Anh nhìn cô chằm chằm một lúc làm cô lại suy nghĩ lung tung. Mỹ nhơn, mau khen tiểu gia ta đi! Ha ha ha...
"Một tháng nữa thi, từ hôm nay tăng tốc học full tuần!"
"Mỹ nhơn" lạnh lùng phán một câu rồi dọn đồ ra về, bỏ lại vị "tiểu gia" tự phong nào đó với con tim tan nát.
...
Một tháng này là giai đoạn cực kì quan trọng với mỗi sĩ tử. Sau mỗi buổi học ôn thi, Kỳ Tâm lại phải ở lại nửa tiếng hoặc một tiếng học thêm, học nhiều hay ít là tùy theo tâm trạng của anh.
Cô biết anh muốn tốt cho cô. Cô từ một đứa dốt gần nhất trường mà thi đỗ vào lớp chọn, rồi từ một đứa đứng bét trong lớp chọn mà lọt top 10 trong lớp, anh làm thầy giáo phải tốn không biết bao nhiêu công sức.
Nên cô không than vãn kêu ca gì cả.
"Sao em lại nhìn tôi? Em thấy mệt rồi à? Mệt rồi thì thôi, chúng ta về!"
Anh đang giảng bài, nhìn thấy vẻ mặt mất hồn của cô, lo lắng hỏi.
"Không, ý em là, thầy giáo, trả em hai bản vẽ hôm trước đây!"
"Không!"
"Tại sao?"
Cô nhăn nhó hỏi lại.
"Có những thứ cho đi rồi sẽ không lấy lại được đâu!"
Anh vuốt cằm cười đểu.
"Trời ơi, hai đứa con của tôi, ở với mẹ thì xa bố, ở với bố thì xa mẹ, trời ơi là trời ơi..."
Cô ôm đầu gục xuống bàn, trông cực kì thê thảm đáng thương.
Anh đần mặt, cái gì mà ở với bố xa mẹ, ở với mẹ xa bố? Cô nhóc này học nhiều quá chập dây thần kinh rồi sao?
"Trời ơi là trời ơi...hu hu hu..."
Cô khóc càng lúc càng lớn.
Anh bóp trán, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ. Tiếp xúc với cô bao lâu nay, anh quá hiểu cô rồi.
Kỳ Tâm là loại người nếu ốm thật thì sẽ mệt không kêu nổi một câu, còn nếu giả ốm thì sẽ la làng lên như cháy nhà.
"Trời ơi tôi chết mất, ôi hai đứa con của tôi..."
Cô vẫn tiếp tục kêu khóc.
Anh đen mặt mở cặp lấy bản vẽ trang phục chú rể ra, dán lên trán cô như dán bùa.
Cô lập tức ngồi bật dậy, tóm lấy bản vẽ hôn lấy hôn để.
"Con trai yêu quý, mẹ nhớ con lắm..."
Lời này của cô là nói thật, mỗi lúc học tập căng thẳng cô đều lôi đứa con tinh thần của mình ra ngắm nghía. Mỗi lúc như thế mọi mệt mỏi đều tan biến, cơ thể như được lắp thêm tên lửa, càng học càng hăng.
"Ơ, còn con gái yêu của em nữa, em cũng nhớ nó lắm......."