Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 91: Điều hí hoàn thị điều giáo?(*)? (Hạ)



Công việc nạo vét sửa sông này đúng là thiếu cố gắng thừa nhàn hạ, sáng sớm, nếm qua điểm tâm, chỉ là đôn đốc một đám tráng hạn đi đào vét sông, di rời con đê. Giữa trưa nếm thử qua cơm trưa, vẫn là công việc đào đất làm sông, buồn tẻ cực kỳ, nhưng là có La Đông Nhi tiểu nương tử xinh đẹp này bên người, cuộc sống vốn buồn tẻ liền trở nên thú vị.

Nơi này thổ nhưỡng phì nhiêu, đào bới cũng không mất nhiều sức, việc đào sông kia tiến hành rất nhanh, quan viên thủy lợi của châu phủ phụ trách tuần ra khi tới tận đây, cũng biểu dương Chân bảo chính một phen, Chân Bảo Chính chính là được sủng ái mà lo sợ, sợ bước tiếp sẽ không may, đứng ở trên đê cắn răng nửa ngày, cẩn thận tính toán lại vài lần, rốt cuộc mới đưa ra quyết định xuất một chút máu, lấy tiền công mình cắt xén được cấp cho đám cu li này một ít, vì thế cao giọng tuyên bố: "Đám gia hỏa các ngươi làm việc tận tâm cho ta, đại gia ta sẽ không bạc đãi mọi người, mỗi người mỗi ngày, sẽ được thêm hai văn tiền công!"

Không biết bởi vì sức mạnh của đồng tiền, hay là bởi vì có tiểu nương tử La Đông Nhi xinh đẹp này bên cạnh, dù sao đám gia hỏa này cũng càng thêm nhiệt tình. Chân bảo chính liền thầm mắng: "Đám con lừa này, nhiều hơn hai văn tiền thì nước mũi chảy cả ra, thật sự là một đám nhà quê mà…"

Đinh Hạo ngẫm nghĩ lại, theo như lời của một vị tiên hiền đại trí nói, nam nữ phối hợp, làm việc không phiền lụy. Có La Đông Nhi như vậy nửa mừng nửa buồn, có tiểu nương tử xinh đẹp ở bên cạnh người, hắn rõ ràng cảm thấy mình làm việc không chút phiền lụy, nhiệt tình rất cao, nói vậy… đám gia hỏa này chắc cũng có cảm giác như vậy đi.

Đinh Hạo đối với La Đông Nhi thật tốt, tất cả mọi người đều nhìn ra được. Đinh Hạo đối với mọi người tốt lắm, không khấu trừ chút tiền công nào, thức ăn lại không gian lận, mỗi ngày hoàn thành tiến độ thi công, liền săn sóc tiếp đón mọi người cùng nghỉ cùng ăn, đối với ai cũng rất khách khí, không dựa vào quản sự mà làm cao, từ trên xuống dưới đối nhân rất thân cận tự nhiên, hơn nữa đám đại gia hỏa này cũng biết chuyện đồng tình với La Đông Nhi, chán ghét Đổng lý thị ương ngạnh, bọn họ với chuyện này cũng rất là vui vẻ.

Rời khỏi phạm vi tầm mắt của Đổng lý thị, không cần phải mỗi ngày trở về nhà chịu khi dễ của bà ta, La Đông Nhi thiên tính vốn hoạt bát, cũng giống như cây cỏ mùa xuân mạnh mẽ sinh trưởng. Mỗi lần sau khi nàng được Đinh Hạo che chở săn sóc, lại bị một đám thôn dân thiện ý trêu ghẹo, mặc dù làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng tới nửa ngày không hết, nhưng là quẫn bách ngày càng ít, mỗi lần bị người trêu ghẹo, trong lòng cảm thấy ngòn ngọt ngày càng đậm hơn.

