Tuy rằng cung điện mỗi ngày đều giới nghiêm, phun thuốc, dọn cỏ, diệt rắn, nhưng bọn chúng ngày càng lộng hành, một số loài rắn nhỏ lẻ tẻ cũng tới góp vui.
Vào buổi chiều cùng ngày, rộ tin hai thị nữ bị trúng nọc độc rắn mà chết lúc đang theo hầu, trong đó có một thị nữ thân cận của Hesione, thời điểm bị cắn là đang thay nước ngâm chân giúp công chúa, tắt thở sau tiếng thét chói tai.
Sự việc trên doạ Hesione sợ mất mật, nó khiến nàng ta nhớ tới lời nguyền rủa hôm nào.
Nàng sợ hãi nương nhờ ở chỗ người mẹ quyền lực, hoàng hậu nghe xong đầu đuôi thì tức lắm, “Hay cho lá gan dám trù ẻo con gái ta, ta tuyệt đối không tha cho gã!”
Hoàng hậu Gurney nhân dịp xẩm tối mà đi gặp đức vua, bà ta trời sinh dung mạo ưa nhìn, Lao Medong nhất mực sủng ái, ỷ vậy nên buông vài lời bịp bợm với ông ta.
Nào là Narcissus bụng dạ khó lường, tự dưng trù bọn họ đều bị rắn cắn chết, không hề cố kỵ an nguy bệ hạ.
Nào là yêu cầu anh đi tu sửa đập chứa nước anh lại không đi, còn làm bộ làm tịch, báo hại bọn họ hiện giờ dùng nước trong lo sợ, “Bệ hạ, nhìn gã to gan miệt thị uy nghiêm của ngài, ta thật sự không thể chịu nổi.
Vậy đi, chúng ta cho gã một chút trừng phạt thích đáng rồi bố trí Moma trông coi vật phẩm hiến tế.
Nơi đó hẻo lánh, nói không chừng mãng độc thường hay lui tới.
Thế thì...!”
Nhà vua xuất phát từ bản năng cảm thấy không ổn, nhưng hoàng hậu tận tình rỉ tai khuyên bảo, Hesione yểm trợ bằng cách ôm đùi ông ta khóc rống, kể lể nàng bị khi dễ tội nghiệp ra sao, cầu xin nhà vua xót mề.
“Cha, một nữ hầu thôi mà.”
Vua đã đáp ứng.
Moma đáng thương bị nhốt vào kho hàng, mấy ngày liên tiếp vẫn lành lặn sống tốt.
Hoàng hậu Gurney không cam lòng, vừa nghe nước trong hồ chứa bên kia bỗng phiếm đỏ thì lập tức động tay động chân, phái người lừa Moma đến và đẩy bà chìm xuống đập chứa nước.
Narcissus hoàn toàn không hay biết.
Hiện tại anh đang cùng đội săn rắn do Prenemos thành lập tới nơi đám cỏ khô mọc dưới tường thành để truy tìm đôi mãng xà.
Đúng vậy, có kẻ phát hiện trứng và rắn non ở đây nên trình báo, chỉ là bây giờ nó đã thành tổ ong.
Người đi thăm dò xung quanh cho biết, bên cạnh cách đó không xa cũng tồn tại không ít những khóm cỏ khô như thế, hẳn là chúng nó đợi thời tiết ấm dần thì di cư.
Một tổ ong cực độc, lứa này chắc phải lớn hết rồi nhỉ.
Prenemos khoanh tay đứng một góc, thờ ơ theo dõi bầy người loay hoay tóm rắn.
Sau đó hắn chậm rãi tới gần thành luỹ vừa được xây đến lưng chừng, bề mặt những viên đá vuông vức nhẵn nhụi, hắn vươn tay sờ, lạnh băng như nước.
“Rắc thuốc bột xuống, đổ nước ấm lên, rửa sạch cỏ khô, trải trên bùn đất.” Hắn bảo: “Ban đêm quan thủ thành có thể sắp xếp người trông coi.”
Đoạn, Prenemos xoay sang bên tường thành đã được tu sửa chắc chắn, thong thả vượt cầu thang.
Narcissus bắt kịp hắn, anh cau mày bịt mũi: “Có mùi.”
Nơi phương xa khói đặc giăng mắc, Narcissus nheo mắt nhìn, “Đó là?”
“Trong cung điện cử hành hiến tế.”
“Hiến tế cái gì?”
“Khẩn cầu thần linh thương xót, tha thứ cho lầm lỡ của bọn họ.” Prenemos nhàn nhạt nói, hắn quay đầu, tầm mắt chú ý tới Narcissus với áo bào trắng vấy nhiễm tro bụi.
Anh đang dùng dòng nước kì cọ ngón tay sạch sẽ, bĩu môi mọng lẩm bẩm, “Đáng tiếc ta không phải Chủ Thần, nếu không bằng mọi giá ta phải giải quyết mụ hoàng hậu trước.”
“Ha ha.”
