Bó Hoa Của Narcissus

Chương 17: Chương 16





Tiết mục bắt đầu.
Thiếu nữ múa hát và thanh niên gảy đàn khiến ai nấy mê mẩn theo dõi.

Cảnh tượng tuyệt diệu luôn làm người ta sung sướng, anh nghĩ thầm.
“Thật là đẹp mắt.”
Giọng ai vậy, Narcissus vừa quay đầu thì nom thấy Hesione mỉm cười với mình: “Chờ thêm tí nữa sẽ càng thú vị hơn.”
Narcissus có hơi chần chờ, và biến cố xảy ra trong nháy mắt.
Các cô gái tung vòng hoa kết thúc màn trình diễn, đột nhiên có tiếng kêu thảng thốt...
“Rắn!”
“Má ơi, chạy mau!”
“Cứu mạng! Đừng tới gần ta!” Vài vị đại thần lớn tuổi run lẩy bẩy bị đám người la hét chen lấn đẩy ngã sóng soài trên đất, xui xẻo bị mãng xà nuốt chửng vào bụng.
Một con mãng xà màu đỏ phun lưỡi bò vào từ bên ngoài, dưới thân rậm rạp chui ra vô số rắn li ti, với tiếng kêu và hình dáng ghê rợn.
Rắn tràn lan khắp nơi, hễ gặp người là cắn.
Hesione thế nhưng không hề sợ hãi, cả gan dùng tay không bắt rắn, nàng ta nhéo đầu lưỡi nó một cách thân mật: “Ngươi xem kìa, nó thực sự rất mến ta.”
Narcissus âm thầm lui về phía sau, thủ sẵn sức lực trong tay đề phòng nàng, song Hesione chỉ nhún nhún vai rồi thả rắn đi, “Cha ta, anh trai ta đều đã tha thứ cho ngươi rồi, ta còn làm gì được chứ.


Hoá ra ta đã từng xem ngươi như là anh trai.”
Nàng nghiêng đầu với vẻ ngây thơ hồn nhiên, “Bây giờ, ta vẫn có thể gọi ngươi một tiếng anh sao?” Nàng như hoàn toàn quên mất thù hận giữa hai người khi trước, có điều thần thái quỷ dị lạ thường.

Narcissus dẫm bẹp hai đầu rắn bèn hừ lạnh, Hesione thấy vậy thở dài: “Ngươi xem, ngươi luôn kiêu căng vô lễ như thế.”
Giọng nói vừa dứt, phía đông bỗng ầm ầm nổ vang.

Narcissus, Hesione đồng thời quay sang, sự kinh ngạc viết rõ trên mặt.
Tiếng kinh hô kẻ nào buột miệng thốt ra, “Trời ơi!”
“Lính đâu, có thích khách!”
“Ha ha, ha ha” Hesione cười sặc sụa với trạng thái điên cuồng: “Yến tiệc hôm nay đa dạng đặc sắc chứ nhỉ.”
Giờ phút này Narcissus đã sớm tìm chỗ trốn, anh tránh dưới gầm bàn dài, anh biết rắn độc không phải là nguồn đe doạ lớn nhất nữa.
Bởi yến tiệc một mảnh bát nháo, một loạt các mũi tên thay phiên bắn tới tấp như mưa.

Nó dày đặc hệt như mạng nhện vây cứ con người, kết hợp với bầy rắn cắn nuốt thì đúng là chiến trường khủng bố.

Nhiều người bị rắn dồn ép, trên người lúc lắc đầy con rắn nhỏ, mãng xà ráo riết truy đuổi Lao Medong.

Priam và Veria luôn ở sát bên vung kiếm bảo hộ ông ta.
Narcissus cực lực tìm kiếm Liriope.

Anh chui khỏi bàn dài, vừa dùng băng trùy đâm chết từng đợt rắn nhỏ vừa hô lớn tên bà.

Bước qua thi thể la liệt, anh cố gắng thoát ra ngoài, dùng rượu làm màng chắn nhằm tạm thời ngăn chặn trận mưa tên.

Toàn bộ mũi tên nhọn lập tức chuyển hướng sang nhà vua, hình thành vòng tròn áp suất xung quanh ông ta.

