“Tiểu Linh Nhược!“.
Lạc Trần chăm chú nhìn ta, ta liền cứng người không dám nhúc nhích, hắn
khẽ mở miệng nói: “Ngươi cũng biết hành động của ngươi hôm nay đem lại
không ít phiền toái...”
Ta lắc đầu, hôm nay ta có làm cái gì đâu.
“Ngưởi trong Càn khôn giáo không phải là người lương thiện. Rõ ràng ngươi biết Nam Cung Ngự Thiên là Đại tế ti của Càn Khôn giáo mà còn đến trêu chọc
hắn! Thậm chí còn làm ra hành động gây sự chú ý như vậy! Cũng may tâm
tình hắn lúc đó tốt, bằng không, chỉ với việc ngươi gọi thẳng tên hắn
như vậy cũng có thể trở thành lý do để hắn giết ngươi. Đến lúc đó ta
cũng không có cách nào cứu được ngươi đâu!”
Ta càng nghe càng thấy khó hiểu.
“Vì sao ngươi phải tức giận như thế? Ngươi cũng biết thân phận thực sự của
ta mà, hắn không thể giết ta được đâu! Cho dù ngươi không cứu được ta
cũng không sao. Hơn nữa, hắn không phải là biết chúng ta sao?! Hôm qua
hắn còn giúp chúng ta đấy, sao có chuyện hắn sẽ vô cớ giết ta được chứ!” Ta lầm bầm trông đầu, cảm thấy vừa bực vừa phiền, “Hóa ra ngươi chính
là sợ ta sẽ mang đến phiền toái cho ngươi, sợ ta làm liên lụy ngươi. Nếu đã vậy ta liền biến trở lại thành hạt bồ đề“.
“Linh Nhược!” Lạc
Trần nắm chặt cánh tay ta, khiến ta phát đau, hắn nhíu mi lại, cảm xúc
rất khó hiểu, sau đó lại thở dài nói: “Ta không phải sợ ngươi làm liên
lụy, cũng không sợ ngươi đem lại phiền toái đến cho ta...”
“Vậy ngươi tức giận cái gì? Bây giờ chúng ta làm lành được rồi đấy!”
Lạc Trần lúc này mới buông ta ra, vò đầu ta nói: “Thôi đi, ta không tức
giận nữa, ngươi cũng thế. Nhưng về sau phải đồng ý với ta, tuyệt đối
không được tùy tiện tìm gặp Nam Cung Ngự Thiên, dù sau này chúng ta ở
trong Càn Khôn giáo cũng vậy!”
“Tại sao?”
“Hắn không phải là người tốt, không được tiếp xúc với hắn!”
“Làm sao ngươi biết hắn không phải là người tốt?”
Lạc Trần sờ mũi của ta, “Ngươi không tin ta sao? Hay là ngươi thích hắn rồi?”
Ta bỏ tay Lạc Trần ra khỏi mũi, hừ hừ nói: “Ta còn lâu mới thích hắn! Ta ghét hắn thì có!”
“Vậy nghe lời ta!”
Ta không kiên nhẫn khoát tay áo: “Biết rồi, biết rồi, các sư phụ niệm kinh cũng không lải nhải nhiều bằng ngươi!”
Lạc Trần cười khẽ rồi kéo ta ra ngoài.
“Khoan đã!”
Ta cảm thấy phía sau ngõ có gì đó lạ lạ, giống như...có yêu quái!
“Sao thế?” Lạc Trần xoay người hỏi.
“Chỗ kia hình như có tà khí...” Ta nhìn sâu trong ngõ, trong lòng cũng tranh thủ tính toán xem pháp lực mình liệu có đủ để đánh bại yêu quái này
không...
Yêu quái này tu vi cũng bình thường, xem ra ta có thể
đấu được với nó, có điều Lạc Trần ở chỗ này chỉ sợ ta không thể bảo vệ
hắn chu toàn được.
Vì thế ta liếc hắn một cái rồi nói: “Ngươi đừng đi đâu cả, để ta qua nhìn xem!”
Ta cũng muốn khoe khoang ra vẻ trước mặt hắn một chút, liền giả bộ ngưng khí như dáng vẻ của đại sư, từ từ bước vào.
Đi đến ngôi nhà có cửa đỏ, sân nhà này cũng không nhỏ, nhìn bề ngoài ngôi
nhà vẫn có khí thái lắm! Có điều người thường không thể nhận ra được,
nhưng ta có thể nhận ra được tà khí lạnh lẽo tản ra xung quanh!
Bây giờ không thể cứ tùy tiện đi vào được, sợ là sẽ đánh rắn động cỏ mất,
vì thế ta ẩn thân tàng hình rồi mới vào. Trong sân là một mảnh vắng
lặng, có chút lành lạnh, ta đi theo hướng có tà khí phát ra thì thấy
trong phòng có một người bệnh đang nằm trên giường, hơn nữa tà khí chính là từ trên người hắn phát ra.
Khi bước vào trong mới thấy rõ,
nam tử nằm trên giường kia thân thể gầy gò ốm yếu, ta còn tưởng là do tà khí xâm nhập vào cơ thể, nhưng tới gần mới phát hiện hóa ra không phải, hắn được phân khí bảo hộ mới có thể giữ được tính mạng...