Bố Già (The Godfather)

Chương 9



Tối hôm đó Michael lên Nữu-Ước gặp Kay mà trong lòng rầu rĩ. Nó cảm thấy bị lôi cuốn vào “việc nhà” lại bực mình bị Sonny cử vào việc canh điện thoại. Phiền nhất là bọn họ họp bàn với nhau và bằng lòng để nó được dự nghe những bí mật, chẳng hạn những vụ giết người. Ra điều đủ tín nhiệm!

Nhìn thấy mặt Kay nó cũng có mặc cảm lừa dối, không thành thật mỗi khi nói về gia đình. Michael cũng có nói qua thật nhưng bao giờ cũng nửa đùa nửa thật như kể chuyện xi-nê-ma chớ chẳng phải nhân vật có thật. Trong khi đó ông bố bị bắn gục giữa đường và ông anh cả thì sắp đặt kế hoạch giết người! Sự thật là vậy nhưng kể cho em bé nghe sao được? Nó nói “bất quá chỉ là tai nạn” và mọi mọi sự xong cả rồi… trong khi biết bao nhiêu chuyện sắp nổ bùng!

Bây giờ mới là lúc lo đối phó. Dù Sonny đã công nhận là nguy hiểm nhưng xem ra tụi nó vẫn đánh giá thấp đối phương, Michael không thể không thắc mắc về ngón đòn hiểm: với một thằng liều lĩnh và cáo già như Sollozzo thì phải coi chừng yếu tố bất ngờ. Quả thực là Michael lo lắm nhưng cả 4 thằng chuyên nghiệp Sonny, Hagen, Tessio, Clemenza cùng cho là đã “nắm vững tình hình” một thằngvô can a-ma-tơ như nó còn biết nói gì? Vả lại có cho nó cả đống mề đay gấp mấy lần số mề đay Thế Chiến II của nó thì Michael cũng chẳng ham nhập trận!

Sự hờ hững làm Michael có mặc cảm bất hiếu với Bố Già. Ô hay, ông bố đẻ bị bắn nát người mà nghe giải thích “chỉ là một tai nạn thuần túy nghề nghiệp” nó lại có vẻ thông cảm hơn ai hết mới kỳ lạ. Làm như một đời quyền thế như ổng thì phải chịu như vậy đó.

Michael xưa nay vẫn muốn tách rời gia đình, tự lập cuộc đời nhưng nhè lúc sóng gió thế này thoát ly sao nổi? Nó bắt buộc phải ở lại, bắt buộc phải làm một cái gì vì nghĩa vụ con cái nhưng đặc biệt chỉ làm những vụphi quân sự, nghĩa là khỏi có trách nhiệm với những vụ chiến đấu chém giết.

Từ nhà lên Nữu-Ước, Michael đi xe hơi có đàn em Clemenza hộ tống, xuống xe có người nhìn trước nhìn sau cho đến khi nó bước vô lữ quán. Kay đợi sẵn ở dưới nhà, hai đứa dẫn nhau đi ăn tối.

- Chừng nào anh đi thăm Ông Già?

- Tám rưỡi hết giờ vô thăm. Anh đợi mọi người về hết đã. Ổng nằm phòng riêng có y tá riêng nên anh có thể ở lại một lát. Dù chẳng để làm gì cũng ở lại vì ổng đã tỉnh táo, đã nói được gì đâu?

- Tự nhiên em thấy thương Ông Già, nhất là bữa đám cưới ổng coi bộ hiền lành đấy chớ? Làm sao tin nổi những chuyện mấy ông nhà báo vẽ vời? Em chắc không đúng sự thật quá!

- Thì anh cũng tin vậy!

Michael chỉ vắn tắt có vậy. Dù với Kay là người mà nó thương yêu, tin tưởng cũng chẳng cho biết điều gì về Ông Già hoặc gia đình. Nàng vẫn là người ngoài. Khi Kay hỏi “Anh có dính vô vụ đánh lớn nay mai” thì nó cười hề hề, đứng lên mở nút áo vét ra: “Coi đi… có súng đâu mà đánh lớn?”

