Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 35: Cảm động



Tôi nhanh chóng chạy tới giữ hắn lại. Da mặt hắn dày tới mức này, tôi phục, tâm phục khẩu phục, mặt tôi méo mó tới mức có thể vắt ra nước rồi.

“Anh buộc dây giày mà, kéo anh làm gì, muốn giúp anh à?”

MK, lại chơi tôi! Tôi trợn mắt không nói được gì.

Hạ Trường Ninh cười ha ha, hai tay ôm tôi rồi kéo đầu tôi sát vào ngực hắn: “Phước Sinh, thực ra em rất nhát gan, đã vậy lại luôn cố chấp. Bị bố mẹ mắng à? Để anh giải thích thay em”.

Tôi đẩy hắn một cái rõ mạnh rồi gằn giọng: “Lưu manh, anh là đồ lưu manh”.

Hắn cười ha ha rồi nói: “Làm bạn gái anh để dạy dỗ anh từ lưu manh biến thành người lịch thiệp sẽ rất có cảm giác thành công đấy, cô giáo Ninh ạ!”

“Đừng ôm ấp nữa, buông ra”. Tôi thực sự không chịu nổi sự nhiệt tình của hắn, tay hắn không có chỗ nào mà để à? Vô đạo đức, vô kỉ luật.

“Em nói xem, giữa bao nhiêu người như thế này, nếu anh hét một câu ‘Tôi yêu Ninh Phước Sinh’ thì sẽ có hiệu quả thế nào? Liệu có lên mục chuyện lạ bốn phương trên báo không? ‘Một chàng trai cầu hôn giữa đám đông, điên cuồng gọi tên bạn gái làm mọi người trợn mắt nhìn’, đại để thế”.

“Em xin anh đấy, đừng giày vò nữa được không? Em mệt rồi”. Tôi đầu hàng nhận thua, không còn lý lẽ gì để nói với hắn.

Hạ Trường Ninh khoác vai tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đồng ý rồi thì không được đổi ý, không được thành kiến chủ quan, không được chơi xấu kiểu trẻ con”.

Cái gì mà đồng ý rồi? Tôi dở khóc dở cười, lúc này thực sự có cảm giác “kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay”, không thể tìm được một nơi nào có thể nói lý với hắn.

“Phước Sinh, nhớ kỹ nguyên tắc ‘ba không được’ này đấy. Em đồng ý qua lại với anh thì cố mà hiểu anh”.

“Không đồng ý”.

Hạ Trường Ninh dừng bước, nheo mắt nhìn tôi cười: “Ở đây nhiều người lắm, chúng ta vẫn chưa ra khỏi phòng chờ đâu đấy. Phước Sinh, em chọn địa điểm tốt đấy”.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Em nói xem”.

Mặt hắn áp sát lại gần mặt tôi, tôi cắn răng, nhắm mắt, sẵn sàng hét lên kêu cứu, được ăn cả ngã về mo.

“Phước Sinh, không phải anh quấy rầy em”.

Thế đây không phải quấy rầy thì là cái gì? Tôi mở trừng mắt, lại nhìn thấy đôi mắt hắn cực kì chăm chú. Hắn bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt vừa lo lắng vừa thương xót giống như ánh mắt của bố tôi lúc vội vàng chạy tới đỡ tôi khi tôi bị ngã ngày còn bé. Hắn lo lắng điều gì, sợ tôi phát điên sao?

Tôi mềm mỏng nói: “Đừng gây chuyện nữa, về nhà đi. Bố mẹ em đang chờ”.

Đây là đồng ý hay không đồng ý? Bản thân tôi cũng không rõ nữa. Có điều ánh mắt đó của Hạ Trường Ninh cứ in sâu vào trong đầu tôi, mãi không quên được.

Về tới nhà, bố mẹ tôi rất nhiệt tình với Hạ Trường Ninh. Chắc chắn hắn đã tới nhà tôi rất nhiều lần, tôi phát hiện ra hắn vào tủ bát lấy bát đũa mà bố mẹ tôi chẳng hề tỏ vẻ gì khách thường. Tôi đã từng đọc câu rất có ý nghĩa: Tìm người nhờ vả, phải đi cửa sau. Hạ Trường Ninh đúng là đã làm như vậy. Chỉ có điều, đột nhiên tôi lại nhớ đến một câu khác: Không có cửa đâu, mời chui lỗ chó.

Trời ạ, tôi đang nghĩ cái gì thế này, nhà tôi là chuồng chó sao? Tôi lại nghĩ hắn xấu đến mức này sao, ngay cả ý nghĩ này mà cũng nghĩ ra được? Tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này cho sớm chợ!

Không khí bữa cơm rất thân mật, Hạ Trường Ninh không làm công tác xã hội thì phí quá. Hắn nói chuyện về trà với bố, nói chuyện bí quyết muối dưa của nhà hắn với mẹ. Còn với tôi, vừa nói chuyện với bố mẹ tôi hắn vừa gắp thức ăn cho tôi chuẩn như ném bom. Đã vậy còn liên tục bình luận: “Thủy thổ Đông Bắc rất tốt, Phước Sinh béo lên rồi, thần sắc cũng khá hơn nhiều”.

Bây giờ bố mẹ tôi ưng Hạ Trường Ninh lắm, hai người nhìn nhau rồi sau đó một người gắp thức ăn cho tôi, một người gắp cho hắn, phối hợp nhịp nhàng.

Sau bữa cơm tôi tiễn Hạ Trường Ninh về theo đúng nguyên tắc cần phải lễ phép của mẹ. Đi ra đầu ngõ, hắn nói: “Phước Sinh, em nghĩ xem, cả đời này em đã gặp ai chân thành với em hơn anh chưa?”

Cái tên Đinh Việt lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Đương nhiên là có, nhưng bây giờ đã không còn nữa. Làm sao tôi có thể so sánh hắn với một người đã mất được.

“Hạ Trường Ninh, làm bạn trai của em. Yêu cầu của em không cao, một lòng một dạ là được”.

Tôi nghĩ câu này mình nói rất thành khẩn. Nửa năm trôi qua, Hạ Trường Ninh không từ bỏ, chạy tới nơi xa ngàn dặm đón tôi, hắn nói vẫn không quên được tôi, những điều đó đã làm tôi cảm động. Bỏ qua ý nghĩ do dự và mâu thuẫn khi ở sân bay, tôi cảm thấy chấp nhận hắn cũng không hề khó khăn gì.

Hạ Trường Ninh lại cực kì thất vọng, hắn tức giận nói: “Hóa ra chỉ cần anh một lòng một dạ với em thôi sao? Phước Sinh, chỉ cần một lòng một dạ với em là đủ sao?”

Tôi hơi ngỡ ngàng, còn phải thế nào nữa?

Thấy tôi ngẩn ra, hắn thở dài, đưa tay nâng cằm tôi lên: “Không có cảm giác vui vẻ ấy? Cảm giác vui vẻ từ đáy lòng, muốn được vui vẻ khi ở bên anh... Vậy bắt đầu từ bây giờ nhé?”

Câu trước của hắn chẳng ăn nhập gì với câu sau. Tôi không biết hắn nói bắt đầu là có ý gì. Eo tôi bị siết chặt, hắn cúi thấp đầu xuống rồi áp đôi môi nóng bỏng của mình lên môi tôi. Hơi thở của hắn bao trùm lấy tôi, tôi túm chặt lấy vạt áo hắn, cực kì căng thẳng. Tôi ngẩng đầu cảm nhận hơi thở của hắn, gần như bị động. Sao tự nhiên đã đến mức này rồi?

Vốn tưởng rằng cuộc sống đã bình ổn lại, vậy mà lại bị phá vỡ vì việc hắn không quản ngại đường xa tới đón. Sau đó lại đột nhiên biến thành thế này.

Hạ Trường Ninh chỉ đặt môi lên môi tôi rồi không làm gì nữa. Chỉ một thoáng sau hắn nhẹ nhàng rời ra, hơi thở nóng phả vào tai tôi: “Em không chịu tin... Làm bài thi cho tốt, thi xong anh sẽ mời em đi ăn”.

Hắn buông tôi ra, mỉm cười lịch thiệp rồi vẫy taxi ra về.

Tôi nhìn theo cho tới khi chiếc xe khuất bóng, ngón tay khẽ đặt lên môi, lạnh buốt, không có hơi ấm. Tôi có cảm giác mơ hồ, không hiểu được tình cảm của hắn, cũng không hiểu được suy nghĩ của bản thân mình.

Sao nói chuyện với hắn lại mệt thế? Ngay cả bản thân mình cũng không biết mình đang nói cái gì.

Sắp tới kì thi, đây là việc lớn. Tôi lắc đầu không nghĩ nữa.

