như lần đầu tiên gặp nhau, mỉm cười hoàn lễ: "La tướng quân khách khí rồi, không biết tướng quân hôm nay mời bản quan đến là vì chuyện gì?"
La Khắc Địch nói: "La mỗ vốn là người Trung Nguyên, rời gia hương lâu rồi, giờ Dương đại nhân từ cố hương tới, La mỗ nhớ nhung cố thổ cố nhân, đặc biệt bày rượu cùng đại nhân ẩm yến, hỏi tình hình ở gia hương thôi chứ không hề có ý gì khác. Ha ha, đại nhân cứ yên tâm."
Hai người sánh vai ngồi xuống, đuổi gia nô ra, Dương Hạo liền nhíu mày, thấp giọng nói: "Chúng ta đường hoàng gặp nhau như vậy, không sợ người khác dị nghị ư?"
La Khắc Địch liếc gia nô đứng hầu ở cửa, nói khẽ: "Dẫu sao thì vài ba ngày nữa chúng ta cũng rời khỏi đây gì, sợ gì người ta dị nghị, vả lại ta là người Trung Nguyên, mời người cố hương tới gặp mặt uống rượu cũng là điều hợp tình hợp lý, nếu như tị hiềm không mời, e rằng ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi đó."
Dương Hạo lắc đầu cười khổ: "Huynh có đạo lý của huynh, vậy huynh tìm ta tới rốt cuộc là có chuyện gì."
La Khắc Địch nói: "Đông nhi từ trong cung truyền ra tin tức, nói rằng tối nay Tiêu hậu sẽ không tới chỗ nàng ta."
Dương Hạo mặt lập tức đỏ lên, ho khan một tiếng, nói: "Vì chút chuyện này mà huynh phải vất vả mời ta tới đây rồi mới nói ư? Hơn nữa.... tình hình hiện tại vẫn nên cẩn thận một chút, để tránh nhất thời sơ ý làm lộ vết chân ngựa. Sau này rồi cũng phu thê sống với nhau cả đời, đâu phải chỉ trong nhất thời nửa khắc đâu..."
Dương Hạo nói rất đường hoàng, La Khắc Địch nghe xong trợn mắt lên: "Được được được rồi, mấy cái chuyện đó của hai phu thê các người chớ có nói với ta làm gì. Mời huynh tới, quả thực là có chút chuyện riêng muốn thỉnh giáo..."
Hắn vừa nói tới đây thì lập tức ngậm miệng lại, tổng quản Nữu Lục Cát bước vào cửa, cung kính hành lễ, nói: "Đại nhân, tửu yếu đã chuẩn bị xong rồi."
La Khắc Địch đứng dậy, vui vẻ cười nói: "Dương đại nhân, mời..."
Trên tửu yến, La Khắc Địch ấp úng một hồi lâu mới nói: "Là thế này... Dương huynh, ta và huynh là sinh tử chi giao, giữa hai bên cũng không có gì là không thể nói, thôi thì ta cứ khai môn kiến sơn (mở cửa thấy núi - đi thẳng vào vấn đề) vậy..."
Dương Hạo trong lòng lờ mờ đã đoán ra được mấy phần, nhưng giả vờ như không biết, cười nói: "Huynh mở cửa rất lâu rồi, nhưng núi thì vẫn chưa thấy đâu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
La Khắc Địch sắc mặt hơi đỏ, nhăn nhó nói: "Dương huynh, thực không dám giấu, La mỗ lớn vậy rồi mà trước giờ vẫn chưa động tình với một nữ tử nào, nhưng... hiện giờ lại thật lòng thích lệnh muội..."
Dương Hạo vẫn im lặng, thấy vẻ mặt của hắn, La Khắc Địch vội vàng nói: "La mỗ đối với lệnh muội quả thực là nhất kiến chung tình. La mỗ cho tới giờ vẫn chưa cưới vợ, luận về thân phận gia thế, tự nghĩ cùng với lệnh muội cũng tính là xứng đôi. Vốn là, ta nghĩ khi nào chiếm được sự yêu thương của lệnh muội rồi mới đề thân với Dương huynh. Nhưng nói ra cũng lạ, mấy ngày trước lệnh muội đối với ta có nói có cười, hai hôm nay lại tâm sự nặng nề, đối với ta như gần như xa. La mỗ nghĩ mãi vẫn không hiểu, không biết đã làm chuyện gì thất lễ, nói ra lời gì không đúng mực mà chọc giận nàng ấy. Dương huynh là huynh trưởng của nàng ấy, ta nghĩ nàng ấy nếu có tâm sự gì chắc sẽ nói với huynh. Nếu Dương huynh biết, xin vui lòng cho ta được biết...."
Vừa nói xong những lời này, La Khắc Địch đã đỏ mặt tía tai, lúng túng đến nỗi mặt đầm đìa mồ hôi.
Dương Hạo chẳng nói chẳng rắng xé niêm phong trên vò rượu, rót cho hắn một chén rượu, cười ha ha, nói: "Lòng dạ của nữ nhân, tuy nói ta là ca ca của nó, nhưng cũng không thể hiểu được tâm sự của nó đâu. Nào nào nào, chúng ta uống rượu, trước tiên uống rượu cái đã..."