Đoàn hộ vệ đa phần đã say khướt, có người còn tỉnh táo thì xông lên trước chắn khiên.
Tuy nhiên, mưa tên túa ra từ bốn phương tám hướng khiến dòng người che chắn phía trước đức vua nhanh chóng ngã rạp.
“Mẹ!” Narcissus chú ý tới Liriope ở gần đó, bà kết tụ phòng ngự cứu ông ta.

Có người nào ngã dưới đất đã kịp thời túm lấy mắt cá chân của anh trước khi anh kịp chạy sang, “Giúp ta với.


Xin ngươi… cứu.” Là một thiếu nữ, trước ngực be bét máu tươi, nàng cố gắng trốn tránh con rắn nhỏ đang đeo bám nàng nhằm tiếp tục hút máu.
Narcissus đâm chết nó, tiếc rằng thiếu nữ đã nhắm mắt rồi, hô hấp ngưng trệ… Narcissus không nói rõ được tư vị trong lòng là gì, khi ngẩng đầu, anh trông thấy Jenapo đang run bần bật mà tránh ở gầm ghế đá, nàng co ro thành một quả bóng, trên người bọc khăn trải bàn, chỉ để lộ đôi mắt, đàn rắn bao vây như hổ rình mồi, như thể chỉ cần nàng sơ hở chút thôi là chúng nó lập tức cắn xé.

Jenapo cũng nhìn thấy anh, ánh mắt trông mong cầu cứu, Narcissus cấp tốc xử lí bầy rắn xung quanh nàng, tranh thủ dặn dò: “Ở yên tại đây đừng nhúc nhích.”
Anh lại định đi sang bên kia cứu mẹ, song Jenapo kịp thời vươn tay ngăn chặn, “Đừng đi, ngươi sẽ chết.”
Narcissus gạt tay nàng, vì thế Jenapo nhanh trí nhổm dậy ôm chầm cơ thể anh, thì thào bên tai anh: “Nghe ta nói này, Poro tới rồi, y sẽ đến cứu chúng ta.”
Narcissus sửng sốt, đúng lúc này mây đen ùn ùn giăng kín khoảng trời, một tia sét giáng xuống, mãng xà tru lên, bầy rắn con điên loạn dường như bị người ta triệu hoán tập trung tại chỗ và đồng loạt hướng về phía Lao Medong, chúng nó ngọ nguậy hưng phấn, như quyện điểu quy lâm mà nghiền nát.
Năm, sáu thanh niên cường tráng gỡ bỏ mặt nạ, trong đó thực sự có cả Poro, khuôn mặt y mơ hồ, vị trí y đứng không loài rắn nào dám xâm lấn khiến Narcissus rất khó hiểu.

Jenapo gọi y, y quay đầu liếc hướng hai người một thoáng rồi khom lưng nhặt cung tên, bước tới.

Narcissus cảm thấy không ổn, quả nhiên Poro cùng các thanh niên đi phía sau hô lớn “Chúng ta đến cứu vua!” Đoạn lẫn vào đoàn hộ vệ, hành vi đó trước sau chỉ trong chớp mắt, đoàn hộ vệ còn chưa kịp có phản ứng, những thanh niên nọ kéo cung bắt đầu xạ kích - mưa tên đổ trào tiếp diễn.

Cung tên của họ không nhắm vào kẻ thù hay mãng xà, mà là nhắm tới vua Lao Medong!
Hộ vệ hoảng loạn, “Các ngươi làm gì thế!”
“Chết tiệt, mau bảo vệ vua! Ngăn bọn họ lại!”
Jenapo trợn mắt, sợ hãi run run, “Y đang làm gì, y vì cái gì muốn giết vua của chúng ta?”
Poro muốn báo thù, y hận Lao Medong không tuân thủ lời hứa nên nhân cơ hội này trà trộn hành động.
Narcissus tranh thủ thoát khỏi nàng, “Ngươi mau tránh đi, chạy ra cung điện rồi trốn ấy.” Sở dĩ là vì đội hộ vệ trong thành rất nhanh sẽ hành động, vừa rồi anh đã trông thấy Veria thả bồ câu đưa tin.

Vẹt xanh tẩu thoát từ sớm, có lẽ hộ vệ đang trên đường tới đây.

