Bồ Đề Kiếp

Chương 121: Ngoại truyện 3



Editor : Vũ Linh

“Linh Nhược…”

Một tiếng kêu chói tai vang lên. Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một người vận y phục màu tím đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Linh Nhược…Nàng tỉnh rồi…” Hắn như không thể tin được vào mắt mình, dè dặt tiến từng bước về phía nàng.

Linh Nhược có chút không hiểu nổi, hết nhìn Xuyên Huyền rồi lại nhìn người vừa xuất hiện.

Xuyên Huyền chớp mắt nói, “Đây là Nam Cung Ngự Thiên, hắn luôn ở đây canh giữ giúp nàng trong suốt hơn một nghìn năm qua”.

Linh Nhược nhíu mi, “Canh giữ giúp ta làm gì? Ta cũng chỉ là ngủ thôi mà…”

Nam Cung Ngự Thiên hơi sửng sốt, hắn nhìn sang phía Xuyên Huyền, ý hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

“Giấc ngủ một nghìn năm của nàng ít nhiều cũng có liên quan đến hắn”. Xuyên Huyền nói.

Nam Cung Ngự Thiên lập tức phụ họa theo, “Lần đầu tiên ta gặp được Phật tử của Ly Hận Thiên nên ta đã bắt nàng đi. Nhưng ta có chút việc cần phải làm, nhưng sợ sau khi tỉnh dậy nàng sẽ chạy mất nên ta đã khiến nàng ngủ một nghìn năm”.

Linh Nhược trừng mắt, “Ngươi thật đúng là làm càn, hại ta nghủ suốt một nghìn năm, Huyền Châm nhất định phát hiện ra ta không có ở đấy…”

“Nàng yên tâm, việc này ta đã nói với Không Ý đại sư rồi”.

Linh Nhược lúc này mới thở nhẹ ra, không quên hỏi Nam Cung Ngự Thiên rốt cuộc là ai.

Nam Cung Ngự Thiên cười, “Tóm lại nàng sẽ không tưởng tượng nổi thân phận của ta đâu”. Nói xong hắn lại liếc mắt về phía Xuyên Huyền, “Sao? Ngươi thật sự tính giữ nàng ở lại bên mình cả đời sao?”

Xuyên Huyền không trả lời hắn, chỉ nói, “Không phải chúng ta đang đợi ngươi cứu ra ngoài sao?”

Nam Cung Ngự Thiên nhướng mày nói, “Xem ra ta tới thật đúng lúc, có điều lần này thoát ra, các ngươi định đi đâu?”

Xuyên Huyền nhìn Linh Nhược, nhẹ giọng nói, “Nhân gian”.

Nam Cung Ngự Thiên hơi nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại thôi, “Được, theo ta”.

Sau đó cả ba thuận lợi thoát ra khỏi Vinh Hoa Cung, đi tới nhân gian.

Có điều nhân gian vào thời điểm hiện tại đang rất bi thảm, xung quanh đâu đâu cũng là chiến hỏa, rất nhiều người đều trôi dạt không có chỗ nương thân. Bởi vậy dọc đường đi gặp được rất nhiều người đi xin ăn, y phục tả tơi. Linh Nhược định ngưng tụ phép lực trong tay biến ra thứ gì đó có thể ăn, lúc này mới phát hiện ra linh lực trên người mình không thể ngưng tụ được.

Xuyên Huyền ngay lập tức sự mất tự nhiên của nàng, thấy nàng ngẩn người nhìn vào tay mình liền biết được nguyên nhân.

Xuyên Huyền nhẹ thở dài, nắm lấy tay nàng, “Đừng lo, bây giờ nàng đã ba nghìn tuổi rồi, cần lịch kiếp một lần nữa mới có thể có lại tu vi”.

Linh Nhược mê man nhìn hắn, “Vì sao? Ta chưa từng nghe sư phụ nói về việc này…”

Xuyên Huyền ảm đạm cười, “Sư phụ nàng đã nói điều này cho ta biết lúc nàng đang ngủ, bởi vì hiện giờ nàng có chút khác so với các Phật tử khác, cho nên một kiếp này còn phải dựa hết vào nàng”.

“Ta không giống với các Phật tử khác?”

Xuyên Huyền vuốt tóc nàng, “Đừng sợ, có thể là trong lúc nàng ngủ đã có chuyện gì đó xảy ra nên mới thế, sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Linh Nhược có chút mất mát, nửa tin nửa ngờ lời của Xuyên Huyền.

Quay đầu lại đã thấy trên tay Nam Cung đang cầm mấy hộp đồ ăn, hắn nhìn nàng, cười nói, “Đây là thứ nàng vừa muốn biến ra đúng không?”