La Khắc Địch nóng ruột không dằn nói, cầm chén lên một hơi uống cạn, lau lau miệng, chẳng cảm giác được thứ đổ vào bụng là cái gì, lại van cầu: "Dương lão huynh, Dương đại nhân, huynh đệ đối đãi với hynh không bạc, huynh không thể thấy chết mà không cứu được. Lúc này huynh không kéo huynh đệ một cái, vậy thì huynh đệ chết chắc rồi. Ta đang buồn bực, lệnh muội sao đội nhiên đối với ta lại như thành một người khác. Cái này cứ thắt nút ở trong lòng, ta ăn ngủ không ngon."
Dương Hạo cũng rót cho mình một chén, chỉ thấy màu rượu trong chén như hổ phách, hương thơm xộc vào mũi, hai mắt không khỏi sáng lên: "Ái chà, rượu Bồ Đào? Từ lúc tới.... à, ta trước giờ vẫn chưa từng uống thử rượu Bồ Đào."
Hắn cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, bình phẩm: "Vào miệng thơm phức, vô cùng hồi vị, quả nhiên là rượu ngon. La huynh... La huynh đã uống hết một bình rồi à."
La Khắc Địch hơi tức giận, nói: "Dương huynh, ta đang nói chính sự."
Dương Hạo lại uống một ngụm rượu rồi mặt mày buồn bã đặt chén rượu xuống.
Nếu không phải thân phận đặc thù của mình tạo thành trở ngại cho mối quan hệ giữa bọn họ, vị muội muội đã một đao chém đứt đường tình cho tới giờ của mình có thể có được duyên lành với La Khắc Địch rồi. Dương Hạo rất vui mừng khi thấy được điều này. Nhưng hiện giờ lại không được, đám cưới chính trị là vô cùng mẫn cảm, nếu bọn họ kết hợp, e rằng không phải là chuyện tốt, ngược lại sẽ trở thành bi kịch mất.
Triều đình Tống quốc liệu ở ngồi yên mà nhìn quan lớn trong triều kết làm thân nhân với nhất phiên Tây Bắc hay không? La Công Minh liệu có thể vì một đứa con dâu mà hủy đi tiền đồ của La gia hay không? Đau dài không bằng đau ngắn, đã như vậy, không bằng sớm cắt đứt đi. Nhưng nỗi khổ ở bên trong này, hắn không thể nói thẳng ra với La Khắc Địch được. Hắn cũng đắn đo bất định, cho dù La Khắc Địch coi hắn là sinh tử chi giao, nếu biết được chân tướng, biết được hắn muốn tự lập ở Tây Bắc, liệu có đại nghĩa diệt thân, vừa tới Tống cảnh đã một đao chém chết hắn ngay trên lưng ngựa hay không?
La Khắc Địch thấy hắn thần tình do dự, biết rằng chắc có duyên cố, sốt ruột đến miệng khô lưới rát, cũng không cần Dương Hạo khuyên bảo, hắn cầm bình rượu lên rót cho mình một chén, sau đó một hơi uống cạn, coi như là nước mát làm ướt cổ họng, mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hạo với vẻ mong chờ.
Dương Hạo do dự mãi mới trầm ngâm nói: "Cái này... trong đây quả thực là có một duyên cố..."
La Khắc Địch vội vã hỏi: "Duyên cố gì?"
Dương Hạo cười khổ, nói: "Vấn đề là... không thể nói..."
La Khắc Địch trừng mắt lên, Dương Hạo thành khẩn bảo: "La huynh, với dạng nhân vật anh hùng như huynh, có thể nhìn trúng xá muội, Dương mỗ thật sự là vô cùng vui mừng. Theo Dương mỗ thấy, nếu hai người có thể kết thành phu thê, đó là phúc khí của xá muội. Còn xá muội, xá muội một mực thanh cao, nam tử có thể khiến nó coi trọng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà La huynh là một trong số đó. Nếu hai người ở cùng một chỗ, ta nghĩ xá muỗi cũng sẽ thật lòng thích huynh."
La Khắc Địch sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, nói: "Dương huynh, vậy vì sao..."
"Ta đã nói rồi, không thể nói thẳng ra chính là bởi vì ta và La huynh là sinh tử chi giao, ta không muốn lừa huynh, cho nên mới nói là không thể nói được. Nếu không đã tùy tiện tìm một lý do gì đó để lừa huynh rồi."
Dương Hạo nhấp một ngụm rượu, lại nói: "Có điều, ta sẽ không giấu huynh quá lâu. Đợi khi chúng ta bình an trở về Trung Nguyên, ta sẽ nói rõ chân tướng với huynh. Lâu nhất cũng không quá ba tháng, được không? Trong ba tháng, ta nhất định sẽ nói cho huynh biết nguyên do trong đây. Nếu huynh có biện pháp giải quyết vấn đề này, có dũng khí ứng phó với nan đề này, vẫn nguyện ý theo đuổi muội muội của ta, người làm ca ca như ta tuyệt sẽ không cản trở..."
Câu cuối cùng này của hắn đã tiết lộ thiên cơ rồi, nói ra rằng hắn mới là thủ phạm tạo thành sự lãnh đạm đột ngột của Đinh Ngọc Lạc đối với La Khắc Địch. Nhưng La Khắc Địch đang tâm phiền ý loạn nào có hiểu ra được, chỉ thầm nghĩ: "Ba tháng ư? Bấm tay mà tính thì ba tháng cũng chẳng qua là thời gian trên đường về Trung Nguyên, về tới Biện kinh mới ứng phó với những người trong triều đình và trong nhà xong vừa hay có thời gian nhàn rỗi. Ta đã nói với nàng ta rồi, thương hải tang điền, thiên hoang địa lão ta còn đợi được, đợi ba tháng thì có nhằm nhò gì?"
