Thấy người này nói vậy, ta liền quay lại nhìn Lạc Trần, khẽ hừ hừ, rồi mới xoay người tiếp tục vật lộn với cái đũa.
Thấy người bên cạnh không có động tĩnh gì, Lạc Trần lại tiếp tục nói: “Vậy....không biết vị công tử này muốn trả giá ra sao?”
Người kia lấy ra từ trong tay áo một cuốn sổ, hắn hỏi Lạc Trần: “Công tử xem, cuốn sổ này thì thế nào?”
Một lúc sau, Lạc Trần nói lại: “Chỉ với cuốn sổ này mà muốn mang tiểu nha
đầu của ta đi sao? Công tử đúng là quá không có thành ý rồi“.
Ta nhịn không được quay đầu lại, thấy người nam nhân kia đã mở năm ngón tay ra.
“Thế này là sao? Chỗ này nếu so với tiền bán nàng vào thanh lâu thì còn hơn gấp đôi ý chứ!”
Ta nhìn Lạc Trần, thấy hắn lắc lắc đầu nói: “Nha đầu này dung mạo không
tồi, ta nghĩ chắc công tử cũng đoán được sau này nàng sẽ còn thay đổi
như nào, dù công tử cũng đã nguyện ý giao sổ này ra....” Lạc Trần than
nhẹ, “Tuy nha đầu này là do ta nhặt được, nhưng tốt xấu gì ta cũng đã có chút cảm tình, thật sự không thể để nàng chịu ủy khuất...”
Lúc
này người nọ cũng không thèm để ý nữa, bật thẳng người dậy, hừ lạnh:
”Ngươi thật đúng là không biết suy nghĩ! Bản công tử thành tâm thành ý
muốn đưa tiểu nha đầu này về làm tiểu thiếp, còn đưa ra giá cao như vậy, ngươi lại còn dám chê ít...” Nói xong hắn lại nhìn ta, cả người ta liền phát run, vội quay người đi chỗ khác.
Người nọ lại nói: “Ta thấy tuy nha đầu này trông cũng sạch sẽ thanh tú, nhưng chuyện sau này cũng
chưa biết được đâu! Vẫn không bằng nữ tử thanh lâu xinh đẹp“.
Lạc Trần nhàn nhạt cười: “Vậy công tử hãy đi tìm các càng đó đi, đâu cần
phải nhiều lời với ta làm gì“. Nói xong hắn liền ôm vai ta, “Tiểu nha
đầu nhà ta chính là tiểu tiên hạ phàm, sao có thể đem ra so sánh với son phấn tục trần“. Hắn cố ý lùi sát vào ta, trừng trừng mắt.
Ta lẩm bẩm, muốn bỏ tay hắn ra mà không được.
Chỉ là không nghĩ tới, nam nhân kia rốt cuộc vẫn chưa buông tha cho ta, hắn lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi giữ lại nàng ta cũng không phải đơn thuần để làm nha hoàn hầu hạ bên người. Nha đầu này đến “thanh lâu” là gì
cũng không biết, sợ là đến lúc nào đó bị ngươi bán đi để đổi tiền nữa“.
Nói xong hắn tiến lên vài bước, “Vị cô nương này, tại hạ khuyên ngươi
một câu, người này nhìn tuy có tử tế, nhưng thật ra không phải là người
bụng dạ tốt, ngươi vẫn là sớm nhân cơ hội chạy đi“.
Dứt lời, hắn hừ hừ một tiếng rồi đi.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, ta lại cầm đũa nghiên cứu.
Lúc này Lạc Trần nhẹ nhàng cười, cầm chiếc đũa trong tay ta nói: “Không
phải cầm như vậy“. Nói xong hắn ngồi sát vào, cầm lấy tay ta chỉnh
chỉnh.
Ta học một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể gắp rau mà không bị rơi.
Vị của thức ăn chín...không ngờ cũng ngon như vậy. Xem ra ở trần gian cũng không tệ.
“Ăn chậm một chút, ăn xong rồi ăn tiếp điểm tâm“. Lạc Trần hình như đã ăn xong rồi, im lặng ngồi bên cạnh nhìn ta.
Ta ăn được một lúc thì nhíu mày nhìn lại sang đống đồ ở bên cạnh.
Lạc Trần giống như biết được ta đang nghĩ gì, khẽ cười nói: “Thế nào? Muốn
bị bán vào thanh lâu sao? Hay là muốn được người ta mang về làm tiểu
thiếp?”
Ta nhìn Lạc Trần, lém lỉnh nói: “Vậy không bằng ngươi đem bán ta đi, dù sao ta tuyệt đối không giúp ngươi kiếm tiền đâu“.
Lạc Trần buồn cười, rồi khẽ thở dài, đứng dậy cầm đồ đạc. Lại nhìn ta, đặt
đồ đạc vào trong tay ta nói: “Mấy thứ này vốn là mua cho ngươi, nên
đương nhiên ngươi phải tự cầm. Không nghĩ đến ngươi lại căn vặn lại, lại nói muốn ta bán ngươi“.
Ta nhún vai, nếu hắn bán thật thì ta cũng có thể quay về rồi, lại có thể tiếp tục tu luyện.