Linh Nhược lập tức vui vẻ, vội gật đầu, “Sao ngươi biết?” Nói xong liền nhận lấy hai hộp đồ ăn, mở ra thì thấy bên trong đều là bánh mì và bánh bao nóng hổi, “Ta đi đưa cho mấy đứa nhỏ nhé”.

Dứt lời Linh Nhược tự mình chạy đi phát bánh cho mọi người.

Nam Cung nhìn theo bóng nàng, lại nói với Xuyên Huyền, “Ngươi không hối hận sao?”

Xuyên Huyền ôn nhu nhìn Linh Nhược, thản nhiên lắc đầu, “Vì sao phải hối hận chứ!”

“Có lẽ sau khi ở nhân gian một chuyến, ta sẽ tìm cách đưa nàng đi”.

Xuyên Huyền quay về phía Nam Cung Ngự Thiên, “Chỉ cần nàng nguyện ý, bất luận nàng muốn ở đâu, ở cùng với ai đều được”.

Nam Cung Ngự Thiên giật mình nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ cười, “Vậy ngươi ngàn vạn lần đừng làm nàng tổn thương nữa”.

Xuyên Huyền không nói gì. Đúng lúc này Linh Nhược đã phát xong bánh, vui vẻ chạy về, lại lấy mấy hộp bánh còn lại trong tay Nam Cung tiếp tục đi phân phát.

Mất một lúc mới phát hết bánh, nàng trở lại, sắc mặt có chút sầu lo, “Sao nhân gian lại thành ra như thế này chứ? Trẻ con đều không được ăn no mặc ấm…”

Xuyên Huyền vừa đau lòng vừa yêu thương nhìn bộ dạng nhíu mi của nàng, hắn ngẩng đầu lên thấy một bên có mấy người đang đi qua, họ đều thấp giọng bàn luận về Càn Khôn Giáo. Xuyên Huyền liếc Nam Cung Ngự Thiên một cái, hai người tự hiểu, không hẹn mà cùng cười.

Nam Cung Ngự Thiên tiến lên ngăn nhóm người đó lại, hỏi qua mới biết hóa ra Càn Khôn Giáo bây giờ hành thiện diệt ác, rất nhiều người đều gia nhập vào giáo. Có điều Can Khôn Giáo bây giờ cũng không được như trước nữa, trong giáo có hàng nghìn giáo đồ nhưng giáo chủ không được lợi hại như xưa, cho nên ngay cả có những bang cũng giương lá cờ hành hiệp nghĩa, hay có những người có thiên phú dị bẩm, cũng đều lực bất tòng tâm, thậm chí còn phải lén lút chiêu mộ nhân thủ sau lưng triều đình.

Linh Nhược vừa phát hết đồ ăn, cầm hộp không trở về, nhìn hai người với vẻ mặt cầu xin.

Nam Cung Ngự Thiên nói, “Nếu cứ thế này thì cho dù có một trăm hộp đồ ăn ở đây nàng cũng không phát được hết cho mọi người đâu. Chi bằng chúng ta đi xem xem nhân gian rốt cuộc đã gặp chuyện gì rồi tìm cách giải quyết. Sau đó mới có thể thực sự giúp bọn họ thoát khỏi cảnh lầm than”.

Linh Nhược gật đầu, “Nhưng chúng ta phải đi đâu?”

Xuyên Huyền nhẹ cốc vào trán nàng, “Nàng thật sự là ngủ nhiều đến mức hồ đồ rồi sao. Dân chúng nghèo khổ, tất nhiên là vì triều đình. Lúc này đâu đâu cũng thấy chiến hỏa, chắc chắn triều đình gặp lục đục gì rồi”.

Linh Nhược mở to mắt, nhìn Xuyên Huyền với vẻ ngưỡng mộ.

“Vậy chúng ta tới đô thành?”

Nam Cung nghe xong lại than nhẹ, “Tới đô thành để làm gì chứ? Cho dù bây giờ có giết hết bọn quan tham ô cũng không có cách giúp những người này có cuộc sống bình an”.

Linh Nhược cúi đầu, dẩu miệng lên nói, “Cái này không được, cái kia cũng không được. Ta biết phải làm gì bây giờ. Ta là Phật tử, không quản việc triều chính”.

Xuyên Huyền dắt tay nàng đi lên phía trước, “Nàng không cần hiểu, chỉ cần cố hết khả năng giúp đỡ là được”. Nói xong hắn lại nhìn Linh Nhược, “Còn nữa, nàng phải nhớ rõ nhiệm vụ quan trọng nhất của lần hạ phàm này đấy”.

Linh Nhược híp mắt cười, “Ngươi yên tâm, ta nhớ mà. Đương nhiên là giúp ngươi tìm được nàng kia, sau đó hai người lại có thể tái hợp như xưa”.