La Đông Nhi là tiểu quả phụ, hơn nữa là một tiểu quả phụ thật sự xinh đẹp, bình thường ra khỏi nhà không thể thiếu vài câu trêu đùa của hán tử trong thôn, nhưng là hiện giờ có Đinh quản sự ở đây, mọi người tuy rằng vẫn trêu đùa nàng, nhưng là hàm ý khen tặng, chúc phúc rõ ràng hơn so với trêu đùa trước kia khá nhiều. Loại cảm giác tôn kính cùng trân trọng này đối với La Đông Nhi mà nói, là từ khi nàng vào Đinh gia trang chưa bao giờ được cảm nhận qua. Mà loại thay đổi này, hoàn toàn tới từ Đinh Hạo.

Giống như cái quý nhất của người nam nhân là gì, không phải là có cảm giác an toàn bên người đó sao? Phương tâm của Đông Nhi, bất tri bất giác đang từng ngày rơi vào tay giặc, vì thế việc nàng đếm sao ngày càng nhiều hơn.

Đếm đi đếm lại, đôi mắt to tròn như hai quả nho đen vừa mới rửa sạch của nàng càng lúc càng lớn, cằm đã có chút ngày càng nhọn hơn, hai vạt áo bên hông dừng như cũng ngày càng rộng ra…

Tương tư làm người ta gầy, nàng gần Đinh Hạo mặc dù chỉ trong gang tấc, sớm chiều có thể thấy được nhau, nhưng chịu ảnh hưởng nhiều năm, Đổng lý thị trong lòng nàng vẫn như một toàn núi cao vĩnh viễn không thể vượt qua, làm cho lòng của nàng không dám rời khỏi lôi trì một bước, thậm chí không dám có một chút ảo tưởng cấm kỵ.

Dưới tình cảm của Đinh Hạo, nàng cảm thấy khoảng cách như vậy vẫn là xa xôi, vĩnh viễn không thể tới gần. Vì thế trằn trọc, vạt áo dần dần rộng hơn, cũng không thể tránh được.

Nhưng là, khó có được cảm giác được người ta che chở ôn nhu như vậy, làm cho người ta khó bỏ, nàng tình nguyện vẫn đi làm sông này, những đêm dài đằng đẵng, như vậy vậy nàng có thể ở trên đê này, vĩnh viễn hưởng thụ cảm giác đau nhức cùng vui vẻ.

Mà đối với Đinh Hạo mà nói, tuy rằng hắn cũng có đủ kiên nhẫn, lại không có đủ thời gian đi một chút làm cho La Đông Nhi mẫn cảm, nhát gan kia tâm hoàn toàn mở rộng với hắn, nhưng lại không thể vội được. Mặc dù La Đông Nhi xem ra, mỗi lần nhìn thấy hắn khuôn mặt tươi cười vừa đáng yêu lại đáng giận này lại cảm thấy đó như là ngôi sao xấu là oan gia của mình, từ nhỏ đã tra tấn mình. Đinh Hạo làm sao không có cảm giác như vậy chứ, nhưng là …. Hắn thủy chung tìm không thấy một cơ hội làm cho cảm tình hai người tăng nhanh tiết tấu. Hai người cũng chỉ có thể như vậy không hờn không giận mà chịu đựng.

Lúc này, Liễu Thập Nhất Liễu quản sự đột nhiên ngồi một chiếc xe ngựa xa hoa chạy tới…

Hôm nay còn chưa tới buổi trưa, Liễu Thập Nhất đi xe ngựa chạy tới, lái xe không ngờ lại là Tao Trư nhi. Liễu Thập Nhất mặc quần áo tơ tàm màu đen, phía sau là hai người hầu đi theo, hai người này là thân huynh đệ, ca ca kêu Vương Vũ, đệ đệ kêu Vương Dực, là một con cái một gia đình sa cơ thất thế, nhân vì huynh đệ hai người đều biết chữ, vì thế sau khi đầu nhập làm gia phó Đinh phủ, liền dần dần trở thành trợ thủ đắc lực của Liễu Thập Nhất. Hai người rất cung kính đi theo sau lưng Liễu Thập Nhất, Liễu Thập Nhất hai tay để sau lưng, chậm bước lên trên đê, chỉ trỏ, bình phẩm từ đầu tới chân, thật sự là mười phần kiểu cách.

