Không biết có phải ta quá tự tin hay không mà những người xung quanh đều trố mắt lên nhìn ta, khiến ta đành nhanh chóng chạy đến chỗ Nam Cung Ngự Thiên.
Nhưng ta còn chưa chạy đến trước mặt hắn thì đã có một người trong phái đó chặn ta lại.
“Ngươi là ai?”
Ta nhìn tên huyền y che mặt trước mắt, thấy bộ dạng hắn hung thần sát khí, giọng điệu cũng thật hung ác. Ta hừ lạnh trong lòng mấy tiếng, nhưng
ngoài mặt vẫn phải cung kính nói chuyện với hắn: “Ta là bằng hữu của Nam Cung...Nam Cung Đại tế ti. Có thể cho ta gặp mặt hắn không?”
Hắn ta liền liếc ta một cái, hừ lạnh nói: “Vô danh tiểu tốt mà cũng đòi gặp Đại tế ti của chúng ta sao? Nằm mơ đi!”
Ta khẽ cắn môi, thôi bỏ đi, không so đo cùng tên này nữa. Không để ta gặp hắn, thế thì ta sẽ gọi hắn lại đây.
“Này! Nam Cung Ngự Thiên! Nam Cung Đại tế ti! Nam Cung đại phiền toái!” Ta vẫy vẫy tay gọi Nam Cung Ngự Thiên.
Sau đó thì thấy hắn quay đầu lại, nhíu mày nhìn ta. Ta vội ngoắc ngoắc hắn.
Cũng may Nam Cung Ngự Thiên nhận ra, sau đó phân phó người đưa ta đến gặp hắn.
“Hóa ra là Linh Nhược cô nương! Một ngày không gặp mà như cách ba thu, cô
nương đã nhớ ta nhanh như thế sao?” Nam Cung Ngự Thiên cười đến khuynh
đảo, cầm quạt giấy đong đưa...Trong cái bộ dạng kia thật là....đạo đức
giả.
“Nhớ thì không nhớ, nhưng ta có chuyện muốn nhờ ngươi“.
Nam Cung Ngự Thiên gật đầu cười, đúng lúc này có người mang ghế tới. Nam Cung Ngự Thiên vỗ vỗ lên ghế.
“Lại đây ngồi đi“.
Ta do dự không muốn qua, hắn lại nói: “Nếu ngươi không qua, ta cũng không giúp ngươi được“.
Ta vừa nghe thế liền chạy vội qua đó ngồi.
Nam Cung Ngự Thiên chỉ lên đài nói: “Lạc Trần công tử đối với ngươi rất quan trọng sao?”
Ta gật gật đầu. Hắn nói tiếp: “Ngươi cứ yên tâm, hắn không có việc gì đâu, ngược lại trận tỷ thí này đối với hắn cũng có lợi“.
“Sao ngươi biết?”
Hắn lấy quạt chỉ chỉ: “Ngươi xem, bọn họ đánh lâu như vậy mà Lạc Trần vẫn
giữ được vẻ tự đắc, còn Tử Hân chắc chắn là đã rất mệt rồi, e là không
chống đỡ nổi nữa“.
Nhưng ta vẫn sợ tên đó sử dụng ám chiêu, liền sốt ruột kéo tay Nam Cung Ngự Thiên.
“Liệu hắn có sử dụng ám chiêu không?”
Nam Cung Ngự Thiên sững người, sau đó lại khẽ cười: “Hóa ra ngươi lo chuyện này...Vậy ngươi lo đúng rồi“.
“Ngươi còn thong dong cái gì?! Mau bảo tên kia xuống đi!” Ta lo lắng nhìn lên
đài, không ngờ Lạc Trần cũng đang nhìn nhìn ta, chỉ thấy hắn vốn mặt mày vẫn lạnh nhạt mà bây giờ mày đã hơi nhíu lại. Ngay lúc đó hắn đã đánh
lùi được tên Tử Hân kia xuống đài.
Mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Ta kích động đứng dậy nhìn Lạc Trần đang đứng trên đài, dùng sức vỗ tay.
“Lạc Trần!” Ta vui mừng định chạy qua đó thì bị người phía sau giữ chặt.
“Linh Nhược cô nương, mới vừa rồi ngươi còn cầu cứu ta cơ mà, sao mới nói vài câu mà đã chạy đi như thế?”
Ta nhìn Nam Cung Ngự Thiên, không nắm bắt được cảm xúc của hắn, nhưng lời
hắn nói cũng đúng. Ta liền buông tiếng thở dài: “Ta biết ta nợ ơn ngươi, về sau có cơ hội ta nhất định báo đáp“.
Nam Cung Ngự Thiên vẫn không buông, còn cười nói: “Hẹn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay trả luôn đi“.