Narcissus ngẩng đầu, cũng đốp chát một câu, “Hi hi, cẩn thận nhà vua lại tìm ngươi gây phiền toái đấy, vì ngươi chịu trách nhiệm việc tường thành mang khuyết điểm lớn khiến mãng xà thừa cơ xâm nhập.” Nói xong bèn nhanh chân chạy trốn.
Mọi người cũng âu lo, thiết kế sư chẳng khéo khó giữ được đầu.
Quả nhiên nhà vua nhanh chóng gọi hồn Prenemos, còn tặng hắn một xe bánh mì để mà phân phát cho nhóm lao công với yêu cầu lấp đầy khe hở tường thành, và nền tường phải được ốp bằng đá nhỏ sắc nhọn cùng lợp ngói.
Người giao bánh mì lặp lại ý vua: “Ta truyền đạt mệnh lệnh thay ngài ấy, thành trì Troy kiên cố cần thiết kế hoàn mỹ không tì vết
Mỗi một bức tường đều phải trải qua quá trình nhất kín đáo nhất kỹ lưỡng chọn nhân tài đảm nhiệm
Hiện tại, mãng xà lấn chiếm, toà kiến trúc ta từng tự hào giờ lại rành rành khiếm khuyết
Các thần dân tuyệt đối không chấp nhận điều đó
Vậy xin phó thác cho thiết kế sư vĩ đại, công thần của Troy, Prenemos sáng suốt giải quyết vấn đề này
Ta hứa sẽ báo đáp vật phẩm phong phú, cứ yên tâm vì ta đã chuẩn bị ổn thoả và cất trữ ở kho hàng
Món quà kia đáp ứng đầy đủ tất cả mọi yêu cầu của ngươi, ngươi chỉ việc xây dựng một bức tường phòng thủ kiên cố hoàn mỹ, không gì công phá nổi
Có thần chứng giám, quyết không nuốt lời!”
Herald phân phát quyển văn kiện làm bằng da dê xong xuôi hết rồi truyền đạt thêm hai khẩu dụ khác của vua.
Một cái dành cho Narcissus, “Xét thấy vấn đề đập chứa nước hầu như bó tay chịu trận nên hầu gái Moma tình nguyện xung phong phụng dưỡng thuỷ quái, bây giờ ta đem di vật của bà gửi gắm lại ngươi.” Herald đưa cho Narcissus một cái túi nhỏ.
Narcissus choáng váng, anh vừa sốc vừa căm.
Anh lập tức tóm Herald hỏi ngọn nguồn đầu đuôi, có điều gã nửa đực nửa cái ấp úng không rõ ràng lắm, từ mớ thông tin đó Narcissus biết được mang máng, mụ hoàng hậu cũng nhúng tay vào.
Anh vung tay ném nát viên gạch, lôi Herald định xông vào cung.
Prenemos áp chế cơn phẫn nộ của Narcissus, hắn quan sát khuôn mặt đỏ lựng: “Ngươi không thích hợp trở về cung điện ngay lúc này.” Ý bảo anh hãy dè chừng những dũng sĩ phía sau Herald, bọn họ ai nấy đều đeo mặt nạ vận áo giáp trong tư thế sẵn sàng chờ lệnh.
Narcissus thẹn quá hoá giận, anh gạt Prenemos qua một bên đồng thời buông tha Herald: “Có thể đưa Nguyệt Quang Cung ta giữ trong điện tới đây không? Ta muốn mai táng nó để bầu bạn cùng Moma.” Giọng nói đè nén hơi chút khẩn cầu với Herald, “Làm ơn đảm bảo rằng nguyện vọng của ta sẽ tới được tai đức vua, coi như nể mặt mẹ ta đi.”
Sau khi Herald rời khỏi, Narcissus lập tức thay đổi quần áo, bắt đầu đặt bộ cung tên trên tảng đá mài giũa từng chút một.
Nhưng tốc độ quá chậm, anh lấy ra viên đá quý Moma tặng, nhờ thợ rèn trong thành đánh chuốt phần mũi tên sắc nhọn, bén ngót hơn.
Prenemos vẫn luôn đi theo anh, nhìn anh lẳng lặng làm hết thảy, ánh mắt phun trào lửa cháy, nhất cử nhất động đều mang theo khí thế hừng hực báo thù, cả người bừng bừng sức sống hệt như một con sư tử nhỏ bị chọc giận, sinh động vô cùng.
Prenemos đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng yêu, hắn nói: “Cần ta hỗ trợ không?”
“Bầy thuỷ quái đó có thể trả Moma lại cho ta sao?” Narcissus hỏi.
“Không thể.”
“Vậy thì ngươi tránh ra.” Anh lạnh lùng khác hẳn với vẻ bề ngoài đáng thương vừa nãy, “Chờ ta có năng lực, ta sẽ bắt ngươi và thuỷ quái để đãi chó.” Ngữ khí hung tợn, ghét cay ghét đắng Prenemos, mà hắn nghe xong đột ngột tiến sát, bầu không khí yên tĩnh căng thẳng, Narcissus bí mật dồn sức lại bị hắn nhẹ nhàng đánh gãy với tư thế thản nhiên bá đạo, “Ta chờ ngươi.”