Thế là, hắn gật đầu, Dương Hạo mỉm cười cầm chén lên, nói: "Vậy thì La huynh hiện tại đã có thể buông bỏ tâm sự, thoải mái mà uống rượu chưa?"
La Khắc Địch tức giận trừng mắt lườm hắn một cái, nhắc tơi bình rượu lại bực bội nói: "Rượu này ngòn ngọt mềm mềm, nào có vị đạo gì đâu? Nữu Lục Cát, màng cho ta một vò rượu mạnh tới đây."
Nữu Lục Cát đứng ở ngoài bậc cửa, thấy hai người ngồi trên tiệc uống hả hê, trong nháy mắt hai chén rượu lớn đã tiếng vào miệng La đại tướng quân, trong lòng không khỏi mừng rơn. Hắn vội vàng gọi một gia nô tâm phúc, nói với gã mấy câu, người đó liền lĩnh mệnh mà đi.
Nữu Lục Cát mặt mày rạng rỡ nhìn bóng lưng của người đó: "Lần này tiền thưởng của công chúa điện hạ tới tay ta rồi."
Đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng phân phó của La Khắc Địch, hắn vội vàng dạ một tiếng rồi chạy vào hầm rượu như một làn khói.
...
Trong chướng nỉ sáng sủa rộng rãi, bốn ngọn nến đổ to như tay trẻ con dựng ở bốn góc, Tiêu hậu ngồi chính giữa, Thất Phưởng, Quách Tập chia ra ngồi hai bên, hai đội vũ kỹ cung đình đang múa may ở giữa bọn họ. Vũ đạo cung đình của Khiết Đan không có khí lệ của vũ đạo Trung Nguyên, nhưng lại tràn ngập phong tình thảo nguyên. Hai đội thiếu nữ hết hát lại múa, động tác chỉnh tề đồng đều, theo tiết tấu mà vui thích khiêu động bước nhảy.
Thất Phưởng và Quách Tập mặt mày tươi cười cầm chén lên, nói với Tiêu Xước: "Nương nương đãi lão thần rộng rãi như vậy, lão thần cảm kích vô cùng. Giờ mượn mỹ tửu của nương nương, kính hiến nương nương, chúc vua ta long thể sớm khỏi, nương nương thanh xuân vĩnh trú."
Tiêu Xước cầm chén lên, cao giọng nói: "Hoàng thượng từ lúc đăng cơ đến nay, vì thân thể yếu ớt, quốc sự đành giao hết cho bản cung. Bản cung là hạng nữ nhân yếu đuối, từ lúc phụ quốc tới nay, may mà được hai vị đại nhân giúp đỡ, nhờ có sự tương trợ của hai vị đại nhân Thất Phưởng, Quách Tập, mới khiến giang sơn Khiết Đan được vững chắc, chư tộc cung tuần. Chén rượu này, nên là Tiêu Xước kính hai vị đại nhân. Hai vị đại nhân, mời."
Tiêu Xước nói xong liền cầm chén lên một hơi uống cạn, Đông Nhi hầu hạ ở bên cạnh vội vàng rót đầy chén cho bà ta.
Tiêu Xước tửu lượng không cao, bình thường chỉ nhấp môi, hôm nay không biết vì sao lại rất hứng trí, uống một cái là cạn chén, cười nói vui vẻ. Thấy nương nương uống cạn rượu trong chén, hai vị lão thần tất nhiên không dám chậm trễ, vội vàng cũng một hơi uống cạn.
Tiêu Xước cúi xuống cụng ly với hai vị đại nhân, thuật lại công tích một đời của hai người, tuyệt không có nửa câu sai lệch thiếu xót. Hai vị đại nhân không ngờ vị hoàng hậu nương nương trẻ tuổi này lại nắm rõ rất nhiều công lao sự nghiệp mà cả đời này mình lấy làm vinh dự như lòng bàn tay, không khỏi cảm kích rơi nước mắt, đột nhiên nảy sinh cảm giác tri kỷ.
Khách chỉ nói chuyện đang hào hứng thì một vị nữ quan lặng lẽ bước vào đại trướng, vị nữ quan này tên là Tháp Bất Yên, là nha hoàn thiếp thị hầu Tiêu Xước từ lúc còn ở Tiêu gia, cũng giống như Đông Nhi, đều là nữ quan mà bà ta hiện giờ sủng ái nhất, chỉ là Tháp Bất Yên không thức thời, cho nên một mực đảm đương những chức vị không lấy gì làm quan trọng.
Tháp Bất Yên nói với Tiêu Xước mấy câu, Tiêu Xước liền đặt chén rượu xuống, vẫy tay với Đông Nhi, gọi nàng ta tới trước mặt, nói khẽ: "Bọn họ đã tới rồi, thứ bảo ngươi chuẩn bị đâu?"
Đông Nhi sờ vào hông, hồi bẩm: "Nương nương, thứ đó vẫn ở trên người Đông Nhi."
Tiêu Xước nói: "Rất tốt, ngươi và Tháp Bất Yên lập tức dẫn người xuất thành, ở trên đường phục kích bọn chúng, phải nhớ, không lưu lại một người sống nào."
Đông Nhi ngớ người, thất thanh nói: "Hiện tại ư?"
Tiêu Xước nói: "Không sai, bọn chúng vội vàng đi trong đêm, còn có hai tiếng nữa là tới thượng kinh rồi, đêm hôm vừa hay dễ động thủ, một khi xuất hiện sơ xuất, bọn chúng cũng không dễ dàng thăm dò được thân phận của các ngươi."
