Trong điện Văn Đức, Triệu Khuông Dận đang mở kinh diên, cùng Lô Đa Tốn và mấy vị học sĩ đang thảo luận về học vấn, chủ đề hôm nay là "lễ", mấy vị học sĩ dẫn ra cả những kinh điển quân lễ, phụ lễ, phu lễ, thậm chí cả những nội dung về quân vi thần cương, mọi người đều rất say sưa thảo luận.
Mà Lô Đa Tốn lúc này đang kiêm cả chức sai sứ của nội sử quan, nên sớm đã biết đến những sách Triệu Khuông Dận mấy hôm nay hay đọc, lại thấy thấy buổi kinh diên hôm nay quan gia còn đem theo cả công chúa Vĩnh Khánh đến nghe, hắn đối với ý đồ Triệu Khuông Dận cũng đã có biết chút xíu, bởi thế hắn đã cố ý tỏ ra nói chuyện có chút tùy tiện, cứ thuận mồm mà tuôn ra một tràng nào là phu vi thê cương, phu xướng phụ tuỳ, vợ chồng tương kính như tân, ăn ở hoà thận, mọi việc đều lấy luân thường đạo lý làm trọng, thật đúng là hợp ý Triệu Khuông Dận.
Triệu Khuông Dận nghe mà liên tiếp gật đầu. Thỉnh thoảng còn ngắt giữa chừng hỏi chêm vào một hai câu, một quân một thần đối đáp với nhau thật ăn ý, lúc ấy phía ngoài cửa địên có tiếng người nói to: "Thưa trung quan, bổn quan có việc quan trọng cần gặp Hoàng thượng, buổi kinh diên chẳng phải đã hết rồi sao?"
Triệu Khuông Dận mờ hồ nghe được tiếng nói, quay đầu nhìn đồng hồ cát ở bên cạnh, không khỏi bật cười nói: "Trẫm với các ái khanh nói chuyện hợp ý quá, quên mất cả thời gian, ha ha, được rồi, buổi kinh diên ngày hôm nay tạm thời thế đã, chư vị ái khanh, xin mời lui ra."
"Vâng, chúng thần cáo lui." Đám người Lô Đa Tốn vội vàng rời ghế ra thi lễ với Triệu Khuông Dận, rồi từng người một lui ra.
Triệu Khuông Dận ngồi thẳng người, ho khan một tiếng: "Ai đang ồn ào ngoài điện thế?"
Nội thị hiểu ý liền phất cây phất trần, vội vàng chạy ra phía ngoài điện, lúc sau thấy với sắc mặt kì quái trở về, hổn hển nói: "Bẩm quan gia, thái tử Doãn Trung Trương Bạc đang chờ yết kiến ở ngoài."
"Hả?" Triệu Khuông Dận hoài nghi hỏi: "Hắn ta đến làm gì? Truyền hắn vào đi."
Triệu Khuông Dận mỉm cười nói: "Con gái à, đạo lý mà Lô tướng cùng mấy vị học sĩ nói, con có để tâm nghe không?"
Triệu Khuông Dận nói xong không thấy Vĩnh Khánh trả lời, quay đầu lại nhìn, công chúa Vĩnh Khánh vẫn ngồi một mình trên ghế, tay nâng lấy cằm. Triệu Khuông Dận tò mò xem xét khuôn mặt mà nàng đã lấy tay che, chỉ nhìn thấy Vĩnh Khánh đang nhắm mắt, nghiêng nghiêng khoé miệng, hơi thở đều đều, đang vô cùng sâu giấc.
Triệu Khuông Dận thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười, rồi vỗ vỗ: "Tỉnh giấc được rồi đấy."
"Gì thế?" công chúa Vĩnh Khánh giụi mắt tỉnh giấc, vui vẻ nói: "Giảng xong rồi ạ?"
Triệu Khuông Dận tức giận nói: "Ta hôm nay nghe "lễ" không phải vì con hay sao? Năm ngoái xuất binh đến Mân Hán, Giang Nam, liên tiếp là chiến sự, ngay cả hôn sự của con cũng bị hoãn lại, nay cũng nên bắt đầu giúp con rồi. Đợi hoàng huynh của con chiến thắng trở về, ta sẽ giúp con lo chuyện hôn sự, sau này con sẽ được gã làm vợ người ta, phụng dưỡng cha mẹ chồng, phu quân là người nhà tể tướng, tri thư đạt lễ, nha đầu con đường đường là công chúa của một nước, không lo mà học lễ, rồi đến nhà người ta lại bị chê cười, ai ngờ con..."
