Sáng ngày 28, tôi mặc chiếc váy dài, thanh lịch, duyên dáng xuất hiện tại trường quay.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy tôi trước, con bé cười lạnh: “Quả nhiên, cô muốn làm mẹ kế của tôi…”
Con bé chưa dứt lời thì cậu nhóc dáng vẻ khỏe khoắn lanh lợi vọt tới trước mặt tôi.
“Sao giờ cô mới tới!” Cố Tiểu Phong giận hờn, “Cháu đói, cháu muốn ăn đùi gà quay mật ong cô làm.”
Mà Trình Khả Khả vừa xuất hiện bên kia đột ngột dừng chân, không tin nổi nhìn tôi: “Cô Tiểu Thẩm, sao cô lại làm đùi gà nướng mật ong cho cậu ta?”
Kỷ Vân Hòa ngây người. Cô bé cứ tưởng món này tôi đặc biệt nghiên cứu để lấy lòng con bé.
Tôi vỗ vỗ đầu cô bé.
“Hôm nay cô làm mẹ kế của ai thì phải xem ba các con…”
Nói rồi tôi quay lại nhìn ba người đàn ông bên kia.
Kỷ Từ, Cố Trạch, Trình Ngộ Kiều.
Mỗi người là giấc mơ của 900 triệu thiếu nữ*, ba người là 2.7 tỷ.
Tôi mỉm cười với 2.7 tỉ giấc mơ kia.
“Phải xem ba các con ai ra giá cao hơn.”
(Chú thích: Cho những bạn nào chưa biết thì câu này có ý hài. Lâm Canh Tân – diễn viên Trung Quốc nổi tiếng với nhiều vai diễn, như vai Vũ Văn Nguyệt – phim Sở Kiều truyện, Hành chỉ thần quân – phim Dữ phượng hành, mới nhất là vai ông chồng trong phim Câu chuyện hoa hồng. Ông í có tinh thần tự sướng cao vì ID game của ổng có tên “Giấc mơ của 900 triệu thiếu nữ”, studio của ổng cũng mang tên này luôn.)
6.
Kỷ Từ kéo tôi đến một căn phòng không có camera.
Thật ra không phải là không có, trong góc có một camera cố định, là một trong những camera phát sóng trực tiếp.
Nhưng Kỷ Từ nói với màn hình “Tôi sẽ bồi thường gấp 10 lần” rồi rót cả cốc Americano nóng hổi lên nó.
Sau mấy tiếng xèo xèo nhẹ, camera bị hỏng.
Kỷ Từ sử dụng xong năng lực đồng tiền, quay sang nhìn tôi.
“Cô đã xem bản thảo tôi gửi chưa?”
Tôi ngơ ngác.
Kỷ Từ lấy trong túi áo vest một giấy ghi chú, trên đó ghi lại cách anh ta dự kiến giới thiệu tôi với khán giả.
Đại ý tôi là một người được thuê đến chăm sóc Kỷ Vân Hòa, còn Kỷ Từ với tôi thì không có bất kỳ quan hệ gì.
Đây không phải lời giới thiệu khá tốt sao?
Nhưng đôi mắt đen kịt của Kỷ Từ nhìn chằm chằm tôi, quan sát biểu cảm trên mặt tôi.
“Cô giận phải không?”
Tôi “?”
Kỷ Từ dùng ngữ điệu ông chủ của mình, suy đoán đúng kiểu “suy bụng ta ra bụng người”, “Cô đã thấy phần giới thiệu này, bất mãn với việc tôi cắt đứt mơ ước của cô trước hàng vạn người nên dùng hai người đàn ông khác đến uy hiếp tôi đúng không?”
Anh ta hít sâu một hơi: “Thôi được rồi, tôi có thể nói với bên ngoài cô là bạn gái tôi.”
Tôi bị mạch não của Kỷ Từ làm chấn động, không thể thốt nên lời.
Kỷ Từ thấy tôi im lặng, cho rằng tôi không hài lòng.
Anh ta cau mày mất kiên nhẫn: “Đây là sự nhượng bộ tối đa của tôi, chẳng lẽ cô muốn tôi chính thức tuyên bố với bên ngoài cô là bạn gái thực sự của tôi sao? Mức độ đó tôi cần phải thảo luận với hội đồng quản trị, nó sẽ gây ảnh hưởng đến giá cổ phiếu công ty.”
Tôi ổn định lại hơi thở của mình, nghiêm túc nói với Kỷ Từ: “Kỷ tổng, tôi chỉ có một yêu cầu.”
