Laomedon phản đối, ông ta cho rằng vận mệnh không thể nắm bắt, và ngay cả các vị thần cũng phải khuất phục trước quy luật của số phận. Cho nên đương khi người dân trong thành hoảng sợ vạn phần, khiếp hãi lo lắng sẽ bị lọt vào tầm ngắm trả thù của thần, ông lôi kéo đám bề tôi không cần để bụng, cứ theo lẽ thường mà cử hành hiến tế, “Y nói y là thần, thế biểu hiện thần tích đâu? Ta dò hỏi nhiều người, bao gồm cả bạn bè và người yêu y, tất cả đều nói y bình thường toàn kêu là Poro, theo ta được biết các vị thần trên đỉnh Olympus không hề có ai được gọi bằng tên này. Một vị thần hư danh không đáng để chúng ta sợ hãi.”
Laomedon thêm mười phần dũng khí, “Lúc trước ta đáp ứng yêu cầu của y, cho y một vị trí nhỏ trong trang trại, tặng y một công việc miễn phí khỏi phải lang bạt nay đây mai đó, hiện giờ y trở mặt vu hãm ta vong ân bội nghĩa, việc này ta không thể nhận vơ.” Nghĩ vậy, đoạn, ông ta triệu tập một đồng bọn khác, “Herald, mau tìm thiết kế sư Prenemos - người tu sửa tường thành tới đây, hắn liên tục yêu cầu ta dành ra khoản tiền khổng lồ để cải thiện sinh hoạt của các nô lệ, ta từ chối. Bây giờ ngẫm lại, hắn nhất định cũng cùng một giuộc với tên kia. Cái bọn người tham lam đáng chết có bao giờ nhớ kỹ những gì tốt đẹp mà ta đối đãi đâu!”
Herald lui xuống.
Hoàng hậu thổi gió bên tai, “Bệ hạ à, ngài đừng tức giận mà. Hết thảy đều do Narcissus, mẹ gã ném gã ở đây, gã lại chẳng có tí tẹo tự giác nào của phận làm khách, còn nhiễu loạn trật tự trong điện và tuỳ tiện giết người. Cái người chăn dê kia hoặc biến mất hoặc đã chết, vậy mà Narcissus một chút chịu hậu quả đều không có. Ta nghĩ Croatia tuy ngoài mặt đồng ý giải hòa, đáy lòng chỉ e vẫn bất mãn như cũ, sợ rằng về sau khó có thể hợp tác. Chi bằng chúng ta gửi thêm phần lễ vật đến bọn họ đồng thời trừng phạt Narcissus, à, cho gã đi tu bổ tường thành đi.”
Laomedon yên lặng nhìn bà ta, “Ngươi nói gì vậy, gã là con trai nữ thần đó, lại là đứa con duy nhất, nữ thần sau khi trở về phát hiện chúng ta tống cổ gã làm cu li, nếu ngài tức giận, ngươi bảo chúng ta phải đối mặt thế nào?”
Vương hậu khó chịu, “Bệ hạ, ban nãy ngài có nói không phải thần thì không theo đó? Một Thần Sông nho nhỏ thì sợ sệt gì chứ. Với cả mịt mờ ngày về, nhưng sứ giả Croatia thì chưa trở lại đâu, họ vẫn đang để tang hoàng tử đấy. Narcissus kia còn rải rác lời đồn khắp cung điện, gây tổn hại trinh tiết của ta cùng thất thiệt đến tôn nghiêm bệ hạ.” Dứt lời bèn nức nở, “Bây giờ đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử càng nghi ngờ ta hơn nữa, mặc dù sớm biết không thể thay thế vị trí mẹ ruột, nhưng ta đã mất sạch uy tín rồi, ngài nỡ lòng để ta tự xử sao?”
Laomedon còn muốn nói gì đó, con gái ông ta - Hesione chạy ù tới ôm đùi, ủy khuất khóc lóc kể lể, “Thưa cha, ta thật sự thật sự rất khó chịu, hức, người ta đồn đãi mẹ làm ra chuyện đáng xấu hổ có lỗi với cha, các hầu nữ cười nhạo ta.”
“To gan!” Laomedon nổi trận lôi đình, đập bàn, “Ả tiện tì nào dám phỉ báng hòn ngọc quý trên tay ta, lập tức khoét mắt ném vào hồ cho cá rỉa!”
Hoàng hậu nâng con gái dậy, “Hesione đáng thương đừng khóc, chậm rãi kể ta xem.”