Nói thì nói thế nhưng nằm trên giường rồi tôi vẫn suy nghĩ, nghĩ tới mức đau cả đầu. Ngày hôm sau thức dậy đầu óc nặng trình trịch. Miền Nam không có lò sưởi, trong nhà cũng không bật điều hòa, tôi nghĩ chắc do mình không mặc áo ấm theo thói quen nửa năm nay nên bị cảm lạnh.

Còn một tuần nữa là thi, tôi uống thuốc cảm xong chỉ còn cách lên giường nằm ngủ.

Mồ hôi chảy như tắm. Đến tối, tôi nghẹt mũi và bắt đầu sốt.

Mẹ sờ trán tôi bảo: “Phước Sinh, đầu nóng quá, còn một tuần nữa là thi rồi, đi truyền nước sẽ khỏi nhanh hơn uống thuốc”.

Tôi “vâng” một tiếng rồi lại ngủ mê man.

Hôm sau mẹ gọi tôi dậy đi truyền nước, tôi thực sự không muốn rời xa chăn ấm một chút nào. Nghĩ tới việc truyền nước sẽ nhanh khỏe hơn tôi miễn cưỡng bò dậy mặc quần áo tới bệnh viện.

Lúc ra khỏi cửa thì điện thoại reo, tôi kệ. Mẹ nghe giúp tôi, sau đó vui vẻ nói: “Trường Ninh nói sẽ đi cùng con, bảo con ở nhà đợi. Cái thằng này đúng là không tồi”.

Đầu óc tôi quay cuồng không thể suy nghĩ gì về lời nhận xét của mẹ đối với hắn, tôi vô thức nói: “Không cần đâu, mẹ đi với con là được rồi, cũng đâu phải việc gì to tát”.

Mẹ tôi nghĩ đây là việc Hạ Trường Ninh nên làm cho nên cứ ngồi ở nhà không chịu đi.

Mẹ tôi sợ bật điều hòa không tốt cho sức khỏe. Tôi vừa từ miền Bắc về, mặc quần áo to như con gấu rồi mà vẫn lạnh phát run, khao khát có thể rụt cả đầu cả cổ vào trong đống áo.

Lúc Hạ Trường Ninh tới tôi đã sắp ngủ trên sofa. Hắn sờ nhẹ lên trán tôi rồi nói với mẹ: “Sốt cao quá, chắc do mới về chưa quen với khí hậu nên Phước Sinh mới bị cảm. Để cháu đưa cô ấy tới bệnh viện”.

Tôi đứng dậy, tay hắn đặt lên hông tôi ngay trước mặt mẹ định kéo tôi dựa vào người hắn. Tôi đang sốt cao, dù chưa sốt cao tới mức không biết chuyện gì nhưng tôi không còn tinh thần mà đẩy tay hắn ra, tới ngoài cửa tôi mới khó chịu nói: “Em tự đi được”.

“Anh biết, em diễn cho mẹ xem chứ gì. Bị cảm thôi mà, đâu phải bệnh gì nặng lắm”. Hạ Trường Ninh nói như thế nhưng tay vẫn dìu tôi.

Định nhân lúc tôi ốm mà lấy mạng tôi sao? Sao nói chuyện cứ khiến tôi tức như bò đá thế?

“Sao không đi nữa, muốn anh bế lên xe à?” Nụ cười của hắn như thể một kẻ hôi của lúc cháy nhà.

Tôi cười cười: “Đúng rồi”.

Hắn sững lại, tôi trợn mắt nhìn hắn, biết ngay là hắn cố tình nói thế mà. Nghĩ tôi sợ chắc? Nhưng mà tại sao tôi lại không sợ nhỉ?

Hạ Trường Ninh đưa tay kéo mũ tôi xuống, che cả tai. Lúc hắn làm động tác này tôi khịt khịt mũi, hình như lại cảm nặng hơn, cả người đổ mồ hôi rồi lại bị gió thổi khô, nghẹt mũi cực kì khó chịu.

Hắn thở dài: “Mặt em sốt đỏ như quả táo rồi. Sức đề kháng của em yếu quá, cần phải luyện tập nhiều. Đợi khi nào em thi xong thì sáng sớm chạy bộ cùng anh”.