Kỷ Từ nhíu mày, vẻ mặt hiện lên dòng chữ “Người phụ nữ kia, cô đừng được một tấc tiến thêm một thước.”
Tôi: “Xin anh, cứ theo bản thảo ban đầu mà giới thiệu tôi thế đi.”
Kỷ Từ “?”
Hình như anh ta cần thời gian tiêu hóa nên tôi ném anh ta lại căn phòng trống này, quay về địa điểm ghi hình.
Ba đứa trẻ đều cần tôi, tôi rất bận.
Kết quả khi tôi quay lại thì chỗ ghi hình đã bị đập phá. Tôi cứ tưởng bọn trẻ gây náo loạn, nào ngờ ngoại trừ một chiếc ghế bị Cố Tiểu Phong, cậu bé bị ADHD xô ngã thì những thứ còn lại đều do Trình Ngộ Kiều đập.
Vị thế anh ta quá lớn nên mấy đạo diễn trẻ lùi ra xa, không ai dám ngăn cản.
Trình Ngộ Kiều đá lật một cái bàn, đột nhiên phát hiện tôi đến, lập tức xông tới, túm tôi đè vào góc tường.
“Thẩm Bắc Ninh,” Trình Ngộ Kiều nghiến răng nghiến lợi, “Cô dám phản bội ông đây?”
Trình Ngộ Kiều không cẩn thận như Kỷ Từ, đối mặt với camera phát sóng trực tiếp anh ta cũng không hề bận tâm.
Anh ta nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, bị cư dân mạng chỉ trích vì tác phong phóng túng nhưng vẫn có vô số người hâm mộ cuồng nhiệt bảo vệ anh ta. Anh ta được trời cho cả ngoại hình tài năng đều đỉnh cao, khó trách anh ta cực đoan đến thế. Có lẽ trong thế giới của anh ta, cứ hễ là phụ nữ xuất hiện trước mặt anh ta thì đều điên cuồng vì anh ta.
Tôi đẩy Trình Ngộ Kiều ra: “Ngài Trình, khi chúng ta ký hợp đồng có điều khoản không độc quyền, nói cách khác, ngoài ngài ra tôi vẫn có thể có những khách hàng khác.”
Trình Ngộ Kiều không tin nổi: “Cô xem tôi như một khách hàng bình thường?”
“Tất nhiên là không, anh chắc chắn không phải khách hàng bình thường.”
Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc. “Anh là khách hàng VIP của tôi.”
Trình Ngộ Kiều: “… Vậy Kỷ Từ với Cố Trạch thì sao?”
“Đương nhiên họ cũng là VIP.”
Nói thật là họ cũng trả không ít tiền mà.
Trình Ngộ Kiều hình như không hài lòng thân phận khách hàng VIP của mình nên giận dữ đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Còn Cố Trạch, anh ta hoàn toàn không xuất hiện, nghe nói là ngừng ghi hình.
Tôi tưởng tổ chương trình sẽ dừng quay nhưng tổng đạo diễn đích thân đi vào đứng cạnh tôi, ý bảo tôi cứ tiếp tục.
Nếu tôi không nhầm thì vẻ mặt anh ta còn đầy phấn khích.
Tôi mở điện thoại nhìn thoáng qua hot search là hiểu ngay.
Tiết mục bùng nổ.
Kỷ Từ, Cố Trạch, Trình Ngộ Kiều, bất kể thông tin nào về tình yêu của ba người này đều là tin nóng. Hôm nay trong tiết mục gia đình này, mọi người đều sốc khi phát hiện mẹ kế của ba đứa con ba người kia lại cùng một người.
Tất cả người hâm mộ ba người đó đều muốn biết Thẩm Bắc Ninh tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Sức mạnh cư dân mạng rất lớn, trong nháy mắt, mọi vấn đề của tôi từ mẫu giáo đến nay đều bị moi ra sạch sẽ. So với những nữ diễn viên hàng đầu, thiên kim tài phiệt, siêu mẫu quốc tế, tôi có vẻ rất tầm thường.
Đối mặt với những chỉ trích của cư dân mạng, tôi rất bình tĩnh. Tất cả đều như trong dự đoán của tôi.
Ba người đàn ông đều biến mất, tôi thấy rất yên tĩnh. Dù sao họ ở lại thì cũng không giúp được gì cho công việc của tôi.
Ba đứa bé đều đói bụng, đúng lúc có gian bếp trong phòng ghi hình với nhiều nguyên liệu, tôi tìm được một gói gà. Đùi gà được ướp với nước sốt tôi tỉ mỉ pha chế, chuẩn bị làm món đùi gà nướng mật ong bọn trẻ yêu thích.
Trẻ con đơn giản hơn người lớn, Cố Trạch hoàn toàn phớt lờ tôi nhưng Cố Tiểu Phong nghe mùi gà nướng thì xuất hiện ở cửa bếp.
Thằng bé này lòng dạ phóng khoáng, trời sập cũng không ảnh hưởng việc ăn của nhóc.
“Cách xa hai mét!” Cố Tiểu Phong vừa lại gần, tôi đã lên tiếng.
Đây là thỏa thuận của chúng tôi, Cố Tiểu Phong thường hay động lung tung trong bếp nên dễ làm mình bị thương, vì vậy lúc tôi nấu ăn cậu bé cần phải giữ khoảng cách 2 mét với tôi.
“Không công bằng.” Cố Tiểu Phong chỉ cô bé bên cạnh tôi, “Sao nó có thể tới gần cô?”
Đó là Trình Khả Khả, cô bé ít nói, là cô bé nhỏ gầy xanh xao. Lúc này cô bé đang ngồi cạnh tôi giúp tôi lặt rau.
Cố Tiểu Phong như con khỉ nhỏ lại gần Trình Khả Khả. “Nói vậy là mẹ kế tụi mình là cùng một người.”
Trình Khả Khả nói nhỏ: “Không phải mẹ kế, là cô Tiểu Thẩm.”
“Thì gần như vậy!” Cố Tiểu Phong phất tay, “Vậy coi như em là em gái anh.”
Tôi quay sang, phát hiện trên màn hình phát sóng trực tiếp làn đạn chạy liên tục. (Chú thích: Làn đạn là những dòng bình luận chạy thẳng trên màn hình những chương trình phát sóng trực tiếp.)
“Đệt, Cố Tiểu Phong không phải thằng quỷ nhỏ, hỗn thế ma vương à? Sao lại ngoan ngoãn thế chứ?”
“Thẩm Bắc Ninh này hình như cũng nghệ đấy.”
“Cô ấy hạ cổ à? Nên mới có thể thu phục Cố Tiểu Phong, còn có thể đồng thời một chân đạp ba con thuyền Kỷ Từ, Cố Trạch, Trình Ngộ Kiều.”
Tôi nấu xong, Trình Khả Khả và Cố Tiểu Phong ăn rất thích thú. Nhưng Kỷ Vân Hòa không đến ăn.
Trẻ con cũng có những điểm khác nhau, Cố Tiểu Phong có lúc gọi tôi là “cô”, có lúc gọi tôi là “chị đại”, Trình Khả Khả thì luôn gọi tôi là “cô Tiểu Thẩm”, còn Kỷ Vân Hòa thì luôn gọi tôi là “Này”.
Con bé trưởng thành hơn hai đứa kia, tính cảnh giác với tôi cũng cao hơn nhiều.
Tôi lấy một ít thức ăn cho vào hộp rồi mang đi gõ cửa phòng Kỷ Vân Hòa.
Trên đường đi ngang qua phòng của mấy ông bố, chắc họ chưa ăn nhưng tôi không quan tâm. Nguyên tắc nghề nghiệp của chúng tôi là phục vụ bọn trẻ trước tiên, sau đó nếu nam chủ nhân gặp khó khăn, xét vai trò là bố đứa trẻ, chúng tôi sẽ giúp đỡ trong mức độ nhất định.
Trong tình huống hiện tại thì có lẽ họ không cần tôi giúp đỡ.
Sau khi mất bao nhiêu công sức, cuối cùng Kỷ Vân Hòa cũng mở cửa cho tôi.
Con bé nhìn miếng gà quay da giòn, mềm thơm trong tay tôi, cười khinh thường.
“Thẩm Bắc Ninh, dù tôi đói c.h.ế.t cũng không ăn cơm cô nấu.”
Mười lăm phút sau, trong hộp còn lại đống xương gà.
Kỷ Vân Hòa ăn uống no đủ, tính tình cũng không hề dịu đi, cô bé lau miệng, nhướng mày nhìn tôi.
“Ý đồ của cô một bên muốn làm chúng tôi cảm động, một bên thì tìm bố Cố Tiểu Phong với bố Trình Khả Khả làm bố tôi ghen đúng không?”
Nói thật thì Cố Tiểu Phong và Trình Khả Khả không giống bố mình lắm. Nhưng Kỷ Vân Hòa và Kỷ Từ thì từ tính cách đến mạch não đều đúc từ một khuôn ra.
“Cô cảm thấy mình giống mẹ tôi thì có thể thay thế bà ấy được sao? Nói cho cô biết, ngoài cái mặt giống mẹ tôi ra thì cô không giống bất kỳ điểm nào cả. Mẹ tôi cao quý, tao nhã, tuyệt đối không bao giờ để người có mùi khói dầu, bà ấy cũng không ép tôi tập đàn, không phê bình tôi, không thao thao bất tuyệt giảng đạo lý làm phiền tôi.”
Kỷ Vân Hòa nói xong, nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích, muốn thấy vẻ khó chịu trên mặt tôi. Nhưng tôi chỉ cười thản nhiên.
“Ồ, cuối tuần đến gặp thầy dạy piano, nếu con thụt lùi thì phần kể chuyện trước khi ngủ sẽ bị hủy bỏ.”
Kỷ Vân Hòa nổi giận: “Cô…”
“Còn nữa,” tôi lạnh lùng ngắt lời, “Con uống nước ngọt quá nhiều, tủ lạnh đựng coca của con bị tịch thu.”
Kỷ Vân Hòa tức muốn hộc máu nhìn tôi.
“Thẩm Bắc Ninh, chờ mẹ tôi về nước thì tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà!”
7.
Kỷ Vân Hòa nói đâu trúng đấy.
Ngày hôm sau, tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho ba đứa trẻ thì ngoài cửa bỗng có tiếng giày cao gót gõ cồm cộp.
Sau đó cửa được đẩy ra, một người phụ nữ vô cùng sang trọng quý phái xuất hiện. Gương mặt cô ấy đúng là khá giống tôi.
Trước khi tôi kịp phản ứng, Kỷ Vân Hòa đã kêu to: “Mẹ!”
Người phụ nữ đi tới ôm Kỷ Vân Hòa, nhìn tôi.
Nụ cười cô ta ôn hòa nhưng tôi đứng đối diện nên có thể thấy vẻ thị uy trong mắt cô ta.
“Vân Hòa, mẹ về rồi đây.”
Đây là vợ cũ của Kỷ Từ, Phó Tâm Nhã.
Phó Tâm Nhã xuất thân gia đình giàu có, môn đăng hộ đối với Kỷ Từ, hai người có vẻ cũng thích nhau. Nhưng không hiểu vì lý do gì, Phó Tâm Nhã đã ly hôn Kỷ Từ lúc Kỷ Vân Hòa được một tuổi rưỡi, sau đó ra nước ngoài định cư.
Mặc dù tôi thường nghe Kỷ Từ và Kỷ Vân Hòa nhắc tên Phó Tâm Nhã nhưng trên thực tế thì từ khi vào Kỷ gia, tôi thậm chí còn không thấy Phó Tâm Nhã gọi một cuộc điện thoại video nào.
Lúc này Phó Tâm Nhã mỉm cười xoa đầu Kỷ Vân Hòa.
“Mẹ mà không về thì e là có người phụ nữ không biết từ đâu chui ra nhanh chân đến trước.”
Lời này rõ ràng là nhắm tới tôi.
Chương trình vẫn đang phát sóng trực tiếp, làn đạn tràn ngập màn hình, dày đặc đến mức tôi không biết họ đang bình luận gì.
Nhưng ngẫm lại cũng biết, “người trong mộng” - vợ cũ về nước, trực tiếp đối đầu với kẻ thế thân, tiết mục này chắc chắn khơi dậy nhiệt tình của khán giả.
Mọi người đều mong đợi Phó Tâm Nhã sẽ vả mặt tôi thật kêu.
Mà Phó Tâm Nhã cũng nghĩ vậy, cô ta bước lên ra oai phủ đầu.
“Vân Hòa, con là thiên kim đại tiểu thư, là hòn ngọc quý trên tay bố mẹ, đừng ăn những thứ kém chất lượng này.”
Cô ta cầm bát đĩa của Kỷ Vân Hòa lên, đổ thẳng hết cháo, rau, trứng luộc, bánh bao vào thùng rác.
“Vân Hòa, mẹ sẽ tự làm cơm cho con.”
Phó Tâm Nhã giơ tay ra hiệu, người giúp việc đi theo lập tức chất những nguyên liệu đắt tiền lên bếp.
Cô ta quay sang nhìn tôi, lạnh lùng: “Chúng tôi gặp nhau với tư cách mẹ con, người ngoài ở đây làm gì?”