Đông Nhi thầm nghĩ: "Hỏng rồi, vốn đã ước hẹn với Hạo ca ca, tối nay e rằng lại đành để Hạo ca ca bơ vơ giường trống rồi."
Tiêu Xước thấy vẻ mặt của nàng ta, còn cho rằng nàng ta có chút khẩn trương, liền mỉm cười, nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, cứ án chiến theo cách săn thú mà bình thường ta dạy ngươi, coi bọn chúng là cáo bay thỏ rừng là được rồi. Bọn chúng đi đường xa, sớm đã mệt mỏi rồi, khi tới thượng kinh cũng là thời khắc thiếu cảnh giác nhất, dưới sự xuất kỳ bất ý, nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng."
Bà ta hơi trầm ngâm một chút rồi lại nói: "Chuyện này cơ mật, ta không muốn để qua nhiều người trong hoàng tộc biết. Thế này đi, bảo đường huynh của ngươi dẫn mấy tâm phúc đi theo, với võ công và kinh nghiệm chiến trận của hắn, có thể đảm bảo các ngươi vạn vô nhất thất."
Bà ta quay đầu lại nói với nữ quan đó: "Tháp Bất Yên, ngươi chọn một số nữ vệ trung thành đáng tin cậy, lại gọi La tướng quân đến, những người khác thì đừng kinh động."
Bảo tâm phúc tham dự cơ mật, là thủ đoạn khiến bọn họ hiệu trung còn hiệu quả hơn cả ban thưởng, Tiêu Xước tất nhiên là hiểu rõ đạo lý trong đây.
Tháp Bất Yên nghe xong dạ một tiếng, kéo La Đông Nhi ra ngoài.
Bọn họ lần này đi là muốn phục kích Niêm Bát Cát sứ tiến.
Niêm Bát Cát là một bộ lạc chính quyền liên minh ở tây thùy Khiết Đan, vào đời Hán triều là nơi du mục của tộc Thiết Lặc, vào triều Tùy thì thuộc Tây Đột Quyết, vào triều Đường thuộc Bắc Đình đô hộ phủ. Chính quyền trung ương triều Đường lụi tàn nhanh chóng, khi ngay cả các lộ tiết độ Trung Nguyên đều không có sức khống chế, nơi này liền đứng lên giành quyền tự chủ, khi Khiết Đan lập quốc, càng ngày càng cường đại, bọn họ lại xưng thần với Khiết Đan.
Người Bắc Hán quốc là ỷ lại Khiết Đan nhất, cho nên sứ giả Hán quốc thường trú ở thượng kinh. Năm ngoái sứ tiết Niêm Bát Cát tới thượng kinh, từng có khúc mắc với sứ tiết Hán quốc, người Niêm Bát Cát tính tình thô dã, có men rượu là bất kể hậu quả, ngay tại đương trường rút đao chém chết phó sứ Hán quốc, Bắc Hán quốc hiện giờ quốc lực suy yếu, không dám đắc tội với ai, chỉ đành bấm bụng nuốt giận, có điều cái này cũng tính là song phương đã kết thù. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vnTiêu Xước trong tình thế bức bách, vì rơi vào đường cùng nên chỉ đành khuất phục với Tống quốc, nhưng bà ta lại sợ chuyện này sẽ tổn hại tới quốc uy của Khiết Đan, sẽ trở thành một lý do để các hoàng tộc Khiết Đan có rắp tâm khác công kích mình, cho nên muốn tìm một lý do đường hoàng để cự tuyệt việc không cứu viện Bắc Hán. Mà lý do này chính là lợi dụng thù cũ giữa Hán quốc và Niêm Bát Cát bộ, chế tạo một sự cố ám sát, từ đó mà tìm một lý do để Khiết Đan vứt bỏ Bắc Hán.
Do đó, bà ta liền lệnh cho Đông Nhi từ quán dịch của Bắc Hán sứ tiết thường trú ở thượng kinh kiếm được một tín vật thân phận đủ để vu khống, chỉ đợi sứ tiết Niêm Bát Cát vào kinh liền dùng thân phận của người Bắc Hán ở trên đường phục kích, từ đo giá họa cho Bắc Hán. Tới lúc đó Khiết Đan liền có thể dùng lý do này để đuổi sứ tiết Hán quốc, tuyên bố hai nước đoạn tuyệt quan hệ.
Chế tài nghiêm khắc như vậy, thứ nhất có thể phủi sạch quan hệ giữa Khiết Đan và Hán quốc, tìm một lý do đường hoàng để bọn họ cự tuyệt cứu viện Hán quốc, còn có thể mượn việc này để kéo gần quan hệ giữa họ và Nam Bát Cát bộ. Khánh vương hiện giờ chạy tới Ngâu châu, xây dựng quan hệ rất thân mật với Niêm Bát Cát bộ ở phía tây tây bắc, như vậy sẽ có thể cô lập được Khánh vương, kế hoạch này chính là một đá ném chết hai con chim.
Tháp Bất Yên trung tâm cảnh cảnh với Hán quốc, đối với mệnh lệnh của Tiêu hậu luôn luôn thi hành chính xác, lập tức kéo Đông Nhi đi. Đông Nhi thầm kêu khổ, nhưng lại đành bất lực, cũng không tìm được cơ hội đế nói với quan nhân nhà mình. Thế là chỉ đành theo Tháp Bất Yên đổi y phục, mặc áo giáp mềm, khoác áo ngoài, âm thầm gọi một số nữ vệ tâm phúc rồi lặng lẽ ra khỏi cung.
