"Tại sao cậu lại thay đổi như thế? Tớ thấy cậu lao đầu vào học mà không hề vui vẻ tí nào! Tại sao cậu lại phải cố gắng làm điều mình không thích để rồi tự khiến mình mệt mỏi?"
Kỳ Tâm xoa xoa hai tay đang nổi da gà của mình, cậu ta làm sao vậy, tự nhiên nói chuyện y như nam chính ngôn tình.
Haizz, cái người cần lãng mạn thì người ta không lãng mạn cho!
"Tớ không mệt mỏi, tớ rất vui là đằng khác!"
Cô cũng lười phải biện hộ rồi, cô thích thì cô sẽ nói là cô thích.
"Trước đây tớ không thích học, nhưng bây giờ thì khác!"
"Tớ thích thầy Vũ, được ngồi học cạnh thầy ấy tớ rất vui! Tiếp thu bài cũng rất nhanh!"
Tuôn ra một tràng, cô chạy vù đi. Cô không muốn ở lại, nhìn Sâm Phong cô thấy rất áy náy.
Hừm, cái lão Vũ Dĩ Phàm kia, tôi có người tỏ tình rồi đấy!
Năm cuối rồi, chẳng lẽ từ giờ cho đến khi ra trường cô thật sự không đợi được một câu tỏ tình sao?
À mà khoan, cha nội này rốt cuộc có thích cô không nhỉ?
...
Năm học cuối trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Kỳ Tâm cắm đầu cắm cổ vào học, cộng với sự rèn giũa của người thương, điểm số của cô tăng vèo vèo.
Haizz, thật ra thì bí quyết của cô rất đơn giản: lấy Sâm Phong làm mục tiêu, lấy thầy Vũ làm động lực, lấy thầy Kim dạy thể dục làm niềm đam mê.
"Kỳ Tâm, cậu không đi cổ vũ cho đội bóng rổ sao?"
Cô bạn bàn bên nghi hoặc hỏi cô, quái lạ, đội bóng rổ ngoài trai đẹp thì cũng chỉ có trai đẹp, thế mà Kỳ Tâm lại không biết gì sao?
"Cậu nói gì? Bóng rổ? Cổ vũ?"
"Đúng rồi, lớp mình đấu với lớp của thầy Kim! Thầy Vũ và thầy Kim là hai đội trưởng!"
"Ôi má ơi!!!"
Kỳ Tâm hét lên như điện giật, lao như tên lửa ra sân bóng rổ.
Từ xa cô đã thấy hai bóng dáng cao lớn đang là trung tâm của mọi sự chú ý kia.
Hic, một người là hoàng tử trong lòng cô, một người là nam thần trong lòng cô, bảo cô biết cổ vũ cho ai đây?
Do dự mấy giây, cô len vào giữa đám nữ sinh, giở tuyệt chiêu sư tử gầm ra: