Bồ Đề Kiếp

Chương 122: Ngoại truyện 4



Editor : Vũ Linh

Nghe nói từ năm năm trước quan hệ giữa các nước không còn được hòa hảo như trước nữa, không ngừng có chiến tranh bùng nổ, quan viên ở rất nhiều nơi chỉ lo ham hưởng lạc cho bản thân, khiến dân chúng lầm than không có chỗ ở. Rất nhiều người vì muốn tránh chiến tranh mà vào rừng làm sơn tặc, hoặc ẩn thân sống qua ngày.

Nhưng bọn quan binh về sau biết được chuyện này, mấy tháng nay thường lên núi vơ vét khiến người sống trong núi cũng không được yên thân.

Linh Nhược nghe nói thế liền khổ sở trong lòng, bèn hỏi sao thần tiên trên thiên giới không xuống giải quyết việc này.

Sơn thần lắc đầu nói, “Đây là kiếp nạn dưới nhân gian, thiên giới không thể nhúng tay vào. Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân chính là nhân giới. Cho nên cứ đến một khoảng thời gian nào đó sẽ có một sự việc phát sinh”.

Linh Nhược nhíu mày, không nghĩ còn có chuyện như thế.

“Có điều việc ta lo nhất là qua ít ngày nữa là đến ngày Bách Quỷ Dạ xuất hiện rồi…”

“Bách Quỷ Dạ?”

Sơn thần gật gật đầu, “Mấy năm nay Bách Quỷ Dạ không điều độ như trước nữa, tuy là thay đổi rất nhỏ nhưng dù sao vẫn không còn giống như nghìn năm trước”. Hắn nói đến đây lại thở dài, “Lúc trước Bách Quỷ Dạ đều đến tìm thân nhân của mình, mọi người vào lúc này sẽ đốt đèn tưởng nhớ đến thân nhân đã mất, ngay cả cho dù có không muốn tưởng nhớ thì cũng sẽ tránh ở trong nhà không ra ngoài cửa. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, làm gì còn ai đi quản chuyện người chết nữa. Vài năm nay rất nhiều Bách Quỷ Dạ đều mang theo oán khí, sợ là đến một lúc nào đó bọn họ sẽ quấy rối khiến nhân gian thêm nhiễu loạn”.

“Bách Quỷ Dạ xuất hiện vào lúc nào?” Linh Nhược lại hỏi.

“Từ giờ Tý trở đi, ta nghe bọn chúng nói lần này quỷ môn quan đã mở Nhập Kiều Thành ra, chỉ sợ là gặp phải chuyện gì không may thôi”.

“Nhập Kiều Thành?”

“Nhập Kiều Thành, cho dù có là đô thành, là nơi an toàn nhất cũng trở nên trầm khí hẳn ra. Các vị nếu có tâm, không bằng tới đó xem thử xem, đi theo hướng nam của núi này là tới. Các vị tới đó cũng nên giúp những người vô tội”.

Linh Nhược sau khi nghe xong vội gật đầu, “Ngươi yên tâm, cho dù thế nào chúng ta vẫn sẽ cố gắng tận lực hết sức”.

Sơn thần cười rồi chỉ đường ra khỏi núi cho ba người. Vì Linh Nhược kiên quyết như thế nên Nam Cung Ngự Thiên và Xuyên Huyền cũng không cự tuyệt nữa, bèn hoán một đụn mây rồi cưỡi mây mà đi tiếp.

Lúc trời sầm tối thì bọn họ tới được Nhập Kiều Thành, lại nói, Nhập Kiều Thành cũng là một đô thành, không tới mức thê lương như những nơi khác. Chỉ là nhìn bề ngoài thì náo nhiệt như vậy nhưng vẫn không che giấu được vài phần hắc ám.

Tuy trời đã tối nhưng Nhập Kiều Thành vẫn rất náo nhiệt, có điều sự náo nhiệt này cũng rất khác thường.

Theo lý thuyết thì giờ này mọi người đều nên về nhà ăn bữa tối, nhưng lúc này mọi người vẫn ở ngoài, hơn nữa trông ai cũng có vẻ mang trong người một tâm tư không thể nói, ví như người mua hàng và người bán rong trao không nói với nhau lời nào ngoài thực hiện các công đoạn giao dịch, khiến người ta nhìn mà không khỏi thấy khó hiểu.

Sự xuất hiện của ba người tại đây đương nhiên cũng khiến mọi người xung quanh chú ý, nhưng bọn họ chỉ dùng những ánh mắt lơ đãng nhìn, sau đó lại thần thần bí bí làm chuyện của mình, nhưng Linh Nhược vẫn cảm giác được những ánh mắt sau lưng, khiến nàng lạnh cả người.