Xuyên Huyền mỉm cười, “Nàng nhớ kỹ là tốt. Nhưng bây giờ nàng không có tu vi, không thể dùng phép, so với những phàm nhân thì không khác là bao, vậy nên bất luận gặp chuyện gì cũng không được làm càn, phải luôn đứng bên cạnh chúng ta, không được chạy lung tung. Muốn làm cái gì cũng phải thương lượng trước với chúng ta rồi mới hành động. Thế đạo đang rất hỗn loạn, nàng lại tâm tính đơn thuần, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì”.

Linh Nhược phất tay, “Ngươi yên tâm, ta tuy chưa từng tới nhân gian nhưng sư phụ đều giảng giải qua rồi. Ta sẽ bảo vệ mình thật tốt, các ngươi cùng không cần lo lắng quá mà đối đãi với ta như đứa trẻ ba tuổi đâu”.

Nam Cung Ngự Thiên cười, “Bây giờ đứa trẻ ba tuổi có khi so với nàng còn hiểu sự đời hơn ý chứ”.

Linh Nhược bất mãn hừ một tiếc, trừng mắt nhìn Nam Cung.

Ba người cứ thế đi, một lúc lâu sau Linh Nhược mới lên tiếng hỏi bọn họ đang đi đâu.

Xuyên Huyền nắm tay nàng nói, “Trước phải đi xem xét tình hình hiện giờ, rồi mới tới núi Càn Khôn”.

“Núi Càn Khôn? Đó là đâu thế? Sao lại phải tới đó?”

“Tới rồi thì nàng sẽ biết”.

Linh Nhược không hỏi nhiều nữa, có điều trên đường gặp rất nhiều cảnh thê lương khổ sở, đáng lý ra nhân gian phải phồn hoa, thế mà giờ biết bao nhiêu người phải chịu cảnh đói rét, lại có rất nhiều người làm việc mất nhân tính.

Tới ngoại ô, phong cảnh ở đây không tệ, nhưng không có bóng dáng người ở đây, vì thế cảnh sắc sơn thủy ở đây lại càng an bình sạch sẽ.

Nam Cung nhặt một cành cây rồi biến nó thành xe ngựa, ngồi xe ngựa vừa đi vừa ngắm cảnh, không sợ bị mệt.

Lúc tới sườn núi, xe ngựa bỗng dừng lại. Sau đó có tiếng người hét lên bên ngoài.

“Tất cả người bên trong đi ra! Đem tất cả tiền bạc trên người giao ra đây, chúng ta sẽ tha cho đi”.

Linh Nhược hơi nhíu mi, vén mành lên nhìn đám sơn tặc chừng hai mươi, ba mươi người. Đám sơn tặc này bộ dạng đều rất hung ác, trong tay đều cầm đao kiếm.

“Ồ, còn có cả một tiểu cô nương đáng yêu như vậy nữa”.

Thủ lĩnh đám sơn tặc thấy Linh Nhược liền nở nụ cười, sờ sờ cằm, “Chậc chậc, thật sự là trắng nõn trắng nà, chúng ta ở trên núi cũng lâu rồi chưa thấy nữ tử, không bằng hôm nay giữ ngươi lại đây, sau này gia khẳng định sẽ đối xử tốt với ngươi”.

Linh Nhược đang định nói lại thì đã bị Xuyên Huyền kéo vào trong xe rồi ôm chầm lấy.

“Mới vừa rồi không phải đã thỏa thuận xong rồi sao, không được tự ý hành động cơ mà. Nhanh như thế nàng đã quên?” Ngữ khí của Xuyên Huyền có vài phần trách cứ cùng tức giận.

Linh Nhược nghĩ đến chuyện mình cũng không có pháp lực hộ thân nên cũng chột dạ, vội kéo kéo tay áo hắn vừa giải thích vừa lấy lòng.

Nam Cung Ngự Thiên đi ra ngoài, hơi nhíu mày nhìn đám sơn tặc lạnh lùng nói, “Mởi vừa rồi là kẻ nào nói muốn giữ lại đứa nhỏ kia?”

Thủ lĩnh đám sơn tặc thấy bộ dạng Nam Cung như thế liền ngẩn người một lúc, sau đó mới tiến lên vài bước cười cười, “Hôm nay thật đúng là gặp vận may, bắt được một tiểu cô nương được như thế, bây giờ lại thêm một nam nhân xinh đẹp. Nghe nói bọn viên quan ở đây cũng trầm mê nam sắc lắm, lúc trước ta còn không tin, bây giờ thì…” Hắn nhìn chằm chằm Nam Cung rồi nói tiếp, “Đã thế thì giữ hai ngươi lại, để chúng ta nếm thử xem tư vị nam nhân là thế nào”.

