Thời điểm săn cáo tốt nhất thường là vào tháng chín, lúc đó trời mùa thu thoáng mát, trên thảo nguyên bao la, đám thợ săn thả chim săn đầy trời, khi chim săn đang cánh bay lên thì cho dù là những con cáo giảo hoạt nhất cũng tưởng rằng trên đất có mỹ vị liền ùn ùn kéo khỏi chỗ ẩn nấp, chạy tứ tung đi tìm con mồi trong giả tưởng, nhưng lại không biết mình đã trở thành lễ vật của người đi săn. Chỉ cần có một con cáo xuất hiện thì sẽ có vô số con chim ưng bay đến, chỉ cần có một con chim ưng bay đến thì con cáo đó nhất định chết chắc.
Đây có lẽ chính là nguồn gốc của câu "tháng chín ưng bay".
Tháng chín là tháng mà thịt thỏ rừng béo và thơm ngon nhất, cũng là mùa cáo đi tìm mồi, tháng chín là mùa hùng ưng tung cánh, càng là mùa của cánh thợ săn. Tất cả sinh linh đều dốc hết sức, dũng mãnh trong mùa thu thoáng đãng chỉ để chuẩn bị một chút thức ăn trước khi mùa đông đến. Như vậy trong cuộc chiến sinh, từ này rốt cuộc ai mới là cáo, ai mới thật sự là chim ưng?
Ưng bay lên bầu trời bao la, chiến mã rầm vang chiến trường, đại quân Dương Hạo tập kết, tiến hành đông hạ.
"Tống quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt, chư vị không cần tiễn xa nữa. Đợi khi bình định Cam Châu, Dương mỗ sẽ tìm cơ hội tuần Đôn Hoàng, đến lúc đó cũng sẽ mời chư vị đồng hành".
Dương Hạo ngồi trên lưng ngựa, tươi cười chắp quyền. Lúc này hắn tuy mang cung mang kiếm, lại mặc một thân thanh y, trên đầu đội chiếc mũ lông chuột, nhìn dáng vẻ thì không giống một đại tướng quân thống lĩnh đại quân đang muốn đạp bằng Cam Châu, lại giống như một thiếu niên cưỡi ngựa ra ngoài đi săn cáo.
"Ta cũng chúc đại nguyên soái lần này đến Cam Châu, kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!".
Bát đại gia tộc, quan lại địa phương, sĩ thân danh lưu Sa Châu và các vị quan, tộc trưởng của các tộc trại người Hán, Hồi Hột, Thổ Phồn đã quy phục Dương Hạo lần lượt chắp quyền, chúc phúc cho hắn.
Phía sau Dương Hạo là đội quân đang ngày càng lớn mạnh của hắn. Trong đó có binh Hạ Châu, binh Lương Châu, binh Túc Châu, Quy Nghĩa quân và quân đoàn La Mã mới chiêu nạp cùng với quân Thổ Cốc, ngoài ra còn có lượng lớn sĩ lâm Sa Quả, cũng những nhân vật quan trọng đích hệ tộc trưởng các đại gia, bọn họ những người muốn cùng đi theo Dương Hạo đến Hạ Châu làm quan. Những người này còn có một thân phận khác chính là con tin, là do các đại gia tộc phái ra những người quan trọng làm con tin của Dương Hạo, là một hình thức thể hiện thái độ trung thành với hắn.
Những thủ lĩnh gia tộc, tù trưởng địa phương tuy địa sở ở Tây Vực, tính tình tục tằn, nhưng có thể là trưởng của cả một bộ thì tất nhiên tâm cơ trí tuệ phải hơn người, Dương Hạo cả chặng đường từ Lương Châu tây tiến thật sự đã làm được việc "thuận ta thì sống, chống ta thì chết".
Thế lực các địa phương ai chịu quy phục, ai chịu vì hắn mà chiến thì có thể đạt được lợi ích vượt xa người khác, Trương thị Sa Châu bây giờ quân trong quân chính lưỡng giới thật sự đã trở thành đại gia đệ nhất Sa Châu, chỉ thấp hơn Dương Hạo. Ngay cả Mộc Ân, người nắm giữ ba vạn tinh binh, đóng quân ở Dương Quan, Ngọc Môn quan, một tướng lĩnh thân tín nhất của Dương Hạo cũng chỉ có thể ngồi ngang hàng với Trương gia.
Lần này, với sự quyết đoán cực lớn, loại trừ tất cả những ý kiến khác xoay quanh chuyện viễn chinh. Nếu đã thể hiện rõ thực lực và tự tin về quân sự cường đại của hắn trước mặt bách tính chư châu Tây Bắc và chư quốc Tây Vực thì cũng phải làm loạn nguồn lương thực củi lửa Hà Tây. Nhưng cách hắn dùng lại là cách đường đường chính chính, một mũi tên trúng hai con chim, lấy thủ đoạn làm mạnh sĩ khí quân mình để bài trừ những nỗi lo tiềm ẩn khi tán binh đông phản.
Thủ đoạn làm mạnh kinh thế, cương nhu cùng dùng như thế này đủ cho thấy thủ đoạn trị vì khống chế của đại soái. Trước đây trong cái cách mà hắn vận đụng cụ thể với bát đại gia tộc, càng thể hiện rõ tâm thuật khéo léo, khích lệ, vừa khống chế vừa phụ trợ cho nhau của hắn. Đối với những đại hào Tây Vực này mà nói, một mãng phu thống trị trăm vạn hùng binh không đủ đáng sợ, mà một thủ lĩnh thâm hiểu chính trị, tâm cơ thâm sâu, trong lòng chứa trăm vạn binh giáp mới càng làm cho người ta phải kính sợ.
Những anh hùng một phương này đều đã lọt vào trong mắt, cảm ngộ trong lòng, sự kính sợ và sùng tín đối với Dương Hạo cũng ngày càng gia tăng. Lần này đi Cam Châu, bọn họ tin tưởng Cam Châu chắc chắn sẽ bại. Dạ Lạc Hột ở hành lang Tây Bắc đã từng là một thế lực lớn mạnh nhất, sự giàu có tích lũy nhiều năm chỉ cần nghĩ cũng biết, sau khi chinh chiến, Dương Hạo sẽ càng giành được thế lực hùng hậu và chiến lợi phẩm: Vô số vàng bạc, châu báu, nô lệ, trâu dê, ngựa... Là bộ hạ của Dương Hạo, bọn họ cũng có thể có một chút phần trong đó, vậy còn có lý gì mà không ủng hộ?
Dương Hạo đang muốn quất ngựa rời đi thì phía Sa Châu đột nhiên có mấy khoái mã phi như bay tới. Dương Hạo và sĩ thân Sa Châu đang đưa tiễn đều quay lại nhìn, mấy con khoái mã đó càng lúc càng gần. Người đi đầu xem ra là một quan viên, quan bào có lẽ là thuộc lại quan châu từ thất phẩm trở lên. Còn mấy người đi sau hắn đều ăn mặc giống như người của nha dịch. Quan viên phẩm cấp như thế này không có tư cách đi tiễn Dương Hạo, mọi người đều không khỏi ngầm bàn tán.
Một lát sau, mấy người đó đã tới trước quân, Dương Hạo giơ tay ra, ngăn đám thị vệ cản họ lại, mấy người đó cưỡi ngựa đi thẳng tới trước mặt Dương Hạo, xoay người xuống ngựa.
Vị quan viên đi đầu đó khoảng ba mươi tuổi, để râu hai phết, có chút buồn cười, nhìn lại có chút lão luyện trầm ổn, chỉ là cứ như thế này mà xông qua nghi trượng của thái úy, thì thật không nhìn ra hắn trầm ổn ở chỗ nào. Gia chủ Diêm gia đưa mắt nhìn qua, ai biết được đó lại là đứa cháu nhà mình, tên Diêm Túc, bây giờ đang đảm nhận chức Lục Lý Tham Quân ở châu phủ, bất giác sắc mặt ông ta trầm xuống, quát: "Diêm Túc, trước mặt thái úy mà dám đi thẳng qua, ngươi thật là to gan".
Diêm Túc ngẩng đầu lên thì thấy gia chủ nhà mình, không khỏi có chút kinh ngạc, có lòng giải thích, nhưng Dương Hạo đang ở trước mặt, nào có lý gạt hắn ra để đi trả lời gia chủ mình. Trong lúc không biết làm thế nào thì Dương Hạo lại cười nói: "Ồ, hóa ra là Diêm tham quân. Ha ha ha, Diêm lão tiên sinh không cần trách tội, Diêm tham quân đến đây tất có công vụ khẩn".
Diêm Túc thở phào một cái, vội buông cương ngựa, bước lên trước hành đại lễ: "Tham quân ti lý Sa Châu tham kiến thái úy".
Dương Hạo ngồi trên ngựa, gật gật đầu: "Có chuyện gì, ngài nói đi".
Diêm Túc vội vàng bẩm báo: "Thái úy, vụ án sứ thần nước Vu Khuyết bị thích sát đã có manh mối, sự việc liên quan đến sứ thần nước hộ, han hệ trọng đại, thuộc hạ không đám chậm trễ bẩm báo".
Mắt Dương Hạo hơi dừng lại, hỏi: "Nói rõ xem nào".
"Vâng, từ sau khi quốc sứ Vu Khuyết gặp thích khách, phủ nha đã phong tỏa mọi hướng, nhanh chóng rà soát điều tra tìm tung tích hung thủ, không dám có chút trễ nải. Hôm nay trong Hồ Dương quán, có mấy người Hồ Thương uống rượu nói chuyện, đề cập đến tiền bạc của sứ giả Vu Khuyết, vì phân chia không đều nên đã ra tay đánh nhau, trưởng quầy khách điếm Hồ Dương đứng bên cạnh nghe thấy liền vội vã đến phủ nha báo. Hạ quan đã nhanh chóng bắt mấy tên đó về quy án, và lấy lại được những vật tùy thân của sứ giả Vu Khuyết từ chỗ ở của chúng.
Mấy tên người Hồ Thương đó đã chịu khai nhận là bọn chúng nghe được tin sứ giả Vu Khuyết đến cầu viện Sa Châu ta, lại ở phòng bên cạnh bọn chúng, nghĩ rằng quốc sứ đi cầu viện tất sẽ mang theo trọng bảo, vì thể đã nảy ra ý đồ đen tối, nửa đêm lén vào phòng ở của sứ giả Vu Khuyết, giết người cướp của. Bây giờ có nhân chứng là trưởng quầy quán Hồ Dương và tiểu nhi cùng những vật chứng là báu vật tìm được trong phòng của mấy tên hung thủ".
Dương Hạo nghe rồi liền quay sang nhìn thứ sử Sa Châu Trương Vũ, nói: "Trương đại nhân, bản soái xuất chinh không thể chậm trễ, mong Trương đại nhân để ý tới cái án này, vì án này liên quan đến sứ tiết Vu Khuyết, phải tra cho rõ ràng mới có thể ăn nói với Vu Khuyết, không thể bất cẩn".
Dương Hạo sau khi làm chủ Sa Châu đã thay đổi hệ thống đường luật ty pháp. Trên cơ sở Tống luật lại cộng thêm mấy phần cải tiến theo cách nghĩ của mình. Ti lý tham quân thẩm lý án, ty pháp tham quân phán án định hình, cộng thêm hai ti thượng cúc ti và trật nguyệt cùng thẩm tra lại nội bộ, hết sức lợi dụng nguồn quan lại vốn có. Trên một trình độ nhất định, thực hiến phân chia thẩm quyền, phán quyền và kiểm sát quyền theo hình thức cổ điển, ba bộ phận này kết hợp với quyền truy nã của tuần kiểm ti cấu thành hệ thống ty pháp châu nha.
Trương Vũ nghe vậy vội vàng đáp: "Hạ quan tuân mệnh, án này nhất định sẽ cẩn thận điều tra".
Dương Hạo cười nhạt, nhẹ lướt mắt về phía Sa Châu, trong lòng thầm nghĩ: "Tháp Lợi Bốc, ông cuối cùng cũng chịu nhượng bộ rồi?".
*
* *
Đêm đen gió thổi trên cao, thảo nguyên mênh mông thỉnh thoảng truyền đến tiếng của lang sói, tất cả hiện rõ sự tĩnh mịch. Còn trên hai yếu đạo đông tây thông tới Cam Châu, lưỡng lộ đại quân đang hành quân vội vã trong màn đêm.
Để làm cho Hồi Hột Cam Châu sau khi nhận được tin cảnh báo sẽ tháo chạy, hai đội quân một đông một tây đã đồng thời từ Túc Châu và Lương Châu đánh úp Cam Châu, ban ngày nghỉ, hành quân ban đêm, hành quân lặng lẽ, trang bị gọn nhẹ, còn có một vài nhóm khinh kỵ đã hành quân đi trước mấy bước, chặn ở con đường hiểm yếu giữa đại mạc phía bắc và núi non trùng điệp ở phía nam. Hình thành một thế hợp vi giữa chúng. Khi cách thành chỉ còn năm mươi dặm, quân lệnh nghiêm mật đã được hạ xuống, tam quân yên lặng dừng bước, bắt đầu yên doanh kết trại. Bọn họ muốn lấy trạng thái tốt nhất, mạnh nhất, ý trí đồi dào nhất để xuất hiện trước mặt kẻ địch. Khi bình minh lên, Hồi Hột Cam Châu sẽ đột nhiên phát hiện, bốn phương của chúng đều là phong hỏa, tám hướng đều là địch.
Quân đội của Dương Hạo tản ra bốn phía, rà soát hết tất cả những nơi xung quanh như bãi cát, sơn cốc, sông hồ, thảo nguyên, rồi bắt đầu đóng quân dựng trại, du kỵ ngầm bí mật bài bố thám mã dò xét dưới chân thành Cam Châu.
Đại trướng trung quân nhanh chóng được đựng lên, bên ngoài doanh trại, các chiến hào cũng đồng thời được đào, rồi sừng hươu, bẫy lún, cự mã thương đều được bố trí dày đặc, trong khoảnh khắc, bên ngoài ngoại vi thành Cam Châu đã hình thành một tòa thành thành ngoại. Cho dù đêm đã khuya, nhưng đại trướng trung quân của Dương Hạo lại rất bận rộn, hắn xem xét tiến độ sắp xếp các doanh, cùng liên hệ tình báo với đội quân phía đông mà Đường Diễm Diễm đem tới từ phía đông, ra chỉ thị cho các tướng lĩnh, thiết lập qua lại mật thiết... Tất cả đều cho Dương Hạo hắn định đoạt.
Khi tất cả mọi thứ dừng lại, bóng dáng vội vã qua lại của binh mã trong doanh dần ít đi thì Dương Hạo mới nằm xuống giường của mình. Đêm đã khuya rồi, đám thị vệ đứng gác cũng đã lui xuống, xung quanh đại trướng trung quân của hắn vô cùng yên tĩnh. Nhưng hắn nằm trên giường lại không có một chút mệt mỏi nào. Bận rộn cả một ngày, người vừa nằm xuống, nhưng trong đầu lại giống như chiếc đèn kéo quân, rất nhiều suy nghĩ ùn ùn kéo về.
