Bồ Đề Kiếp

Chương 67: Linh ngọc vạn năng



Sáng hôm Lạc Trần tỉnh dậy từ sớm, hắn kêu nhẹ ta một tiếng rồi bảo ta về trước.

Ta liếc về phía Tô Tuyết đang nằm, Lạc Trần thấy thế liền bảo chuyện này hắn sẽ tự thu xếp, bấy giờ ta mới an tâm rời đi.

Lúc về tới nơi, Nam Cung vẫn chưa tỉnh dậy, ta vội chạy về phòng giả vờ ngủ. Mới nằm được một tí Cẩm Tú đã tới gọi ta dậy.

Vì chuyện xảy ra tối qua, thêm nữa thọ yến vẫn chưa kết thúc nên Nam Cung vẫn bận bịu một đống việc. Ta không do dự nhiều liền đem gói bột phấn và huân hương đến cho Lạc Trần xem.

Trên đường đi gặp được Kiều Trăn, ta thấy sắc mặt hắn không được tốt nên dừng lại hỏi chuyện.

Kiều Trăn than thở, “Không ngờ chuyện hôm qua, thật sự là Tam sư huynh và Tiêu chưởng môn cấu kết làm nên, hóa ra bọn họ đã sớm có ý muốn giết Lạc Trần...” Nói xong hắn nhìn ta, “Tuy ta vẫn còn chưa hoàn toàn tin chuyện này là do Tam sư huynh gây ra, nhưng sự thật bày ra trước mắt như thế....Ta...Lúc trước còn cầu ngươi đi cứu hắn, thế mà hôm qua hắn suýt làm ngươi bị thương...”

Ta cười khoát tay, “Thật sự ta cũng chưa bị gì cả, chỉ có mỗi Lạc Trần...” Nói đến đây trong lòng ta không khỏi khó chịu, vết thương đợt trước hắn vừa mới khỏi chưa được bao lâu, bây giờ lại thêm vết thương mới, thật không biết Càn Khôn giáo với hắn có phải rất xung khắc không nữa...

“Ngươi đang định đi thăm Lạc Trần công tử hả?”

Ta gật gật đầu, “Cũng may hôm qua ngươi phát hiện sớm, nếu không e rằng hai bọn ta đã bị...”

Kiều Trăn vội lắc đầu, ngượng ngùng nói, “Kỳ thật tối qua ta thấy ngươi đi ra ngoài liền đi theo, định nói lời cảm tạ với ngươi, không ngờ lại thấy...thấy Lạc Trần cũng có chuyện tìm ngươi, ta đành đứng một bên chờ, cũng may ta nán lại, nhìn thấy cảnh đó liền chạy nhanh về báo tin cho chưởng môn“.

Lòng ta hơi trầm xuống, tối qua hắn đứng một bên như thế, không biết có nghe được nội dung cuộc nói chuyện của ta với Lạc Trần không.

“Ngươi đừng lo lắng, ta đứng khá xa, không nghe được các ngươi nói chuyện đâu. Ta không dám đến gần, sợ các ngươi phát hiện ta đến...”

Ta cười phào, nhẹ nhàng thở ra, Kiều Trăn này thật ra là người lương thiện mộc mạc, đối với mọi người đều chân thành nhiệt tình. Hắn không phải là người biết nói dối, ta tin lời hắn.

Thấy trong tay hắn đang cầm một bọc đồ, liền thuận miệng hỏi hắn đó là gì.

“Đây là thuốc bổ của Cầu Dung Cung, chỗ chúng ta không giống với các cung khác, tập trung luyện võ rất nhiều nên sư tổ đã nghiên cứu chế ra thuốc bổ này, bị thương mà uống thuốc này vào thì sẽ nhanh lành bệnh hơn. Ta vốn muốn đưa cho Lạc Trần, có điều tác dụng của thuốc này có hơi mạnh, không biết hắn có chịu nổi không“.

Ta xoa cằm, gật đầu nói, “Vậy ngươi cùng đi với ta luôn đi, y thuật của Lạc Trần cũng không tồi, hắn chắc sẽ tự biết thôi“.

Kiều Trăn nhíu mi, có chút do dự. Ta liền kéo hắn đi về phía Thừa Dương Cung.

“Trời ơi ngươi ngại cái gì nữa, đi thôi đi thôi, có ta ở đây rồi“.