Công chúa Vĩnh Khánh ngáp nói: "Dạ, phụ thân yên tâm, con gái nhất định sẽ học lễ thật tốt."
Triệu Khuông Dận bực mình nói: "Ngủ còn học cái gì?"
Vĩnh Khánh làm vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Xuân khó khăn Thu thiếu thốn, mấy vị học sĩ toàn là chi, hồ, giả, dã, chi a chi a, làm con ngủ thiếp đi mất."
"Hừ, thế còn mùa hè?"
"Mùa hè chói chang, trong lúc ăn dưa lạnh, ngủ ghế mát, nằm trong phòng thông gió, gió thổi vi vu, rồi đang ngủ ngon thì phụ thân lại đánh con."
Triệu Khuông Dận giận dữ nói: "Con ngủ vậy thì bao giờ mới học được lễ, không học lễ không biết lễ. Không biết lễ nghĩa là vô lễ, kẻ vô lễ."
"Quan gia, tân nhậm chức đại hồng lư Dương Hạo thật là vô lễ!"
"Quan gia, tân nhiệm chức đại hồng lư Dương Hạo thật là vô lễ!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Triệu Khuông Dận quay đầu lại nhìn. Bất giác giật mình, chỉ thấy thái tử Doãn Trung Trương Bạc đang mặc bộ triệu phục nhăn nhó, đầu đội chiếc mũ quan chỉ còn một bên có long, trên mặt có một vết xanh, lại còn có vết máu khô dưới mũi nữa, một tay cứ nâng, như thể nâng một cái chén vô hình.
Công chúa Vĩnh Khánh cười lên một tiếng, vội vàng che miệng lại.
Trương Bạc bước lên phía trước, thi lễ với vẻ mặt cầu xin, giọng khàn khàn nói: "Quan gia, tân nhậm chức Đại hồng lư Dương Hạo thật là vô lễ!"
"Sao cơ? Hắn ta làm sao?"
"Thưa quan gia, tân nhậm chức đại hồng lư tự Dương Dạo là kẻ vô lễ!"
"Được rồi, được rồi. Trẫm biết hắn ta vô lễ, hắn, vô lễ thế nào?"
Trương Bạc lại vẻ mặt đau khổ nói: "Đây không phải là thần nói."
"Vậy thì ai nói?"
"Thưa quan gia, tân nhậm chức Đại hồng lư Dương Hạo thật là vô lễ!"
Triệu Khuông Dận ngẩng đầu lên, mới phát hiện con vẹt đang đứng trên tấm rèm nói nhại lại, không khỏi tức giận phất tay áo một cái nói: "Không cần để ý nó, ngươi nói, hắn vô lễ như thế nào?"
Trương Bạc nuốt nước bọt nói: "Hoàng thượng, vi mệnh hầu vay của thần năm trăm quan tiền, đã nói rõ là mùng sáu tháng này trả ba phần lãi, trả cả vốn lẫn lãi. Nhưng vi mệnh hầu nợ không trả, thần hạ triều liền đến phủ hắn đòi nợ, vi mệnh hầu cầm một cái chậu vàng ra trả thần. Kết quả là đại hồng lư đi qua đấy, cũng không biết vì sao, mang cái chân thọt xuống xe, cầm cái chậu đánh thần một trận."
Công chúa Vĩnh Hằng cười một tiếng rồi vội vàng che kín miệng lại.
Con vẹt trên tấm rèm hình như mới tỉnh ngủ, nó nghoe nguẩy cái đuôi, nói nhại: "Mang cái chân thọt xuống xe, cầm cái chậu đánh thần một trận." "Mang cái chân thọt xuống xe, cầm cái chậu đánh thần một trận."
Triệu Khuông Dận quay người trừng mắt một cái, giận dữ nói: "Vĩnh Khánh, mang con chim ầm ĩ của con ra ngoài đi!"
Vĩnh Khánh công chúa cười không ngừng, vội vàng "Suỵt suỵt" mấy tiếng, con chim đó nhận được tín hiệu của chủ nhân, liền bay ra ngoài đại điện. Chọn xong một cành cây để đứng, quay đầu lại nói: "Mang cái chân thọt xuống xe, cầm cái chậu đánh thần một trận."