Lần tây chinh này, đến tận bây giờ cả tiến trình nhất thống Hà Tây vô cùng thuận lợi. Tất cả những khó khăn và cản trở mà hắn gặp phải nhỏ hơn nhiều so với tiền nhiệm Lý Quang Duệ của hắn. Đặc biệt là khả năng giỏi dùng cách thuyết phục của hắn làm cho những người đó nhanh chóng trở thành người của hắn. Trong quá trình này, thế lực mà hắn vừa mới thông qua thủ đoạn chiến tranh buộc họ phải quy thuận đã nhanh chóng trở thành vũ lực phục tùng mình, cũng đã bảo đảm rằng thế lực của hắn sẽ không vì chiến tranh liên miên mà suy yếu. Ngược lại, còn giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Đơn thuần chỉ dựa vào lực lượng nòng cốt bổn tộc, đối với Dương Hạo mà nói là không sát thực tế, đối với một quốc gia cơ bản nhất thống như Tống Quốc cũng không sát thực tế. Tống Quốc bây giờ cũng cần một thời gian dài để loại trừ, dung hợp thế lực bất đồng trong bản tộc, triệt để dung hợp chúng, đế quốc này nhanh nhất cũng cần khoảng thời gian mấy mươi năm cho tới mấy trăm năm.
Nhưng, không ai có thể bảo đảm được rằng đế quốc của mình luôn là minh quân xuất thế, cũng không có cách nào đảm bảo được đế quốc của mình từ đầu đến cuối đều ở trong thời kỳ thẳng tiến, thế lực thịnh vượng, vì thế thật sự trải qua trăm mấy chục năm, sau khi đạt được hai điều kiện là nội bộ đế quốc đã dồi dào nhân lực và nội bộ thống nhất thì ngược lại rất ít công tích lớn xuất hiện. Vũ lực cường đại, chính trị thanh minh, tràn đầy đã tâm... Thông thường đều tập trung ở thời đầu khai quốc. Khi để quốc đã ổn định lại, một bộ máy thống trị đã hoàn thiện, văn thần võ sĩ, bách tính đều ổn thỏa thì các phe trong triều đình sẽ hình thành một loại hợp lực, áp chế sự dao động tất yếu mà bên ngoài tạo thành, hưng binh sẽ bị coi là hiếu chiến, bất luận là hoàng đế, quan lại, sĩ thân, bách tính, đều sẽ mất đi động lực mở rộng đối ngoại.
Cho nên, thời kỳ ban đầu quật khởi chính là thời cơ khuếch trương tốt nhất, còn nếu muốn nhanh chóng khuếch trương thì chinh phục một địa phương, rồi lại dùng quân dân của địa phương này để tiếp tục xuất chinh. Phương thức khuếch trương nối đuôi này đã trở thành kiểu mẫu tốt nhất, nó có thể tránh được khuyết điểm nhân lực, vật lực bản tộc không thể cung ứng liên tục, có thể dùng tốc độ nhanh nhất để mở rộng. Hán, Đường, Arabo, đế quốc Mông Cổ đều đã linh hoạt dùng phương pháp này, và cũng giành được thành công cực đại từ nó.
Đương nhiên, phương pháp này nguy hiểm như chơi với lửa, phải khống chế độ lửa. Có hai vấn đề nhất định phải chú ý, một là lực lượng nòng cốt phải đảm bảo đủ sức khống chế những lực lượng mới. Nếu không có thể sẽ gặp phái nguy hiểm bị lực lượng mới cân trả lại. Thứ hai chính là không thể khuếch trương vô hạn, cho dù là một công ti. Nếu nó nhanh chóng được khuếch trương thì những tệ nạn trong nó còn lớn hơn cả lợi nhuận, huống hồ là một chính quyền.
Sự thống trị và loại trừ của toàn bộ hệ thống quản lý đối với khu bị chinh phục cùng cương vực nhanh chóng mở rộng sẽ dẫn đến con đường thông báo tin tức gặp trở ngại, trong những vấn đề này. Bất kỳ một vấn đề nào gặp trở ngại đều có thể thúc đẩy làm cho tập đoàn thống trị vừa mới xây dựng được sẽ rơi vào sụp đổ. Những nguyên nhân này chính là nguyên nhân vì sao trước mắt Dương Hạo đã khống chế thế lực của mình trong phạm vi Ngọc Môn Quan. Đồng thời hết sức suy trì bộ đội trực thuộc mình sẽ không bị mỏng và yếu đi.
Những điều này Dương Hạo làm rất tốt, cho nên hắn tạm thời không cần phải lo lắng những mặt này sẽ gặp vấn đề. Điều hắn lo lắng bây giờ chính là đông tuyến. Lấy Hoành Sơn làm phòng tuyến chủ đạo, có thể tập trung được binh lực hữu hạn, dựa vào địa thể hiểm yếu, xây đựng một phòng tuyến hoàn mỹ, lại có một chiến thuật gia thiện thủ như Dương Kế Nghiệp, một chiến lược gia như Chủng Phóng, cho dù hắn có ở Hoành Sơn cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn hai người này.