Lúc trở lên phòng đã khá trễ nhưng hai đứa vẫn uống chung nhau ly cốc-tay. Michael đặt nàng trên đùi. Lớp hàng lụa lót trong thật mịn mà làn da Kay còn mịn màng hơn nhiều. Hai đứa ôm nhau, yêu nhau khỏi cần cởi đồ, cặp môi gắn chặt không rời. Chừng lúc buông nhau ra nằm lăn trên giường với đầy đủ cảm giác nóng bỏng còn nuối lại, Kay khẽ rỉ tai: “Dân nhà binh gọi cái vụ này là... ái ân cấp tốc phải không ? Kể cũng không đến nỗi tệ!”

Hai đứa nằm bên nhau mơ mơ màng màng cho đến lúc Michael chợt nhỏm người vùng dậy: “Chết cha… gần 10 giờ rồi. Phải đến nhà thương cấp tốc chớ?”

Nó lật đật chạy vô phòng tắm để lau mặt, chải đầu. Kay chạy theo đứng phía sau ôm choàng ngang lưng nũng nịu hỏi:

- Chừng nào tụi mình làm đám cưới?

- Bao giờ chẳng được? Đợi Ông Già bình phục, tình hình yên tĩnh một chút… Chắc em phải giải thích cho ông già bà già trước quá!

- Giải thích cái gì?

Vừa ngó gương chải đầu, Michael vừa cà rỡn:

- Đại để em phải nói con gặp một chàng trẻ tuổi gốc Ý, đẹp trai, hào hùng. Sinh viên Dartmouth ngon lành. Từng phục vụ Tổ quốc trên chiến trường. Có Anh dũng Bội tinh, Chiến thương Bội tinh, đàng hoàng, chăm chỉ. Có điều ông thân sinh ra chàng là một tay tổ Mafia, từng giết người như bỡn và hối lộ nhà nghề. Vừa bị “thanh toán nát bay người”. Cam đoan không có vụ “cha nào con nấy”. Cha tướng cướp thật nhưng con chịu khó làm ăn vô cùng. Liệu em có thuộc lòng bằng ấy bài không?

Kay buông chàng ra, đứng dựa cửa phòng tắm, cất tiếng hỏi:

- Bộ ổng tay tổ Mafia thiệt… và ổng dám giết người thiệt sao?

- Sự thật anh đâu biết! Mà có ai biết được đâu? Nhưng nếu có thực anh cũng chẳng ngạc nhiên!

- Bao giờ mình gặp lại nhau anh?

- Bây giờ em nên về nhà suy nghĩ lại cho chín chắn. Quên hết mọi chuyện vớ vẩn đi. Rồi nghỉ Giáng sinh xong chúng ta sẽ gặp nhau trở lại ở trường. Chừng ấy hãy nói…

Kay “đồng ý” và đứng ngó Michael đi khuất, trước khi chui vô thang máy chàng còn vẫy tay chào. Chưa bao giờ nàng có cảm giác gần gũi, gắn bó tha thiết với Michael đến thế. Giá có ai bảo hai đứa sắp phải xa nhau 3 năm đằng đẵng Kay đâu chịu tin. Và chịu sao nổi kìa?

oOo

Từ tắc-xi lật đật chui ra, Michael ngạc nhiên vì đường phố vắng ngắt mà bên trong nhà thương cũng chẳng thấy một mạng nào. Vậy mà gọi là “có canh chừng” thì chết thật! Mấy thằng đàn em Tessio, Clemenza đi đâu cả? Không học West Point ra nhưng ít nhất hai lãocaporegime cũng phải biết đặt người chỗ nào ở một địa điểm như thế này chớ? Ngay hành lang cũng có thằng nào đâu?