Ở trong địên, Triệu Khuông Dận hỏi Trương Bạc rõ ràng mọi chuyện, vô cùng giẫn dữ, đập bàn nói: "Giết người đền mạng, nợ thì phải trả, đây là chuyện xưa nay của trời đất, huống hồ, cho dù ngươi có sai, việc này cũng không liên quan đến hắn đâu? Đường đường là mệnh quan triệu đình, lại đánh nhau giữa đường giữa chợ, mất hết thể diện của quan, thật là không biết điều!"
Trương Bạc đau khổ nói: "Thần không có đánh nhau với Dương Hạo đại nhân, là Dương Hạo đại nhân đánh thần, thần không hề ra tay. Quan gia, người nhìn xem, đây là răng của thần." Vừa nói hắn giơ bàn tay đang nắm ra.
Triệu Khuông Dận lại càng thêm giận dữ: "Cái tên Dương Hạo này, thật là không coi vương pháp ra gì, phải nghiêm trị, phải nghiêm trị."
Trương Bạc rơi lệ nói: "Xin quan gia làm chủ cho thần."
Triệu Khuông Dận nói: "Đó là chuyện đương nhiên, trẫm nhất định sẽ nghiêm trị, trả lại công bằng cho Trương khanh, Trương khanh cứ yên tâm." Triệu Khuông Dận vừa giận dữ dứt lời, rồi quay sang giọng ôn hoà nói với Trương Bạc: "Trương ái khanh biết đến đại thể, không có chấp vặt cái kẻ thô lỗ đó, rất tốt, rất tốt, đúng là người có học, ôi, kẻ vô lễ thật không thể so với khanh được. Trương ái khanh, với bộ dạng hôm nay, khanh cứ về phủ trước đi đã, trẫm đã biết chuyện này, sẽ không dung cho hắn. Còn khanh, mấy ngày này không cần phải lên triều nữa, đợi vết thương chữa lành rồi nói tiếp."
Trương Bạc vội vàng cảm tạ hoàng ân. Khẳng khái từ chối nói: "Thần ăn bổng lộc của triều đình, vì quan gia trung thành, vết thương nhỏ này, cả chiếc răng này, thần sẽ không vì chuyện này mà làm lỡ chuyện công."
Câu nói này thật nghĩa chính từ nghiêm, đáng tiếc là mất hai cái răng cửa, nói là bị hở ra, hiểu quả không khỏi bị suy giảm lớn.
Triệu Khuông Dận ngậm cười nói: "Ái khanh trung thành với nước, trẫm vô cùng thấu hiểu. Ái khanh nên sớm về phủ nghỉ ngơi, chuyện này trẫm sẽ lấy lại công bằng cho khanh."
Trương Bạc thi lễ cáo lui.
Triệu Khuông Dận không nhịn được lắc đầu cười mắng: "Cái tên Dương Hạo này đúng là cũng có chút bộ dạng năm nào lúc trẫm mới vào giang hồ, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Nhưng...thân là mệnh quan triều đình lại có thói quen của một thân giang hồ, như thế thì không được. Có điều phẩm chất của hắn thì vô cùng tốt, đáng tiếc…đã thành tàn phế."
Triệu Khuông Dận lại thêm một câu từ đáy lòng mình: "Đáng tiếc hắn xuất thân bất chính, lại là người bên phía nam nha, nếu không trung lương như vậy thật có thể trờ thành người dùng được của trẫm."
Vĩnh Khánh công chúa ngồi thẳng mình nói: "Cái tên Dương Hạo đó, món cá ngọt hắn biếu đúng là rất ngon, phẩm tính người này thật không tồi, ôi, một con người tốt biết mấy, sao lại tàn phế được? Nhưng mà phụ thân, cái tên Trương Bạc này thật làm người ta khinh bỉ, Lý Dục dù sao cũng là chủ cũ của hắn, từng là quân thượng của hắn. Nay hắn đến đòi nợ, làm cho Lý Dục phải mang chậu ra trả nợ, thật là quá bức người, làm cho người ta phải rùng mình."