Tôi rất bình tĩnh. Trong quá trình đào tạo, tất nhiên có quy định liên quan về “cách xử lý khi đối mặt với mẹ ruột của đứa trẻ”. Nguyên tắc là tránh xung đột trực tiếp, để không gian cho mẹ ruột và con cái hòa hợp. Nếu mẹ ruột có hành động bất lợi với bọn trẻ thì cần lập tức bảo vệ đứa trẻ. Phó Tâm Nhã chỉ nấu đồ ăn sáng cho Kỷ Vân Hòa, đương nhiên tôi sẽ tôn trọng cô ta.
Cố Tiểu Phong và Trình Khả Khả cũng đã ăn xong, tôi dẫn hai đứa sang phòng khác.
Sau khi kèm hai đứa làm bài tập, lại cùng ăn trưa xong, tôi cho hai đứa ngủ trưa. Cố Tiểu Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Trình Khả Khả thì vẫn mở mắt tròn xoe.
Tôi cúi xuống, vỗ về cô bé. Cô bé quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo.
“Cô Tiểu Thẩm, con cảm thấy…”
Giọng cô bé nhỏ xíu, tôi ghé tai lại gần.
“Con cảm thấy mẹ Kỷ Vân Hòa không có thực sự yêu bạn ấy.”
Tôi ngẩn người.
“Con không quen biết với mẹ Kỷ Vân Hòa, sao con biết được.” Tôi cười, “Được rồi, ngủ đi nào.”
“Thật mà.” Trình Khả Khả bướng bỉnh, “Yêu và thể hiện ra là yêu rất khác biệt, con nhận ra mà.”
Tim tôi hẫng một nhịp, tự dưng có linh tính bất an.
Chỉ mấy phút sau, linh cảm đã thành sự thật.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, đạo diễn hoảng hốt đẩy cửa vào phòng tôi.
“Cô Thẩm, Kỷ Vân Hòa xảy ra chuyện rồi, cô có thể đến xem sao không…”
8.
Kỷ Vân Hòa được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện trước.
Xe sau có tôi và Kỷ Từ.
Buổi sáng Kỷ Từ rời khỏi chương trình đi tham dự cuộc họp cổ đông quan trọng. Anh ta đang vội vàng trở về gặp Phó Tâm Nhã và Kỷ Vân Hòa thì phát hiện Kỷ Vân Hòa được nhân viên tổ chương trình đưa ra ngoài.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra bên thái dương, liên tục vặn tay.
Tôi cũng sốt ruột nhưng vẫn nhắc nhở anh ta: “Ngài Kỷ, đây là lúc mà bố mẹ cần giữ bình tĩnh.”
Kỷ Từ giơ tay nắm tay tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Nếu như trước đây tôi sẽ rút tay ra, nhưng lúc này nếu có thể giúp Kỷ Từ dễ chịu hơn thì kệ, anh ta muốn nắm thì nắm đi.
Đến bệnh viện, tay tôi đã bầm tím.
Tôi không rảnh để lo đau, vội vàng chạy đến phòng cấp cứu.
Phó Tâm Nhã đang khóc lóc ở cửa phòng cấp cứu, vẻ thanh lịch thiên kim nhà giàu biến mất, cô ta nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Sao lại vậy… tại sao lại như vậy…”
Kỷ Từ xông tới túm Phó Tâm Nhã.
“Cô cho Vân Hòa ăn cái gì?”
Phó Tâm Nhã lắc đầu điên cuồng: “Em không biết, em không biết, nguyên liệu nấu ăn đều là loại tốt nhất, em không làm gì cả…”
Cơn giận bốc cháy trong lòng tôi. Tôi không ngờ cô ta là mẹ ruột của Kỷ Vân Hòa mà không biết gì về con thế này, nếu biết như vậy thì tôi tuyệt đối không để cô ta nấu ăn cho Kỷ Vân Hòa.
Có những người làm bố mẹ chính là thảm họa cho con cái.
Bác sĩ ở bên cạnh đang lớn tiếng nói, cố át tiếng gào khóc của Phó Tâm Nhã xuống: “Bố mẹ đứa bé bình tĩnh đi! Chúng tôi cần danh sách những thứ cô bé dị ứng!”
Kỷ Từ và Phó Tâm Nhã ngơ ngác, lúng túng.
Họ không biết.
Tôi vọt tới.
“Xoài, dứa, tôm…” Tôi thành thạo đọc ra một loạt món.