La Khắc Địch vừa tiễn Dương Hạo đi liền trở về phủ, cầm bình trà nóng uống hai chén thì Tháp Bất Yên và Đông Nhi tới. La Khắc Địch không hiểu gì ra phủ nghênh đón, Tháp Bất Yên đuổi người hầu, nói mật chỉ, La Khắc Địch không thể cự tuyệt, chỉ đành mặc giáp trụ chỉnh tề, dẫn theo mấy thị vệ tâm phúc, cùng bọ họ sải bước rồi ngoài rồi lên tuấn mã phi ra khỏi thành, hội hợp với những nữ vệ sát khí đằng đằng đứng ở cửa thành rồi đi về phía tây.
La Khắc Địch vừa đi, Nhã công chúa liền đến, nghe nói La Khắc Địch theo Tháp Bất Yên, La Đông Nhi hai người rời đi. Nhã công chúa không khỏi trợn trừng mắt, lại muốn hỏi han lại kỹ càng, nhưng Nữu Lục Cát thì lại chẳng biết gì.
Nhã công chúa khẩn trương, La Khắc Địch uống rượu thuốc một khi dược tính phát tác, Tháp Bất Yên thì không sao, nhưng La Đông Nhi chính là đường muội của hắn, một khi bọn họ có chuyện loạn luân gì, há chẳng phải là mình tạo thành nghiệt chướng ư?
Nhã công chúa càng nghĩ càng thấy hoảng hốt, nàng ta có lòng tìm La Khắc Địch để ngăn chặn bi kịch xảy ra, nhưng chuyện mà tối nay La Khắc Địch phải làm quá cơ mật, Nữ Lục Cát chỉ nhìn thấy hắn cưỡng ngựa đi về phía thành tây, nào có biết chính xác được hắn đi đâu. Nhã công chúa muốn tới hỏi hoàng hậu, nhưng mình vô duyên vô cớ lại đi thăm hỏi mục đích của họ, nếu nương nương hỏi tới thì phải giải thích như thế nào đây? Nếu bị người ta biết được nàng ta đường đường là một công chúa mà lại đi hạ độc một nam tử, cho dù với tác phong thô dã hào phóng của người Khiết Đan, nàng ta là con cháu hoàng thất, từ giờ cũng không còn mắt mũi nào mà gặp người khác.
Nhã công chúa vừa kinh lại vừa sợ, trong lòng đắn đo, đi đi lại lại ở ngoài phủ trạch của La Khắc Địch, không biết nên đi đâu.
Người nhận lệnh của Da Luật Sở Cuồng, giám thị hành tung của Nhã công chúa dẫn theo một đội cung vệ quan binh của Da Luật Sở Cuồng, âm thầm mai phục ở chỗ tối, hắn vốn muốn án theo sự phân phó của Da Luật Sở Cuồng, tới bắt đôi thông dâm, tới lúc đó sẽ mời chủ tử ra mặt hòa giải, thu phục La đại tướng quân này, ai ngờ...
Hắn cũng không hiểu vị Nhã công chúa này đi đi lại lại dưới hiên nhà làm cái gì, trong lòng ngu ngơ mù mờ, nhưng không dám để lộ hành tung, chỉ đành dẫn người kiên nhẫn nằm trong bụi cỏ, lẳng lặng tiềm phục.
Đông Nhi từ nhỏ đã chịu kham khổ quen rồi, không thích được người khác phục thị, lại thêm tính tình của nàng ta điềm tĩnh, lại thỉnh thoảng sống ở trong cung, Do đó trong phủ không có một ai, chỉ có một đôi phu thê già vô cùng chất phác làm người sai vặt, quét dọn đình viện, phòng gian.
Dương Hạo từ phủ của La Khắc Địch đi ra, trên đường lại đi qua chỗ ở của La Khắc Địch, khi hắn đi qua hậu viện, liền lặng lẽ nhảy vào trong trạch viện của Đông Nhi. Lúc này đã là buổi tối, nơi đây chính là bắc thành, người sống ở hoàng thành đều là quyền quý huân khanh, cao trạch đại viện, cứ tới buổi tối là trên đường không còn ai đi lại, do đó không có ai chú ý tới hành tung của hắn. Với thân thủ cao minh của hắn, tất nhiên nhảy tường vào nhà là chuyện hết sức dễ dàng.
Dương Hạo tiến vào phòng ngủ, thấy Đông Nhi vẫn chưa trở về, hắn cũng không dám đăng đèn, liền cởi áo ngoài ra, chỉ mặc áo lót nằm tên giường mềm mang theo hương thơm nữ nhi của Đông Nhi, hai mắt nửa khép nửa mở điều dưỡng tính thần.
Rượu Bồ Đào này quả thật là có tác dụng thúc tình, Dương Hạo cảm thấy trong bụng nóng phừng phừng, không khỏi cười thầm. Rượu đúng là thứ làm mốii cho tình dục, lại thêm rượu đỏ có tác dụng rất lâu, chỉ có điều... tựa hồ như tác dụng hơi quá rõ thì phải, chẳng lẽ rượu Bồ Đào thuần một màu xanh của thời đại này lại có tác dụng lớn vậy?