Tôi không để ý xem nửa câu sau hắn nói gì nữa, chỉ hy vọng truyền nước có thể mau chóng khỏi ốm. Tôi không muốn mình cố gắng bao lâu cuối cùng vì bị cảm mà ảnh hưởng tới kết quả kì thi.

Vào bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ rồi nói: “Sốt cao nếu vừa truyền nước vừa tiêm sẽ nhanh khỏi hơn. Có thể tiêm penixillin chứ?”

Tôi gật đầu.

“Đi kiểm thử phản ứng đã, nếu tiêm được thì tiêm một mũi trước rồi truyền nước sau”.

“Phước Sinh, em có sợ tiêm không?”

“Không sợ”. Thực ra, tôi rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

Hạ Trường Ninh nhếch miệng cười, không nói gì.

Kết quả là lúc thử phản ứng nước mắt tôi đã sắp trào ra rồi. Gặp phải một bác sĩ thực tập, đâm hai phát lên tay tôi nhưng vẫn chưa tiêm được. Tôi thực sự không muốn tiêm một chút nào nữa.

“Bệnh viện làm ăn kiểu gì thế? Người nào cũng tiêm cho bệnh nhân được sao? Không có tay nghề thì lấy bệnh nhân ra làm vật thí nghiệm à?” Hạ Trường Ninh sầm mặt quát cô y tá.

Giọng hắn to tới mức có thể làm sập cả phòng bệnh. Bỗng thấy cảm động, tôi nhìn Hạ Trường Ninh, lần đầu tiên cảm thấy hắn còn có chút dáng vẻ đàn ông.

Bác sĩ thực tập nọ bị hắn quát cho sững lại, lúc này có một bác sĩ khác tới cười nói:

“Anh đừng giận, để tôi làm”.

Cuối cùng lần này cũng xong, trên cổ tay sưng lên một bọc nước nhỏ.

Hạ Trường Ninh ngồi cạnh, mắt nhìn cổ tay tôi nhưng mặt vẫn hầm hầm. Tôi sốt tới mức hoa mắt chóng mặt, ngả người dựa vào thành ghế không nói chuyện nữa. Hạ Trường Ninh dịu dàng nói: “Thực ra tiêm không đau lắm đâu, chỉ là vấn đề tâm lý thôi, nhìn thấy mũi tiêm đã bắt đầu tưởng tượng mũi tiêm đâm vào thế nào. Cái này còn nhẹ hơn bị dao đâm nhiều, không có gì đáng ngại”.

“Anh đang an ủi hay đang dọa em thế?”

“Phước Sinh, anh sợ tiêm lắm. Mỗi lần tiêm, chỉ cần bông sát trùng lau lên da là cơ bắp bắt đầu co lại. Thực ra tiêm cũng nhanh lắm, như bị kiến đốt một tí thôi”.

Tôi cảm thấy ngứa mông, bất giác khẽ động đậy.

“Ha ha, ngoan nào, đừng sợ. Một lát là xong ngay mà. Như thế mới nhanh khỏi được”. Hạ Trường Ninh đưa tay ôm tôi rất tự nhiên, gương mặt tươi cười mang vẻ chiều chuộng mà bản thân tôi cũng không nói rõ ràng được.

Sau khi tôi thử phản ứng rồi tiêm xong Hạ Trường Ninh cúi người dùng tay lau khóe mắt tôi rồi dí dỏm nói: “Cuối cùng vẫn cứ khóc!”

Bây giờ nghe thấy giọng hắn giống như từ xa vọng tới, như cách một tấm màng, rất xa xăm. Tôi khó chịu nói: “Hạ Trường Ninh, lại còn giậu đổ bìm leo à”.

Thân thể chợt nhẹ bẫng, hắn bế tôi lên. Đầu tôi nặng nề áp vào ngực hắn, cánh tay hắn ôm tôi rất rắn chắc. Tôi nghe thấy hắn nói: “Muốn ngủ thì ngủ đi”.

Tôi nhìn hắn cười cười, cũng không biết hắn có nhìn thấy không nữa.

Cảm thấy mu bàn tay hơi lành lạnh, sau đó tôi ngủ mất.

Ba tiếng sau hắn đánh thức tôi dậy và nói: “Phước Sinh, mình về thôi”.

Tôi mở mắt ra, Hạ Trường Ninh dịu dàng nhìn tôi: “Hạ sốt rồi”.

“Cảm ơn”.

“Muốn ăn gì đó không?”

Tôi không có hứng ăn nhưng lại không muốn từ chối hắn nên gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.