Jenapo bàng hoàng, nàng sững sờ, nước mắt giàn giụa lăn rơi, “Y lừa ta, y nói là giúp ta vào cung biểu diễn, ngờ đâu y chỉ muốn lợi dụng ta.” Nàng khóc lóc thương tâm như người con gái vừa mất đi sủng vật.
Liriope tạo màng nước bao phủ mãng xà, nước tràn lan khắp nơi, chảy tới chỗ bọn họ đang đứng, chảy ngập thi thể bị rắn cắn, xác người và các chi còn sót lại nổi lềnh bềnh theo gợn nước phiêu động, thức ăn đãi khách cùng cánh hoa trôi dạt trong hỗn hợp máu loãng bốc mùi khó ngửi.

Người sống di dời ra bên ngoài sân thượng.
Poro bắn trúng Lao Medong, tuy nhiên chính y cũng bị ngọn giáo đâm phải, các hộ vệ hoàng thành cuối cùng cũng đuổi kịp, với tấm khiên trường thương, họ nắm ngọn giáo đồng sắc bén xiên ngang mãng xà loạng choạng.
Poro cười rộ, “Mũi tên đó có tẩm độc, Lao Medong, nhớ kỹ, lần này ngươi may mắn thoát chết nhưng lần sau không thể xài lại chiêu ấy mãi đâu.

Ta lấy danh nghĩa Thần Mặt Trời Apollo xin thề, ta quyết trả thù ngươi đến cùng!” Dứt lời y lao ra, nhảy vọt xuống dưới sân thượng.

Toà cung điện cao năm tầng lầu tính từ mặt đất, phía dưới có cặp điêu khắc thạch, các cột đá cứng rắn, dưới những cột đá là Sư Tử Lâm.


Thẩm phán trí tuệ trứ danh sinh sống trong đó.
Thỉnh thoảng lúc yên tĩnh, ta có thể nghe thấy tiếng rống đói khát của sư tử, vừa rồi người nọ nhảy thẳng xuống hẳn phải chết không cần nghi ngờ.
Jenapo ngơ ngẩn...
Đức vua hôn mê, đám thị vệ được một phen kinh hoảng, Priam đứng ra lãnh đạo, lập tức giữ vững trận địa chiến đấu với mãng xà.

Poro đã chết, trận mưa tên theo đó liền biến mất.
Narcissus vội vàng nhoài khỏi sân thượng, bóng dáng Poro hư vô từ sớm, anh xoay người vừa định nói chuyện, một luồng gió thoảng qua… anh vươn tay phải túm lấy, lại chỉ nắm được một mảnh tay áo, Jenapo cũng đã nhảy xuống.
Bên tai văng vẳng câu nói cuối cùng của nàng Jenapo, “Ngươi đừng hòng gạt ta nữa, đẹp trai đều là kẻ lừa đảo.”
Narcissus thẫn thờ nhìn mảnh vải trong tay mình.

Tiếng gầm của mãng xà cuối cùng tắt ngấm, máu loãng cũng nhạt dần - trận chiến kết thúc, anh bần thần quan sát Sư Tử Lâm dưới sân thượng, mãi cho đến khi Liriope tiến đến nắm lấy bàn tay, anh mới phát hiện bản thân thế nhưng lại đang run rẩy.

Bà ôm đầu anh, “Lao Medong trúng một phát tên độc, khả năng cao là chúng ta tạm thời chưa thể rời khỏi nơi này.”
Veria điên cuồng chém giết.
Thi thể la liệt, vô số người tử vong.

Những quan đại thần, những thiếu niên quý tộc, những thiếu nữ thời thượng, còn có anh em họ hàng của Priam, những thị nữ cơ hồ bị xoá sổ toàn bộ, nhóm trình diễn nghệ thuật may mắn tồn tại một nàng, song cũng phát rồ rồi ra đi.

Chết chóc cùng máu me khiến anh buồn nôn.

Mùi vị tanh hôi hồi lâu không tiêu tan, sắc mặt Narcissus trắng bệch, bạn bè anh, các thị nữ anh từng có duyên gặp qua trong dĩ vãng, bất kể gương mặt đó quen thuộc hay không quen thuộc chăng nữa, họ đều đã chết, Hades u ám đã cuốn họ đi về nơi rất xa.

Liriope mang Little Green trả cho anh, nó bị doạ sợ tới mức cứng đơ, trợn trắng mắt ngất xỉu.
Yến tiệc vốn vui vui vẻ vẻ mà, do đâu?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.