Triệu Khuông Dận mỉm cười nói: "Thứ người này phẩm tính đúng là cho người ta khinh bỉ, nhưng tài hoa của hắn cũng không phải hạng thường. Người cốt ở tài, vật cốt ở dụng, làm đế vương phải có lòng dạ biết dung nạp mới phải. Cái tên Dương Hạo này, trẫm phải dạy hắn một chút mới được."
Vĩnh Khánh công chúa nói: "Phụ thân, Dương Hạo hành hung Trương Bạc, cũng chỉ vì hắn là kẻ trơ trẽn, nếu phụ thân nghiêm trị hắn, sợ rằng làm mất lòng những người trung lương trong thiên hạ."
Triệu Khuông Dận cười nói: "Khánh vương Khiết Đan mưu phản, nếu phụ thân liên thủ với hắn thì đúng là chuyện có lợi lớn cho nước Tống chúng ta. Nhưng vì hắn là kẻ loại loạn thần tặc tử, phụ thân thật không thể hoà hảo với hắn. Nay Dương Hạo đã thế, phụ thân sao có quá hà khắc đây?"
"Vậy phụ thân định xử lý thế nào?"
"ừm, ta sẽ phạt hắn ba tháng, à không, nữa năm bổng lộc."
"Nửa năm? Nhiều quá không?"
"Với người khác mà nói, đương nhiên là nhiều, nhưng đối với Dương Hạo, chỉ là mất một sợi lông trâu thôi. Hắn còn chỗ tiền của Thiên Kim Nhất Tiều lầu mà."
Triệu Khuông Dận hừ lạnh một tiếng, rồi nói: "Tiền vương lại sắp vào kinh cống nạp rồi, trẫm để hắn chủ trì tiếp đại sự này. Vậy thì để hồng lư tự khanh nghỉ thôi.Tuổi tác như thế, thì cho làm cửu khanh, trẫm cũng không để hắn chịu thiệt chứ. Được rồi, được rồi, chuyện của triều đình, con không phải lo, hài, mang cái này về đi, ta cho ba ngày để học thuộc đấy."
Vĩnh Khánh nhận về rồi hỏi: "Cái gì thế ạ?"
Nàng mở ra nhìn, không khỏi thảm thiết nói "<Nữ giới>? Phụ thân, có đến hơn một nghìn chữ đấy!"
Triệu Khuông Dận ngẩng mặt nói: "Hơn một nghìn chữ mà nhiều sao? <Nữ tắc> có hơn ba nghìn chữ, hoàng hậu chỉ mất có nửa tháng đã đọc thuộc trôi chảy rồi."
Với ngữ khí vừa chậm, lại vừa nói bằng tâm mình: " Vĩnh Khánh à, con sắp phải gả chồng rồi, vậy mà vẫn hay nghịch không biết lễ nghĩa. Thế làm sao được chứ? Dù con có là công chúa, nhưng một khi đã là vợ người ta, thì cũng phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, là một người vợ hiền mẹ tốt mới đúng. Quyển <Nữ giới> này, con không phải chỉ là học thuộc mà còn phải học cẩn thận, thành tâm khắc ghi trong lòng mới được. Cầm đi, cố gắng mà học tốt!"
Triệu đình mở quốc yến long trọng, trước giờ chưa từng long trọng quy cách như thế để đón Ngô Việt Tiền vương.
Ngô Việt Tiền vương vào kinh lần này cũng với quy mô chưa từng có, hơn hai mươi chiến thuyền lớn giả mà cống phẩm các màu, trong đó có ít nhất ba mươi vạn lượng vàng, hai mươi vạn tấm lụa, năm vạn cân nhũ hương, năm nghìn kiện vàng bạc đá quý khác, hơn nghìn bình rượu quý.
Xem ra Ngô Việt Tiền Thúc thực lòng muốn quy về Đại Tống rồi, hắn mang cả phu nhân Tôn Thị, con trai cả Tiền Duy Đạm đi theo, rõ ràng là chỉ cần Triệu Khuông Dận chiếu thư một cái là ở lại Khai Phong, đem cả nước Ngô Việt mà chắp tay dâng lên.
Quần thần đều biết lần đưa quân hướng bắc lần này của hoàng trưởng tử Đức Chiêu, tất nhiên là thành công trở về, Trần Hồng Tiến của Mẫn Nam ở Nam Hán sau khi nằm trong sự bao vây hai mặt của quân Tống thì cũng đã ngoan ngoãn quy phục, đưa mắt là thấy cả Trung Nguyên. Chỉ còn lại Ngô Việt là một quốc gia có chính quyền hoàn chỉnh, bởi thế nên liên tiếp dâng mật trát, xin quan gia hạ chỉ lưu lại tiền căn, thống nhất thiên hạ.