Dương Hạo đột nhiên cảm thấy phản ứng thân thể hình như quá cường liệt, chỉ biết là thân thể của mình thả lỏng đã lâu, công pháp song tu lại tu luyện quá dài, một khi bị Đông Nhi dẫn đốt lửa dục, nhưng lại không thể thỏa thích phát tiết, cho nên tâm ma phát sinh, do đó cũng không nghi ngờ gì. Hắn nghĩ đến đây liền ngồi khoanh chân lại, có ý đứng muốn kháng cự với tâm ma của mình.
Người tu đạo bình thường chú trọng rửa sạch tục miệm, thái thượng vong tình để củng cố đạo tâm, nhưng người tu đạo của một phái khác lại tìm ra lối tắt, dùng phàm nhân chi dục vốn luôn làm trở ngại tu đạo, ngược lại trở thành đá tốt của đạo, đó là hoan hỉ thiện của phật gia, song tu công pháp của đạo gia, tức mang theo ý dâm nhập định, để khắc chế tâm ma, làm kiên định đạo tâm, cuối cùng rời khỏi dục giới, sinh ra sắc giới.
Loại tu hành này đạt tới đại thành giả, ở đạo gia được xưng là Ma Sư, ở Phật gia được xưng là Thượng Phẩm Ma Vương, mang theo một chữ ma, là bởi vì khi thừa nhận công phu cao thâm của bọn họ, đồng thời cũng bởi vì bọn họ thủy chung có một chỗ thiếu xót lớn. Bởi vì loại công pháp này tuy dễ tu hành, nhưng đạo cao một thước thì ma cao một trượng, định lực càng mạnh thì dâm dục càng cao, cho dù là người đạt tới dại thành cũng không thể tránh khỏi, cho nên với đạo hành của Lữ Đông Taân cũng không rời khỏi được nữ sắc.
Công pháp của Dương Hạo vốn có loại tác dụng phụ này, cho nên không mảy may có chỗ nghi ngờ khác. Ý chí lực của hắn dần dần có tác dụng, hô hấp nặng nề cũng từ từ biến thành dài ra. Dương Hạo rất mãn ý với sức khống chế của mình, hai tay hắn đan vào nhau đặt trên tiểu phúc, từ từ thổ nạp.
Hắn sao biết được mình hiện giờ không ngờ đã ăn lầm thượng phẩm, với định lực thiền của hắn, lại thêm phát tiết thỏa đáng, vốn đã đủ để áp chế tâm ma rồi, nhưng hắn lại uống bầu rượu Bồ Đào có thuốc, giống như là rót thêm dầu lên lửa, lúc này dược tính vẫn chưa phát tác, tựa như lửa còn chưa bùng cháy liền bị hắn cách tuyệt với không khí. Nếu một khí ý chí thất thủ, sẽ giống như bếp lò bị bịt kín đột nhiên có không khí lọt vào, lúc đó sẽ bùng cháy, hậu quá khó mà tưởng tượng được. Nhưng hắn lại hồn nhiên không phát giác ra, còn cho rằng định lực của mình càng lúc càng thâm hậu, trong lòng có chút dương dương đắc ý.
Lúc này, trên đường xuất thành, La Khắc Địch đang mai phúc ở trên Hải Lặc lĩnh cách thượng kinh thành sáu dặm, nằm giữa một đám nữ vệ cung đình, lại có chút không nhịn được, bắt đầu nổi lòng hươu ý vượn.
Trên lĩnh cỏ dại mọc um tùm, còn có cây cối thưa thớt, dưỡi lĩnh có một con suối nhỏ uốn lượn, nước suốt chảy róc rách. La Khắc Địch nằm ở trên lĩnh, dần dần cảm thấy thân thể có gì đó khác lạ. Hắn không uống nhiều rượu Bồ Đào bằng Dương Hạo, nhưng định lực thiền của hắn cũng không bằng Dương Hạo, tuy nói rằng hắn là một vị đại tướng quân, sát phát quyết đoán, dù Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng đó là ở trên chiến trường. Còn trên chiến trường tình dục, hắn chẳng qua chỉ là một mao đầu tiểu tử huyết khí phương cương mà thôi. Đặc biệt là trên đường cưỡi ngựa phóng nhanh, khí huyết cả người tản ra, nằm ở đó, hắn cảm thấy trong cơ thể nổi lên từng trận từng trận sóng triều tình dục xa lạ, khó trấn áp, khiến hắn sinh lòng hốt hoảng.
Hắn nằm sấp ở đó, hai tâm nắm chặt một túm cỏ, thân kéo căng như một cây thương, những nữ binh mà bình thường hắn căn bản không nhìn thêm dù là một lần, lúc này tựa hồ như có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn. Cảm quan của hắn dường như mẫn duệ hơn bình thường gấp nhiều lần, cho dù là tiếng hô hấp khe khẽ, tiếng nói chuyện nho nhỏ, thậm chí là thân hình mặc kình trang rất khó nhìn ra đường cong của họ đều kích thích sự hô hấp của hắn, trêu trọc lỗ tai của hắn, hấp dẫn ánh mắt của hắn.
"Không đúng, không đúng..." La Khắc Địch lẩm bẩm.
"Tướng quân đại nhân, có chuyện gì không đúng vậy?" Thoát Nhi Quả Quả ở gần nhất, hỏi khẽ.
La Khắc Địch quay đầu nhìn xung quanh, phun ra một hơi khí nóng, nói khẽ: "Nơi này... gọi là Hải Lặc lĩnh phải không? Vốn mọc đầy cây cỏ mới phải? Truyền thuyết nói rằng cây dẫn tính âm, thường tụ khí âm hồn, ta hình như trúng tà rồi..."