Hesione tố cáo Narcissus hung bạo dạy dỗ nàng ra sao, một bên thuật lại ngày ấy trở về từ đài chém anh dữ tợn thế nào, một bên kể rõ lời bàn tán, bói toán ngay đêm hoàng tử bị giết. Họ thọc mạch, sở dĩ chồng tương lai của nàng bỏ mạng tại cung điện Troy, là bởi nàng đứng sau đổ dầu vào lửa, bởi nàng bất mãn với cuộc hôn nhân này.
Vành mắt Hesione đỏ hoe, giống như vừa khóc bất chấp sống chết, hoàng hậu cũng ôm con khóc rống, “Bệ hạ, nữ thần số mệnh đối xử với chúng ta như vậy là muốn tiệt đường sống mẹ con ta!” Laomedon loay hoay không biết làm sao đối phó với hai kẻ mau nước mắt, sắc mặt đỏ chót nháy mắt trắng bệch, đoạn, hoàng hậu nói: “Tất cả mọi việc bắt nguồn từ Narcissus, chính gã bịa đặt bôi bác ta, bệ hạ, ngài hãy vì vợ mình mà ra mặt đòi giải thích, đòi công lý, đòi nhân đạo.”
Hesione nũng nịu, “Cha, gã còn muốn cướp người trên pháp trường, rõ ràng cố ý coi thường cha, khinh khi luật pháp. Từ đài chém đầu trở về, gã liên tục đi tìm các anh lớn, phê phán cha nhận định sai lầm, oan uổng mạng người khác! Không những thế còn tuyên bố, sự xuất hiện của thuỷ quái chính là điềm báo cho sự hư thối, hỏng hóc trong chế độ cai trị này.”
Laomedon loé tia tức giận rồi từ từ dịu bớt, hoàng hậu lại châm thêm lửa, rốt cuộc ông ta bị thuyết phục, “Cũng nên để gã chịu phạt.”
Cùng lúc đó, thiết kế sư Prenemos tới.
Prenemos đầu đội mũ rơm, chân đi dép rơm, thân hình cao lớn cường tráng, hắn phóng túng nhưng không kiêu ngạo không xu nịnh, thái độ lễ phép hỏi: “Đức vua cho gọi ta có gì quan trọng sao?”
Ban đầu, Laomedon cư xử rất hoà nhã với Prenemos. Bởi thời điểm ông vấp phải khó khăn, hết cách xoay xở, người này đã hào phóng ra tay trợ giúp. Dần dần quyền lực ngày càng vững mạnh, hoàn thành toà cung điện, kiến tạo cơ sở vật chất và sản xuất phương tiện, bên cạnh đó kế hoạch xây dựng tường thành cũng sắp đến hồi kết, mà hắn vẫn kiêu căng ngang ngược như cũ, khiến Laomedon đầy bụng giận hờn.
Hắn còn năm lần bảy lượt yêu cầu nhiều đồ tốt, đòi ban thưởng thảm lông tinh xảo, rượu thơm ngon cùng bánh mì chất lượng cao, làm ông ta tổn thất kha khá đống tài sản. Laomedon bất mãn lắm, nhưng lại không thể không trọng dụng, bởi vì hắn tu sửa tường thành cực kỳ vững chắc, bởi vì những nhóm nô lệ, lao công đều răm rắp nghe theo hắn.
Trước hết, Laomedon nhắc đến vụ việc người chăn dê. “Hai ngươi là bạn đồng hành với nhau, phải chăng lòng ngươi cũng thắc mắc liệu ta có tuân thủ lời hứa, hoàn trả số vàng bạc, châu báu, đồng thau, đồ gang mà y đã cống hiến cho sự nghiệp chăn nuôi? Điểm này ngươi yên tâm, ta sẽ không nuốt lời.” Nhà vua bước khỏi ngai vàng, giữ chặt tay Prenemos, xúc động: “Các ngươi hỗ trợ ta thành lập Troy, ta nhất định không thất tín bội nghĩa, tuy nhiên nếu ai phạm sai lầm, ta tuyệt đối trừng trị công minh. Người chăn dê giết hại hoàng tử xứ khác, cứng đầu cứng cỏi không chịu thú nhận tội ác, còn tuyên bố rằng thần linh sẽ trả thù ta, ôi chao thật khiến thân già này khổ sở.”
