Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 17: Quyết đấu



“Ðinh Việt và Hạ Trường Ninh đang quyết đấu!”

“Thế à?” Mai đang ngồi trên ghế lập tức bật dậy, nâng mặt tôi lên nhìn một hồi rồi nói: “Phước Sinh, tớ biết, bạn không cần quá đau lòng đâu, dù sao bạn cũng không xinh bằng Ngũ Nguyệt Vi”.

Cái gì thế? Nói thế là sao? Tôi trợn mắt, hất tay nó ra rồi nằm bò ra bàn: “Tớ không xinh đẹp bằng Ngũ Nguyệt Vi thì sao chứ? Ðinh Việt và Hạ Trường Ninh quyết đấu vì tớ cơ mà!” Tôi ngẩng cao đầu cười lớn.

Mai hắng giọng rồi nói: “Thục nữ không được vui quá mà quên hình tượng”. Rồi nó cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Hai chúng tôi cười chán chê rồi Mai mới nói: “Sao bạn chẳng lo lắng gì thế hả? Hạ Trường Ninh đi bộ đội tám năm, Đinh Việt sao có thể là đối thủ của hắn được? Đến lúc đó bạn đừng có mà xót”.

Xót á? Tôi tức còn chưa xong.

Trước đây nghe nói hai người phụ nữ cãi nhau rồi đánh nhau vì một người đàn ông, tôi chỉ cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì. Bây giờ Ðinh Việt và Hạ Trường Ninh đánh nhau tôi cũng vẫn cảm thấy chẳng ra sao cả.

Ðinh Việt nói: “Việc nàv dù sao cũng cần phải giải quyết. Phước Sinh, em tránh sang một bên”

Hạ Trường Ninh nói: “Có bản lĩnh thì cứ đánh thắng tôi, tôi nói là giữ lời, sẽ không đến tìm Phước Sinh nữa”.

Hai người giống như hai con sư tử vờn nhau, nhưng tôi không muốn làm con sư tử cái. Tôi nhìn Đinh Việt và hỏi: “Nếu anh đánh thua thì có phải sẽ đồng ý để tên lưu manh này tới tìm em?”

Đinh Việt dịu dàng cười: “Anh không đánh với hắn, hắn cũng sẽ tới tìm em. Ðánh thắng thì Hạ tiên sinh sẽ giữ lời, chúng ta không bị thiệt đâu”.

Nhưng với tính cách của tôi thì tôi hoàn toàn không để ý tới loại người này làm gì. Hạ Trường Ninh đã nói sẽ không tới tìm tôi bao nhiều lần rồi? Tôi nghĩ Ðinh Việt là lợn mới tin lời hắn. Ðang định bảo Ðinh Việt đi thì tôi thấy ánh mắt Ðinh Việt nhìn hắn với vẻ khinh thường, ánh mắt sắc lạnh.

Tên lưu manh kia thì vẫn ngồi nhàn nhã, môi trề ra khiêu khích.

“Mai, có biết hai người đó giống cái gì không? Giống như hai con sói mắt xanh lè. Ha ha”.

Mai tò mò hỏi tiếp: “Bạn cứ thế mà đi à?”

“Tớ không đi thì ở lại thổi còi, hô chuẩn bị, sẵn sàng chắc?” Tôi bực tức nói.

Hôm nay đáng ra là một bữa cơm thân mật rồi dùng trà thì Hạ Trường Ninh cười ha ha bước tới đưa chiến thư. Ðiều khiến tôi tức nhất đó là Đinh Việt lại chấp nhận, xem ra anh ấy còn rất vừa ý với cách này.

“Sói nhiều mà thịt ít, thực ra Ngũ Nguyệt Vi tốt thế cơ mà, sao lại để ý tới miếng xương sườn như bạn nhỉ?” Mai thở dài rồi nghi ngờ hỏi: “Bạn thực sự không sợ Đinh Việt bị thương à?”

Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi Mai: “Bạn tiếp xúc với Ðinh Việt lâu chưa? Bạn hiểu anh ấy không? Sao hôm nay tớ có cảm giác anh ấy rất xa lạ”.

“Cái gì xa lạ? Anh ấy dám đánh với Hạ Trường Ninh vì bạn, thực sự quá tốt còn gì. Đàn ông cần phải nang tàng mới tốt”.

Tôi lắc đầu! Ánh mắt của Đinh Việt nhìn không giống ánh mắt của người tốt. Khi gặp loại người ăn cả trắng lẫn như Hạ Trường Ninh, một người bình thường nếu không lùi bước thì sẽ báo cảnh sát, nhưng Ðinh Việt lại không hề sợ Hạ Trường Ninh.

“Ài, Phước Sinh, lẽ nào bạn thích loại người hèn nhát?” Mai không hiểu ý của tôi lắm thì phải.

Tôi nghĩ một hồi lâu mới tìm ra từ ngữ thích hợp để nói cho cô ấy biết: “Một người đối mặt với Hạ Trường Ninh vẫn bình tĩnh như vậy tại sao lại để ý tới tớ? Tớ rất bình thường, cho dù là người tốt đi nữa thì trên thể giới này cũng thiếu gì người tốt!”

“Ha ha, Phước Sinh, bạn lại mất tự tin rồi. Người tốt thì nhiều, nhưng Ðinh Việt lại bị người xinh đẹp mà vô tình như Ngũ Nguyệt Vi đá, không chừng anh ấy lại muốn sống cuộc sống bình thường cũng nên. Huống hồ, nhìn bạn đúng là một có gái ngoan ngoãn, thuần khiết mà”.

“Không phải đâu Mai. Người bình thường sao dám đánh với Hạ Trường Ninh?”

Mai nghĩ rồi nói: “Ðể tớ hỏi Mai Sơn xem Đinh Việt có học Taekwondo gì đó không. Nói không chừng anh ta là cao thủ cũng nên, vì thế mới không sợ Hạ Trường Ninh chứ!”

“Liên quan gì tới Taekwondo?”

Mai ngạc nhiên nhìn tôi: “Không phải hai người đó cần quyết đấu sao?”

“…Bọn họ chơi mạt chược”.

“...”

“Ha ha!”

Tôi và Mai cùng cười phá lên, nó thì cười ngặt nghẽo, bò cả ra bàn mà cười: “Phước Sinh, bạn toàn gặp loại người kiểu gì ấy nhỉ!”

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn nó: “Ðinh Việt là do bạn giới thiệu cho tớ đấy!”

Mai thở phảo rồi tò mò hỏi tôi: “Hai người đó đánh mạt chược xem ai thắng nhiều hơn à?”

Tôi gật đầu: “Ờ!”

“Đi xem đi!”

“Không đi”.

“Sao không? Vui thế cơ mà”.

“Ừ, vui, vui lắm!” Tôi không biết nói gì hơn.

Hạ Trường Ninh và Ðinh Việt chơi mạt chược để quyết định thắng thua. Mạt chược cần bốn người chơi, nên đã tìm hai người trong ban quản lí hiệp hội mạt chược thành phố tới, để công bằng còn bao luôn cả quán trà Sương Đọng. Đám bạn mèo mả gà đồng của Hạ Trường Ninh còn giăng biểu ngữ “Cuộc thi đấu tranh bá mạt chược” ở quán làm cho bao người người tò mò vây xem.

Tôi vội vã rời khỏi đó, đi ra tới cửa quay lại nhìn, hai người đó còn cười với tôi nữa. Mai kiễng chân lên nhìn vào trong, tôi co vào một góc, chốc chốc lại kéo áo bảo nó đi. Việc này mà đồn ra ngoài thì tôi làm gì còn mặt mũi mà sống ở thành phố này nữa chứ.

Cũng không hiểu hai người đó giao ước thế nào, hình như lấy mốc thời gian là bốn tiếng. Tôi và Mai tới một lúc mà nghe thấy bên trong vọng ra tiếng vỗ tay, tiếng cười nói. Đám đông bắt đầu đi ra ngoài.

Tôi vội vàng kéo tay Mai chạy ra khỏi quán trà và chạy sang bên kia đường. Chỉ thấy Hạ Trường Ninh và Đinh Việt đứng ngoài cửa tiễn hai vị quản lí, cả hai không ai để ý tới ai.

Tôi gọi điện ngay cho Ðinh Việt: “Xong rồi à? Em đang ở một quán nhỏ bên đường đối diện”

Đinh Việt quay sang nói gi đó với Hạ Trường Ninh rồi rảo bước nhanh về phía tôi. Mai hào hứng nhìn anh và hỏi: “Ai thắng thế?”

Đinh Việt đau khổ cười: “Hai vị quản lí”. Tôi và Mai bật cười ngay tại trận. Chắc là Hạ Trường Ninh cũng nhìn thấy chúng tôi nên hắn cũng cười cười rồi vẫy tay tạm biệt.

“Đinh Việt, em không thích anh để ý tới Hạ Trường Ninh”.

Ðinh Việt xoa đầu tôi rồi thì thầm bên tai: “Anh thắng hắn hơn một tỷ”. Tôi giật nảy, thấy Mai còn đứng đó nên không tiện hỏi.

Mai thông minh hiểu ý nên nói: “Hai người vui vẻ đi, tớ đi tìm Mai Sơn đây”.

Lúc này Đinh Việt mới nói cho tôi biết, khi anh và Hạ Trường Ninh mời hai vị quản lí tới thì đã thống nhất được điều kiện, chênh lệch một tỷ rưỡi sẽ phân định thắng thua.

Tôi lắp bắp hỏi lại: “Hai vị quản lí cũng có nhiều tiền thế à?”

“Ha ha, ngốc thế, hai vị ấy chơi điểm, không chơi tiền”.

Kết quả là Đinh Việt thắng hơn một tỷ.

“Đinh Việt, nhỡ anh thua thì sao? Anh có nhiều tiền thế à?”