Nhưng Triệu Khuông Dận không biết nên suy nghĩ thế nào về các tấu chương. Đối với chuyện từ chối hay không đành để Dương Hạo chủ trì buổi yến tiệc long trọng để tiếp đón Tiền Thúc.
Dương Hạo bị cắt bổng lộc nửa năm, bổng lộc của triều đình mặc dù nhiều, nhưng đối với hắn đương nhiên hình phạt này chẳng đáng là. Những ngày này, hắn dần dần chuyển việc làm ăn của Nhất Tiếu Lâu sang tay Trương Ngưu Nhi và Lão Hắc. Để Đông Nhi và Ngọc Lạc làm tốt công việc chuẩn bị di cư.
Trong thời gian này, La Khắc Địch có thời gian rỗi lại đến tìm Ngọc Lạc. Lúc này phải cố tình xa lánh, bất hoà nhưng tìm cái cớ đối với Ngọc Lạc thì thật là làm khó nàng, may mà La Khắc Địch đang là Quân Đô Chỉ Huy Sứ, phụ trách sự an nguy của cả hoàng thành, việc công rất nhiều, thời gian có thể đến chơi cũng không nhiều, thế mới giúp nàng khỏi miễn cưỡng nói dối.
Ngưu Thiên Vệ Thương Tướng Lý Trọng Ngụ bị giới hạn trong hậu phủ, quả nhiên nhờ đến cửa Dương Hạo, Dương Hạo khẳng khái giúp đỡ. Nhận được sự trợ giúp như vậy, đối với Lý Trọng Ngụ đang rơi vào cảnh khốn khó mà nói, thật là hoạn nạn mới thất chân tình, bởi thế giao tình với Dương Hạo ngày càng sâu hơn.
Dương Hạo cũng chẳng giúp không hắn, hắn dù chưa đòi Lý Dục một đồng lãi, số tiền cho vay cũng không thúc giục trả lại, nhưng lại hay mời vợ chồng họ đến "Nữ nhi quốc" du lãm, mua sắm, dù cho Lý Dục bây giờ đã là phụng hoàng gãy cánh nhưng hổ gầy vẫn hơn mèo béo, danh khí của hắn vẫn vậy.
Lại thêm tiểu Chu hậu tươi đẹp như hoa, từng là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam. Lúc nàng còn ở Giang Nam, liền là người đi đầu cho trào lưu trang sức Giang Nam, nhưng phàm là phục sức với châu ngọc mà tiểu Chu hậu thích thì chả mấy chốc thịnh hành khắp cả Giang Nam, đến Khai Phong, hiệu ứng thần tượng này vẫn không hề giảm, Dương Hạo đưa phu thê họ du thưởng "Nữ nhi quốc" lại tặng họ thêm một chút lễ quý, khiến những người giàu có ở Khai Phong, đều đến "Nữ nhi quốc" chọn mua những phục trang, trang sức giống Giang Nam quốc chủ Lý Dục, Giang Nam đệ nhất mỹ nhân tiểu Chu hậu.
Cứ thế thu nhập của "Nữ nhi quốc" tăng lên gấp bội, lợi nhuận đã cao hơn rất nhiều so với những thứ Dương Hạo tặng Lý Dục.
Vài ngày đầu từ khi Dương Hạo về Khai Phong, cái tin chết đi sống lại cũng dần dần tĩnh lại, tiếp đáp thù lao, yến tiệc tiếp đáp cũng đã tan, liền mời mấy vị "danh y" đến trị thương, cầm được kết quả chứng nhận vết thương khó mà khỏi hẳn đến gặp quan gia, lại lần nữa xin cáo quan, nay đã được Triệu Khuông Dận trả lời trước mặt: Sau khi Ngô Việt Tiền vương Tiền Thúc về sẽ cho hắn từ chức đại hồng lư.
Dương Hạo mừng rõ. Lúc này mới tĩnh tâm lại, chuẩn bị tiếp đón Ngô Việt Tiền vương.