Giờ này 10 giờ 30, còn ai thăm viếng gì nữa? Hoảng quá Michael khỏi vô Phòng Đợi hỏi. Biết số phòng Ông Già rồi, nó nhảy đại vô thang máy của nhân viên, phóng thẳng lên lầu 4. Kỳ quá, chẳng ai hỏi han gì đến nó cả! Đứng ngay trước phòng Ông Già cũng chưa thấy mặt con y tá mướn riêng để săn sóc ổng và hai thằng cớm chìm thường trực ngày đêm để chuẩn bị lấy cung cũng đi đằng nào mất biệt!

Thế này thì bọn đàn em Tessio, Clemenza cắt gác biến đi đâu? Cửa phòng bệnh mở toang mà Michael ló đầu vô chẳng thấy ma nào, ngoài một bóng người lù lù nằm trên giường. Nhờ ánh trăng vàng úa hắt qua khung cửa sổ, nó nhận ra khuôn mặt đau khổ của Ông Già, bộ ngực phập phồng lên xuống coi bộ mệt mỏi quá! Từ chiếc tủ kê đầu giường, mấy ống dưỡng khí ngòng ngoèo chạy chui vào lỗ mũi ổng và dưới chân giường là cái chậu để nhận đồ dơ do cơ thể ổng bài tiết ra, cũng do mấy ống thông hơi dẫn xuống. Ngó một lát coi ổng vẫn còn thở, Michael yên chí quay trở ra và đụng đầu con y tá.

Michael tự giới thiệu:

- Tôi là con Ông Già… Tôi muốn thăm bố tôi một lát. Mấy ông cảnh sát vẫn canh chừng đây đi đâu cả?

Con nhỏ mặt còn non choẹt nhưng coi bộ rành nghề, biết bổn phận lắm. Nó chững chạc giải thích:

- Người bệnh mệt vì quá nhiều người vô thăm, vượt ra ngoài thể lệ bệnh viện. Cách đây chừng 10 phút, cảnh sát vô mời ra hết. Mấy ông bận thường phục vẫn canh chừng ở đây thì có điện thoại của Ty Cảnh sát kêu cách đây lối 5 phút. Tôi đưa máy cho họ nghe thì không hiểu có chuyện gì họ cũng lật đật về luôn.

Nhưng ông yên chí đi, tôi ngồi ngoài canh chừng Ông Già cũng được. Có gì trong phòng là tôi biết ngay. Tôi để ngỏ cửa vì vậy mà!

- Cô chịu phiền cho tôi ngồi với bố tôi một lát có được không?

- Ít phút thì được. Xong, ông nhớ ra ngay. Luật lệ nhà thương là vậy, có gì tôi bị la.

Michael trở vô, kiếm điện thoại, nhẹ nhàng nhấc lên nhờ tổng đài bệnh viện cho gọi ra ngoài. Nó quay số phôn nhà, số phôn đặt ngay trong văn phòng ổng ở Long Beach để thông báo gấp cho Sonny.

- Sonny đấy hả? Kỳ quá, tôi ghé bệnh viện thăm bố mà chẳng thấy ai hết trọi! Người của Tessio không có một thằng, mà cớm chìm cớm nổi cũng tuyệt không thấy một đứa. Nghĩa là Ông Già hoàn toàn nằm trơ một mình, hoàn toàn chẳng có ai bảo vệ. Tại sao vậy kìa? Vô lý quá, dám sắp có chuyện.

Giọng Michael run run mà đầu dây đằng kia hơi thở thằng Sonny nghe cũng hồi hộp, căng thẳng dữ. Ít phút sau mới nghe tiếng nó:

- Nghe tao nói đây. Cái vụ này đúng là đòn thằng Sollozzo…

- Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng nó làm cách nào mà cớm vô xua hết cả mọi người ra, kể cả người của Tessio? Và mấy thằng an ninh chìm cũng lật đật đi hết… tại sao vậy? Không lẽ thằng cáo già Sollozzo đã mua đứt được Sở Cảnh sát Nữu-Ước? Nếu vậy thì mình nguy lắm.