Linh Nhược bất giác nắm chặt tay Xuyên Huyền, Xuyên Huyền cũng nhìn nàng trấn an.

Ba người đi trên đường, bỗng cách đó không xa truyền đến một tiếng la, “Tất cả tránh ra!”

Không lâu sau thì thấy có một đội người-ngựa hùng hục chạy tới, cách ăn mặc của những người này có vẻ như là cực kì có thân phận. Mà lúc này mọi người xung quanh đều đã tản ra hai bên, cung kính cúi mình hành lễ.

Ba người cũng lui sang một bên, nhưng không cúi mình giống như những người khác. Không ngờ động tác này của ba người lại làm đội người-ngựa dừng lại, một người ăn mặc như tướng quân xuống ngựa đi tới trước mặt ba người. Hắn liếc mắt qua từng người một, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường thoáng qua. Sau đó hắn tới trước mặt Nam Cung Ngự Thiên nói, “Vị công tử này. Công chúa của chúng ta mời công tử vào cung một chuyến”.

Linh Nhược nhìn Nam Cung Ngự Thiên rồi thầm cười.

Nam Cung Ngự Thiên miễn cưỡng nhìn tên tướng quân kia đáp, “Ngươi thấy bản công tử là người tùy tiện như thế sao? Công chúa các ngươi bảo ta đi ta liền đi?!”

Tên tướng quân lập tức nổi giận, rút bội đao bên hông ra hung hăng nói, “Ba người các ngươi nhìn thấy công chúa không hành lễ đã là phạm tội khi quân. Hiện giờ công chúa mời ngươi vào cung một chuyến đã là để mắt đến ngươi lắm rồi, lại vẫn còn đứng đây xuất khẩu cuồng ngôn. Ta sẽ lập tức hành hình ngươi”.

“Ngụy tướng quân khoan đã!”

Một âm thanh mềm mại của nữ tử truyền đến từ trong xe ngựa, sau đó nàng vén rèm xe đi ra. Nữ tử này tướng mạo ôn nhi, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí phái hoàng gia, nhưng y phục không hoa lệ, cao nhã như y phục của công chúa thường thấy. Linh Nhược thấy nàng cảm thấy rất thuận mắt.

Nữ tử tới bên cạnh tướng quân, tỉ mỉ dặn dò vài câu rồi sai tên tướng quân đi. Lúc này nữ tử mới nhìn về phía ba người, cười lễ độ, “Mới vừa rồi là chúng ta thất lễ rồi, thật không phải với các vị”.

Nàng vừa nói xong thì xung quanh đều là tiếng hít không khí. Linh Nhược không biết làm sao.

“Công chúa của chúng ta hôm nay mời từ Hướng quốc tới, không ngờ lại hữu duyên gặp các vị, đây không phải là Hướng quốc nên chúng ta cũng không thể tự tiện làm chủ. Nhưng công chúa gặp các vị thấy rất có duyên nên muốn mời các vị vào trong cung làm khách”. Nói xong nữ tử vừa cười cười vừa nói, “Ta thấy các vị cũng không giống với người của bổn quốc, nói vậy lúc này chắc cũng đang tìm khách điếm uống rượu ăn uống để qua đêm, nhưng rượu ở đây sao có thể so được với ở trong cung. Công chúa chúng ta sẽ không ủy khuất các vị đâu. Không biết ý của tiểu thư công tử thế nào?”

Nữ tử này nói rất khách khí, Linh Nhược thực ra cũng muốn nhìn xem trong cung rốt cuộc có bộ dạng như thế nào, nhưng hai người kia vẫn chưa lên tiếng, nàng cũng không dám nói gì.

Chỉ là không ngờ, Nam Cung Ngự Thiên lại cười cười rồi nhìn về phía Linh Nhược, “Chuyện này phải hỏi qua tiểu thư nhà chúng ta, hai người chúng ta không có quyền quyết định”.

Xuyên Huyền nghe thế cũng nhẹ cười nhìn Linh Nhược. Linh Nhược nhất thời không biết phải làm sao, bọn họ có muốn đi hay không. Nàng quay lại hỏi dò ý kiến của Xuyên Huyền, hắn vẫn đang ôn nhu nhìn mình, nàng bèn trừng mắt đáp lại, sau đó mới quay ra đáp ứng nữ tử kia.

Thế là ba người đi theo đoàn người-ngựa lên xe ngựa tiến vào cung.