Quốc yến hôm nay vô cùng long trọng, có mặt hầu hết mọi nhân vật quan trọng, khắp sảnh chén tạc chén thù, chủ khách đều vui vẻ. Triệu Khuông Dận uống mấy chén mà mặt mày đã đỏ cả lên, cười ha ha nói: "Chư vị khanh gia, chư vị khanh gia, Trâm hôm nay đựoc tiếp đón Việt vương, vô cùng vui mừng, Tiền vương đối với trẫm nhất mực tôn kính, trẫm đối với Việt vương há lại thiếu lễ đựơc? Trẫm hôm nay đặc biệt ban thưởng Tiền vương hai ân huệ."
Tiền Thúc nghe vậy, liền vội vàng rời ghế ra nghe chỉ, Triệu Khuông Dận dựng thẳng một ngón tay, nói: "Một: từ nay về sau, Tiền vương lâm triều, có thể mang kiếm vào điện, chiếu thư không danh."
Tiền nghe xong vội vàng khom lưng thấp xuống nữa, sợ hãi nói: "Thần không dám, thần tạ ơn bệ hạ."
Triệu Khuông Dận lại nói: "Lấy triều đình điển chế, sắc phong Tiền vương phu nhân Tôn Thi làm Vương Phi, trưởng tử của Tiền vương Duy Tuấn làm thế tử, Tiền vương chư nữ làm quận chúa."
Tiền bản lặng người, cúi người nói: "Long ân của bệ hạ, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ, thần không dám nhận."
Lô Đa Tốn, Lữ Kháp Khánh và Tiết Cư Chánh ba người cúi đầu vào nhau thì thầm chuyện gì đó, nói tiền triều có thảo một trường hợp đặc biệt như thế. Xương Du Khánh liền đứng dậy nói: "Bệ hạ. Chúng thần đều biết trong luật lệ, sắc phong chư hậu vương thê họ khác làm phi, chưa từng có trong điển cố, tựa hồ có chút không ổn, điển chế triều đình không thể dễ dàng thay đổi được, xin bệ hạ thu lại thánh mệnh."
Triệu Khuông Dận không cho là đúng, mỉm cười nói: "Ân từ trẫm ra, có gì không thể?"
Triệu Quang Nghĩa cười nhạt nói: "Các vị tướng công không nên nói nữa, quan gia là chủ của thiên hạ, lời của quan gia, chúng ta dĩ nhiên phải tuân theo."
Triệu Khuông Dận vui mừng, cười nói: "Lời của Tấn vương thật có lý, cứ y theo khâm phong. Quang Nghĩa, đến gần đây, khanh cùng Tiền vương hãy chào lễ với nhau như huynh đệ nào."
Tiền quyền vô cùng sợ hãi, vội vàng xua tay đáp: "Thần không dám, thần không dám."
Nhưng Triệu Quang Nghĩa lại vui vẻ bước lên, mỉm cười thi lễ nói: "Quang Nghĩa ra mắt vương huynh."
Tiền vương cảm kích xúc động, nắm tay Triệu Quang Nghĩa, nước mắt ròng ròng.
Dương Hạo cầm chén thờ ơ lạnh nhạt quan sát, nhưng không tin kẻ trước giờ luôn cho rằng dưới quan gia chỉ mình hắn độc tôn Triệu Quang Nghĩa lại vui vẻ tiếp nhận lão già Tiền sơ này làm huynh đệ.
Lúc đầu, trong hai huynh đệ họ Triệu, hắn thích cái phẩm tính làm người của Triệu đại, cho nên hắn rất khinh bỉ Triệu nhị. Vì thế rõ ràng xuất thân từ nam nha, dựa vào Triệu nhị mới là có tiền đồ, nhưng hắn với Triệu như như gần như xa, bỏ qua không biết bao nhiêu cơ hội, mãi vẫn không trở thành tâm phúc của hắn.
Nhưng nay lại không giống nữa rồi, hắn chấp nhận Bích Túc, phải tạo ra cơ hội, đem cái huyết án Giang Châu do bàn tay này tạo ra, hại hết Nguyên Hung của thuỷ nguyệt giao vào tay hắn, lúc nhìn Triệu Quang Nghĩa, hiển nhiên thấy được mấy phần.
Tiền Thúc rưng rưng nước mắt nhìn Triệu Khuông Dận, run giọng nói: "Lễ ngộ mà bệ hạ đối với thần, thần thật không biết nên báo đáp thế nào. Mùa thu năm nay, thần…thần sẽ trở lại yết kiến bệ hạ."
