Đinh Hạo nói xong, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía người bị hại là Đường Diễm Diễm, còn Đường Diễm Diễm thì thần sắc do dự, bộ dạng dường như cũng tin tới bảy tám phần.
Trình lão thái quân nhẹ nhàng vỗ về tôn tử trong lòng, chậm rãi nói: " Hạo ca nhi làm việc thiện, Phật tổ cũng sẽ phù hộ, nếu không phải sát vách có tiếng hô, thì không phải đó là một huyết quang tai ương(1) thật lớn sao. Lại nói nếu Trình gia ta không tích thiện giúp người, không tiếc của cải, cũng không chừng đại cô nương quả thật đã bị người chiếm tiện nghi a. "
Từ tri phủ ngẩn ngơ, lập tức giống con gà mổ thóc liên tục gật đầu: "Ách... đúng đúng đúng, lão thái quân nói có đạo lý, phi thường có đạo lý. "
Trình lão thái quân đạo lý lớn không hiểu, nhưng đạo lý lấy oán trả ơn tất bị báo ứng, Phật tổ cũng không dung lão cũng biết. Lão nói nhẹ nhàng cho qua như vậy, rõ ràng là muốn giải vây cho Đinh Hạo, Từ tri phủ nhìn ra được, Trình phu nhân tất nhiên cũng biết, nhưng dù sao nàng vẫn quan tâm đến gia đình bên ngoại của mình, tuy biết mẹ chồng cố ý thay Đinh Hạo giải vây, vẫn hỏi Đường Diễm Diễm: "Diễm nhi, hắn nói có đúng không?"
Đường Diễm Diễm tất nhiên điêu ngoa tùy hứng, cũng vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào nhưng Đinh Hạo lời nói có tình có lí, mà nàng cũng biết đúng là có một tên trộm lúc đó, nghe tới càng cảm thấy toàn bộ có có sơ hở, bởi vậy chần chờ nói: "Chất nữ (cháu) quả thực thấy hắn lúc đó rất kinh sợ gọi người, thị vệ của cháu xác thực từng gặp được một tên tiểu tặc... " truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đường Diễm Diễm nói như vậy, Trình phu nhân cũng không vì nàng xuất đầu nữa, Từ tri phủ liền vỗ đầu một cái, ha ha cười nói: "Nói như thế, tất cả đều là hiểu lầm. Đinh Hạo a, nếu không có ngươi cùng kẻ cắp kia đánh nhau, chẳng những Đường tiểu thư bị mất tài vật, nói không chừng tiểu tặc kia còn có thể rình coi Đường cô nương nhập dục ( tắm rửa ^^), trở về còn đắc ý khoe khoang, chẳng phải làm cho Đường tiểu thư thanh danh cũng bị tổn hại sao? Nói như vậy, ngươi chẳng những không có tội, ngược lại còn có công. Đường tiểu thư là tiểu thư khuê các, thông tình đạt lý, ôn nhu hiền thục, như thế nào lại trách ngươi?"
Giữa Đường tiểu thư cùng Trình Lão thái quân, Từ tri phủ rõ ràng lựa chọn nịnh bợ trình Lão thái quân. Trình Thế Hùng Trình Đại tướng quân vẫn ngồi ở đằng kia, giống như pho tượng gỗ bình thường, đừng nhìn hắn ở bên ngoài giống như rồng như hổ, một khi trở về nhà, chỉ cần mẹ cùng phu nhân có ý kiến là được, hắn thông thường đều chỉ là phụ. ( tên này hóa ra lại sợ vợ ^^)
Trình lão thái quân thấy Từ tri phủ biết điều như thế, mà con trai của mình lại như tượng gỗ chẳng nói gì, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái. Trình tướng quân bị hắn lão nương trừng mắt, đột nhiên tỉnh lại, cũng vội lớn giọng phụ họa: " Đúng vậy đúng vậy, Diễm Diễm, nhìn cháu dọa người ta như vậy kìa. Đinh Tiểu ca là hán tử nghĩa hiệp can đảm nhiệt thành, sao lại làm ra chuyện xấu xa kia được, vốn chỉ là hiểu lầm thôi, theo như ta thấy, các ngươi hai người … quay về sống tốt với nhau đi. "
Trình phu nhân tức giận nói: "Coi ngươi kìa, mở miệng chỉ biết nói khoác, không đọc sách thì không phải khoe chữ, cái gì quay về sống tốt, là hóa giải hiểu lầm. "
Trình tướng quân vỗ cái trán, cười nói: "đúng đúng đúng, ta xem các ngươi nên hóa giải mọi hiểu lầm đi. Mẹ à, người xem con xử trí như vậy, thỏa đáng chưa?"