Kiều Trăn cũng không dùng dằng nữa, liền đi cùng ta tiến vào Thừa Dương Cung.

Mọi người trong Thừa Dương Cung cũng không rảnh rỗi. Nhưng đã bận đến thế rồi, sao vẫn còn để Tô Tuyết chăm sóc Lạc Trần vậy...

Vào trong phòng ta không khỏi nhíu mày, đêm qua hắn còn dùng bột phấn kia định hại Lạc Trần, hôm nay không biết còn làm chuyện gì nữa đây. Lạc Trần còn đang bị thương, vạn nhất hắn bắt cóc Lạc Trần đi mất thì sao?

Cũng may có ta, hôm qua đến kịp lúc nên đã ngăn chặn được âm mưu của hắn.

“Sao chỉ có mình ngươi ở đây chăm sóc Lạc Trần?” Ta ngồi bên giường, “Thừa Dương Cung đang bận rộn như thế cơ mà, ngươi còn không tới giúp một tay!?”

Tô Tuyết ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn ta.

“Sao ngươi lại tới đây?” Hắn có chút mất tiếng, xem ra hôm qua ta ra tay có hơi nặng.

Lạc Trần cười khẽ, gọi ta một tiếng rồi quay lại nói với Tô Tuyết, “Tô Tuyết, ngươi cứ về trước đi, tối qua ngươi cũng trông ta cả đêm rồi, bây giờ chắc đang rất mệt, hai người mà bị bệnh thì không biết ai chăm ai nữa. Về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có Linh Nhược là đủ rồi“.

Tô Tuyết mím môi, có vẻ vẫn không muốn rời đi.

Kiều Trăn cũng rất nhanh nhạy, vội nói, “Đúng vậy...vị này...ờm...sư đệ, ngươi xem, nếu như ngươi cũng đổ bệnh, chẳng những không chăm sóc được Lạc Trần, đến lúc đó lại truyền bệnh khiến hắn bị nặng hơn, như vậy thật sự không tốt đâu“.

Tô Tuyết nhìn hai chúng ta, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Ta nhìn Kiều Trăn, vỗ vỗ vai hắn, “Không tồi không tồi, chỉ một câu nói đã đuổi được hắn đi, lợi hại!”

Kiều Trăn ngượng ngùng cười cười, sau đó quay lại chào Lạc Trần.

“Đêm qua được sư huynh tương trợ, nếu không e rằng ta và Linh Nhược ....”

“Không cần không cần“. Kiều Trăn nghe thế vội xua xua tay, “Ta thật không phải, nếu không phải ta đi cầu Linh Nhược cô nương tới cứu Tam sư huynh thì đã không có chuyện này xảy ra...”

Ta thấy bọn họ khách sáo với nhau như thế, liền lấy bọc thuốc bổ của Kiều Trăn đưa cho Lạc Trần.

“Thật ra Kiều Trăn rất tốt, chỉ có nhìn người không được chuẩn. Đây là lễ tạ tội của hắn, ngươi xem có thể dùng không. Đây là phương thuốc bí chế của Cầu Dung Cung đó!”

Kiều Trăn có chút ngượng ngùng, “Đây...là thuốc mà chúng ta hay dùng mỗi khi bị thương, nhưng tác dụng khá mạnh, dù sao công phu của Cầu Dung Cung cũng không giống với các ngươi, cho nên bọn ta chịu được thuốc này. Không biết là ngươi có chịu được không...”

Lạc Trần cầm lấy thuốc, mở ra nhìn rồi nói, “Nếu tác dụng mạnh như thế thì bây giờ ta vẫn chưa dùng được, đợi đến khi khá hơn một chút uống vào chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt“. Nói xong hắn gật đầu với Kiều Trăn, “Đa tạ“.

Kiều Trăn lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết tạ lỗi như nào nữa, chỉ có thể làm chuyện này“.

Lạc Trần lại nhìn về phía ta nói, “Thật không phải, ngươi là đệ tử của trưởng lão Cầu Dung Cung, chức trách chắc hẳn cũng không ít. Nhưng nếu ngươi có thời gian rảnh, mong ngươi giúp chiếu cố đứa nhỏ này, tính tình nàng đơn thuần ngây thơ, tuy bây giờ có Đại tế ti che chở, nhưng hắn cũng rất bận rộn. Dù ngày thường không ai dám khi dễ đứa nhỏ này, nhưng ta cũng sợ vì thế mà nàng bị làm hư mất. Cho nên vẫn mong có thêm người chiếu cố nàng, tránh sau này vướng phải chuyện thị phi“.