Cảnh tượng trong cung so với ngoài kia thì đúng thật sự là trời với đất. Linh Nhược thỉnh thoảng lại nghe thấy bên ngoài có âm thanh đi qua, nàng vén rèm lên nhìn thì thấy rất nhiều cung nhân đang bưng lăng la tơ lụa hoặc điểm tâm đi đi lại lại.

Linh Nhược không khỏi than nhẹ, thật đúng là chưa mất nước không biết hận.

“Tiểu Linh Nhược”. Xuyên Huyền bỏ vén màn xuống, nhẹ giọng dặn dò nàng, “Không được chạy loạn, không được rời chúng ta quá năm bước”.

Linh Nhược có chút bất mãn liếc Xuyên Huyền một cái, lại nhìn thấy trong mắt hắn đầy vẻ lo âu, nàng đành hạ vũ khí đầu hàng với hắn.

“Được được được, ta sẽ bám theo ngươi”.

Xuyên Huyền nhẹ cười, Nam Cung ở một bên lại ảm đạm im lặng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe ngựa vào trong cung được một lúc thì dừng lại, ba người bị mời xuống xe đi theo cung nhân, vị công chúa kia thì đi theo hướng ngược lại. Linh Nhược không khỏi tò mò đứng lại nhìn nàng ta.

Xuyên Huyền kéo tay nàng, thấy nàng như vậy lại buồn cười cốc trán nàng một cái, “Nàng là công chúa của nước khác tới đây, đương nhiên phải tới diện kiến quân vương nước này”.

Linh Nhược lúc này mới phục hồi tinh thần, gật gật đầu nhân tiện nói, “Ta thấy công chúa kia đeo khăn che mặt thần thần bí bí nên muốn xem thôi”.

Xuyên Huyền đáp, “A? Tiểu Linh Nhược cũng cảm thấy hứng thú với diện mạo của người khác sao? Phật gia không phải luôn nói “hồng nhan xương khô”, “sắc tức là không” à?”

Linh Nhược chu miệng lên, “Chuyện này…Nhìn xem cũng không sao mà!”

Nam Cung Ngự Thiên ở một bên thở dài, “Nếu nàng muốn nhìn cũng không nên nhìn chằm chằm nàng ta như thế”.

Linh Nhược quay sang Nam Cung Ngự Thiên, “Ta không nhìn chằm chằm vào nàng ta thì nhìn chằm chằm vào ngươi chắc!?”

“Ta so với nàng ta còn đẹp hơn”. Nam Cung nhướng mày nói.

Linh Nhược bĩu môi, nhưng nàng cũng biết Nam Cung nói không sai, hắn vốn rất đẹp, nữ tử phàm nhân sao có thể sánh được với hắn chứ.

Chỉ là nghe hắn nói vậy lại không nhịn được muốn đấu võ mồm với hắn, vì thế nàng hừ một tiếng kéo tay Xuyên Huyền nói, “Nhìn ngươi làm cái gì, Xuyên Huyền còn đẹp hơn ngươi đây này!”

Nam Cung Ngự Thiên nhất thời không biết nói gì, trên mặt lộ rõ vẻ mất mát và đau xót, Linh Nhược thấy vậy liền buông Xuyên Huyền ra định chạy tới an ủi Nam Cung Ngự Thiên.

Nhưng Xuyên Huyền giữ nàng lại, nàng cũng không giãy ra, chột dạ nhìn Nam Cung Ngự Thiên nói, “Ta nói đùa thôi…Ngươi rất đẹp mắt”.

Linh Nhược thấy Nam Cung Ngự Thiên không tranh cãi với mình nữa, cũng không có cách gì. Chỉ đành ôm áy náy lẳng lặng đi phía sau Xuyên Huyền.

Cung nhân đưa ba người vào trong một cung điện rồi phân phó người đưa bánh đưa trà lên, sau đó không ai quấy rầy nữa.

Linh Nhược thấy cung nhân lui hết, lập tức chạy tới bên người Nam Cung Ngự Thiên kéo tay hắn, “Ngươi đừng tức giận mà..Mới vừa rồi ta thật sự không cố ý…”

Nam Cung Ngực Thiên thấy bộ dáng đáng yêu này của nàng, nào còn hơi đâu mà tức giận nữa, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi xót xa thôi. Hắn lắc đầu cười, “Ta không tức giận”.

Linh Nhược thấy mặt hắn vẫn còn vẻ ưu thương, trong lòng lại càng áy náy.

“Còn nói không tức giận, ngươi xem ngươi vẫn nhíu mày kia kìa. Ta cũng chỉ là tùy tiện nói ra thôi, ngươi và Xuyên Huyền không so ra được ai đẹp hơn cả”.