- Đúng, nguy lắm! Nhưng mày đừng bấn lên chớ? Cũng may mà tình cờ mày có mặt đúng lúc. Vậy mày ở trong phòng khoá cứng cửa lại và khỏi đi đâu hết. Tao sẽ điều động người của mình tới ngay trong vòng 15 phút. Tao sẽ phôn ngay bây giờ. Mày nghe tao cứ ở trong phòng với bố, chớ có sợ hoảng.

- OK. Sợ quái gì mà sợ?

Michael gác phôn lên. Tự nhiên chẳng cảm thấy sợ hãi gì hết mà chỉ thấy cả một nỗi căm hờn dâng lên trong con người nó, lần đầu tiên. Tụi nó sắp đặt chơi thế này là tận tình, không nổi giận sao được? Đầu óc nó quyết định nhanh như máy, nhưng quyết định theo ý nó… Chớ nghe thằng Sonny sao được? Michael bấm chuông kêu y tá vô.

- Tôi nói điều này cô đừng sợ nghe! Ông Già tôi bây giờ phải chuyển đi chỗ khác, chuyển liền tức thời. Sang phòng khác lầu khác cũng được. Nhờ cô tháo gấp mấy ống thông hơi kia… để tôi đẩy giường đi được không?

Con nhỏ trố mắt ngạc nhiên: “Ô hay, sao khi không di chuyển kỳ cục vậy? Bác sĩ biết là chết”. Michael đành lẹ làng giải thích:

- Chắc cô có đọc báo nói về ổng chớ? Cô thấy không, đêm nay tự nhiên chẳng có ai canh gác gì hết! Lại có tin chúng sắp cho mấy thằng tới đây ngay bây giờ để… cho ổng đi luôn. Mình không di chuyển gấp là không kịp. Vậy cô sẵn lòng giúp tôi chớ?

Phải nhìn nhận là Michael có biệt tài chỉ huy. Nó mới có vắn tắt có vậy mà đang ngơ ngác sợ hãi, con bé y tá đồng ý liền:

- Mình đâu cần phải tháo ống? Đẩy giường đi… và đẩy cái tủ theo được mà?

Michael bắt tay vô việc liền. Thật nhanh nhẹn, nó đẩy tuốt giường Ông Già sang một căn phòng trống ở cuối hành lang. Con nhỏ trợ giúp rất đắc lực nên Michael căn dặn: “Cô nhớ ở trong phòng với ổng. Chờ “viện binh” tới ngay bây giờ… chớ cô đi ra dám “bị” oan lắm!”

Giữa lúc ấy tự nhiên Ông Già lên tiếng. Dĩ nhiên giọng ổng còn ồ ề, ngượng nghịu nhưng chẳng yếu chút nào: “Michael đấy hả? Có chuyện gì vậy con?”

Mừng quá nó cúi sát xuống mặt giường, nắm lấy tay ổng: “Con đây bố! Bố đừng sợ nghe! Bố cứ nằm yên, bố đừng cục cựa… có ai gọi bố đừng lên tiếng nghe! Tụi nó tính “thịt” bố… nhưng có con ở đây, bố yên chí, bố khỏi sợ!”

Dĩ nhiên Ông Trùm đang đau đớn lắm và chết ngất từ chiều hôm qua, vừa hồi tỉnh dậy có biết chuyện gì đâu? Nghe thằng con đứng bên giường nói vậy thì cũng biết đại để vậy… những vẫn cố ráng mỉm cười để trả lời tỉnh khô:

- Ô hay, sao bố lại sợ nhỉ? Từ năm 12 tuổi đến giờ… thiếu gì thằng muốn giết bố mà bố sợ quái gì chúng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.