Tôi ngắt lời bà: “Mẹ! Con trai và con gái đều như nhau, trong cơ thể đều có một nửa dòng máu của mẹ.”
“Con gái cũng có thể thành đạt, chăm sóc ba mẹ khi già. Đến bao giờ hai người mới chịu hiểu?”
Đêm đó, em gái chui vào chăn hỏi nhỏ: “Chị ơi, em làm chị bị liên lụy ạ?”
“Không đâu. Chị chỉ đang nghĩ đến khi nào ba mẹ mới thay đổi quan điểm đây?”
“Chờ em tốt nghiệp đại học kiếm được tiền thì sẽ thay đổi thôi.”
“Có thật không?”
Em gái gật đầu thật mạnh: “Chắc chắn.”
Ba tôi cuối cùng vẫn góp 1 vạn.
Một phần trong số ấy là đi vay người ta.
Tôi vừa tức vừa buồn.
Bác gái không vui, tỏ thái độ: “Chỉ có 1 vạn sao đủ được?”
Bà ta liếc sang tôi: “Hạ Hạ kiếm được tiền mà nhỉ? Anh mình kết hôn mà chẳng thấy cháu góp ít tiền nào cả.”
Tôi tỏ vẻ khó xử: “Học phí của cháu còn đang đi vay đây ạ. Cháu còn định đợi anh họ đính hôn xong thì vay ít tiền để đóng học.”
Bác gái lập tức thay đổi sắc mặt: “Bác không có tiền đâu, hai đứa kia nhà bác cũng không còn nhỏ nữa, sắp đến lúc rồi!”
Mụ ta lại đi khắp thôn nói xấu tôi.
Mấy ông bà già trong thôn đều nói tôi:
“Hạ Hạ à, dù đi học đại học cũng không được kiêu ngạo như thế. Cháu không có anh em trai ruột thịt thì anh em họ chính là anh em ruột của cháu.”
“Cháu vẫn phải giúp đỡ họ một chút, không được quên đi gốc gác.”
Giúp đỡ á?
Không bao giờ!
Tôi hận không thể đào cái “gốc gác” ấy lên mà cắt sạch nó.
Chị dâu mới của tôi rất đanh đá.
Hôm đính hôn, khi bác gái bảo hai người cùng đi làm thuê rồi cố gắng có đứa con càng sớm càng tốt, chị dâu từ chối thẳng:
“Đăng ký kết hôn xong cháu mới sinh con, không thì đến lúc bụng to mới cưới làm gì cũng bó tay bó chân.”
Mặt bác gái tôi tái mét, không dám phản đối.
Chuyện lần này khiến tôi hiểu ra rằng cả đời này ba mẹ sẽ không thể trở thành chỗ dựa của mình.
Sâu trong suy nghĩ, hai người cũng không tin mình có thể nương tựa vào đứa con gái này.
Vì thế nên tôi càng cố gắng hơn. Tôi sẽ là chỗ dựa cho chính cuộc đời mình.
Tôi muốn học lên thạc sĩ nên đã tạo một tài khoản trên diễn đàn đại học Nam Trung.
Diễn đàn lúc ấy rất hot.
Trong diễn đàn, tôi tra tư liệu, đặt câu hỏi, rồi quen Chu Tưởng.
Anh ấy là tiến sĩ của đại học Nam Trung.
Thời điểm đó, điện thoại thông minh đang phát triển, WeChat cũng nổi.
Tôi mua một chiếc điện thoại thông minh, đăng ký tài khoản WeChat. Người đầu tiên tôi thêm bạn bè là anh ấy.
Chu Tưởng có tư duy rõ ràng, điềm tĩnh, tốt bụng và nhiệt tình.
Chúng tôi rất hay nói chuyện với nhau.
Những bộ phim kinh điển, bài hát mới ra mắt, các vấn đề hoang mang không thể giải quyết, đôi lúc còn trò chuyện về triết học.
Hai tháng sau, một hôm tôi đi đưa lá trà khách đặt. Vừa khéo vị trí của khách ở gần trường anh ấy.
Anh hỏi tôi có tiện gặp nhau không.
19.
Hôm đó thời tiết rất đẹp, gió cuối tháng tư ấm áp thổi trên mặt.
Anh ấy khoảng 1m73, trắng trẻo và gầy gò.
Mặc áo sơ mi kẻ với quần kaki, đeo ba lô, đứng dưới một cây long não lớn chờ tôi.
Trong tiểu thuyết, nhân vật chính đều là những chàng trai cô gái xinh đẹp.
Nhưng trong cuộc sống, đâu có nhiều trai xinh gái đẹp như vậy.
Những người bình thường giản dị cũng có thể gặp được tình yêu.
Tôi nhìn áo sơ mi kẻ của anh ấy rồi cười: "Quả nhiên đây là kiểu dáng đặc trưng của dân công nghệ."
Anh ấy có vẻ hơi căng thẳng và gãi đầu: "Không đẹp à? Đây là áo mới mua hôm qua đấy."
"Tóc cũng mới cắt luôn."
"Đẹp mà, tôi mặc toàn đồ cũ, biết thế cũng mua đồ mới rồi."
Anh ấy liên tục xua tay, đôi mắt sáng rực: "Không cần không cần, như vậy là rất đẹp rồi."
Hành trình tình yêu của những người bình thường thì cũng rất bình thường.
Không có trà xanh tiểu tam hay những màn đấu đá kịch tính.
Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, leo núi, dạo phố và đi xem phim.
Giữa tháng năm, chúng tôi cùng nhau đi xem phim "Gửi tuổi thanh xuân sẽ qua của chúng ta".
Khi phim kết thúc, cả rạp vang lên tiếng khóc.
Chỉ có tôi là thấy mông lung và thất vọng: "Tôi rất khó đồng cảm, có lẽ vì chưa từng có ai yêu tôi và tôi cũng chưa từng yêu ai. Thanh xuân của tôi là một khoảng trống rỗng."