Prenemos chẳng bày tỏ ý kiến, yên lặng không nói gì. Laomedon tiếp tục: “Người kia thật sự quen biết với vị thần nào đó hay chính y mới là thần? Chẳng lẽ có hai vị thần ngự trị ngay tại mảnh đất này mà ta lại không biết, để cho ngọc quý phủ bụi mờ, vừa đón tiếp hời hợt vừa cư xử chưa tử tế, là do ta thiếu sót. Thiết kế sư kính mến, ta suy đoán vậy liệu có đúng?”
Prenemos cười lạnh ba tiếng đầy trào phúng, “Đức vua nghĩ đi đâu thế, đứng trước mặt ngài chỉ là một người bình thường, may mắn sở hữu tài năng ở phương diện kiến trúc, dựa vào nó kiếm bát cơm qua ngày thôi. Chỉ cần việc xây tường thành hoàn tất tốt đẹp và ngài ban thưởng cho ta thù lao xứng đáng, thì hết thảy tự nhiên trôi chảy. Về phần người bạn đồng hành cũ, bọn ta không gặp nhau cũng lâu lắm rồi, những thứ hoặc những vấn đề thuộc về y hoàn toàn không liên quan đến ta.”
Laomedon cười sảng khoái, “Nào nào anh bạn, tới đây, chúng ta cùng chè chén một phen.” Ông ta bố trí một bữa rượu thượng hạng món thịnh soạn, sau khi no say bèn nói: “Ta có yêu cầu nho nhỏ, chuyện là một đứa con của người quen xưa quá hư đốn phiền phức, ta muốn khiến gã ngoan ngoãn, yên tĩnh bớt đi. Giao ngươi, để gã theo sau làm thợ xây thấp kém, biết đâu nhờ vậy mà rèn giũa tính tình, phân biệt tốt xấu.” Lời vừa hết, ông sai người chuẩn bị nửa xe bánh mì, một đầu dê béo, ba bình lớn sữa bò, hai vò rượu ngon và thêm một ít pho mát, thưởng Prenemos mang về phân phát cho nhóm lao công dựng tường thành.
Prenemos chấp nhận chuyện ông ta hối lộ bằng ba xe thức ăn lớn. Hắn cong môi, “Ngày mai đưa người tới đi. Ta sẽ chiêu đãi nồng nhiệt.” Xem ra con ma xui xẻo nọ gây chột mắt ông ta quá nên mới tống cổ càng nhanh càng tốt đây mà.
Một tên nhóc đáng thương. Prenemos nghĩ ngợi, gương mặt trắng trẻo của ai đột nhiên xuất hiện trong đầu. Hắn nhếch môi, cười như không cười.
Narcissus hay tin, anh chẳng hề bực tức, ngược lại còn hào hứng.
Rốt cuộc đã có thể rong ruổi dạo chơi, không cần ngày ngày đối mặt với đám người khó ưa, vì thế anh mang tâm trạng vui sướng mà xuất phát. Moma định tiếp tục đi theo chăm sóc nhưng bị cự tuyệt, “Ta sẽ trở về nhanh thôi.”
Theo Herald tới chỗ nọ, anh trông thấy người đàn ông kia.
Narcissus trợn tròn mắt, cáu giận.
Prenemos chỉ cười, phấn khích tiếp nhận tiểu mỹ nhân mà đức vua đã giao phó.
Sau khi trở về, Herald mô tả lại cảnh tượng đó cho nhà vua: “Tiểu điện hạ trực tiếp lao tới hạ cẳng chân thượng cẳng tay, chưa rõ thiết kế sư trả đòn như thế nào thì tiểu điện hạ đã ngã nhào trên đất, ta nhìn mà đau cắt ruột. Thời điểm ta rời đi, bọn họ vẫn còn ẩu đả, thưa ngài tôn kính, ngài muốn hay không triệu hồi người tới?”
Laomedon do dự ngay tắp lự, hoàng hậu nhân cơ hội nói: “Ta nghĩ thiết kế sư hẳn là có chừng mực, bệ hạ à, ngài không cần lo lắng, nếu chúng ta là vì trợ giúp Narcissus uốn nắn một ít thói hư tật xấu, chúng ta tuyệt đối không thể mềm mỏng.”
Nhà vua phất tay để Herald lui xuống, còn ông ta ôm chầm hoàng hậu: “Ngươi nói đúng. Có lẽ Thần Sông sau khi trở về cũng sẽ cảm kích ta.” Đoạn, hai kẻ lăn lộn trên chiếc giường to đệm ấm.
Priam bị thị vệ ngăn cản bên ngoài, thở hắt một hơi, hắn biết cha không có khả năng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.