Bé ngoan nào đó câm nín. Cậu dụi mắt xác định xem ông anh mình có bị ma nhập không, sau đó thay đổi thái độ rất nhanh:
"Vợ anh là ai? Bà chị tuy đẹp nhưng rất tiếc bị khùng Hoa Kỳ Tâm sao?"
"..."
Thằng bé nói không sai, cô ấy đúng là hơi khùng một chút...
"Giúp anh em được cái gì?"
"..."
Thằng bé này đúng là biết cách ăn nói, chẳng bù cho anh. Sau này phải học hỏi nó cách dỗ con gái mới được.
"Nếu thành công, sau này em sẽ không phải làm việc nhà, anh cũng không mách mẹ chuyện em ham chơi lười học, chưa kể anh sẽ thường xuyên đến nhà cô ấy, cái nhà này là giang sơn của em rồi..."
Dĩ Việt càng nghe hai mắt càng tỏa sáng.
"Hơn nữa, Kỳ Tâm cũng rất dễ thương đúng không, em cũng thích cô ấy mà..."
Miệng lưỡi Vũ Dĩ Phàm đột nhiên dẻo quẹo, ừm, miễn là nói tốt cho Kỳ Tâm thì anh không thiếu lời để nói.
Bé ngoan Dĩ Việt cân nhắc cái lợi cái hại một lúc rồi miễn cưỡng đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, trước ánh mắt khẩn trương mong chờ của ông anh trai, cậu gọi cho mẹ "đàm phán".