Nhưng... Đối thủ là một đại nhân vật Tống Quốc, đây là cường địch trước nay chưa từng có mà hắn gặp, tướng lĩnh dẫn binh lại là danh tướng Tống Quốc, thiện tiến công - Phan Thế Mỹ. Đông tuyến rốt cuộc có xảy ra vấn đề không? Dương Hạo thật không yên với nơi này.
Điều càng làm cho hắn khó quyết đoán chính là hắn lấy thân phận gì để đổi mặt với Tống Quốc? Hắn rất khâm phục sự quả quyết và dũng khí của Chiết Tử Du, nếu như Chiết Tử Du không quyết định thật nhanh, quyết đoán vứt bỏ Phủ Châu, theo Dương Kế Nghiêp tản về Hoành Sơn thì quân Chiết gia sẽ toàn bộ phải đưa tang ở Phủ Châu. Nếu như Chiết Tử Du không đứng vững trước lợi ích nội bộ và áp lực tập đoàn cực đại thì đối với một cô nương mà nói, không có cách nào chấp nhận được sự chửi rủa và sỉ nhục nặng nề đó. Trên chiến trường, một tiên cơ cũng có thể quyết định được thắng bại toàn quân, khi rơi vào cảnh khó khăn, nếu còn do đự không quyết thì cuối cùng sẽ có kết quả gì, chỉ cần nghĩ cũng biết.
Đổi lại mà nói, nếu như mình là Chiết Tử Du, Dương Hạo không đám khẳng định hắn sẽ có dũng khí và gan lớn như vậy, đưa ra quyết định giống Chiết Tử Du. Tính cách của hắn thực ra luôn có chút do dự thiếu quyết đoán, mặc dù bây giờ đã nắm trong tay hơn mười vạn binh, trở thành bá chủ một phương, nhưng kỳ thực cái nhược điểm này vẫn không hề thay đổi. Nếu như Chiết Tử Du không phải sinh ra đã là nữ nhi thì Dương Hạo tin tưởng rằng, nàng ấy sẽ còn giành được thành công hơn mình.
Dương Hạo có thể tưởng tượng được, một cô gái vốn không nên gánh nhiều trách nhiệm như vậy, một tiểu công chúa tâm cao khí ngạo, một cô nương luôn coi trọng sự thanh bạch danh tiếng mà lại chịu áp lực và trách nhiệm nhiều như vậy, chịu lời phỉ nhổ, tủi nhục nặng nề như vậy thì áp lực trong lòng sẽ lớn đến mức nào. Nàng đã bỏ Phủ Châu, giao ra binh Chiết gia, đối với nàng mà nói đó không phải là hạ bớt gánh nặng mà là đeo thêm vào trách nhiệm, còn có cả sự tủi nhục.
Nàng cho dù có kiên cường thì cũng có thể chống đỡ được bao lâu nữa?
Tử Du - Dương Hạo hận không thể chắp thêm đôi cánh để ngay lập tức bay đến bên nàng, dùng đôi vai kiên cường của hắn để làm cây đại thụ che mưa gió cho nàng, nhưng nếu như lúc này lại thể hiện nhiều sự nồng nhiệt với nàng thì quân Hạ Châu sẽ nghĩ sao? Chiết gia quân sẽ nghĩ sao? Triều đình sẽ nói sao? Hắn có thể không để ý đến những thanh âm đó sao? Tử Du có thể không để ý đến sao? Cho dù tất cả đều không phải là vấn đề thì hắn cũng không có cách nào lập tức bay đi, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, giải quyết trước chuyện của Cam Châu.
Đồng thời còn một vấn đề lớn nhất, lớn nhất, một vấn đề mà hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Tử Du đã phản rồi, hắn phải làm sao? Phản hay không phản, không phản thì phải tự xử lý thế nào? Nếu phản rồi thì lấy đanh nghĩa gì? Thân phận gì? Bây giờ các thế lực mà hắn khống chế liệu có còn trung thành với hắn nữa không nếu như hắn mất đi cái thân phận hợp pháp đại nguyên soái Hà Tây Lũng Hữu này, và trở thành kẻ địch với đế quốc cường đại nhất Trung Nguyên?
Ngọn lửa này còn phức tạp hơn gấp trăm lần so với việc hắn nuốt các thế lực Hà Tây hay tiến hành nhanh chóng khuếch trương thế lực cùng những nhân tố phải suy nghĩ đến. Nếu làm, lực độ không đủ thì trên danh phận đại nghĩa hắn đành phải hạ phong, trên chiến trường cũng không thể đánh một cách hùng hồn. Nếu như độ lửa quá lớn, hắn thay thế được Liêu Quốc, trở thành đại địch đệ nhất mà Tống Quốc muốn đối phó, thì hắn có thể ứng phó được với quân đội Đại Tống cuồn cuộn không đứt không? Với thế lực của hắn, hắn chống đỡ nổi không?
Cho dù bây giờ hắn đã bắt đầu ra tay chuẩn bị đủ mọi mặt, nhưng đó đều là những cách bất đắc dĩ, khi chưa tới lúc cùng đường thì hắn sẽ không dùng tới. Hắn có thể coi thường Triệu Quang Nghĩa, nhưng hắn không thể coi thường thực lực cường đại Tống Quốc và chiến tướng tài giỏi nhiều như mây của Tống Quốc.
Dương Hạo càng nghĩ càng đau đầu, hắn cuối cùng đã từ Sa Châu trở về, nhưng một chút cũng không nhẹ nhàng hơn, bây giờ hắn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề nan giải hơn.
Liêu Quốc sẽ can dự chứ? Giống như hắn sẽ không ngồi nhìn Vu Khuyết bị diệt, một chính trị gia có con mắt chiến lược sẽ không cho phép Hà Tây dễ dàng rơi vào tay người Tống, Tiêu Xước cũng không phải là một mỹ nhân chỉ biết đến ngọc ngà châu báu. Có điều... Nàng ấy sẽ tiến hành như thế nào? Bên Thục địa, nếu như Tiểu Lục và Thiết Đầu thành công giành được quyền lãnh đạo, thì bây giờ chắc cũng nên có hành động rồi chứ? Bọn họ có thể thành công giành được quyền lãnh đạo từ trong thay Triệu Đắc Trụ không?
Đông nhi... Lần trước tình báo tới nói nàng ấy đã xuất hiện mấy cơn đau, bây giờ chắc đã sinh rồi chứ? Mẹ con bình an cả chứ, là trai hay gái?
Quốc sự, gia sự, thiên hạ sự, đủ thứ việc, Dương Hạo giống như một chiếc bánh trong nồi, lật qua lật lại, khó mà ngủ được.
Nhưng điều duy nhất mà hắn không nghĩ tới chính là Cam Châu ngay dưới mắt hắn.
Đối với vật ngay trong túi còn có gì mà phải nghĩ nữa?
*
* *
Đêm nay, đối với khả hãn Cam Châu Dạ Lạc Hột mà nói cũng là một đêm không ngủ.
Thám mã chạy như sao băng, đem liên tục các tin tức kinh động tới vương cung của hắn. Trên cung điện, ngọn đèn dầu sáng rực, tất cả các nhân vật trọng yếu đều tập trung ở đó, người người đều đầy vẻ kinh sợ.
"Sao có thể... Sao có thể... Tin tức hai châu Lân Phủ bị công kích tuyệt đối không phải là giả, Dương Hạo sao có thể bình thản mà đánh Cam Châu ta?". Vương phi A Cổ Lệ có chút hoảng loạn, lẩm bẩm nói, dung mạo ảm đạm.
Đây là cơ hội tốt nhất để hạ thấp giá trị của nàng ta trước mặt đại hãn, nhưng vương tử A Lý đã không còn bận tâm đến việc trêu chọc nàng ta nữa, hắn lo lắng nói: "Phụ hãn, Dương Hạo hồi sư, nhất lộ quân mã Lương Châu cũng đã đuổi giết về, Dương Hạo quyết đánh như thế tất muốn lấy được Cam Châu ta mới cam tâm. Theo con thấy hắn thà vứt bỏ Lân Phủ, nhất thống Hà Tây, việc này không thể chậm trễ, nhân lúc binh mã hắn mới đến, còn chưa ổn định, chúng ta lập tức phá vây, bằng tất cả mọi giá để có một con đường sống".
"Đi ư? Đi đâu?".
Dạ Lạc Hột hai mắt vô thần, mờ mịt ngẩng đầu lên: "Dương Hạo không tiếc điều động hai lộ đại quân đến lấy Cam Châu ta, rõ ràng nhất định phải lấy được. Hắn cách thành năm mươi dặm đã bắt đầu hạ doanh cắm trại, rõ ràng lo lắng đại quân nếu xông thẳng tới chân thành thì sẽ bị du tốt, thám mã của ta phát hiện, bản khả hãn sẽ lập tức đột phá vòng vây, làm cho hắn không kịp hạ doanh cắm trại, thiết lập phòng ngự. Bây giờ chúng ta nhân đêm tối xông ra, liệu còn kịp không? Hướng nào thế lực quân địch mỏng nhất, màn đêm dày đặc thế này, chúng ta có thể tra rõ được không?".
Vương tử A Lý vội nói: "Phụ hãn, lẽ nào chúng ta phải ngồi chờ chết sao?". Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hắn lo lắng nói: "Phụ hãn đã sai lầm tin tưởng vào lời của thất vương phi, không nhân cơ hội Dương Hạo lui binh chạy trốn xa vào đại mạc, ngược lại còn đem toàn bộ nguồn lực các bộ lạc ta tập trung đến Cam Châu, Dương Hạo nếu như đã bày ra cái thế này thì lần này sẽ tuyệt đối không tản binh, cho dù Dương Hạo động binh với thành thì lương thực còn tồn trong thành sớm sẽ hết, rồi sẽ tới lúc tự diệt, huống hồ đại quân của hắn lại như mây, sao có thể không đánh?