Ánh mắt Kỷ Từ ở bên cạnh nhìn tôi có vẻ thay đổi.
Bác sĩ như gặp được người thân đáng tin cậy, vội giữ lấy tôi hỏi: “Có mang theo bệnh án của cô bé không?”
“Không, nhưng trong điện thoại tôi có bản lưu lịch sử bệnh án…”
Sau khi nhanh chóng trao đổi với bác sĩ, ông ấy đi điều trị cho Kỷ Vân Hòa, hộ lý đi tới, nói với tôi rất tự nhiên: “Mẹ bé lên lầu 3 nộp viện phí đi.”
Phó Tâm Nhã im lặng đứng bên cạnh, không sửa lời cô ấy.
Biểu hiện của Kỷ Từ rất phức tạp, anh ta hơi khựng lại, tỏ ý mình đi nộp tiền.
Rất may Kỷ Vân Hòa không sao, sau khi được ép nôn và sử dụng thuốc thì đã ổn định.
Trong phòng bệnh, trước vô số camera, Phó Tâm Nhã khóc thảm thiết với Kỷ Vân Hòa.
“Xin lỗi, mẹ không biết…”
Kỷ Vân Hòa mấp máy môi yếu ớt.
“Con đói.”
Phó Tâm Nhã vội đứng lên, “Vân Hòa muốn ăn gì, mẹ đi nấu…”
Kỷ Vân Hòa nói nhỏ: “Con muốn uống cháo [Nhanh biến thành Thủy thủ mặt trăng]”
Camera bên cạnh giơ biển lên, đề nghị tôi giải thích cháo [Nhanh biến thành Thủy thủ mặt trăng] là gì.
“Thật ra không có gì đặc biệt,” tôi nói, “Chỉ là cháo thêm trứng gà, thịt nạc và cải thìa, đầy đủ dinh dưỡng. Mỗi lần Vân Hòa bệnh đều không muốn ăn nên tôi nấu cháo này, nói ăn xong thì có thể khỏe mạnh lại, biến thành cô chiến sĩ nhỏ xinh đẹp.”
“Kết quả là cô lừa tôi.” Kỷ Vân Hòa lầm bầm, “Không có gì biến đổi hết.”
Cô bé vừa nói vừa giành lấy bát cháo tự mình vét sạch.
Kỷ Từ vẫn ở trong phòng bệnh, anh ta im lặng đứng cách đó không xa nhìn mọi việc.
Đạo diễn chuyển micro sang anh ta, to gan dò hỏi: “Ngài Kỷ.”
Kỷ Từ bị gọi hai lần mới định thần lại.
Đạo diễn: “Ngài Kỷ, ngài không biết gì về những thứ con gái ngài bị dị ứng sao?”
Nếu như tính cách trước đây của Kỷ Từ, có lẽ anh ta đã nổi trận lôi đình. Nhưng lúc này đứng trước giường bệnh Kỷ Vân Hòa, anh ta im lặng, hạ giọng: “Công việc của tôi bận quá.”
Đạo diễn không chịu bỏ qua, hỏi tiếp: “Ngài cảm thấy mình có phải là người cha tốt không?”
Lúc này, Kỷ Từ càng trầm mặc. Mặt anh ta hiện lên vẻ bối rối hiếm thấy.
“Tôi không tốt với con bé sao?” Anh ta nói khẽ, như phân trần, lại như tự lẩm bẩm, “Con bé muốn cái gì thì tôi mua cho nó cái đấy, tiền tôi kiếm cho con bé có thể tiêu xài cả đời không hết…”
“Kỷ tổng.” Tôi ngắt lời anh ta.
Quy tắc nghề nghiệp quy định rằng nếu quan niệm giáo dục của người cha có vấn đề nghiêm trọng thì chúng tôi có nghĩa vụ phải lên tiếng sửa chữa.
Vì vậy trước hàng triệu khán giả, tôi dũng cảm lên tiếng.
“Chỉ cung cấp điều kiện vật chất thôi chưa đủ. Trên thực tế, trẻ em không mẫn cảm với vật chất như vậy. Điều các con cần hơn cả là sự đồng hành, quan tâm và tình yêu thương.”
Lần này Kỷ Vân Hòa không còn ra vẻ lạnh nhạt nữa. Cô bé vùi đầu vào lòng tôi, tôi cảm giác ngực mình nóng lên.
Cô bé khóc.
Ngày hôm đó, cô bé lạnh lùng, trưởng thành sớm này đã rơi rất nhiều nước mắt nóng hổi lên quần áo tôi.