Hiệu trưởng Hoa đỡ trán, con với cái, có lẽ nào năm đó ở bệnh viện ông bế nhầm con người khác không???
"Đẹp thì ai chẳng thích, ngày xưa bố lấy mẹ không phải vì mẹ đẹp sao?"
"..."
"Bố đừng chối là vì tiền, hồi đó nhà ông bà ngoại có giàu đâu?"
"..."
Ông bố đáng thương: "..."
Đây là lần thứ en-nờ ông bị con gái bảo bối bắt bẻ mà không làm được gì.
"Thầy ấy không có lỗi gì cả. Sao bố lại bắt nạt thầy ấy như thế chứ?"
"Thấy ghét thì bắt nạt thôi!"
"Có ai vô lí như bố???"
Hiệu trưởng Hoa nhấp một ngụm trà:
"Con muốn gặp cậu ta?"
"Vâng!!!"
"Được thôi! Con ra mở cửa đi."
Kỳ Tâm sung sướng chạy vù đi.
Hiệu trưởng Hoa vào thư phòng lấy ra một bộ cờ, ông chẹp chẹp miệng:
"Lâu rồi chưa chơi cờ đàm đạo với đám hậu bối..."
...
Năm phút sau.
"Chào...dạ chào...chào hiệu trưởng ạ..."
Vũ Dĩ Phàm đứng ngay ngắn như xếp hàng, miệng hô to, ánh mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào người đối diện.
"Ồ, là Dĩ Phàm đó hả? Lâu quá không gặp cậu!"
Ông bước đến ôm chặt anh, tay liên tục vỗ vỗ vào lưng anh.
Tiếng vỗ thùm thụp liên hồi như tiếng đấm nhau.
Hiệu trưởng Hoa cười rất thân thiết sảng khoái với anh, nhưng động tác tay vẫn chưa dừng lại. Mỗi lần bàn tay ông tiếp xúc với lưng anh là ông lại tranh thủ véo một cái.
Anh đau muốn chảy nước mắt nhưng vẫn phải cố ngoác miệng ra cười.
"Dạ...lâu rồi không gặp..."
"Đến đây có chuyện gì sao? Muốn gặp riêng Kỳ Tâm?"
Anh nghĩ thầm trong bụng: "Đúng vậy ạ!"
Nhưng anh làm gì có lá gan nói như thế ra miệng, nên đành đáp lại một câu trái lương tâm:
"Dạ không, tôi đến thăm hiệu trưởng ạ!"
"Ừ, vậy mau ngồi xuống chơi cờ, lâu rồi chúng ta chưa đàm đạo!"
"..."
"Kỳ Tâm, còn đứng đó nhìn cái gì, mau về phòng đi, có ai muốn gặp con đâu!"