Nếu như kéo dài tiếp, chúng ta sẽ chỉ có thể ngồi trong thành chờ chết, bộ lạc trên đại mạc, thảo nguyên của chúng ta vừa mất đi vũ lực tinh nhuệ, vừa mất đi lương thực trâu dê, cũng tất bị cường tộc thâu tóm, toàn bộ tộc Hồi Hột Cam Châu của ta sẽ bị tiêu diệt cả. Phụ hãn, xông ra mở một con đường máu thì còn có một cơ hội sống, bây giờ liều cũng phải liều, không liều cũng phải liều! Phụ thân là ưng của đại mạc, là hổ của thảo nguyên, là anh hùng của chư bộ Tây Bắc, lẽ nào cánh chim đã già, vuốt hổ đã cùn, ngay cả dũng khí liều một lần cũng không còn sao?".
Cơ thể Dạ Lạc Hột hơi rung lên, nhưng lại không nói gì.
Vương phi A Cổ Lệ nghe thấy vương tử A Lý nhắc đến khả hãn đã tin sai lời mình, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, nàng liền bước lên trước mấy bước, quỳ gối xuống trước mặt Dạ Lạc Hột, ấn vào thanh bảo đao dắt ở eo, trầm giọng nói: "Đại hãn, A Lý vương tử nói đúng, chúng ta không còn cách nào nữa, phải liều". Vương tử A Lý lần đầu tiên thấy vương phi A Cổ Lệ lại cùng ý kiến với mình, không khỏi ngẩn ra.
Vương phi A Cổ Lệ nói: "Đại hãn, A Cổ Lệ nguyện thống soái người trong bộ tộc ta và võ sĩ làm tiên phong, cho dù toàn quân không còn cũng phải mở một con đường máu, yểm hộ cho đại hãn phá vòng vây. Đại hãn, thỉnh cho vương tử A Lý cùng lên trận, xông tới nam thành, đại hãn...".
Vương tử A Lý nghe tới đây, vội cắt đứt lời nàng ta, nói: "Xông nam thành? Xông nam thành sao có thể được? Chúng ta sẽ đi đâu? Đại hãn, chúng ta nên xông ra bắc thành, đột phá vòng vây địch, xông tới đại mạc Ba Đan Cát Lâm, ở nơi đó là khu vực rộng lớn, lại có rất nhiều bộ lạc của chúng ta, Dương Hạo tuyệt đối khó có thể lợi dụng ưu thế binh lực để công kích chúng ta".
"Vương tử A Lý, lần này quả thật là ta sai, là ta sai, ta nguyên một mình gành chịu".
Sắc mặt vương phi A Cổ Lệ ảm đảm, trắng bệch như giấy, thần sắc lại vô cùng quả quyết, còn ngữ khí cũng rất bình tĩnh: "Nhưng, sa mạc Ba Đan Cát Lâm phía bắc trước đây có lẽ cũng được, nhưng bây giờ thì không được nữa. Vì... Lương thảo của tộc chúng ta đã đều tập trung hết ở Cam Châu, khinh kỵ đột vòng vây tuyệt đối không thể mang theo nhiều lương thảo, nhiều nhân mã như vậy, cần ăn, cần uống, một khi đến đại mạc, thì bộ lạc chúng ta không thể chống đỡ được, mùa đông này cả tộc ta sẽ vừa đói vừa lạnh mà chết trên sa mạc...".
Bộ tộc trên đại mạc đa phần là bộ thuộc của vương tử A Lý, nghe vương phi A Cổ Lệ nói, sắc mặt vương tử A Lý dần dần nhăn nhó, dữ tợn nói: "Như vậy, đột phá về hướng nam thì có thể đi đâu chứ?".
A Cổ Lệ trầm tĩnh nói: "Dương Hạo từ phía tây tới, quân Lương Châu từ đông mà đến, bọn họ vừa mới dựng trại, binh lực có lẽ vẫn chưa kịp bày bố, quân chủ lực của bọn họ tất đang ở lưỡng tuyến đông tây, phía bắc là đường chết, không thể đi, vậy chỉ còn có thể đi về phía nam, đi về phía nam là dãy núi Kỳ Liên, vượt qua dãy núi Kỳ Liên chính là...".
Vương tử A Lý kêu lên: "Ngươi điên rồi? Vượt qua Kỳ Liên Sơn? Chúng ta nhiều người như vậy, nếu như vượt qua Kỳ Liên Sơn thì sẽ có bao nhiêu người phải chết đây? Còn có thể giữ lại được gì? Ngay cả ngựa e là cũng không còn lại được mấy con, hán từ trên thảo nguyên, một khi mất chiến mã thì chúng ta cũng như mất toàn bộ gia tộc, vượt qua Kỳ Liên Sơn thì có thể làm gì nữa?".
A Cổ Lệ đợi hắn gào thét xong mới tiếp tục nói: "Đại hãn là cửu đại vương Hồi Hột, thân phận tôn quý, vượt qua Kỳ Liên Sơn chính là vùng Lũng Hữu, Lũng Hữu bây giờ nằm trong tay người Thổ Phồn, có điều Thanh Hải Hồ phía tây tản cư lượng lớn tộc nhân Hồi Hột chúng ta, bọn họ nếu như có thể hợp lực thì sẽ không yếu hơn người Thổ Phồn, đáng tiếc... Vương giả tôn quý của bọn họ... Trăm trướng, nghìn trướng là một bộ, giống như cát tản mát khắp nơi, chịu sự ức hiếp của người Thổ Phồn, nếu như đại hãn đến được Lũng Hữu, dựa vào dòng máu vương giả tôn quý của mình thì có thể nhất thống chư bộ Hồi Hột. Đến lúc đó, có Kỳ Liên Sơn cản lại thiết kỵ quân Hạ Châu, đông có người Thổ Phồn áp chế uy lực của người Tống, đại hãn đã có thể tích tụ thực lực ở Thanh Hải, rồi chờ đông khởi".
"Điên rồ, thật là điên rồ. Phụ hãn, cho dù đến đại mạc gian khổ, nhưng chúng ta còn có cơ hội phục hồi, vứt bỏ tất cả để vượt Kỳ Liên Sơn thì chúng ta sẽ hoàn toàn xuống dốc, vứt bỏ tộc nhân ở đây, vậy tộc nhân ở Lũng Hữu sẽ tín nhiệm vào phụ hãn sao? Phụ hãn, người đàn bà này tự cho là thông minh, người tuyệt đối không thể...".
A Cổ Lệ lớn tiếng nói: "Đại hãn, đây là cơ hội duy nhất rồi, A Cổ Lệ sẽ mang theo tộc ta, không tiếc tất cả, hộ vệ đại hãn xuất thành, lúc này không thể do dự nữa. Đại hãn...".
Da Lạc Hột phẫn nộ nói: "Lần trước ta đã tin lầm nàng, lần này nàng còn muốn ta tin nàng sao?". Lời này chính là lời lần trước hắn đã nói với vương tử A Lý, nhưng lần này từng chữ một không sai, tặng lại cho A Cổ Lệ, trong lòng vương tử A Lý đột nhiên cảm thấy khoái ý, còn vương phi A Cổ Lệ sắc mặt trắng bệch ra, ánh mắt lộ ra vẻ thê lương, nàng từ từ rút thanh loan đao sáng quắc ra, tuyệt vọng nói: "Tất cả đều là do A Cổ Lệ đã sai, Cam Châu rơi vào cục diện hôm nay A Cổ Lệ trăm lần chết cũng không chuộc được tội. Đại hãn, xin người giết thiếp đi, để ăn nói với tộc nhân".
Tộc người của A Cổ Lệ ở trong bản bộ Cam Châu chiếm một lượng tương đối lớn, hơn nữa Cô Cố Hỗn bộ, Động La Cát bộ và bộ lạc của A Cổ Lệ trước nay cũng luôn cùng tiến cùng lùi, lúc này quả thật không nên động đến nàng ta. Da Lạc Hột thấy sắc mặt thê lương của nàng, vội chuyển ngữ khí, đau khổ nói: "A Cổ Lệ, ta không phải là đang trách nàng, ta thực ra... Là đang tự trách ta. Haizz, bất kể là mọi người kiến nghị như thế nào thì quyết định cuối cùng vẫn là do khả hãn ta. Nàng là một nữ nhân nếu đã làm vương phi của ta, thì vốn phải ăn sung mặc sướng, tận hưởng vinh hoa, nhận ân sủng và sự bảo vệ của ta. Nhưng... Nàng lại vì ta mà dốc hết sức lực, suy nghĩ ngày đêm, còn xông trận vì ta, còn ta... Ta đã không làm hết trách nhiệm của một đại hãn, càng không làm hết trách nhiệm của một người đàn ông".
A Cổ Lạc nước mắt tuôn rơi, phủ phục khóc nói: "Đại hãn".
Da Lạc Hột đứng dậy, bước xuống khỏi vương tọa, hai tay đưa ra, nhẹ đỡ nàng lên, thân tình nói: "Những năm qua, sống ở thành Cam Châu này, ăn sung mặc sướng, say đắm mỹ tửu cùng mỹ nhân, sương gió không phải chịu, nên đôi bàn tay cứng cáp năm xưa được đao kiếm mài dũa nay đã không còn, đôi chân vững chắc kẹp chặt chiến mã cũng đã đầy thịt thừa, hùng tâm tráng trí của ta cũng đã bị mài mòn rồi".
Hắn đỡ lấy cánh tay A Cổ Lệ, từ từ nhìn các vị thủ lĩnh các bộ lạc đang đứng trong điện, trên trán hiện ra một ánh hào hùng: "Hôm nay, Da Lạc Hột ta sẽ bắt đầu làm lại một đại hãn Hồi Hột mà mọi người đã tin tưởng và ủng hộ. Ta muốn bảo vệ tộc của ta, trùng hưng uy danh Hồi Hột Cam Châu, tiểu tử Dương Hạo, con hổ không uy thì ngươi cho rằng ta là một con mèo bệnh sao".
Hắn lấy chiếc loan đao từ trong tay A Cổ Lệ ra, giơ cao lên, giọng phấn chấn nói: "Các bộ lập tức trở về chuẩn bị, không phân nam nữ già trẻ, có thể cưỡi ngựa bắn tên thì đều đứng lên, nghe sự điều khiển của ta. Khi ánh nắng đầu tiên của bình minh ngày mai đến, ta sẽ thống lĩnh mọi người, xông tới mở ra một chân trời mới!".