Đinh Việt sững lại rồi cười: “Anh dám đồng ý với hắn thì cũng nắm chắc phần thắng, anh chơi mạt chược cũng được”.

Tôi thở dài, sự thực là thế sao? Đinh Việt dám dẫn tôi tới siêu thị chỉ bán hàng hiệu để mua quần áo, dám cá với Hạ Trường Ninh lớn như thế, hóa ra anh cũng là người có tiền. Thấy tôi có vẻ không vui nên Ðinh Việt giải thích: “Đi làm nhiều năm rồi, anh cũng có thể cầm ra được một hai tỷ. Không cần phải lo cho anh đâu, Phước Sinh ạ”.

Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác không thoải mái. Không phải vì Ðinh Việt là người có tiền, mà là vì tôi cảm thấy mình không nhìn thấu được anh.

“Đinh Việt, tại sao anh lại để ý tới em?” Tôi khó chịu đá đá chiếc lá dưới chân. Lá cây rất nhẹ, đá mạnh cũng không bay xa được, giống như tôi bây giờ, có cảm giác bất lực với Đinh Việt.

Gương mặt nhìn nghiêng của Ðinh Việt rất dẹp, rất hoàn mỹ. Anh nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Con gà tức nhau tiếng gáy. Phước Sinh, Hạ Trường Ninh muốn chơi đến chục tỷ anh cũng chiều”.

“Em đang hỏi anh...”

Anh ngắt lời tôi, cười thoải mái và nói: “Ban nãy anh nói với Hạ Trường Ninh là anh không lấy một tỷ của hắn, chỉ cần hắn đừng tới làm phiền chúng ta nữa”.

“Vâng”. Tôi vẫn chưa nghe được câu trả lời mình cần.

“Bố anh là nghệ nhân chế tác ngọc, nhà anh mở một xưởngchế tác ngọc thủ công và dựa vào đôi tay để kiếm ăn. Mẹ anh rất hiền và thông minh. Phước Sinh, em rất hợp với anh. Trước kia anh không thích kiểu tình cảm của bố mẹ lắm, anh thấy nó quá nhạt nhẽo, không có ý nghĩa. Bây giờ anh mới biết đó chính là hạnh phúc”. Ðinh Việt dừng lại nhìn tôi, ánh mắt anh rất chăm chú, rất bình thản.

Ðinh Việt, vì anh đã trải qua mối tình nồng cháy ba ngày với Ngũ Nguyệt Vi nên mới tìm tới một người con gái bình thường như em? Tôi không mở miệng hỏi được nên chỉ nhìn anh cười.

Đương nhiên là tôi muốn có thứ cảm xúc kích động khiến bản thân mình bốc cháy, tôi cho rằng đó mới là tình yêu, nhưng lại không phù hợp với đối phương. Vì thể Đinh Việt có nghiêm túc nói với tôi đi nữa thì tôi cũng không thể hiểu được.

Tôi thích anh, thích vẻ đẹp trai của anh, thích sự dịu dàng quan tâm của anh với tôi. Chúng tôi biết nhau cũng mới được hai tháng, vì vậy tôi không phản bác anh, cũng không nói cho anh biết thứ tình yêu mà tôi muốn là như thế nào. Dù sao, ở bên anh như thế này tôi cũng rất vui.

Mười một giờ đêm Hạ Trường Ninh gọi điện thoại cho tôi. Hắn cười ha ha và nói: “Phước Sinh, em sáp nghỉ đông rồi, anh dẫn em đi chơi nhé, được không?”

Tôi trợn mắt, chỉ tiếc là hắn không nhìn thấy: “Cho dù tôi có đi chơi thì cũng sẽ ở bên Ðinh Việt. Hạ Trường Ninh, anh đừng bám theo tôi nữa, chẳng có ý nghĩa gì đâu”.

“Đúng là không có ý nghĩa gì cả. Trước đây là anh không tốt, anh xin lỗi”. Giọng hắn đầy vẻ thành khẩn.

“Anh còn việc gì nữa không?”

“Không. Anh chỉ hỏi thế thôi. Phước Sinh, em là cô gái tốt nhất mà anh đã từng gặp. Chúc em may mắn”. Ha Trường Ninh khẽ thở dài.

Tôi hơi sững sờ. Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Tôi không lên tiếng, hắn cũng không nói gì. Tôi không muốn nói gì cả nhưng cũng không dám cúp máy sợ hắn cáu. Tôi không đoán ra hắn có ý gì.

Một hồi lâu sau Hạ Trường Ninh mới nói: “Phước Sinh, sau này anh thực sự không làm phiền em nữa. Anh muốn tặng em một món quà, anh chưa bao giờ theo đuổi ai như em, coi như quà kỉ niệm vậy!”

Hắn nói rất chân thành, tôi hơi do dự. Món quà của hắn chắc không phải cái nhẫn vàng đó chứ?

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, hắn cười: “Không phải quà gì đắt giá đâu, em yên tâm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.