Thoát Nhi Quả Quả ồ một tiếng, nói khẽ: "Đại nhân, trong tiếng Khiết Đan chúng ta, Hải Lặc có nghĩa là cây du, không phải là cây cột buồm. Nơi này có thể tụ quỷ hồ gì chứ, sát khí của tướng quân nặng như vậy, nếu thực sự là có cô hồn dã quỷ gì thì cũng phải... ai sờ ta đó...A!
Thoát Nhi Quả Quả hô khẽ một tiếng, vội vàng ôm lấy miệng, nàng ta đang ghé sát vào La Khắc Địch để nói chuyện, đột nhiên cảm thấy một cánh tay sờ vào mông của mình, còn cho rằng là tỷ muội nào đó đùa giỡn mình, vừa dùng sức đập ra thì lập tức chủ nhân của bàn tay to đó chính là La Khắc Địch, không khỏi ôm lấy miệng, giật mình trừng mắt nhìn hắn.
La Khắc Địch dược tính phát tác, vốn đã tâm tình lay động, không thể tự kiềm chế, khi Thoát Nhi Quả Quả "ồ" lên một tiếng, lọt vào trong tai giống như là tiếng gió vi vu, một bàn tay bất tri bất giác đặt lên phần mông của nàng ta, khi sờ tới cặp mông tròn trịa đẫy đà đàn hồi mà mềm mại ấy, La Khắc Địch lần đầu tiên phẩm vị mị lực của dị tính đã triệt để mất đi ý thức, tay hắn lại sờ lên dần.
Tim Thoát Nhi Quả Quả đập thình thịch, lại kinh ngạc lại vừa vui mừng, nói: "La tướng quân... không ngờ... không ngờ lại thích ta... nhưng ở chỗ này... tướng quân đại nhân gan hình như cũng lớn quá rồi..."
Thoát Nhi Quả Quả nắm lấy bàn tay lợn đang ăn đậu hủ trên mông mình, xấu hổ nói: "Nơi này không được đâu, tướng quân nếu thích ta, đợi khi trở về..."
Nàng ta vừa nói tới đây, đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng rực phả lên mặt, kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy La Khắc Địch hai mắt trợn tròn, giống như một con sói tung người lao tới nàng ta.
Thoát Nhi Quả Quả đầu tiên là ngây ngốc, sau đó thì lập tức "xoạt" một tiếng, trước ngực lạnh toát, y phục đã bị xé rách rồi, Thoát Nhi Quả Quả sợ tới phát khóc, nói: "Người đâu, La đại nhân hắn... hắn trúng tà rồi!"
Nữ binh ở xugn quanh giật nảy mình trừng mắt nhìn về phía này...
...
Trong đại trướng vắng lặng như tờ, Thất Phưởng và Quách Tập chậm rãi đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Vừa thấy Tiêu Xước đuổi người hầu đi, bọn họ liền hiểu rằng hoàng hậu tất cả chuyện cơ mật muốn thương nghị, không khỏi thấp thỏm đứng dậy.
Tiêu Xước chậm rãi rời khỏi chỗ, hai hàng lệ đột nhiên ứa ra, Thất Phưởng và Quách Tập thấy vậy liền giật nảy mình, hoảng hốt nói: "Nương nương.. đây... là ý gì?"
Tiêu Xước đột nhiên khóc lóc quỳ xuống đất, nức nở nói: "Hai vị đại nhân, cha ta chết sớm, lại không có huynh đệ, trong tộc không có trợ lực thân tín. Hiện giờ hoàng thượng thân thể yếu đuối, khó mà để ý được tới triều chính, chư vương tông thất nắm binh tự lập, giống như hổ đói rình mồi. Tiêu Xước tuy có phong quang ngày hôm nay, nhưng là một gốc cây không rễ, tộc chúc hùng cường, ai ai cũng mang dị tâm, biên phòng chưa yên, tứ phương đã nổi dậy, Tiêu Xước thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt."
Vừa thấy bà ta quỳ xuống, Thất Phưởng và Quách Tập liền sợ hãi quỳ xuống theo, liên tục khấu đầu, vừa nghe thấy Tiêu Xước nói vậy, hai vị lão thần liền dập đầu nghe binh binh, kích động nói: "Chỉ cần có lão thần ở đây, thề sẽ bảo vệ hoàng thượng, nương nương, quyết không dung thứ cho gian nịnh làm loạn. Lão thần tuy đã già, nhưng cam nguyện đứng trước ngựa để nương nương sai bảo, một khi có mệnh lệnh gì, lão thần không bao giờ không tuân. Nương nương xin đứng dậy đi, chớ có làm tổn thọ của lão thần."
Tiêu Xước được bọn họ đỡ dậy, rưng rưng nước mắt, nói: "Hai vị đại nhân, thực sự không dám giấu, Khánh vương tuy phản, Ngưu Cánh đã lộ móng vuốt, trầm đều có thể phòng bị. Nhưng trong triều... lại có một đám người khác nhăm nhe hoàng vị, đối với bản cung minh thương ám tiễn, thi triển thủ đoạn. Bọn họ thấy bản cung trọng dụng hiền thần giống như hai vị ái khanh đây, liền nói rằng bản cung xa rời hoàng tộc, trọng dụng dị tính (người khác họ), lôi bè kết phái, đối với bản cung vừa đấm vừa xoa, bản cung… thật sự là không thể chịu nổi."