Trình Lão thái quân hừ một tiếng, Trình tướng quân thấy mẹ không nói chuyện, liền xoa xoa tay, cười gượng nói: "Mẹ à, người xem tiểu Phú Quý buồn ngủ rồi kìa, ở chỗ này chớ để phong hàn, lão nhân gia ngài cùng phu nhân, còn có Diễm Diễm đều quay về phía sau nghỉ ngơi đi thôi, về phần Đinh ân công ra sao, con sẽ biết báo đáp hắn. "
Ở trước mặt Trình lão thái quân, chỉ có thể mượn Trình gia bảo bối Trình Phú Quý nói chuyện mới có thể không bị bất lợi, lão thái thái nghe xong lời này quả nhiên đứng lên, Trình phu nhân cùng Đường Diễm Diễm vội vàng một trái một phải đỡ hắn, Trình lão thái quân nói: "Hạo ca nhi, sự tình hôm nay, thật là vất vả cho ngươi. Trình gia không phải không biết ân nghĩa, con ta nhất định sẽ rất tạ ơn ngươi, lão bà tử thân mình mệt mỏi, đành phải trở về nghỉ ngơi. "
Đinh Hạo cùng Từ tri phủ vội vàng đứng dậy thi lễ: "Cung tiễn lão thái quân. "
Đường Diễm Diễm ngọn lửa trong tâm không hề giảm liền trừng mắt nhìn Đinh Hạo một cái, giúp đỡ lão thái quân hướng bình phong phía sau mà đi, Đinh Hạo âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Đợi đoàn người lão phu nhân đi qua, Trình Thế Hùng chờ Từ tri phủ cùng Đinh Hạo một lần nữa ngồi xuống, cao giọng phân phó nói: "Người đâu, lấy hai trăm lạng vàng, tặng vị ân công này. "
Đinh Hạo vừa nghe vội vàng đứng lên, khéo léo từ chối: "Thái úy vạn lần chớ nên như thế, khi tiểu dân cứu lệnh công tử, cũng không biết xuất thân lai lịch của hắn, chặn đường cứu người, chỉ vì mong bản thân tâm an, cũng không mong được báo đáp, Thái úy tặng hai trăm lạng vàng, lễ này thật sự là quá nặng. "
Từ Tri Phủ ha ha cười nói: "Trình tướng quân là người đứng đầu Quảng Nguyên, tài sản không phải do làm quan mà có, chỉ hai trăm lạng vàng, hắn còn không để vào mắt. Hiện giờ Trình tướng quân cảm ơn ngươi cứu con hắn, tặng trăm lạng vàng, hai người các ngươi một bên trượng nghĩa, một bên báo ơn, coi như hợp với đạo lý, ta nghĩ ngươi không nên từ chối. "
Cục diện chính trị ở Quảng nguyên hiện giờ vẫn do quân đội canh giữ, Trình Thế Hùng ở Quảng Nguyên lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân, thuế phú đinh dịch, một mực hắn nắm giữ, hai trăm lạng vàng đối với hắn mà nói đích xác không là gì, nhưng Đinh Hạo nghiêm túc từ chối khẩn thiết, kiên quyết không chịu nhận.
Đinh Hạo làm như vậy không phải là ra vẻ ta đây khác người, hắn cũng không phải dạng quân tử cố chấp, kim tiền đối với Trình tướng quân có thể nói là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể, nhưng với hắn mà nói thì quả là một món tài phú xa xỉ, một khi đã như vậy, hắn lấy món tiền này trả thù lao có gì không được? Đinh Hạo không chịu nhận, là bởi vì hắn nghĩ cứ như vậy chấm dứt chuyện này có lẽ không bao giờ còn gặp được cơ hội lớn như thế này lần nữa.
Hai trăm lạng vàng, có thể đổi chín trăm xâu tiền, chín trăm xâu tiền, có thể làm cho hắn ly khai Đinh gia, mua một căn nhà, mua hai mẫu đất, bình thường nếu làm thêm chút việc vặt, miễn cưỡng cũng có thể qua ngày, có thể thay đổi địa vị tình cảnh của hắn, hắn sao lại từ chối? bởi vì có câu thả con săn sắt bắt con cá rô, hai trăm lạng vàng là con săn sắt, Trình Đại tướng quân chính là con cá rô (đoạn này dịch sang câu tục ngữ việt nam cho dễ hiểu). Trong đó bên nào nặng bên nào nhẹ hắn còn phân biệt không rõ sao?