Triệu Khuông Dận cười nói: "Đường xa không tiện, có chiếu cứ đến, không cần tấn kiến quá đặc biệt."
Đám người La Đô Tốn và Lữ Từ Khánh lén lút đưa mắt nhìn nhau, mật trát của bách quan Hoàng thượng đã thông qua rồi, chẳng lẽ "Hoàng thượng vẫn muốn cho Tiền Thúc về? Rõ ràng có thể có lãnh thổ một quốc gia dễ như trở bàn tay, quan gia rốt cuộc có chủ ý gì?"
Tiệc rượu đã tàn, Triệu Khuông Dận đích thân tiễn Tiền Thúc xuất cung, lại còn lệnh cho Tấn Vương và Triệu Quang Nghĩa đích thân đưa hắn về đến tận nơi ở của khách, hết sức lễ ngộ. Đợi cho đoàn người họ đã ra khỏi Ngọ Môn, bách quan xin cáo từ, Triệu Khuông Dận mới liếc mắt với Dương Hạo một cái, hỏi: "Dương khanh, chuyện cuối cùng trẫm nhờ khanh làm, cũng đã làm xong rồi?"
"Vâng. Thần đã làm xong rồi."
"ừm…ngươi đi theo ta."
Dương Hạo theo Triệu Khuông Dận trở lại cung. Thẳng hướng đại nội, đến một cung điện bị che ở dưới một cái cây, nội thị đều biết Vương Kế Ân đang cung kính đứng ở đằng kia, vừa thấy Triệu Khuông Dận đến liền thi lễ: "Quan gia."
Triệu Khuông Dận hơi hơi hất hàm, Vương Kế Ân liền đi theo phía sau hắn, đứng song song cùng Dương Hạo.
Trong điện trống vắng, không một bóng người, đi đến chỗ tấm rèm buông xuống, Triệu Khuông Dận dừng bước, Dương Hạo tập tễnh bước lên phía trước, nhẹ nhàng kéo màn ra, chỉ thấy phía trong một khoảng trống rỗng, duy chỉ có một tấm bia đá.
Trên bia có hai chữ lớn: "Giới thạch!"
Triệu Khuông Dận nhẹ nhàng bước nào, đến đứng phía sau tấm bia, chỉ nhìn thấy phượng bay rồng múa trên bia là ba hàng chữ lớn do Triệu Khuông Dận tự tay khắc ra.
Triệu Khuông Dận nhẹ nhàng sờ vào những chữ trên bia. Dương Hạo đứng ở một bên, bất giác cũng nhẹ nhàng nín thở, sợ sệt nhìn tấm bia thần bí từ tay hắn ra.
"Phàm là con cháu Sài Thị, có tội không được thêm hình, cho dù là tội lớn mưu nghịch, cũng không được chu di cả tộc, chỉ có thể ban chết trong nhà lao, chứ không thể giết chóc."
"Không cho phép sát hại bất cứ ai."
"Tử tôn có lời thề như vậy, trời nhất định sẽ biết."
Triệu Khuông Dận trong lòng canh cánh, người mà cả đời này cảm thấy có lỗi nhất chính là Sài Thị, điều đầu tiên trên bia thệ chính là muốn Triệu Tống còn một ngày thì phải đối đãi tốt với người Sài Thị ngày ấy, đấy chính là điều thứ nhất được hắn liệt ra trên bia thệ. Điều thứ hai mới là quốc sự, từ trước đến nay, cho dù đến cả Đường Thái Tông nổi tiếng dùng tâm nạp lời can gián nhưng đấy cũng chỉ là phong cách nắm chính quyền của hắn, chứ không phải quy tắc của triều đình, vậy mà Triệu Khuông Dận lại làm nó trở thành quy tắc lập quốc của nước Tống.
Thời đại Hoàng quyền, dám nói thẳng với Hoàng đế thật là không dễ, có điều này rồi, con đừơng tiến gián mới có thể khơi thông một chút, điều này đối với Hoàng đế trên ngai cao có rất nhiều ích lợi, lúc ấy, một đế vương phong kiến có được tầm nhìn như thế, thật là đáng quý.
"Việc này, không thể nói cũng người khác nghe. Sau khi tấm bia này hoàn thành, con cháu Triệu Thị ta sau này có đăng cơ làm đế, cũng có thể cho những thái giám không biết chữ bái tế, đọc lời thệ."