Xuyên Huyền lúc này dừng động tác uống trà, hỏi Linh Nhược, “Tiểu Linh Nhược, lời này của nàng là có ý gì?”

Linh Nhược thầm than không ổn, muốn an ủi người này lại thành ra đắc tội với người kia. Nàng vội nói, “Ý của ta là, hai người một người ôn hòa một người thì mỹ mạo, căn bản không thể so cao thấp…”

Linh Nhược lại áy náy nhìn Nam Cung Ngự Thiên, thấy hắn cũng gắt gao nhìn mình.

“Vậy nàng cảm thấy ôn hòa tốt hơn hay mỹ mạo tốt hơn?”

Linh Nhược ngẩn người, “Cái này…Cái này ta sao có thể phán xét được”.

“Nàng chỉ cần nói nàng thích bên nào hơn”.

Linh Nhược nhíu mi, suy nghĩ một hồi vẫn là lắc đầu, “Ta không biết đâu!”

Nàng buồn rầu thở dài, “Sao ngươi cứ nói đến vấn đề này thế nhỉ. Ta vừa nãy cũng chỉ là muốn chọc ngươi một tí nên mới nói thế, sao không chịu tha cho ta…”

Xuyên Huyền ngồi một bên cũng không đành lòng nhìn nàng ưu sầu, bèn tiến đến kéo nàng ngồi xuống, “Đừng buồn, hắn cũng chỉ đùa nàng thôi mà”.

Nam Cung Ngự Thiên cũng than nhẹ nói, “Ta cũng chỉ đùa nàng thôi, không ngờ nàng lại thật sự để ý”.

Lúc này Linh Nhược mới bán tín bán nghi nhìn Nam Cung Ngự Thiên hỏi, “Thật sao?”

Nam Cung Ngự Thiên bất đắc dĩ cười, “Ta lừa nàng làm gì”.

Linh Nhược cuối cùng cũng có thể thở phào, vui vẻ nói, “Vậy lần sau không được đùa ta như thế, lại khiến ta lo lắng khổ sở…”

Nam Cung Ngự Thiên nghe nàng nói thế, tâm trạng cũng vui theo, trong mắt hiện lên một tia sáng, hỏi nàng, “Nàng khổ sở cái gì?”

“Còn không phải là lo ngươi sẽ tức giận sao…”

Nam Cung Ngự Thiê rất vừa lòng cười, lười biếng tựa lưng vào ghế ăn điểm tâm uống trà.

Linh Nhược có chút không hiểu, nhìn về phía Xuyên Huyền đã thấy hắn rủ mắt, trong mắt còn hiện lên vẻ buồn rầu.

“Xuyên Huyền?”

Xuyên Huyền không nói gì, chỉ nắm tay nàng rồi vuốt tóc nàng.

Linh Nhược cảm thấy trong lòng bế tắc. Vừa mới làm hòa với Nam Cung Ngự Thiên thì Xuyên Huyền lại thành ra như thế này. Nàng không biết làm thế nào ngoài việc nắm chặt tay hắn, như thể chỉ cần buông lỏng ra hắn sẽ trốn đi mất, không còn có thể gặp lại nữa.

Ba người ầm ĩ một lát, cuối cùng cũng có người tới đây.

Lúc này vị công chúa kia còn chưa trở về, nhưng tỳ nữ bên người nàng vội tới đây đưa ba người vào phòng của mình. Đầu tiên tỳ nữ đưa Linh Nhược và Xuyên Huyền về gian phòng phía đông, sau đó mới đưa Nam Cung Ngự Thiên sang phòng phía tây.

Tuy phòng phía đông và phía tây chỉ cách nhau có một bức tường, nhưng luẩn quẩn trong một vòng tròn. Linh Nhược thấy Nam Cung Ngự Thiên bị xếp phòng tách ra liền không khỏi lo lắng.

“Nơi này rõ ràng vẫn còn phòng, sao họ không xếp cho hắn qua đây nhỉ?”

Xuyên Huyền vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, kéo Linh Nhược vào phòng rồi nói, “Nàng còn lo hắn không đánh lại mấy phàm nhân hay sao?”

Linh Nhược nghĩ thầm cũng phải. Nam Cung Ngự Thiên dù sao cũng không phải là phàm nhân, pháp lực của hắn cũng cao thâm, cho dù ở một mình cũng chẳng có chuyện gì đâu.

Sau khi yên lòng, Linh Nhược bèn nhìn quanh phòng, bắt đầu nói chuyện trời đất. Đây là lần đầu tiên Linh Nhược tới nhân gian, cũng là lần đầu tiên vào cung điện của nhân gian, nàng cảm thấy rất hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.