Kiều Trăn vội gật đầu, “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, Linh Nhược cô nương tốt như thế, sao lại có thể dính đến chuyện thị phi được chứ? Lúc trước nàng giúp ta chuyện lớn như vậy, cuối cùng lại bởi vì thế mà suýt nữa bị thương, ta cảm thấy rất ngại. Sau này nếu có chuyện gì cần ta giúp, chắc chắn ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ“.

Lạc Trần khẽ cười yếu ớt, nhìn qua lại giống như mỹ nhân trong tranh, khiến người ta không khỏi đau lòng. Ta vốn còn định cãi lại hắn mấy câu, nhìn thấy cảnh này lại không nói được lời nào nữa.

Nói chuyện xong Kiều Trăn vội nói, “Vậy....Ta đi về trước đây, nếu có chuyện gì cứ tới tìm ta“.

Ta gật gật đầu mỉm cười với hắn, đứng lên tiễn hắn ra ngoài.

Xong xuôi lại quay về phòng ngồi xuống đối diện với Lạc Trần, hắn ngồi dậy cười cười, Aiz...không thể phủ nhận, hắn cười thật sự...thật sự mê hoặc lòng người.

Nhưng ta là ai chứ!? Ta là Phật tử đó, đương nhiên sẽ không bị hắn mê hoặc.

“Ngươi ngồi dậy làm gì? Đã bị thương như thế rồi, còn không mau nằm xuống nghỉ ngơi!” Ta nhíu mi.

Lạc Trần hơi nghiêng đầu, nhìn ta nói, “Tiểu Linh Nhược, không ngờ ngươi cũng có người thích!”

Ta nhướn mi, “Đương nhiên, ta chính là “người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở“.

Lạc Trần không nói gì nữa, hắn cầm tay ta, lúc sau mới nói, “Tối qua khiến ngươi bị sợ hãi rồi!”

Ta ngớ người, không nghĩ tới hắn sẽ nhắc tới chuyện này, vội lắc đầu nói, “Không có không có“. Nói xong lại cúi đầu nhỏ giọng nói, “Có điều ngươi bị thương, trong lòng ta rất khó chịu“.

“Cũng không phải bị trọng thương, qua mấy ngày nữa sẽ tốt lên thôi, đừng lo!”

Ta thở dài, sau đó lại lôi gói bột phấn và huân hương ra đưa cho hắn.

“Ngươi muốn xem thứ này mà, ta cầm đến cho ngươi đây. Cũng không hiểu bột phấn này là cái gì nữa? Tối qua ta còn thấy Tô Tuyết đổ nó vào bếp than“.

Lạc Trần nhận lấy rồi quan sát, sau đó nhíu mi nói, “Bột phấn này cũng là một loại mê hương, khá giống huân hương ngươi mang đến“.

Ta hừ hừ, “Tên Tô Tuyết thật quá đáng, lại có thể dùng mê hương với ngươi! Ta sẽ đem hủy hết bột phấn đi!”

Lạc Trần cười khẽ, kéo tay ta, “Ngươi đừng sốt ruột, ngươi quên là ta có miếng linh ngọc rồi sao? Mấy thứ này không có tác dụng đối với ta đâu. Thật ra ta rất muốn biết, Tô Tuyết dùng thứ này rốt cuộc là có ý đồ gì...”

Ta nhìn Lạc Trần, nhíu mi hỏi hắn, “Ngươi....không phải là muốn lấy bản thân ra thử nghiệm đấy chứ?”

Lạc Trần cười lạnh, “Có gì mà không thể?”

“Nhưng ta rất lo cho ngươi...”

“Vậy ngươi ẩn thân đứng canh chừng bên người ta đi! Nếu ta thật sự bị mê hương khống chế, ngươi lập tức ngăn cản lại là được“.

“Sao có thể chứ? Lúc có mặt Nam Cung ta sẽ không chuồn đến đây được“.

“Không cần, lúc nào đến được thì đến cũng tốt rồi“.

“Sao lại thế?”

“Nếu ta không muốn ở cùng Tô Tuyết, hắn còn có thể làm trò đó sao?”

Ta hiểu ra vấn đề, liền gật đầu với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.