Dương Hạo cùng Vương Kế Ân đang đứng ở ngoài nhất tề hô vâng, Triệu Khuông Dận lại nói: "Phải trả công thật cao cho người khắc tấm bia này, nghiêm dặn bọn họ không được tiết lộ việc này."
"Tuân chỉ." Thấy Triệu Khuông Dận có ý muốn rời đi, Dương Hạo vội vàng cầm một tấm hoàng lăng, phủ lên tấm bia.
Triệu Khuông Dận bước ra ngoài, nói với Dương Hạo: "Vật trong này là mật trát bách quan khuyên trẫm giữ Tiền Vương ở lại, đợi khi Tiền Vương về nước, ngươi hãy đưa cho hắn, bảo hắn trên đường về có thể xem cẩn thận."
"Tuân chỉ." Dương Hạo chần chừ một lúc, nói: "Tiền vương đã có ý quy phụ, sao quan gia không giữ hắn lại?"
Triệu Khuông Dận mỉm cười, nói: "Tiền vương trong tương lai sẽ cầu nguyện thần phật, nếu có thể bình an trở về sẽ lại xây tháp nối tháp, hắn lúc này vẫn chưa chặt đứt hẳn ý muốn trong lòng, hà tất phải cho phép cái tâm nguỵên này? Nếu cưỡng ép hắn ở lại, Tiền vương mặc dù sẽ quy phụ nhưng e người đất Việt sẽ tạo phản. Ngô Việt đối với trẫm nhất mực cung kính, trước giờ không làm nghịch, trẫm không muốn Ngô Việt lại có tai binh như Giang Nam. Nếu như lúc ấy, người dân Ngô Việt đều nhìn ra đại thế, lúc đó tiếp nhận Ngô Việt sẽ càng thỏa đáng, đảm bảo không làm cho một Ngô Việt phồn vinh bị huỷ hoại trong chiến loạn."
Dương Hạo tự đáy lòng nói: "Bệ hạ thật nhân từ."
Triệu Khuông Dận hơi chút mỉm cười, đưa mắt nhìn một cái rồi nói: "Nhưng mà Tấn vương lại cho rằng trẫm lầm như vậy là mang lòng dạ đàn bà."
Miệng hắn bỗng thở dài một tiếng, giương mắt nhìn về phía trước, hắng giọng nói: "Giết là vì để ngừng giết, chứ không phải để giương uy. Làm Tần hoàng Hán Vũ, cố nhiên tiếng để ngàn thu, nhưng chịu khổ lại là dân chúng đương thời. Trẫm là Triệu Khuông Dận, Triệu Khuông Dận chỉ là Triệu Khuông Dận. Trẫm không cần cách của người ngoài, thiên hạ của trẫm, trẫm sẽ dùng cách trị của trẫm."
Lúc bước đến Ngọ Môn, Dương Hạo khe khẽ thở dài, hắn thực sự mong Triệu Khuông Dận có thể bình an mà sống, nhưng hắn không biết cái người huynh đệ ruột thịt của Triệu Khuông Dận khi nào sẽ ra tay với hắn, có thể chặn lại được hay không? Trong tâm hắn, là nguyện làm địch với Triệu Quang Nghĩa, cũng không nguyện làm đối thủ của Triệu Khuông Dận.
Mặc kệ như thế nào, con đường của mình vẫn cứ phải bước tiếp, cũng như lời quan gia nói, mỗi người đều là chính mình, hắn có con đường của mình phải đi, không phải đi dưới cái bóng của người khác, nay mọi chuyện tồi tệ cũng đã qua đi, từ sau khi nhậm chức, hắn cũng phải về rồi. Bây giờ, là lúc nên ngả bài với La Khắc Địch rồi.
Dương Hạo nghĩ suốt đoạn đường, một mạch bước ra khỏi Ngọ Môn. Trong lúc vô tình liếc nhìn thủ tốt đang canh gác, mơ hồ trào lên một cảm giác lạ, nhưng hắn đang nghĩ nên mở miệng nói với La Khắc Địch như thế nào để đảm bảo mình rời đi một cách an toàn rồi mới cho hắn biết được chân tướng, bởi vậy cũng chẳng suy nghĩ sâu sa, liền lên xe đi…