“Cám ơn.” Narcissus hờ hững đẩy đẩy hắn, “Ngươi đang siết chết ta.”
Prenemos cười rộ lên một cách đầy trào phúng.
Narcissus dừng động tác, đối mắt với hắn không nói lời nào, cuối cùng Prenemos đành lên tiếng trước: “Tiểu mỹ nhân, cầu xin ta đi, ta viện trợ ngay.” Hắn cong môi, “Hãy tin ở ta, ta chẳng hề chán ghét gì ngươi.”
Narcissus hừ lạnh, căn bản không tin tưởng hắn, “Trong khoảng thời gian ta bận đối phó kẻ thù, ngươi nên rửa cổ chờ tên nhọn này kết liễu đi là vừa.” Xách vũ khí đã được nâng cấp sắc bén rời khỏi thành, anh muốn chào tạm biệt với người bạn Apollo.
Hàng hậu còn sống ngày nào, ngày đó anh quyết chiến bất chấp một phen.
Narcissus viết ba bức thư khác nhau, lần lượt để lại cho Liriope, Priam, Veria.
Apollo vắng mặt, chỉ có nàng Jenapo ra tiếp đón, “Người đẹp à, hàng mày cau có cùng gương mặt khó chịu cho thấy ngươi đang rất tức giận.
Là ai khiêu khích ngươi, là ai thương tổn ngươi, là ai nhẫn tâm khiến dung nhan vấy bẩn sự phẫn nộ của thế gian?”
Narcissus lắc đầu: “Nếu Apollo, ồ không, nếu người chăn dê trở về thì xin hãy giúp ta giao phong thư này cho y - bằng hữu của ta, chúc ngươi may mắn.”
Chớp mắt trời tối đen, bên phía cung điện vẫn không thấy động tĩnh gì.
Narcissus chẳng chờ thêm nữa, anh vòng qua đập chứa nước, ngắt lấy những đoá hoa hội tụ ngũ sắc, rồi lồng từng cụm nhỏ thành bó hoa, đặt tại hồ chứa nước để phúng viếng Moma.
Trông thấy thị vệ tiến lại gần, anh nói: “Ta nghĩ ra biện pháp đàn áp thuỷ quái rồi, mời ngươi dẫn ta gặp bệ hạ.”
Thị vệ dẫn trước được nửa đoạn đường, anh lại bảo muốn mang Nguyệt Quang Cung của mình theo, thị vệ không đồng ý, anh bèn lùi một bước: “Vậy thì ngươi có thể đi cùng ta, chắc chắn đức vua cũng đã hay tin.”
Vừa đặt chân vào tẩm điện, thị vệ bị Narcissus dùng băng trùy đâm trúng bả vai, té xỉu.
Narcissus nhanh chóng đoạt lấy Nguyệt Quang Cung, dọc theo các cột đá hành lang, lợi dụng màn đêm đen nhánh đột nhập phòng nghỉ của hoàng hậu.
Hoàng hậu đang nếm rượu, loại rượu vang đỏ nhờ ánh nến chấm phá mà mỹ vị dị thường.
Narcissus bất thình lình xé rèm che xông ra, “Gurney.” Anh giương cung, rút tên, không nói hai lời lập tức nhắm bắn.
Bọn thị nữ kêu la thất thanh, Narcissus mắt điếc tai ngơ, một mũi rồi lại một mũi liên tiếp xiên trúng bả vai và mắt cá chân bà ta.
Hoàng hậu vội vàng né tránh, chấn kinh khiếp vía: “Ngươi điên rồi sao? Thần linh ơi, bệ hạ ơi ngài ở nơi đâu?”
Narcissus cười khẩy: “Đang ở chính điện chờ ta đấy.
Còn bây giờ… ” Anh nắm ba mũi tên trong tay, tiếp tục tra hỏi: “Liệu ngươi có sẵn lòng xin lỗi? Ăn năn với Moma, sám hối với thần linh về những tội ác do ngươi gây nên? Và cả ta, hình như thợ săn ngươi thuê quá cùi bắp, ta may mắn thoát chết trong gang tấc, chuyện mưu sát này ta có thể nhắm mắt cho qua.” Anh chèn ép bà ta, tròng mắt điên cuồng, ngón tay trắng nõn siết chặt cung tên, giọng nói khô khốc, “Xin lỗi sao?”
Hoàng hậu bật khóc, “Narcissus, ngươi hãy nghe ta nói, ta xin lỗi, ta… ” Lời còn chưa dứt, Narcissus dừng chân cách chỗ bà ta khoảng hai mét, cánh tay thon dài căng cung, nhắm chuẩn, tam tiễn tề phát - lấy lồng ngực làm bia ngắm.
Hoàng hậu ngã gục, máu nóng ào ạt tuôn trào, mau chóng nhuộm đỏ thảm lông tinh mỹ.
“Ừ.
Hiện tại ngươi có thể xin lỗi Moma rồi.” Anh rủ rỉ với thi thể hoàng hậu, sắc mặt lạnh tanh..