Hắn cũng không hy vọng hão huyền dựa vào cái công lao này mà có thể xem Trình gia như đại thụ che chở mà đi nên, Đinh phủ nội quản sự Nhạn Cửu chính là một vết xe đổ cho hắn học tập. Hai trăm lạng vàng, chính là phú quý nhất thời, Thứ hắn muốn là một đời vinh hoa. vinh hoa đó, phải do hai tay chính mình làm nên, nhưng bây giờ hắn cần nhất chính là một cơ hội, cần một người cho hắn cơ hội đó, kim lân hóa rồng, không phải như thế mà thành sao?
Trình Thế Hùng ban đầu chỉ coi hắn như là một tiểu dân bình thường, vẫn còn chưa đem hắn để vào mắt, lúc này thấy hắn có thể trượng nghĩa cứu người, có năng lực gặp lợi mà không bị mê hoặc, quả thật đối với hắn đã thêm vài phần xem trọng, hắn nhìn kỹ Đinh Hạo, thấy đây là người thần thái trầm ổn lão luyện, ánh mắt lộ ra nét khôn khéo, thuận miệng nói: "Ngươi không chịu nhận ban tặng của bản tướng quân, vậy muốn bản quan tạ ơn ngươi như thế nào? Ngô... Ngươi đến Quảng Nguyên có phải là được người khác phái đi? Nếu như không có ai phái đi, Vậy có thể ở lại bên người bản tướng quân, không biết... Ý của ngươi như thế nào?"
Đinh Hạo nghe xong lời nói của Trình Thế Hùng, trong lòng kích động một hồi, một câu "Nguyện theo Thái úy an bài" cơ hồ sẽ thốt ra, nói đến bên miệng hắn mới mạnh mẽ cảnh tỉnh, vội vàng đem những lời này nuốt trở vào.
"Thật là đắc ý quên mình! Đây chính là một ngàn năm trước a, ta phải nhập gia tùy tục, thích ứng hoàn cảnh nơi này, phải dựa theo nhận thức của thời đại này mà làm việc mới được, đi ăn máng khác, nhất là tình hình hiện giờ mà muốn đi ăn máng khác, là thái độ xử sự làm người tối kỵ a.
Vị Trình Tướng Quân này ở nhà cực kỳ hiếu thảo với mẹ, ở trong quân ngũ, hắn cũng rất được trọng dụng, có thể yên tâm đem Quảng Nguyên trọng trấn tổng số hàng vạn hùng binh giao trong tay hắn, nhất định hắn cũng là một người trung nghĩa. Một người trọng đạo hiếu, biết trung nghĩa, Ta nếu như đáp ứng ở lại, hắn hỏi của ta xuất thân lai lịch thì ta nên nói như thế nào? Đinh gia đang lúc gặp rủi ro, ta là quản sự mà bỏ chạy, hưởng vui sướng một mình? Trình tướng quân ngoài miệng tuy không nói, trong lòng cũng tất sinh ý niệm chán ghét khinh bỉ. Như vậy cho dù ta có ở lại bên người hắn, có vết nhơ như vậy, sao có thể được hắn thưởng thức cùng tín nhiệm?"
Suy nghĩ như vậy, Đinh Hạo nói: "Đa tạ Thái úy ưu ái, Tiểu dân vô cùng cảm kích. Nhưng tiểu dân đang làm việc cho người khác, lần này theo chủ nhân cùng đi Quảng Nguyên có chút việc phải làm, hành sự phải lấy trung nghĩa làm trọng. Chưa được ông chủ cho phép, tiểu dân không dám quyết định. "
"Nga!" Trình Thế Hùng nghe xong lời này rốt cục lộ vẻ xúc động, hắn nhìn Đinh Hạo thật sâu, trong mắt lộ ra ý tôn trọng, trên mặt cũng tràn đầy khen ngợi tươi cười nói: "Tốt! Đây mới là người tốt, một hán tử biết trung nghĩa, Bản tướng quân kính trọng ngươi chính là một người tốt trung nghĩa có một không hai, nếu như thế, bản tướng quân không miễn cưỡng ngươi. Ngươi sau này nếu đến quảng nguyên, có việc gì khó giải quyết, cứ tới đây tìm ta, Trình phủ đại môn, vĩnh viễn đối với ngươi rộng mở. "
"Đa tạ Thái úy ưu ái!" Đinh Hạo đứng dậy, vui vẻ vái chào, hắn biết, lần này mình đã sử sự đúng đắn. Lưu lại đoạn ân tình này, chính là một con đường, đợi khi hắn cùng đường, đây chính là tiền đồ của hắn.