Thất Phưởng và Quách Tập nghe vậy không khỏi biến sắc, bọn họ không phải là hoàng tộc, hiện giờ có thể nắm giữ đại quyền của nam bắc lưỡng viện, toàn là nhờ vào sự sủng tín của hoàng hậu. Bọn họ sớm đã biết rằng người trong hoàng tộc đối với việc bọn họ chiếm cứ vị trí cao này mà sinh lòng bất mãn, nhưng không ngờ lại đã đấu tranh tới mức độ này. Bọn họ trị chính hai năm nay, trung tâm cảnh cảnh làm việc gì triều đình, quả thực đã đắc tội với không ít người quyền quý phạm pháp, nếu hoàng hậu một khi không chống nổi mà buông bỏ bọn họ, vậy thì kết cục của bọn họ đúng là sống không bằng chết rồi.
Tiêu Xước lại nói: "Nhưng bản cung biết hai vị đại nhân là trung lương, há chịu vứt bỏ? Hiện giờ bản cung có ý quét sạch gian nịnh trong triều, hai vị đại nhân có nguyện cùng tiến cùng lui với bản cung hay không?"
Thất Phưởng và Quách Tập nghe thấy vậy, không khỏi suy nghĩ nhiều, dưới cái nhìn ngân ngất lệ của Tiêu Xước, hai vị lão thần trong lòng không khỏi sinh ra hào khí thời niên thiếu, lập tức đặt tay lên ngực, trầm giọng nói: "Lão thần xin phát thệ với lão thiên chí cao vô thượng, hoàng hậu một khi có lệnh gì, sẽ quyết nghe theo, thề phục vụ quên mình vì nương nương!"
Tiêu Xước lau nước mắt, nói: "Được, Da Luật Hưu Ca tướng quân đối với ta một mực trung tâm cảnh cảnh, hắn không lâu nữa sẽ về kinh, ta có ý muốn dùng thủ đoạn lôi đình để làm sạch gian nịnh trong triều, chỉ bằng vào Hưu Ca tướng quân thì khó có thể được như ý, vẫn cần phải nhờ hai vị đại nhân ra sức tương trợ."
Hai người vừa nghe thấy Da Luật Hưu Ca tay nắm mười vạn cung vệ quân cũng ra sức vì nương nương, trong lòng càng vững trãi hơn, trầm giọng nói: "Xin tùy nương nương phân phó."
Tiêu hậu mừng rỡ, lập tức cầm một cái chén lớn tới, tự mình rót đầy rượu ngon, lấy bội đao cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong chén. Thất Phưởng và Quách Tập thấy vậy liền biết rằng nương nương là muốn uống máu ăn thề với bọn họ, thế là hai người cũng rút bội đạo ra rạch ngón tay, nhỏ máu vào trong chén rượu.
Tiêu hậu bưng chén lớn, cao giọng nói: "Hôm nay ta cùng hai vị đại nhân uống máu ăn thề, sau này đồng sinh đồng tử, cùng chung phú quý!" Nói xong liền cầm chén lớn lên uống.
Thất Phưởng và Quách Tập hai vị lão thần vội vàng cũng cầm chén rượu của mình lên uống.
Một chén rượu nóng vào bụng, Tiêu hậu mặt đỏ bừng, mắt mơ màng, bà ta lại cầm một chén rượu, nói: "Sau khi thành công, ta sẽ gia phong hai vị đại nhân làm Đại Vu Việt, con cháu đời sau vĩnh viễn được hưởng sự che trở."
Nói xong lại một hơi uống cạn, Thất Phưởng và Quách Tập nghe vậy liền mừng rơn.
Đại Vu Việt vốn là quan chức Khiết Đan, khi Khiết Đan mới lập tước quan chức rất đơn giản, Vu Việt là tương đương với tể tướng, nắm toàn bộ quân chính đại quyền, đợi sau khi học tập theo Trung Nguyên thiết lập thể chế quan chức kỹ càng rồi, Vu Việt lại thành một tước vị, gần như là thuộc quý tộc công huân lớn nhất, địa vị hiển hách, hơn cả bá quan và vương tước, trên lễ nghi là bình đẳng với đế vị, cùng xưng là sánh ngang với vuia Đây là điều vô cùng vinh diệu.
Thất Phưởng và Quách Tập vui mừng quá đỗi, đừng nói một thân phú quý của bọn họ đều lệ thuộc vào Tiêu Xước, chỉ vì phần vinh diệu vô cùng này thôi thì còn có gì mà phải sợ?
Tiêu hậu lại cầm chén thứ ba lên, thân hình lảo đảo, hai má đỏ rực, nhưng anh khí bức người, nói: "Bát thứ ba này là ta cung hai vị đại nhân ăn mừng trước, chúc chúng ta đại kế ắt thành, vì trăm năm thái bình của Khiết Đan ta!"
"Cạn!" Ba người chạm cốc, đỏ cả bát rượu đầy vào bụng.
Cổ gắng đứng vững để tiễn hai vị đại thần cưỡi ngựa rời đi, đại sự mà Tiêu Xước bày mưu đã thành công, tuy là men say trào lên, nhưng không thể kìm được mà lòng tràn đầy vui sướng chỉ hận không thể cùng người ta nói hết nỗi vui mừng trong lòng. Cung nữ ở bên cạnh vội vàng bước lên đỡ Tiêu Xước, Tiêu Xước đã say mèm hồn nhiên quên mất đã sai Đông Nhi đi làm sứ mệnh bí mật, bà ta hai mắt lờ đờ bám lên người thị nữ đó, hàm hồ phân phó: "Tới... tới phủ thượng của La thượng quan..."