Đinh Hạo lúc này đang ống thấp ống cao đứng trước chỉ huy thi công, Hiện giờ con sông đã hiện hình dù nhỏ, ở đây vốn có sẵn một con sông địa phương, bởi vì đã có trụ cột của thiên nhiên, nên việc làm nhanh hơn một chút ít, chỉ cần mở rộng sâu hơn là tựu thành. Chẳng qua con sông nhỏ này vốn có nước, hiện giờ mặc dù ngăn chặn được nước chảy xuống chỗ hắn, nhưng là nước bùn dưới đáy vừa sâu lại vừa dính, vừa bước xuống, bùn đất dính liền, ngược lại không thể lấy được dễ dàng đất bùn này, đến lúc này tiến độ đã không còn nhanh như trước kia nữa, Chân bảo chính vừa mới bị thượng trách cứ, thấy tình hình như vậy trong lòng như lửa đốt, cả ngày cùng Đinh Hạo tới trước đốc công.

Nghe nói Liễu Thập Nhất đến đây, Đinh Hạo vội vàng ném xẻng ra tiến lên. Từ rất xa hắn đã nhìn thấy Liễu Thập Nhất đứng trên đê, chính là đang chỉ vào đường sông nói chuyện gì, bên cạnh có hai công nhân trị thủy đang nói cái gì với hắn. Vừa thấy Đinh Hạo đi tới, hai người công nhân kia lập tức quay đầu rời đi.

Những người công nhân này đều là người của Liễu Thập Nhất, Đinh Hạo sớm biết trong đó nhất định có tai mắt của hắn, chẳng qua nhất cử nhất động của hắn ở trên đê này cũng không muốn giấu diếm cái gì với Liễu Thập Nhát…cũng không cần phải giấu diếm gì cả. Cho nên thấy màn này, Đinh Hạo chỉ là cười cười, không có để chút gì ở trong lòng, thản nhiên đi qua.

"Liễu quản sự." Đinh Hạo tiến lên chắp tay thi lễ, Liễu Thập Nhất vẫn khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt nhìn theo La Đông Nhi đang bận rộn làm bếp trên sườn núi từ từ rút lại, rụt rè cười: "Tiêu Đinh à, tiến độ không tồi đâu, đường sông đã thấy vừa thâm sâu lại rộng, sông được mở rộng thành một thế hoàn chỉnh à, cái khúc sông này được sửa sang lại tốt lắm, ừm! So với ta năm đó ta làm thì cũng không rảnh rỗi chút nào, thật sự là hậu sinh khả úy nha, ha ha…"

Đinh Hạo giật mình, người này tại sao đột nhiên lại biến thành sắc mặt như thế này?

Hắn hồ nghi nhìn Liễu Thập Nhất khẽ cười một cái nói: "Hoàn thành, đều là công lao chỉ điểm của Liễu quản sự cho tiểu đệ mà thôi. Đúng rồi, Liễu quản sự hôm nay sao lại rảnh thế? Việc của ngoại viện gần đây thực rảnh sao?

Liễu Thập Nhất ung dung cười, rụt rè không nói, Vương Vũ phía sau hắn nhếch cằm lên, đắc ý vô cùng nói: "Liễu gia hiện giờ không hề quản chuyện ngoại viện nữa, Dương Dạ Dương đầu nhi đã được đề bạt làm ngoại viện quản sự. Liễu gia hiện giờ là phó thủ của Cửu gia, kiêm một ít chuyện trong nội viện, còn có tuần sát ngũ gia giải khố(tiệm cầm đồ) nữa."

