Kỳ Tâm biết được kết quả thi, điều đầu tiên cô làm là phi xồng xộc vào phòng hiệu trưởng để khoe với bố mình.
"Ra ngoài đi! Có gì về nhà rồi nói!"
"Hic, sao bố lạnh lùng với con như vậy? Hay là bố can thiệp vào kết quả của con đó?"
"Con bé này! Con cho bố là loại người gì hả?"
Hiệu trưởng Hoa đang xử lí công văn, nghe Kỳ Tâm nói, mặt lạnh như một cục đá.
"Không phải thì thôi, sao bố lại cáu gắt với con như thế? Chính bố vừa nói có chuyện gì thì về nhà nói mà!"
"Ờ thì..."
Hiệu trưởng Hoa á khẩu không biết trả lời ra sao. Gần đây cái thằng nhóc Dĩ Phàm kia và Kỳ Tâm con gái ông suốt ngày như hình với bóng. Hừ, con gái bảo bối của ông không thể dâng không cho thằng nhóc đó được!
Nghĩ vậy, ông giận dữ rống lên:
"Tại sao hôm đó lại uống say, hả?"
"Ủa, sao bố biết?"
"Sao bố biết á? Ông chủ quán đó chính là bạn học cũ của bố đấy! Uống say bét nhè, đập nát quán nhà người ta, con giỏi quá rồi! Từ hôm nay, phạt con..."
Vù!!!
Kỳ Tâm nghe đến chữ "phạt", chạy biến ra ngoài như một cơn lốc.
Mười giây sau, cô lại chạy vù vào, léo nhéo nói:
"Ngài hiệu trưởng, thầy Vũ là một thầy giáo giỏi, để thầy ấy dạy lớp chọn là hợp lí nhất! Mong ngài chú ý điểm này!"
Rồi lại chạy vù đi.
...
Đã đến năm học cuối cấp.
Kỳ Tâm vừa đủ điểm đỗ vào lớp chọn, nên đương nhiên là đứng bét lớp.
Mỗi ngày đi học về cô chỉ biết than ngắn thở dài:
"Ôi, cái lớp gì vậy nè! Toàn những đứa đến từ hành tinh khác! Để cho người khác giỏi cùng với chứ!"
Tình hình học tập của cô, ngoài bố mẹ cô ra thì còn có một người cũng đang lo sốt vó.
"Kỳ Tâm, em chọn hai tư sáu hay là chọn ba năm bảy?"
"Hai tư sáu? Ba năm bảy? Trời ơi, thầy Vũ, thầy đang nghĩ cái gì vậy, hí hí..."
Bốp! Anh gõ cây bút vào đầu cô:
"Tỉnh lại đi bà nội! Tôi hỏi em là muốn tôi kèm học hai tư sáu hay ba năm bảy!"
"Chủ nhật đi!"
Kỳ Tâm mất hứng, không để ý anh nữa, cắm cổ làm bài tập.