Nam Cung sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, một trận lực vô hình đánh về phía thủ lĩnh đám sơn tặc, khiến hắn bị bay lên không trung, miệng không ngừng kêu cứu, vũ khí trong tay cũng rơi xuống.

“Đỡ lấy ta, đỡ lấy ta”.

Đám sơn tặc còn lại hoang mang vội chạy tới vươn hai tay ra đỡ, nhưng chỉ tổ phí công, tên thủ lĩnh không rơi vào trong tay của bọn họ mà trực tiếp rơi xuống vách núi.

Đám sơn tặc kinh hãi nhìn chuyện phát sinh trước mắt, không khỏi thấp thỏm lo âu nhìn nhau rồi lại run sợ nhìn về phía Nam Cung Ngự Thiên.

“Còn có kẻ nào muốn giữ lại chúng ta không?” Nam Cung Ngự Thiên lạnh giọng hỏi.

Đám sơn tặc đều lui về phía sau, lúc này bỗng có người lớn tiếng nói, “Bọn chúng chắc chắn là yêu quái. Mọi người đừng sợ, chúng ta đông như thế sao phải sợ hai người bọn chúng. Chúng ta mà bắt được chúng sẽ không còn phải lo chuyện ăn mặc nữa, còn được rất nhiều vàng bạc châu báu”.

Một lời này làm nổi dậy lòng tham của bọn chúng, bọn chúng nắm chặt đao kiếm trong tay tiến tới gần.

Nam Cung Ngự Thiên thản nhiên cười, đang định làm phép trừng trị bọn chúng thì lại bị Linh Nhược gọi lại.

“Nam Cung!”. Linh Nhược tự ý chạy ra khiến Xuyên Huyền không khỏi lo lắng cũng đi ra theo.

Đám sơn tặc lại ngây ngẩn cả người, “Không ngờ yêu quái đều đẹp như thế. Mọi người đừng sợ, chúng ta bắt hết chúng lại đem bán đi sẽ đổi được rất nhiều tiền”.

Bọn chúng càng lúc càng hưng phấn, tiến tới càng lúc càng gần.

Xuyên Huyền nhiu mi, lại ôm Linh Nhược vào ngực che mắt của nàng.

Linh Nhược biết hai người muốn giết đám sơn tặc, nhưng thân là Phật tử sao có thể nhân tâm như thế. Nàng liền kéo kéo tay Xuyên Huyền, “Nam Cung…Xuyên Huyền…Các ngươi đừng giết chúng, bọn chúng là là bị bức bách mới làm ra chuyện này”.

Nam Cung Ngự Thiên đang định động thủ, nghe thấy Linh Nhược nói vậy mới dừng tay, quay lại nhìn Xuyên Huyền.

Xuyên Huyền cũng đang nhíu mi, cuối cùng nhẹ lắc đầu, ý bảo không giết bọn chúng nữa.

Nam Cung Ngự Thiên lại vung tay áo lên, ba người trong đám sơn tặc bỗng nằm vật xuống đất giãy giụa rên rỉ, đầu lưỡi không biết từ lúc nào đã bị cắt ra rơi trên mặt đấy.

Đám người còn lại khiếp đảm, không biết làm sao cho phải.

Có một người hoảng hốt vội quỳ xuống, “Các vị thần tiên, chúng ta có mắt không tròng, không biết các vị là thần tiên hạ phàm, mong các vị tha thứ. Hiện giờ các nước đang không ngừng phân tranh, chúng ta đều là bị buộc đến bước đường cùng mới làm như vậy. Nếu không làm thế này thì gần trăm người trên núi đều không sống nổi”.

Đám người còn lại cũng quỳ xuống xin tha thứ.

Linh Nhược buông tay Xuyên Huyền ra, hỏi bọn chúng, “Các ngươi có gần trăm người?”

“Phải, chúng ta đều là những người tuổi trẻ lực tráng nhất, còn lại đều là thê nhi của ta”.

“Không chỉ có thê nhi, chỗ chúng ta còn có các lão nhân đã ngoài sáu mươi, bảy mươi tuổi, vài người còn bị bệnh, cũng chỉ có thể dựa vào dược theo thô sơ để sống qua ngày, có những lúc không tìm nổi đại phu mà một vài người đã phải chết đi”.

Linh Nhược thương xót nhìn về phía bọn họ. Nam Cung Ngự Thiên và Xuyên Huyền không còn cách nào khác, liền để lại một ít ngân lượng, chỉ là cũng không cách nào đảm bảo về sau bọn chúng sẽ không hại người nữa.

Vì thế Xuyên Huyền gọi sơn thần ở đây ra, hỏi rõ tình hình, nhưng sơn thần cũng kể lể nhân gian bây giờ đâu đâu cũng có cảnh khổ sở như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.