Đinh Hạo ngẩn ra, cái này không phải là kế nhiệm chính mình sao? Nội viện phó quản sự, trên đầu tuy rằng có chữ phó, nhưng so với quản sự ngoại viện thì phạm vi chức quyền phải cao hơn nhiều lắm, hắn hiện giờ là nội viện phó quản sự. Toàn bộ Đinh gia quản sự ngoại trừ Nhạn Cửu ra, hắn chính là nhân vật thứ hai, khó trách hiện giờ lại cười mất tự nhiên như vậy, cái mặt lừa này cũng không biết nên nhăn lại hay nên kéo dài ra quá. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đinh Hạo lơ đễnh cười nói: "A? thì ra là Liễu quản sự thăng chức, chúc mừng chúc mừng, nếu không phải trên đê này không quá tửu lâu trà quán, thì hôm nay phải bắt ngươi mời khách mới được."

Liễu Thập Nhất bày ra cái này, vốn định nhìn vẻ mặt thất vọng nản lòng của Đinh Hạo, không nghĩ tới hắn cũng không quan tâm tới hơn thua, bình thản như nước, không khỏi thất vọng. Lập tức phai nhạt ý niệm khoe khoang trong đầu, không chút thú vị xua tay nói: "Cái gì mà thăng hay không thăng, đều là sai nhan của ông chủ mà thôi. Tiểu Đinh à, hiện giờ trong ngoài phái đi ta đều quản một chút, việc tu sửa đê điều lần này có liên quan tới thu hoạch của đất ruộng, lão gia rất quan tâm, hôm nay phái ta tới chính là muốn xem tiến độ tu sửa thế nào, việc tu sửa nếu không làm ổn, trở về cũng phải bẩm báo cho lão gia biết, ngươi đưa ta đi mọi nơi xem qua được không."

"Đó là tự nhiên, Liễu quản sự mời ngài…." Đinh Hạo tươi cười như cúc, không hờn không giận. Liễu Thập nhất cảm thấy khó hiểu, không chút chối từ đi trước, hai người hầu của hắn lập tức theo sát. Sau đó Đinh Hạo đi đằng sau cùng.

Đinh Hạo lắc đầu cười, như vậy cũng tốt, chẳng muốn so đo với tiểu nhân đắc chí. Tao Trư nhi đuổi theo nhìn thấy màn này không chịu được, hắn đỏ mặt nói với Đinh Hạo: "Này lão già kia, hiện giờ không phải ngươi đang phóng ra cái bộ dạng như con ngựa sao. Ngươi xem hắn đắc ý dào dạt, có cái gì đâu, cùng lắm thì, hắn được phái đi lần này, còn không phải chuyện ngươi từng trải qua sao. Khi đó cũng không thấy ngươi sĩ diện như vậy. Ta đều phải đi sau, ngươi làm gì phải ở trước mặt hắn ra vẻ đáng thương, hẳn là phải mỉa mai hắn một cái chứ."

Đinh Hạo mỉm cười nói: "Ra vẻ đáng thương làm sao vậy? Có gia gia nào không phải đi theo tôn tử của mình chứ? Trư nhi, ngươi nhớ kỹ, lúc nào ra vẻ đáng thương với cần phải ra vẻ đáng thương. Rõ ràng là tôn tử, càng muốn ra vẻ trước mặt gia gia, người ta sủng ngươi ngươi liền cười vui vẻ, không thích, một cước liền đá ngươi xuống, ngươi muốn làm gia gia, ta gọi ngươi là tôn tử, cái bối phận này vĩnh viễn cũng không khác đi được. Chúng ta không phải là gà chọi, nếu không có việc thì tranh làm gì, cùng hắn so đo làm gì, chuẩn bị dọa nạt hắn một cái là được rồi."

Đinh Hạo vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng vịt kêu của Chân Bảo Chính: "Lão Liễu hôm nay không được đi rồi? chuyện này là chuyện tốt, ta kêu người chuẩn bị, tối nay, chúng ta nhất định phải uống một chút chúc mừng ngươi thăng chức nội viện quản sự!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.